Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 39: Chương 39



 
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 6
Hai người quyết định đến sân bay đón Đường Sóc trước, chọn con đường ngắn nhất ra đường lớn, đi từ xa đã thấy một chiếc xe cảnh sát đang đậu.
Hai người đi chỉ cách xe cảnh sát chừng 5m, có một cảnh sát xuống xe, Tư Đồ nhận ra, hắn là người đi cùng Bạch Nhuận Giang.
“Lâm cảnh quan, chẳng phải anh về ngủ sao? Giờ còn định đi đâu?” Cảnh sát kia thoáng mỉm cười.
“Tới sân bay đón bạn.” Tư Đồ đã quyết định bỏ vụ này, tất nhiên dễ dãi đi nhiều.

Giọng nói và nụ cười làm người trước mặt sửng sốt.
Không để ý tới ánh mắt của những người khác, Tư Đồ và Lâm Diêu dần đi xa.
Ngồi xe buýt vào khu thành phố cũng đã là nửa tiếng sau, lúc hai người bắt taxi đến sân bay, Đường Sóc đã tới nơi đứng ngó nghiêng xung quanh.
Lâm Diêu chạy tới, đầu tiên nói xin lỗi, Tư Đồ mời Đường Sóc ở lại nghỉ phép chung với hai người.

Đường Sóc thấy sắc mặt hai người không tốt, biểu tình cũng không mấy vui vẻ, không ý thức bản thân là cái bóng đèn bự ơi là bự.

Vô cùng vui vẻ nhận lời mời.
Dọc đường đi Đường Sóc không nói lời nào, Tư Đồ nhìn hắn khó hiểu, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ lắc đầu, ý bảo đừng truy cứu tốt hơn.
Ba người không về sơn trang ngay, mang động vật nhỏ Đường Sóc im lặng đi vòng vòng, mua đặc sản, cho tới chiều mới về sơn trang.
Trên đường về, Tư Đồ kể lại vụ án cho Đường Sóc, Đường Sóc nhìn qua bên trái rồi nhìn qua bên phải, nói một câu, “Hai người các anh toàn là người cuồng phá án mà cũng có lúc lười hả?”
Lúc xe buýt đến chân núi, sắc trời cũng đã hoàng hôn, đi gần mười phút thì thấy một nhóm người đứng ở cửa lớn ở phía xa, hình như đang tranh cãi gì đó.
Tư Đồ thầm nghĩ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới mình, bây giờ quan trọng nhất là đi chơi với Tiểu Diêu!
Ba người đi tới cửa, nhìn thấy một cô gái bên đoàn phim đang gây với hai cảnh sát vô cùng ầm ĩ.
“Là ngôi sao ‘Trương Ny’ mà.” Đường Sóc liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái.
“Cậu quen?” Lâm Diêu hỏi.
Đường Sóc kinh ngạc nhìn Lâm Diêu nói, “Lâm tiền bối, lâu lâu anh cũng nên xem TV đọc báo đi.

Anh cứ như vầy chắc anh làm người sao Hỏa luôn! Anh Tư Đồ cũng không nói với anh sao?”
Đường Sóc xoay đầu nhìn Tư Đồ, giờ hắn mới hiểu, biểu tình của Tư Đồ như muốn nói, “Anh đã sớm làm người sao Hỏa rồi!”
Không biết mấy ngôi sao này cũng chẳng có gì quan trọng, Tư Đồ cười cười bước vào trong.
Mấy người kia còn đang khắc khẩu, cho dù Tư Đồ không muốn, thì hắn vẫn nghe bọn họ nói gì.
“Tại sao không cho tôi đi? Chiều ngày mai tôi sẽ quay lại, các người sao…”
“Đây là quyết định của cảnh sát, xảy ra án mạng, nếu không được chúng tôi cho phép, không ai được rời khỏi đây!”
“Đây là công việc của tôi! Tôi đã ký hợp đồng, nhất định phải đi! Mặc kệ các người quyết định cái gì, nếu không để cho tôi đi, tôi sẽ bảo luật sư can thiệp vào vụ này! Tôi cho các người biết, một bộ phim có mười mấy nhân viên cực khổ làm việc, tôi đến trễ một phút sẽ làm tiêu hao biết bao nhiêu nhân lực và tiền bạc, còng tay tôi rồi cho tôi đi làm cũng được! Chỉ cần công việc của tôi kết thúc, thì các người có giam tôi vào ngục cũng không sao!”
Câu nói cuối cùng của Trương Ny có chút run run, Tư Đồ không khỏi kính nể cô gái này.

