Mạnh Ninh nhảy vào giữa trận, không quên đá vào mông Ô Di Đạo một phát.
Đạo lại la toáng, “Huynh làm thế làm cái gì?”
“Đệ ra khỏi đây để huynh còn tiện đường đi lại.
Còn nằm đấy nữa cho các huynh đệ cười thối mũi cho à?”
Ô Di Đạo lồm cồm bò dậy, miệng còn rủa vài câu không ai nghe được.
Mạnh Ninh tiến lại gần Vương Quốc Kiến, múa vài bài thương pháp căn bản, tinh giản nhưng không có gì đặc sắc.
Đang múa giở, bỗng dưng đường thương của họ Cổ đổi hướng, một kích nhắm thẳng về phía ngực Quốc Kiến.
Thiếu hiệp nọ đã lường trước đòn đó, bước một bước đơn giản tránh sang bên trái.
Cổ Mạnh Ninh tiếp tục phóng ra một loạt thương kích, nhưng Quốc Kiến thong thả né ngang, né dọc, không một mũi thương nào của Mạnh Ninh đi trúng.
Mạnh Ninh kiên trì liên kích tới bảy mũi thương, nhưng tới mũi thứ bảy thì gặp phải thiết phiến của Quốc Kiến.
Chiếc quạt của Kiến rõ ràng làm từ chất liệu vô cùng tốt, mũi thương của Mạnh Ninh không thể xuyên qua được.
Mạnh Ninh càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ, hết đâm lên ngang vai lại xuống ngang bụng, nhưng Quốc Kiến vẫn nhẹ nhàng tránh được.
“Không đùa giỡn với huynh nữa,” Kiến khẽ nhếch mép, khoan thai nói.
Đường thương tiếp theo của Mạnh Ninh là đường thương hiểm hóc nhất, nhắm thẳng tới cầu vai của Quốc Kiến.
Nhưng Kiến chỉ nhún chân lên đôi chút, để mũi thương xuyên qua khoảng trống dưới nách y, rồi nhanh chóng kẹp nách giữ thương của Ninh lại.
Mạnh Ninh vội vã giật thương, nhưng không biết từ bao giờ, những đầu kim sắc nhọn như những lưỡi dao đã mọc ra từ trong các nếp quạt của Quốc Kiến.
Kiến chặt những lưỡi dao đó, cắt qua cán thương của Mạnh Ninh như chặt qua bùn, khiến mũi thương lìa khỏi cán.
Cổ Mạnh Ninh tròn mắt kinh ngạc, nhưng không để việc vừa xảy ra làm lung lay ý chí.
Hắn đổi tư thế, thẳng lưng lại, hai chân chuyển từ đặt theo thế chân trước chân sau sang ngang hàng nhau—đó chính là đổi từ Phong Công Thế thành Lôi Công Thế.
Quốc Kiến gật đầu, trong lòng cũng có chút nể phục khả năng bình tĩnh xử trí của họ Cổ.
“Ta chỉ cần đợi hắn đâm thương đến rồi ta lại chặt vũ khí của hắn ra làm hai, xem tới lúc đấy hắn dùng gì mà đánh nhau,” Quốc Kiến nghĩ thầm.
Tuy nhiên, Lôi Công Thế của Đắc Kỷ phái không dùng để múa thương.
Cổ Mạnh Ninh dùng phần cán thương như một cây phương trượng, vung ngang hông và xuống chân Quốc Kiến.
Nếu không vì Kiến phản xạ nhanh chóng, bật nhảy lên thì y đã bị quét trụ ngã sóng soài.
“Miễn sao ta giữ khoảng cách, tránh tiếp xúc trực diện cây thiết phiến của hắn thì ta sẽ vẫn giữ thượng phong,” đó là suy nghĩ của Mạnh Ninh.
Ninh vung cán thương ngang ngực Kiến, vừa đủ để họ Trương có thể chặn lại bằng thiết phiến, nhưng rút thương lại ngay trước khi y có thể làm gì khác.
Bọn họ cứ một chiêu đổi một chiêu như vậy, bất phân thắng bại.
