Tâm Ma

Chương 24: C24: Giam giữ



Phương Chi Chúc nhìn Vệ Ương đi về phía mình, còn Vệ Ương thì làm như không thấy kẻ che mặt đang nằm rạp trên đất. Hắn đứng trước mặt y, hơi cúi người xuống nhìn vào mắt y: “Chi Chúc à, không sao chứ?”

Phương Chi Chúc rũ mắt, không nói lời nào.

Vệ Ương giơ tay phải, nhẹ nhàng điểm lên trán y. Toàn thân Phương Chi Chúc thả lỏng, y đứng dậy, đi đến ngồi xổm trước mặt kẻ che mặt, còn chưa kịp vươn tay thì người đã biến mất.

Vệ Ương kéo y lại, thấp giọng nói: “Kẻ này dám bắt cóc ngươi, hại ta đi tìm lâu như vậy.”

Phương Chi Chúc: “Ngươi làm gì hắn rồi?”

Vệ Ương: “Hắn bắt cóc ngươi, ngươi không muốn trả thù hắn sao?”

“Không muốn.” – Phương Chi Chúc kiên định nói: “Đây là chuyện của ta.”

Da mặt Vệ Ương run rẩy, nụ cười có chút cứng đờ, hắn giơ tay lên, biến người về lại chỗ cũ: “Hắn chỉ ngất đi thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng.”

Phương Chi Chúc muốn xem tình trạng của người này, nhưng lại bị Vệ Ương kéo đi.

Rời đi chưa được một ngày đã trở về lại ngọn núi thân thuộc.

Hoa cỏ khắp nơi, cây cao chót vót, rau xanh mướt mát, suối chảy róc rách, cá nhảy tung tăng, hết thảy đều như ngày hôm qua. Nhưng lại có một lá chắn vô hình ngăn cách Phương Chi Chúc khỏi những thứ này, vì giờ đây, nếu muốn rời khỏi đình viện cần phải có một cái gật đầu của Vệ Ương.

Phương Chi Chúc tức giận nhưng lại bật cười, Vệ Ương xem y là thứ gì?

Tù nhân? Tội phạm? Hay là một thứ đồ phải dựa vào hắn mới sống nổi?

Vệ Ương bưng tới hai chén trà. Phương Chi Chúc không thèm liếc nhìn, chỉ hỏi: “Ngươi định nhốt ta ở đây?”

“Ta không có ý đó.” – Vệ Ương giải thích: “Nhưng ngươi cũng thấy rồi, bên ngoài có người muốn gây bất lợi cho ngươi, rất nguy hiểm. Nếu ở lại đây, ta có thể bảo vệ ngươi.”

Phương Chi Chúc không biểu lộ cảm xúc: “Đa tạ, nhưng không cần lo lắng cho ta.”

Vệ Ương lắc đầu: “Đây là chuyện ta nên làm.”

Phương Chi Chúc nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không định thả ta đi, đúng chứ?”

Vệ Ương nhìn đi chỗ khác, không đối mặt với y: “Ở đây có gì không tốt? Hai năm qua chúng ta vẫn luôn sống như vậy. Chi Chúc à, chuyện trong quá khứ là ta sai, sau này ngươi muốn như thế nào cũng được, nhưng……”

Phương Chi Chúc: “Ta không muốn như thế nào cả, chỉ cần ngươi thả ta ra.”

“Không thể!” – Vệ Ương bỗng nhiên kích động, ôm chầm lấy Phương Chi Chúc: “Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để ngươi đi!”

Chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ không chủ động thả người.

Mà hiện tại, Phương Chi Chúc không có đủ bản lĩnh để đánh bại Ma quân.

Vậy —— không còn gì để nói nữa.

Chuyện Phương Chi Chúc đã quyết, y sẽ không dễ dàng thay đổi ý định. Vì vậy, y không nói nửa lời với Vệ Ương.