Xoay đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện Lâm Diêu đã dừng bước.
Lâm Diêu đứng cách đó không xa nhìn một hồi, còn quyết định tới giúp Trương Ny chuyên nghiệp kia.
Lâm Diêu tham gia làm hai cảnh sát kia có chút bất ngờ, biết được từ chỗ Bạch Nhuận Giang, chàng trai xinh đẹp này cao hơn bọn họ một bậc, tuy nói là đây là địa phận của mình, nhưng vẫn là người một nhà, lúc thấy Lâm Diêu hai người vẫn lễ phép chào hỏi.
Lâm Diêu gật đầu, hỏi nguyên nhân sự việc ra sao.
Trương Ny muốn ra ngoài quay phim khác, chiều mai sẽ quay lại.

Mà Bạch Nhuận Giang đã ra lệnh, không được cho bất kì ai rời khỏi! Rất rõ ràng, thuộc hạ của ông thi hành mệnh lệnh rất nghiêm khắc.
“Cô Trương, trong khoảng 23:00 đến 1:00 tối qua, cô đang làm gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Từ 20:00 cho tới 1:00 tôi đều ở trường quay, sau đó về nhà ăn, rồi cùng trợ lý về phòng ngủ.”
Lâm Diêu nghĩ người này không có tình nghi gì, nói với hai cảnh sát, “Cô ta có bằng chứng ngoại phạm, xin phép Bạch cảnh quan để cô ta đi đi.”
Trương Ny nhìn Lâm Diêu bày tỏ sự cảm kích.
Hai cảnh sát nhìn nhau, một trong hai người nói, “Lâm cảnh quan, Bạch cảnh quan bây giờ bề bộn nhiều việc, gọi điện thoại có thể quấy rầy chú ấy, muốn hỏi cũng phải chờ sau tám giờ.”
“Tám giờ rưỡi máy bay bay rồi, từ đây tới sân bay sao mà kịp?” Trương Ny căng thẳng dậm chân.
Lâm Diêu suy nghĩ một chút.
“Cho tôi biết số điện thoại của Bạch Nhuận Giang.”
Hai cảnh sát nhìn nhau khó xử, Tư Đồ bên này đã đưa điện thoại cho Lâm Diêu.
“Tôi có số.”
Lâm Diêu tìm trong danh bạ, gọi thẳng cho Bạch Nhuận Giang.
Tư Đồ nghe Lâm Diêu nói lại tình hình, có lẽ Bạch Nhuận Giang không thể không đồng ý, quả nhiên như hắn dự đoán, Lâm Diêu đưa điện thoại cho hai cảnh sát, chỉ lát sau bọn họ đã nói Trương Ny có thể đi, chiều ngày mai phải quay lại.
“Tôi là Trương Ny, cám ơn anh đã giúp tôi, sau này tôi sẽ tạ ơn anh thật tốt!” Trương Ny nắm cánh tay Lâm Diêu, lắc muốn hoa mắt.
Đường Sóc đứng bên cạnh tò mò lại gần.
“Trễ vậy rồi cô đi một mình hả? Không cần ai đưa đi?”
“Bên đoàn phim vốn đã sắp xếp xe cho tôi, cảnh sát lại nói không cho đi, tôi cũng chỉ thể một mình chạy ra ngoài.

Không cần gọi người khác, tôi không muốn bọn họ có thêm phiền phức.

Chạy xuống dưới có con đường nhỏ, chỉ cần mười phút là tới trạm xe, không sao.

Hẹn gặp lại.”
Lâm Diêu tùy tiện ứng phó vài câu, nhìn Trương Ny một mình chạy đi.
Về tới phòng, Tư Đồ gọi cho Thân Vệ Bình, không lâu sau ông đã tới.
Sau khi giới thiệu Đường Sóc cho ông, Tư Đồ nói quyết định của mình.
Thân Vệ Bình là một người thẳng thắn, không nói mấy lời khách sáo, để bọn họ ở đây chơi tùy thích, còn nhân tiện giới thiệu vài chỗ cho bọn họ tham khảo.
Chờ Thân Vệ Bình đi rồi, Lâm Diêu mới bị cơn buồn ngủ hành hạ! Tư Đồ cũng ngáp lên ngáp xuống.
Để Đường Sóc tự mình tìm chỗ chơi, hai người về phòng tắm rửa đi ngủ.
Một đêm qua đi.