Ở đằng xa, Thừa Lân sau một hồi quan sát mới đưa ra nhận xét, “Thiếu hiệp kia phải rút ngắn khoảng cách thì mới giải trừ được sở trường của thương.
Sao lại không làm vậy?”
Ô Di Hà mới đáp, “Có thể cậu ta đang chờ thời cơ.”
“Quốc Kiến đề phòng cẩn mật nên nếu trận tỉ thí cứ tiếp tục thế này, năm chục chiêu nữa vẫn sẽ bất phân thắng bại,” Kiều Sinh Nhai nói.
“Không có chuyện đó đâu.” Ô Di Hà lắc đầu.
“Trong lúc Quốc Kiến đang đọc vị Cổ đệ, Cổ đệ cũng đang đọc vị cậu ta rồi.
Sắp ra sát chiêu rồi; các đệ sẽ thấy.”
Tới chiêu thứ năm, cán thương của Mạnh Ninh quét xuống đùi Quốc Kiến.
Lần này Kiến đã nhìn thấu các đường thương khi nãy của Ninh, tự tin mình có thể chặt cây thương của Ninh ngắn lại thêm một mẩu nữa.
Đột ngột, Ninh vung thương lên phía trên, vẽ một vòng cung tuyệt mĩ, đập thẳng cằm Quốc Kiến hất lên.
Kiến bị một đòn choáng váng, lật ngửa mặt ra sau, loạng choạng lui lại ba bước thì lại bị Mạnh Ninh vụt vào hông phải thêm vài lần.
Tới khi lấy quạt đỡ được thì Kiến đã phải lĩnh bốn đòn liên hoàn.
“Tới rồi đó,” Ô Di Hà nói.
“Làm thế nào mà huynh biết?” Thừa Lân hỏi, trong giọng không giấu được thán phục.
“Cổ đệ là người biết nhẫn nhịn và quan sát khi cần thiết.
Bọn huynh đã biết nhau đủ lâu để biết khi nào đôi mắt của Cổ đệ đang dò xét, tìm sơ hở của đối thủ.”
Quốc Kiến trấn tĩnh lại, lấy tay quệt qua miệng, xoa nơi bị đánh ở dưới cằm, thì nhận thấy máu đã rỉ ra từ môi và cằm.
Họ Vương nổi xung, lôi từ trong áo trong ra một cây thiết phiến nữa tương tự với cây y đang cầm.
Lập tức xông vào với tốc độ phi phàm, cặp thiết phiến chém xoèn xoẹt trên không trung, hoán đổi vị trí cho nhau, nhuần nhuyễn như một cặp vũ công đã biết mọi cử động của nhau.
Nội công của y phát ti3t trên những nếp gấp của cặp quạt, mang màu trắng sữa hệt như màu nội công của Từ Túc Anh.
Y phi trên không trung, cử động vô cùng đẹp đẽ, phóng khoáng, nhưng cũng chứa trong đó một cơn thịnh nộ vô bờ bến.
Kẻ nào trúng một phiến của Vương Quốc Kiến không thương nặng thì cũng nhẹ.
Mạnh Ninh bình tĩnh đổi tư thế từ Lôi Công Thế về Phong Công Thế, xoay đầu cùn của cán thương, chọc thẳng qua lỗ hổng giữa hai chiếc quạt của Quốc Kiến.
Đuôi thương chọc vào giữa trán Quốc Kiến, khiến y lại bật ra sau, ngã ngửa ra mặt đất chẳng khác gì Ô Di Đạo ban nãy.
Quốc Kiến toan đứng dậy lập tức thì đã bị Mạnh Ninh đạp lên ngực, cau mày lườm y rồi hỏi, “Xong chưa?”
Tiếng Ô Di Đạo hú hét lên vài cái, cùng với đó luôn miệng hô, “Hảo! Hảo! Hay lắm Cổ huynh ơi!” khiến khuôn mặt Quốc Kiến tím tái lại vì tức, nhưng y cũng không phải hạng hồ đồ tới mức không biết nhận thua là gì.
Kiến mới nghiến răng, gật đầu.
Mạnh Ninh bỏ chân khỏi ngực y..