Nhưng không phải hoàn toàn không nói chuyện, y vẫn trò chuyện với Phạn Phạn như thường, hay lẩm nhẩm vài câu khi đọc đến phần thú vị của quyển sách, hoặc vui vẻ reo lên khi cá lớn cắn câu. Vệ Ương luôn ở cạnh y khi làm tất cả chuyện này —— có Vệ Ương ở bên, y sẽ không thể một mình rời khỏi nơi này.

Y chỉ không nói lời nào với Vệ Ương, ngay cả khi Vệ Ương nói chuyện, y cũng sẽ ngó lơ.

Tính cách của Phương Chi Chúc vốn không nhiệt tình cho lắm, nên khi tỏ ra lạnh lùng hơn cũng không có gì quá đột ngột. Vậy nên, Vệ Ương không ngừng tự nhủ với chính mình, đừng nóng vội, cứ từ từ tiến tới. Chi Chúc vẫn còn giận, chỉ cần thêm một chút thời gian, sự chân thành của hắn sẽ chạm được đến y.

Nhưng ngày tháng trôi đi, Phương Chi Chúc vẫn như vậy.

Y không tức giận, cũng không phẫn nộ, cho dù Vệ Ương có làm cái gì, y cũng đều coi như không thấy.

Sự thờ ơ như vậy khiến Vệ Ương khó lòng chấp nhận.

Rốt cuộc thì, sau khi dùng xong cơm trưa hôm này, Vệ Ương giữ lấy Phương Chi Chúc đang định đi chợp mắt, nói: “Chi Chúc à, ngươi nhìn ta đi!”

Phương Chi Chúc nhìn về phía hắn, nhưng cũng chỉ nhìn thôi, không có ý định mở miệng.

Vệ Ương khóa chặt mắt trên người y, trong bụng giống như bị rót vào một chén canh vừa cay vừa nóng khiến lục phủ ngũ tạng đều đau rát, lời nói bật ra khỏi đầu lưỡi cũng mang theo sự chua xót: “Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào? Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, ngươi không thể vĩnh viễn như thế!”

Phương Chi Chúc vẫn thờ ơ.

Vệ Ương bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt.

Rất lâu về trước, cũng vào một ngày hè, hắn đứng cạnh Phương Chi Chúc bên một dòng suối nhỏ, Phương Chi Chúc nói với hắn: “Đừng lo lắng, ta sẽ làm được.”

Hắn không yên tâm nên âm thầm đi theo Phương Chi Chúc, thấy y bị Phương Lệnh phạt quỳ, bị người trong gia tộc chỉ trỏ cười nhạo. Hắn năm lần bảy lượt muốn ra mặt, nhưng nghĩ đến lời Phương Chi Chúc đã nói và nhìn đến dáng vẻ trầm lặng như nước của y, hắn đành nhẫn nhịn.

Phương Chi Chúc quỳ gối đến ba ngày khiến xương đầu gối bị sưng to, đi đứng khó khăn, nhưng khi đối mặt với phụ thân, y trước sau chỉ nói: “Ta chỉ muốn ở bên cạnh Vệ Ương.”

Lúc y vì hắn mà chống đối mọi thứ, Phương Chi Chúc vô cùng kiên định. Nhưng khi Phương Chi Chúc biết hết tất cả và muốn rời đi, y cũng kiên định như thế.

Y luôn luôn như vậy, ít khi vì điều gì mà lay động.

Hắn vuốt mặt, mệt mỏi không thôi: “Bây giờ ta có nói gì ngươi cũng không tin, nhưng mà ta thật sự chưa từng coi ngươi là thế thân, một lần cũng không có.”

Phương Chi Chúc nhìn hắn —— y cần một lời giải thích.

Vệ Ương lại bị mắc kẹt lần nữa, chỉ có thể tránh né: “Thời cơ chưa tới, qua một thời gian nữa ta sẽ……”

Phương Chi Chúc xoay người rời đi.