Lúc Lâm Diêu thức dậy cũng đã chín giờ sáng, Tư Đồ gần mười giờ mới có mặt dưới phòng khách, hai người thật sự không hiểu, tại sao Đường Sóc ngủ còn lâu hơn bọn họ?
Mãi tới trưa Đường Sóc mới dậy, ba người ngồi trong phòng khách cầm cuốn giới thiệu phong cảnh xem cả buổi, quyết định thu thập vài thứ đi leo núi, buổi tối thuận tiện ở đó cắm trại luôn.
Tư Đồ gọi điện thuê ba lều trại và một vài công cụ, Lâm Diêu cũng thu dọn mấy thứ bỏ vào balo, Đường Sóc hưng phấn đi mua quần áo và giày leo núi, lúc quay lại, Lâm Diêu và Tư Đồ đã thu dọn xong, sẵn sàng chờ hắn.
Trước khi đi, bọn họ tới nhà ăn giải quyết bao tử, mới vừa vào trong, người bên trong đã đồng loạt nhìn bọn họ.
Đường Sóc sợ sợ hỏi Tư Đồ, “Chỗ này có phong tục đặc biệt với khách du lịch hả anh?”
“Anh cũng muốn biết đáp án đây.”
Ba người tìm bàn gần cửa sổ, Tư Đồ phụ trách chọn món, lúc đợi đồ ăn mang lên thì thấy đạo diễn Sở bước tới chỗ bọn họ.
“Tư Đồ, không nghĩ cậu lại là thám tử!”
Tư Đồ cười khẽ, không nói gì.

Đạo diễn Sở nhìn Tư Đồ vẫn chưa chết tâm, nhưng câu hỏi tiếp theo làm hắn không thể bỏ qua.
“Để lại số liên lạc đi, sau này có cơ hội tôi sẽ tìm cậu.”
Tìm hắn? Định làm gì? Thuận miệng đọc số điện thoại, hắn định về rồi chặn số người ta luôn!
Món rau được mang lên đầu tiên, đạo diễn Sở cũng không ngại, ngồi xuống nói chuyện.
“Vụ án của Hiểu Hàng sao rồi?” Vùng giữa lông mày của đạo diễn Sở đã xuất hiện nếp nhăn.
“Không biết.

Chúng tôi chỉ là khách du lịch, xế chiều sẽ leo núi.” Tư Đồ thoải mái nói.
“Các cậu không đến phá án? Tối qua thấy các cậu làm việc, tôi còn tưởng…” Đạo diễn Sở nghĩ như vậy.
“Không phải, chúng tôi chỉ tới đây du lịch.” Lâm Diêu mơ hồ nhận ra tâm trạng không thoải mái của Tư Đồ, đẩy đề tài đi.
Đạo diễn Sở nghe Lâm Diêu nói xong, đầu tiên là thở dài, sau đó nói, “Nếu các cậu phụ trách vụ án thì tốt biết bao, tối thiểu sẽ không bá đạo như mấy cảnh sát kia! Nói chuyện cũng hiền hòa.”
“Cảnh sát bá đạo lắm sao?” Động vật nhỏ Đường Sóc hiếu kỳ, hỏi chuyện không nên hỏi.
Nhắc tới cảnh sát, biểu tình của đạo diễn Sở liền thay đổi! Thở phì phò nói, “Bọn họ bắt Ngạn Đình với Lương Cường rồi! Còn không cho tôi làm việc, cũng không cho đi, còn nói không được tùy tiện tìm người ngoài nói chuyện! Nói cái gì mà muốn tìm hung khí, không có lệnh lục soát mà vào phòng chúng tôi lật tung mọi thứ! Tôi nghe nói bên sơn trang cũng giống như vậy, bọn họ cũng lục tung phòng quản lý.”
“Có kết quả gì không?” Tư Đồ vô tình bị cuốn vào.
“Có cái mông! Không tìm thấy cái con khỉ khô gì hết!” Đạo diễn Sở có vẻ là người nói chuyện thẳng thắn.
Giây tiếp theo Tư Đồ chìm vào tự hỏi, Bạch Nhuận Giang bắt Tống Ngạn Đình là do nhân viên bảo an nói cô gái vào phòng Phùng Hiểu Hàng vào lúc 23:00 rất giống cô, với cách phá án của Bạch Nhuận Giang, tha cho Tống Ngạn Đình là điều không thể.

