Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 27: 27: Viện Điều Dưỡng Bình An



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
***********************
Quý Ngư nghe lời Đào Viên nói lập tức khẳng định thuốc có vấn đề, tác dụng gây ngủ, cậu nôn kịp thời nên không ảnh hưởng, còn chuyện ngủ ngon có lẽ liên quan đến giấc mơ kia.
Suy xét đến số 9 sắp trở lại, cậu vội vàng tạm biệt Đào Viên nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, đạo cụ vẫn nhét trên lỗ tai, dù sao cũng nhìn không thấy.
………..
Đại sảnh livestream.
“Cứu tui, phó bản này sao mà khó quá!”
“Ta cảm giác bọn họ vài người vẫn luôn ở đánh ách mê, ta phải hảo hảo đi loát loát manh mối.”
“Xác thật độ khó cao lắm luôn, thời điển bọn họ mới vào tiến phó bản ngay cả NPC dẫn đường cũng không có, y tá trưởng thì không tính, tin tức và manh mối đều phải tự đi thăm dò, nếu đổi lại là tôi còn không biết bắt đầu từ đâu nữa.”
“Tao ghét nhất hình thức kiểu này, vẫn là đánh đánh giết giết thích hợp với tao hơn.”
“Nhưng tham gia phó bản càng nhiều, tỉ lệ gặp trúng loại yêu cầu động não càng lớn, bao gồm hiện tại những hiệp hội kia muốn nhất chính là người tài giỏi như thế, vừa có đầu óc vừa có thực lực, đâu ra nhiều nhân tài như vậy chứ.”
“Có lẽ phó bản này càng về sau sẽ càng khó, không ngừng là hình thức điều tra sự thật năm xưa.”

“Mị cảm thấy hình như hộ lí kia cái gì cũng biết í, hơn nữa hắn ngầu quá trời quá đất, khác biệt hoàn toàn với hộ lí khác luôn.”
“Đặc biệt cỡ nào cũng chỉ là một NPC thôi, bớt si ngốc đi.”
“Haiz, mọi người về hết, còn mỗi mình ở lại tăng ca”, một bé trai mặc một thân đen thui, vóc dáng hơi thấp bé, tóc xoăn xoăn ngồi xổm cách đó không xa lầm bầm lầu bầu, “Có điều người mới này quả thật không tệ, nhưng chắc kinh nghiệm thông quan phó bản vẫn ít quá.”
Mạnh Tiểu Bắc gãi gãi đầu, đột nhiên nhìn đến thân ảnh Đào Viên, “Đó không phải Đào Viên sao, nó cũng vào tiến phó bản á.

Đúng là đã lâu chưa thấy, bộ dạng này là trộm đi vào rồi.

Hắc hắc, nên mách lẻo không ta?”
Cậu ta do dự một chút, vẫn quyết định tìm người tiết lộ tin tức, dù sao hiện tại Đào Viên không gặp nguy hiểm gì, những người khác cũng không vào được phó bản đã bắt đầu.
……..
Phòng số 214.
Sau khi số 9 trở về, Quý Ngư nhìn thoáng qua lọ thuốc trên khay, viên thuốc màu trắng tăng gấp hai, mi run run hỏi: “Anh cầm luôn thuốc cho buổi tối hả?”
“Không có, bọn tôi mỗi lần chỉ có thể lấy đúng liều lượng quy định, là số lượng viên thuốc của cậu tăng lên.” Số 9 cũng tò mò Quý Ngư đã làm gì mà dẫm trúng lôi như thế, “Hơn nữa hôm nay cậu phải đi làm kiểm tra.”
Quý Ngư không ngoài ý muốn lắm, ngược lại cậu càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong nhóm bệnh nhân quả nhiên có kẻ mật báo.

Cậu tiếp tục nhớ lại biểu hiện từng người trên bàn ăn, đối với thân phận kẻ mật báo cậu đã có suy đoán, hiện tại chỉ cần chứng thực nữa thôi.
“Quý tiên sinh, nên uống thuốc rồi.” Số 9 lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Quý Ngư ngẩng đầu nuốt viên thuốc vào, mà lần này cậu không đến phòng vệ sinh nôn ra.
Yêu cầu làm kiểm tra chắc chắn là muốn quan sát mức độ biến dị, nếu thân thể cậu không tiến triển một chút nào chỉ tổ khiến bọn họ hoài nghi, thuốc buổi tối thì không cần uống, miễn cho thành phần trong thuốc làm cậu ngủ mê mệt.
Mặc dù hơi liều lĩnh nhưng đây là biện pháp tốt nhất để sớm tiếp xúc với những “Bác sĩ” đó, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Uống thuốc xong, không bao lâu Quý Ngư nằm trên giường ngủ say, số 9 cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho cậu.
Tiếp đó, hắn vẫn đứng bất động ở mép giường lẳng lặng ngắm Quý Ngư ngoan ngoãn ngủ như một đứa trẻ.