Bây giờ đã là mùa hạ, thời tiết nóng rực như lửa đốt, ngoài sân là những tán cây cao ngất đan xen vào nhau, rợp thành những mảng bóng lớn che mát, ngăn cách lớp nhiệt nóng bên trên.

Phạn Phạn đứng trên hàng rào kêu rôm rả, vừa nhìn thấy chủ nhân thì lập tức đập cánh bay lại. Phương Chi Chúc để nó đậu trên vai mình, nhỏ giọng trêu chọc nó.

Ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, nhưng lòng y càng lúc càng lạnh lẽo.

Y sẽ bị nhốt ở đây cả đời ư? Vậy có khác gì người đã chết? Không có cuộc sống của chính mình thì có còn là sống không?

Vệ Ương không hề có ý định thả y đi, với lượng linh lực đã khôi phục, y hoàn toàn không phải đối thủ của Vệ Ương. Còn về tình cảm mà Vệ Ương nói, y nghĩ, đó vốn không phải dành cho mình. Bản thân chỉ là một vật chứa tạm mà thôi.

Trong lòng đau đớn âm ỉ, Phương Chi Chúc vuốt ve lông vũ mềm mại của Phạn Phạn. Y ngẩng đầu, nhìn những tán cây đung đưa trên cao. Màu xanh lục rợp thành từng lớp dày, phản chiếu vào trong mắt lại toát ra sự mềm mại.

Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, y nâng Phạn Phạn xoay người lại thì bị Vệ Ương nắm lấy cổ tay.

Vệ Ương nói thẳng: “Có tin từ Yến Châu truyền tới —— Phương Chi Trần xảy ra chuyện rồi.”

Phương Chi Chúc lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Y quả nhiên chịu nói chuyện, Vệ Ương bất lực nghĩ, y quan tâm tất cả mọi người, chỉ trừ ta.

Hắn đưa bức thư qua: “Không nói chi tiết.”

Bức thư do Phương Lệnh viết chỉ vỏn vẹn mấy dòng, nói rằng Phương Chi Trần mất tích nhiều ngày, có khả năng liên quan với Phương Chi Chúc và không nói thêm gì khác.

Phương Chi Chúc không thể ngồi yên, lập tức quyết định đến Yến Châu.

Y ngạc nhiên khi Vệ Ương nói muốn đi cùng chứ không ngăn cản. Hai người đều hiểu rõ đây là sự thỏa hiệp không thể làm gì khác, Phương Chi Chúc lo lắng cho đệ đệ, đồng thời y cũng không muốn dây dưa ở đây.

Chiều hôm đó hai người liền đến Phương gia. Phương Lệnh nói với họ rằng Phương Chi Trần gần đây không về nhà, hai ngày trước hắn phái người chuyển lời rằng có chuyện muốn nói với cha mẹ, nhưng qua giờ hẹn vẫn không thấy hắn xuất hiện.

Thay vào đó là nhận được một bức thư.

Phương Lệnh cầm một tờ giấy lên: “Là bức thư này.”

Phương Chi Chúc nhận lấy,

Nội dung bức thư ngắn gọn, đại khái là [ Nhị thiếu gia đang ở chỗ của ta. Tuy không muốn xuống tay với hắn, nhưng trong vòng ba ngày mong đại thiếu gia hãy tới đây, ta sẽ tự khắc thả người. Nếu ngươi không đến, hậu quả khó lường. Tự ngươi suy nghĩ kỹ. ]

Y hỏi: “Đã phái người đi tìm chưa?”

Phương Lệnh gật đầu, mệt mỏi xoa giữa trán: “Chuyện này vô cùng kỳ lạ, có thể người này có ác ý. Ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng đã đến nơi được đề cập trong thư và cẩn thận quan sát.”

Trong đầu nảy ra một suy đoán, y đè xuống nghi hoặc, quay sang nói với Phương Lệnh: “Bây giờ ta sẽ tới đó.”