Mà không tìm được hung khí trong sơn trang, lúc Lý Phong phát hiện thi thể, thời gian tử vong chưa đến nửa tiếng, hắn lập tức gọi cho Hạ Chấn Quốc, Hạ Chấn Quốc thì đi tìm Thân Vệ Bình.

Thân Vệ Bình nói, lúc nhận được điện thoại, ông liền kêu bảo an đi tìm xung quanh… Đường thông ra ngoài chỉ có hai đường, một cái vào bằng cửa chính, một đường là muốn qua khu nhà cũ thì băng qua con đường nhỏ.

Lúc đó bảo an đi tìm trọng điểm đều đặt vào hai con đường này, nếu có ai ra vào, không có khả năng không phát hiện.

Hung thủ nhất định đang nấp trong sơn trang, còn hung khí? Chắc chắn vẫn chưa bị mang đi… Nếu hung thủ tay chân nhanh nhẹn, có thể leo núi, thừa dịp trời tối leo sang bên kia, nói vậy hung khí có thể đã được xử lý trên đó… cũng có thể đã mang đi.

“Tiểu Đường, ăn nhanh đi, buổi chiều hai chúng ta đi leo núi, để hắn ngồi đây phát ngốc đi.”
Tư Đồ đang hăng say thì nghe thấy câu nói lạnh như băng của Lâm Diêu, lúc này mới phục hồi tinh thần.

Không biết đạo diễn Sở đã đi từ bao giờ, Lâm Diêu phụng phịu không nói tiếng nào.
“Tiểu Diêu, ăn thử cái này đi, rất hợp khẩu vị của cậu.” Tư Đồ lại như chân chó đi hầu hạ.
Ba người mang balo trên lưng, xuất phát!
Trong quá trình leo núi, tâm trạng của Lâm Diêu từ từ tăng lên, kéo Tư Đồ và Đường Sóc chụp rất nhiều ảnh.

Tư Đồ chưa từng dời mắt khỏi Lâm Diêu dù chỉ là một giây, nhìn hắn cười nói vui vẻ, cảm thấy bỏ cái gì cũng đáng cả.
Đường Sóc đứng trên một tảng đá lớn, muốn Lâm Diêu chụp cho mình một tấm xung phong tiêu chuẩn, chụp xong liền nhảy xuống lấy máy chụp hình trong tay Lâm Diêu, đòi chụp cho Tư Đồ và Lâm Diêu.
Lâm Diêu nhìn người bên cạnh, tự nhiên đi qua chỗ hắn.
Tư Đồ đặt đồ trong tay xuống, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm eo Lâm Diêu kéo gần lại, người trong lòng cũng không từ chối, hơi dựa vào người hắn, mỉm cười.
Lúc leo tới đỉnh núi vừa vặn nhìn thấy mặt trời đang lặn, Lâm Diêu nhìn cảnh trời màu đỏ đằng xa, trong lòng đột nhiên thấy thông suốt, tất cả những khó chịu trước đây đều ném hết ra sau.
Ba người họ dựng lều xong, đốt lửa trại, chuẩn bị đồ ăn bắt đầu ăn cơm chiều.

Tư Đồ nhìn Đường Sóc vẫn mang theo một chai rượu, liền đoạt lấy dùng sức chà chà tóc Đường Sóc.
Lâm Diêu bình thường rất ít uống rượu, có lẽ là do vui vẻ, lúc Tư Đồ rót cho hắn, hắn liền cầm lấy.