Nhưng ngày thường cậu cũng rất yên tĩnh, mãi mê đắm mình trong suy nghĩ.
Số 9 vươn tay vén tóc mái vướng víu trên trán của cậu để lộ gương mặt thanh tú trắng nõn hoàn chỉnh.
Mạch máu trong người hắn bắt đầu phồng lên biến thành màu đen, toàn thân như sắp nổ tung.
Không được, hắn nghĩ thầm, khó khăn lắm mới sở hữu được thân thể có vẻ bề ngoài Quý Ngư thích, chưa đến tình thế bắt buộc không thể phá hỏng nó.
Sau khi bình phục số 9 rời mép giường đi quét dọn phòng vệ sinh, mọi việc ở đây đều vào tay hộ lí, viện điều dưỡng không tốt bụng đến mức sắp xếp một nhân viên lao công.
Số 9 vừa đi Quý Ngư đột ngột mắt mở trừng trần nhà, thở phào một hơi, tuy không nhìn được vẻ mặt của số 9, nhưng hành động sờ mặt, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, không thể ngăn cậu nghĩ nhiều.
Vốn dĩ chỉ định giả vờ ngủ thử xem số 9 định làm gì, không ngờ hắn lại bi3n thái như vậy, đây là hành động của hộ lí sẽ làm đối với bệnh nhân sao.
Hay số 9 là một con quỷ khoác da người, hành động ban nãy chỉ đang đánh giá cậu ăn ngon không bla bla.
Đôi khi Quý Ngư sẽ phát huy sức tưởng tượng vô cùng phong phú, nghĩ vu vơ hồi lâu cơn buồn ngủ thật sự ập đến, thoáng chốc đã ngủ thẳng cẳng.
Bởi vì uống liều lượng gấp đôi, Quý Ngư ngủ một mạch tới chiều, nếu không phải có số 9 gọi dậy, có lẽ cậu còn tiếp tục ngủ nguyên ngày.
Giấc ngủ lần này cậu không nằm mơ, bị kêu dậy vẫn ngồi ngơ ngác thẳng đến khi đối diện với cặp đen sâu thẳm của số 9 cậu mới tỉnh táo lại, tự nhiên lại nghĩ đến một màn lúc giữa trưa.
Quý Ngư làm bộ cái gì cũng không biết, tự nhiên rời giường, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện lại đến thời gian ăn cơm chiều.
Đây chẳng phải là chính là cuộc sống mơ ước mơ của biết bao người sao, ngã đầu xuống gối thoải mái ngủ một giấc thẳng đến tối.
Nhưng ngủ lâu như vậy vẫn có cảm giác không thoải mái, thân thể càng thêm mỏi mệt, thời điểm rời giường còn lung lay một chút, số 9 lập tức đỡ cậu, lo lắng hỏi: “Quý tiên sinh, ngài không sao chứ.”
Quý Ngư lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì, chắc là do uống thuốc, trái tim không tốt dẫn tới thân thể suy yếu.

Không cần soi gương cậu cũng biết sắc mặt mình hiện tại hẳn là tái nhợt nhiều lắm.
Tranh thủ bệnh tình còn chưa nghiêm trọng, cậu phải nhanh chóng lẻn ra ngoài tìm manh mối, nếu tiện thể lấy được viên thuốc màu lam thì càng tốt.
Đến nhà ăn tầng 3, Khi múc cơm Quý Ngư tiếp tục chiêu cũ thấy được làn da trên cánh tay người nọ, trắng bệch thêm moitj tone.
Đào Viên đã giữ sẵn chỗ, chờ Quý Ngư ngồi xuống, cậu ta nôn nóng tiến đến bên tai nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, sắc mặt anh tệ lắm đấy.”
Cậu ta nhớ rõ Quý Ngư từng nói trong nhóm bọn họ có phản đồ.
“Không có gì, bị cho uống gấp đôi số thuốc hôm qua thôi, hơn nữa lượt kiểm tra làn này tôi cũng có trong danh sách.” Quý Ngư cũng đè thấp giọng.
“Ổn không đây, hồi trưa anh có nôn thuốc ra chưa?” Đào Viên có điểm lo lắng.
“Chưa, nếu cơ thể vẫn lành lặn sẽ không qua được buổi kiểm tra hôm nay.” Quý Ngư lắc đầu, “Đồng thời cũng chứng minh suy đoán của tôi không sai, quả nhiên có người tiết lộ chuyện chúng ta nói lúc giữa nên hiện giờ tôi đang bị trả thù nè.

Buổi tối trao đổi manh mối với Sở Ưng nhớ phải ưu tiên hỏi anh ta có biết mật mã phòng cấp thuốc không, và những chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm đấy.”
***************.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.