Kiếm ý mà Giang Thần nắm giữ chỉ là mô hình, chỉ có điều đã đủ để khiến cho kiếm pháp của hắn có được lực sát thương cực mạnh.
Trong quãng thời gian sau đó, hắn vừa đối phó mãnh thú, một bên lại nhằm vào Lôi tộc.
Pháp tắc trong rừng rậm là không có cừu hận, chỉ cần là kẻ địch thì phải tiêu diệt mối uy hiếp từ sớm.
Một ngày nọ, ở trong núi Giang Thần gặp phải một nam nhân máu me khắp người, ngã ở trên mặt đất không dậy nổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Giang Thần, hắn gắng sức ngẩng đầu lên, lại đưa tay phải ra, vô cùng suy yếu nói:
– Cứu ta… van ngươi.
Giang Thần không nhúc nhích mà híp mắt đánh giá đối phương, hắn nói:
– Không cần giả ngu, ngươi vốn không hề bị thương.
Người máu đang nằm trên mặt đất không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, hắn trầm mặc trong chốc lát, lại nhanh nhẹn từ dưới mặt đất đứng lên.
– Làm sao ngươi biết được?
Người này lệ khí ngập trời, hung thần ác sát, phối hợp với một thân đầy máu, khiến cho hắn trở nên rất là đáng sợ.
– Nhìn ra.
Giang Thần nói.
Nam tử này cười mà không nói, dùng ánh mắt không tên đánh giá Giang Thần.
– Ngươi định làm gì?
Giang Thần hỏi.
– Không có gì, giết chết ngươi, lấy thứ đồ gì đó trên người của ngươi. Chỉ đến thế mà thôi.
– Chỉ như vậy thôi sao?
– Đúng thế.
– Như vậy, để xem ai chết đi.
Giang Thần chậm rãi rút thanh kiếm ra, cảnh giới của đối phương là Tụ nguyên cảnh trung kỳ nhập môn.
– Ồ?
Nam tử này quan sát xung quanh, Giang Thần tự tin như vậy khiến cho hắn hoài nghi có phải trong bóng tối còn có người khác ẩn nấp hay không.
Chỉ có điều, cảnh giới trung kỳ của hắn không đủ để phát hiện ra Phong hộ vệ có tu vi hậu kỳ.
– Ngươi muốn doạ lão tử sao?
Nam tử này cười rất thâm trầm, hắn cho rằng Giang Thần đang cố làm ra vẻ bí ẩn.
– Có thể là vậy nha.
Giang Thần nói.
– Chỗ ngu xuẩn nhất của ngươi ở chỗ, phương pháp như vậy chỉ cần thử một lần là có thể nhìn ra.
Nói xong, nam tử hung hăng một chưởng vỗ tới đây.
Trong quá trình xuất chưởng, người cũng dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng vọt tới trước người Giang Thần, tới vị trí vừa vặn có thể vung tay ra.
Ở trong nháy mắt đó, chưởng kình sinh ra uy năng cực lớn khiến cho hoa cỏ nơi Giang Thần đứng bị thổi đến mức bị nhổ tận gốc, ngay cả một thân cây ở phía sau cũng phải nghiêng ngả.
– Một chưởng rất mạnh.
Giang Thần có chút bất ngờ, lực lượng chưởng pháp của người này cũng không phải bắt nguồn từ võ học, mà là thông qua phương pháp đặc thù mà điên cuồng vận chuyển chân nguyên ở trong cơ thể.
Có mấy người tự biết khuyết điểm của mình, cho nên không tốn tâm tư nghiên cứu vào phương diện võ học.
Thế nhưng như vậy, khi chiến đấu cùng người ta sẽ bị rất nhiều thiệt thòi.
Nhưng mà mọi người đều là người thông minh, có thể nghĩ ra được đủ loại biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Như Phạm Đồ vậy, hắn lựa chọn quyền pháp có độ khó khá nhỏ, không chạm vào binh khí dài chính là một trong những biện pháp đó.