Ba người vây quanh đống lửa, ngắm sao, ăn uống, không bàn đến có bao nhiêu tự tại.
Chờ đêm dần khuya, ba người dập lửa chui vào lều của mình nằm ngủ.
Lâm Diêu nằm trong túi ngủ nhưng không thấy buồn ngủ, có lẽ là do uống chút rượu, bây giờ thấy có hơi khó chịu, đứng dậy chui khỏi lều.
Lâm Diêu nhìn chỗ đất trống bọn họ đốt lửa khi nãy, Tư Đồ đang ngồi ở đó, không đợi hắn đi tới, Tư Đồ đã xoay đầu vẫy tay gọi hắn.
Ngồi xuống bên cạnh, Lâm Diêu ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.
“Ở thành phố rất khó ngắm được cảnh này.” Tư Đồ ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm.
“Tôi rất ít nhìn bầu trời, nhất là buổi tối.” Lâm Diêu chống hai tay ra sau, duỗi thẳng hai chân.
“Lâu lắm rồi tôi không ngẩng đầu, vẫn chỉ nhìn đằng trước, bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn kỹ người bên cạnh, đường cong gương mặt trong bóng đêm mập mờ càng thêm hấp dẫn.

Chưa bao giờ ngồi nói chuyện với hắn về chuyện gì ngoài vụ án, sao cũng được, trăng cũng tốt, cái gì Lâm Diêu cũng thích, thích đến mức muốn giấu vào nơi m3m mại nhất trong lòng, có lẽ, trong đó cũng bao gồm người bên cạnh.
“Anh đỡ hơn tôi, có khi ngay cả trước mặt tôi còn không nhìn.”
“Không sao, bây giờ nhìn là được rồi.” Tư Đồ từ từ xoay đầu nhìn Lâm Diêu, nụ cười khẽ xen lẫn giữa vẻ mặt yêu thích, không chút nào che giấu khát vọng sâu trong nội tâm.
Lúc này đây, Lâm Diêu không hề né tránh, cũng không xao nhãng nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ, gò má ửng đỏ làm nổi bật vẻ đẹp của hắn, khiến người ta lún sâu vào.
Tư Đồ xoay người nằm gác đầu lên đùi Lâm Diêu, Lâm Diêu thay đổi tư thế, để Tư Đồ nằm thoải mái hơn.
Trong đêm vắng vẻ có cơn gió thổi qua, một chiếc lá khô rơi xuống trán Tư Đồ, Lâm Diêu nhặt lá ném đi, tay lại bị cầm lấy.
“Tiểu Diêu, cậu từng thấy cầu vồng chưa?” Tư Đồ nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay của Lâm Diêu, hỏi người yêu dấu.
“Cầu vồng? Anh nói cầu vồng đã trở thành truyền thuyết ấy hả?”
Lâm Diêu khó khi nào lại hài hước như vậy, Tư Đồ mỉm cười trong đáy lòng.
“Đúng vậy, ở thành phố không nhìn thấy.

Tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ, ở nhà cũ, một cơn mưa qua đi liền có thể nhìn thấy… Rất đẹp, đặc biệt là lúc chạng vạng, chân trời đằng xa có màu đỏ hồng, cầu vồng bắt ngang, so với mây hồng còn đẹp hơn rất nhiều.

Chờ cầu vồng biến mất, trăng và sao tỏa sáng như đang cháy.

Lúc nhỏ khi thấy mưa liền chạy ra ngoài, đợi mưa tạnh, đứng ở nơi cao nhất ngắm cầu vồng, trời tối cũng không muốn về nhà… Không biết bây giờ có còn thấy nữa không.”
“Có thời gian quay lại xem sẽ biết.”
“Lúc bé rất ngốc đứng nhìn bầu trời, phấn chấn cũng không có ai cùng chia sẻ, bây giờ… Tôi muốn ngắm cùng em, ngắm cầu vồng quê tôi, muốn cùng em chia sẻ.”
Ánh mắt của Tư Đồ dần dần từ bầu trời chuyển đến gương mặt Lâm Diêu, lần đầu tiên Lâm Diêu mỉm cười dịu dàng với hắn.
Tư Đồ vòng tay lên cổ Lâm Diêu, từ từ kéo xuống, môi từng chút từng chút đến gần bắt đầu nóng lên, Lâm Diêu nhìn người đàn ông bên dưới đang nâng đầu lên, bọn họ cứ như vậy chạm vào nhau.
Vẫn không có gì nhiệt tình, nụ hôn kéo dài mang theo mùi rượu say đắm, cánh môi quấn quýt, không biết là ai ngậm môi ai, dịu dàng đến mức muốn hòa tan.