Phương Lệnh: “Vi phụ đi cùng con…”

“Không cần.” – Phương Chi Chúc xoay người rời khỏi thư phòng: “Ta sẽ cố gắng.”

Đối phương yêu cầu chỉ cần một mình y, vậy có nghĩa hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, nếu có người đi cùng sẽ dễ gặp nguy hiểm.

Vừa ra khỏi gian phòng liền nghe thấy giọng Vệ Ương: “Ta đi với ngươi.”

Phương Chi Chúc liếc hắn một cái, không ngạc nhiên lắm khi hắn “biết trước”, nhưng y đáp: “Không cần.”

“Ta sẽ đi cùng.” – Vệ Ương nhấn mạnh: “Ngươi một mình đến đó không an toàn.”

“Người đối phương muốn tìm là ta.” – Phương Chi Trần bị bắt đi, y nghĩ điều này có liên quan đến thân phận Ma quân của Vệ Ương: “Ngươi đừng đi theo.”

Dường như Vệ Ương hiểu những gì Phương Chi Chúc nói nên hắn không đòi đi theo nữa. Phương Chi Chúc sau đó đi đến địa điểm chỉ định – một chỗ ngồi ngay cửa ra vào của một quán trà.

Đang là giữa trưa hè oi bức, bên trong quán thưa thớt bóng người, chỉ có một chủ quán trẻ tuổi đang lau dọn bàn ghế, chỉ cần thấy khách tới thì sẽ lập tức tiếp đón.

Phương Chi Chúc gọi một bình trà, nhìn quanh một lượt rồi chọn bàn phía trong ngồi xuống.

Đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày, ông chủ phe phẩy chiếc quạt hương bồ lớn không ngừng nghỉ nhưng vẫn nhễ nhại mồ hôi, nhìn thấy vẻ mặt của khách nhân bình tĩnh thì không khỏi kinh ngạc: “Khách quan không thấy nóng ư?”

Phương Chi Chúc: “Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ thấy mát.”

Ông chủ: “Nóng như vậy sao mà bình tĩnh nổi. Ôi chao, ngài nhìn mặt trời kìa, đốt chết người ta mất thôi.”

Phương Chi Chúc cầm chén trà lên uống một ngụm: “Với thời tiết này, ông chủ có buôn bán được không?”

“Chẳng tốt lắm.” – Chủ quán than ngắn thở dài: “Trời nóng quá nên ít khách ghé qua đây lắm, chuyện kinh doanh sa sút rất nhiều.”

Phương Chi Chúc gật đầu: “Trà mà ông chủ cho ta uống là Minh Tiền Long Tỉnh, một bình này cũng đủ mua mấy chục gian trà quán.”

Y nhìn về phía chủ quán đang ngồi cách mình một bàn: “Ta tự hỏi cần phải trả bao nhiêu bạc mới được uống một bình trà khi nghỉ chân ở nơi này?”

Một một làn gió nhẹ thổi qua, sau đó là luồng nhiệt cuồn cuộn tràn vào mọi ngóc ngách của quán.

Chủ quán không nhanh không chậm phe phẩy chiếc quạt hương bồ, mỉm cười: “Là bọn ta sơ suất.”

Phương Chi Chúc hỏi: “Chủ quán trà đâu?”

Đối phương thản nhiên nói: “Giết rồi.”

Sắc mặt Phương Chi Chúc khẽ biến.

“Kế hoạch vốn là như vậy. Nhưng mà đệ đệ ngươi nói, nếu bọn ta giết người bừa bãi, ngươi nhất định sẽ không phối hợp” – Đối phương bĩu môi: “Đang nằm đằng sau cái cây kia, chưa chết đâu.”

“Ta muốn giết một người, nhưng chỉ có ngươi mới giúp được. Thế nào, hợp tác với ta không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.