Còn có biện pháp nữa giống như nam tử trước mắt này, đặt tinh lực vào việc vận dụng lực lượng của bản thân, không quan tâm tới kỹ xảo võ học để cứng đối cứng cùng với người khác.
Hiện giờ hắn vung chưởng đánh tới, thế nhưng trên thực tế coi như là dùng quyền, thậm chí là chân thì cũng có thể có được lực phá hoại như vậy.
Nhưng như vậy vẫn không phải là chính đạo, nếu như ở trong Thánh vực sẽ bị người người khinh thường.
– Hỏa Vân mãn thiên!
Giang Thần không cam lòng yếu thế, lấy cứng chọi cứng, mũi kiếm giống như chiến xa xông tới.
– Cái này?
Phong mang sắc bén xé rách mọi thứ, phá hủy chưởng kình như sắt đát, làm cho nam tử kia tay trắng trở về.
Nam tử này bắt đầu hoài nghi cảnh giới của Giang Thần. Chỉ có điều ngay khi Giang Thần động thủ đã biểu hiện ra cường độ chân nguyên của hắn. Vẫn là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ viên mãn như cũ.
– Vì sao lại có uy lực đáng sợ như vậy chứ? Thiên tài võ học? Ngươi đã nắm giữ mô hình của kiếm ý sao?
Nam tử này giật nảy cả mình, hắn đã tìm ra nguyên nhân tại sao Giang Thần lại tự tin như vậy.
– Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Giang Thần lặng lẽ vận chuyển chân nguyên tao thành hình xoắn ốc, kiếm thế lập tức như tưới dầu lên lửa, cực kỳ mãnh liệt.
– Nhất kiếm tam thức!
Ba đạo quang mang như sao sáng lập loè, dùng tốc độ mắt thường cũng không theo kịp bắn ra.
– Chờ một chút…
Nam tử còn chưa nói dứt lời thì yết hầu đã bị cắt ra, máu tươi chảy ròng.
– Nếu như ta không địch lại ngươi, ngươi sẽ chờ ta sao?
Giang Thần đi lên phía trước, người này còn chưa tuyệt khí. Chỉ có điều xem vết thương ở trên cổ, hắn đã cách cái chết không xa.
– Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Hắn trừng mắt, gắng sức giơ tay chỉ chỉ về phía Giang Thần, cuối cùng mới không cam lòng chết đi.
Phong hộ vệ ở trong bóng tối trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm:
– Trời ạ, nếu như đợi thêm một quãng thời gian nữa thì Thần thiếu gia sẽ không cần ta bảo vệ nữa a!
Bỗng nhiên, sắc mặt Phong hộ vệ trở nên nghiêm túc nhìn về phía trước.
– Hả? Có người tới gần!
Rất nhanh Giang Thần cũng đã nhận ra được động tĩnh này. Hắn đã sớm quen thuộc phiến rừng rậm này, trong nháy mắt hắn đã ẩn thân ở sau một thân cây.
Chờ người đến tới gần, hắn lại vòng ra sau lưng người nọ.
Người đến phát giác ra, cho nên lập tức xoay người lại. Khi song phương nhìn thấy khuôn mặt của nhau, đều kinh ngạc phát ra thành tiếng.
– Giang Thần?
Người đến chính là đệ tử Vấn Kiếm môn, Mộ Dung Phong và Lý Liệt, hắn đã gặp lúc Ngũ yến.
Bọn họ nhìn thấy Giang Thần ở đây cũng cực kỳ kinh ngạc. Mà Lý Liệt chỉ vào thi thể của nam tử lúc trước, nói:
– Là ngươi giết hắn sao?
– Đúng vậy.
Giang Thần nói.
Mộ Dung Phong ngồi xổm ở bên cạnh thi thể rồi kiểm tra vết thương. Tiếp theo ánh mắt rơi vào thanh kiếm còn đang chảy máu ở trong tay của Giang Thần.