Không kiềm được dùng răng ma sát, xúc giác ngọt ngào vô cùng làm hô hấp rối loạn.
Tư Đồ ngồi dậy, ôm lấy Lâm Diêu, dùng sức lực dán chặt cả hai vào nhau, còn từ từ nóng lên, có thể cảm giác tay của Lâm Diêu đặt trên lưng mình.

Mắt he hé mở cũng đủ nhìn thấy sắc đẹp say đắm của người trong lòng, lửa bùng lên, khó có thể kiếm hãm bản thân không đẩy đối phương nằm xuống đất, hơi nghiêng thân thể nằm xuống, chộp lấy đầu lưỡi bối rối của Lâm Diêu.
Tay cũng kích động như chủ nhân của nó, sờ s0ạng tìm kiếm trên thân thể đối phương, sờ lên vòng eo thon gọn mà săn chắc của Lâm Diêu, vén áo khoác lên, quần áo bằng len bên trong ôm sát thân thể, chỉ là ở một nơi thế này lại vang lên tiếng th ở dốc nho nhỏ, vô lực, trầm thấp.
Nút quần bị cởi ra, Lâm Diêu có chút khống chế không được, bàn tay ấm áp của Tư Đồ chạm vào da thịt, hại hắn không thể tự hỏi, cảm giác thân thể như đang nằm trên đống lửa.
Môi của Tư Đồ rời khỏi đôi môi của Lâm Diêu, ngậm lấy vành tai, nhưng cũng chỉ m*t mấy cái, làm người trong lòng cũng bắt đầu căng cứng.
Bản thân vốn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, bây giờ còn đang ôm người mình yêu, ai mà giữ lý trí được chứ hả? Tư Đồ xoay người đè lên Lâm Diêu, hai tay cởi qu@n áo, mấy thứ này đúng là vướng quá mà!
Lâm Diêu rối loạn, nhưng không hoảng sợ, tuy rằng hắn còn chưa kịp nghĩ có nên làm tiếp với Tư Đồ hay không, chí ít hắn rõ ràng, hắn không ghét, sẽ không đẩy ra.

Lâm Diêu hơi ngẩng đầu để đôi môi kia lướt đi trên vai hắn.

Bàn tay áp trên da bắt đầu có hơi nôn nóng, vẽ vòng tròn vô mục đích trên bụng hắn, lục lọi muốn cởi qu@n.
Hai người đều không nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo có đúng lúc hay không, trong buổi tới yên tĩnh đột nhiên có một tiếng “Hắt xì!” thật to vang lên, kéo hai người khỏi tình cảm mãnh liệt.
Nhìn sắc mặt người bên dưới đỏ hồng, Tư Đồ hận không thể đá bay Đường Sóc ngay cả lúc ngủ cũng làm kì đà cản mũi cho được!
Lâm Diêu không bị tiếng hắt xì của Đường Sóc dọa giật mình! Ngược lại hắn lại tự dọa mình, nếu Đường Sóc không phát ra âm thanh, vậy bọn họ có thể đã… Trời ơi, đây chẳng phải là dã chiến sao, không được, cách họ 10m còn có một người đang ngủ đó!
Lâm Diêu đẩy Tư Đồ ra, ngồi dậy, còn chưa điều chỉnh hô hấp hắn đã càng thêm xấu hổ.

Vốn định chạy về lều, lại bị Tư Đồ lần thứ hai ôm vào lòng.
Lúc này, lý trí của Lâm Diêu đã nhét đầy sọt!
“Anh còn muốn làm? Tôi không muốn chơi dã chiến!”
“Anh không làm nữa, để anh ôm một lát đi, ngoan.”
“Không được, Tiểu Đường tỉnh thì sao!”
“Để anh vào đánh ngất nó.”
Lâm Diêu bật cười, Tư Đồ cũng cười.

Dưới bầu trời đêm, bọn họ rúc vào nhau, chỉ ngắm sao mà thôi.
Lâm Diêu tựa vào lòng Tư Đồ, vô thức nhắm mắt lại, Tư Đồ nhẹ nhàng ôm hắn, bế về lều.
Mơ hồ cảm nhận sự ấm áp dịu dàng trên môi mới làm con mèo nhỏ lười biếng chìm sâu vào giấc ngủ.
Hết chương 6.
 
——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.