– Sao ngươi lại làm được? Coi như cảnh giới của ngươi tăng lên tới viên mãn thì cũng không thể đánh bại được Huyết Thủ đồ tể trung kỳ a.
Lý Liệt kinh hô.
– Bởi vì ta đã nắm giữ được mô hình của kiếm ý.
Giang Thần khẽ cười nói.
– Cái này…
Mộ Dung Phong và Lý Liệt nhìn nhau, lập tức cười gượng. Trong lòng đều cảm thán chênh lệch giữa người và người thực sự rất lớn a.
Nếu như bọn họ không nhớ nhầm thì trước đây không lâu Giang Thần mới nắm giữ được kiếm điểm. Thế nhưng nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được mô hình kiếm ý, thực sự là người so với người tức chết người nha.
Lý Liệt kích động nói:
– Giang Thần, nhất định ngươi phải gia nhập Vấn Kiếm môn chúng ta! Ngươi quả thực là thiên tài luyện kiếm, hơn nữa tên đồ tể này chính là hung đồ mà trúng ta vẫn luôn truy sát. Hiện tại lại bị ngươi giết chết, nếu như ngươi trở thành đệ tử Vấn Kiếm môn, như vậy cũng là một công lao lớn.
– Quả thực không dám giấu giếm, câu trả lời của ta vẫn như cũ, vẫn phải xem chỉ thị ở trong nhà a.
Giang Thần uyển chuyển cự tuyệt, tạm thời hắn không có dự định đi tới Vấn Kiếm môn.
Mộ Dung Phong và Lý Liệt cũng không bắt buộc, vẫn nói bất cứ lúc nào Vấn Kiếm môn vẫn luôn chào đón hắn.
Sau đó, đề tài của bọn họ rơi vào trên người kẻ được gọi là đồ tể này.
Nguyên nhân mà Mộ Dung Phong và Lý Liệt tới năm mới mà không trở về chính là đi truy sát người này.
– Cũng không biết tại sao tên này lại diệt cả nhà người khác, xú danh lan ra. Ở trong tỉnh Thương Uyên hầu như là đối tượng mà người người đều đánh, ngươi giết hắn là vì dân trừ hại a.
Lý Liệt nói.
– Ngươi định xử trí hắn như thế nào?
Mộ Dung Phong hỏi hắn.
– Ta giết người này là bởi vì hắn muốn giết ta, không phải là có mưu đồ gì cả.
– Như vậy đồ trên người hắn thuộc về ngươi, đầu người thì là của chúng ta, có được không?
Lý Liệt nói.
Hai người này là đệ tử của Vấn Kiếm môn, quang minh chính đại, không hổ là đệ tử của danh môn chính phái.
– Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Đương nhiên Giang Thần sẽ không muốn đầu người để làm gì.
Lý Liệt sử dụng kiếm cắt đầu đi, chuẩn bị cất vào trong hộp gỗ.
– Giang Thần. Chúng ta phải trở về rồi, nhiệm vụ lần này đã tốn không ít thời gian. Nếu như không quay lại, môn phái sẽ cho rằng chúng ta đã xảy ra vấn đề.
Lúc nói chuyện Lý Liệt có vẻ ngượng ngùng, bởi vì người là do Giang Thần giết, khen thưởng thì là hắn và Mộ Dung Phong nhận được.
Mộ Dung Phong thì trầm ngâm, dùng sự hiểu rõ hắn về Lý Liệt, nhất định nàng đang suy nghĩ xem phải bù đắp thế nào cho Giang Thần.
Quả nhiên, Mộ Dung Phong lấy ra một viên linh đan ở trong lòng.
– Giang Thần, đây là một viên linh đan nhị phẩm, coi như là khen thưởng vì ngươi đã giết chết đồ tể.
Tuy rằng ngoài dự liệu của Lý Liệt, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ lấy ra linh đan nhị phẩm. Vì vậy mới không khỏi cảm thấy bất ngờ.