Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 29



Thân Nhiên cảm thấy hơi kì lạ nhưng biểu cảm của hắn khi ăn rất tự nhiên, như thể bát mì cậu nấu thật sự ngon hơn tất cả các món trên bàn vậy, hắn cúi đầu ăn lia lịa hết miếng này đến miếng khác.

Lời cậu đang định nói bị một ý nghĩ trong đầu đè xuống.

Có lẽ Triệu Tế Vũ đã chán ngấy các món sơn hào hải vị, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn nhanh sẽ thấy ngon miệng. Tương tự như việc bạn đã ăn một chiếc bánh kem béo ngậy rồi thì lần sau nhìn thấy nó bạn đã chán ngấy và không muốn ăn dù chỉ một miếng.

Nghĩ đến đây, Thân Nhiên cảm thấy mọi thứ đều hợp lý, cậu ngồi xuống ăn mấy món do chú Ngô nấu.

Triệu Tế Vũ ăn hết phần mì do Thân Nhiên nấu xong thì nếm qua mỗi món một chút. Thân Nhiên nhìn hắn thỏa mãn đặt bát đũa xuống thì không nhịn được cười nói: “Không đủ ăn à.”

Triệu Tế Vũ lấy khăn giấy lau miệng: “Không đủ ăn cái gì?”

“Ngon lắm hả? Hay do cậu đói quá?”

“Cả hai.”

Thân Nhiên thầm nghĩ, Triệu Tế Vũ thật sự ăn quá nhiều đồ bổ dưỡng nên thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị là điều dễ hiểu. Cậu đang dọn bát đũa thì nghe Triệu Tế Vũ nói: “Trước đó không phải tôi đã nói rằng cậu chuyển tới đây sẽ tiện cho chú Ngô nấu ăn hơn sao?”

Thân Nhiên nghe Triệu Tế Vũ nói vậy thì dừng lại, nghe hắn nói tiếp.

“Nếu cậu lại không ăn thức ăn chú ấy nấu như hôm nay thì tôi về nhà cũng sẽ vứt hết thôi.”

“Vứt đi?” Thân Nhiên ngạc nhiên nhìn chồng bát đũa trống trước mặt: “Thật quá lãng phí, còn dư thì hôm sau ăn cũng được mà.”

“Tôi không ăn thức ăn thừa để qua đêm trong tủ lạnh.”

Triệu Tế Vũ coi hành vi lãng phí của mình là đương nhiên, nhưng hắn cũng có chủ ý trong đó. Thân Nhiên câm nín, không biết phải phản bác ra sao.

Triệu Tế Vũ hỏi: “Cậu đang lo lắng cái gì?”

Đôi đũa gốm Thân Nhiên cầm trong tay như thể đang nóng lên, cậu do dự một chút mới nói: “Tiền ăn hàng tháng của tôi có hạn.”

“Thân Nhiên,” Triệu Tế Vũ gọi tên cậu, “Bây giờ chúng ta là bạn bè à?”

Thân Nhiên gật đầu.

“Cậu cũng khách sáo với Trịnh Minh Kim như vậy à?”

“Cậu ta thì khác. Mẹ cậu ta và dì tôi đã là bạn bè hơn mười năm rồi.”

“Mấu chốt của vấn đề là chúng ta chưa đủ thân quen.” Triệu Tế Vũ kết luận.

Thân Nhiên khẽ cau mày, những điều Triệu Tế Vũ nói chỉ là một phần nguyên nhân, dù cậu có sống ở nhà của Trịnh Minh Kim thì cũng không thể ăn uống miễn phí được.

Cậu đang nghĩ cách giải thích cho Triệu Tế Vũ hiểu nhưng Triệu Tế Vũ đã lên tiếng trước: “Tôi không muốn làm cậu khó xử. Vả lại cậu chỉ ở đây một thời gian ngắn, khi năm học bắt đầu thì cậu cũng chuyển lại vào ký túc xá ở trường mà.”

“Đã không ở lại lâu thì cũng không cần phải rạch ròi như vậy.”

Triệu Tế Vũ thoải mái dựa vào lưng ghế nhìn Thân Nhiên.

Khác với giọng điệu hống hách vô lý vừa rồi, đôi mắt hắn nhìn cậu rất dịu dàng chân thành. Trong thoáng chốc Thân Nhiên nhìn vào mắt hắn, cậu thấy được sự quan tâm ấm áp mà cậu chỉ từng cảm nhận từ Trịnh Minh Kim. Vài phút sau, đầu óc cậu không suy nghĩ nhiều nữa, cậu vô thức mà gật đầu đồng ý.

Ăn xong, Triệu Tế Vũ đi tắm. Thân Nhiên bỏ bát đũa vào máy rửa bát. Cậu xách túi đồ trong góc lên, suy nghĩ một lúc thì cậu cho trứng và rau vào tủ lạnh, rồi bỏ mì gói vào ngăn kéo chú Ngô dùng để đựng các loại mì.

Cậu lau dọn nhà bếp sạch sẽ rồi ra ban công tìm giẻ lau sàn và chổi nhưng không thấy đâu. Triệu Tế Vũ tắm xong đi ra thì cậu bèn hỏi hắn về dụng cụ vệ sinh. Triệu Tế Vũ dẫn cậu vào phòng chứa đồ, hắn chỉ chỉ robot đang quét sàn rồi nói: “Dùng cái này đi.”

Thân Nhiên ngồi xổm xuống nghiên cứu con robot thông minh: “Còn khăn lau bàn ghế thì sao?”

“Tôi không biết,” Triệu Tế Vũ quay người đi ra ngoài trước, “Ngày mai tôi sẽ hỏi người giúp việc.”

Thân Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, cậu nhìn theo bóng lưng Triệu Tế Vũ bước ra khỏi phòng. Cậu chợt nhận ra hắn không tắm trong phòng ngủ mà tắm ở phòng tắm ngoài nhà khách.

Thân Nhiên muốn đi vào dọn dẹp, nhưng khi cậu mở cửa ra thì phát hiện phòng tắm rất sạch sẽ, quần áo bẩn đều được Triệu Tế Vũ bỏ vào giỏ, nhà tắm sạch sẽ, chỉ có nước đọng trên tường và sàn

Thân Nhiên nhặt giỏ đựng quần áo bẩn đi ra ban công. Hôm trước, Triệu Tế Vũ đã dạy cậu cách dùng máy giặt. Cậu ấn nút giặt xong thì quay lại ôm robot quét nhà vào phòng khách. Cậu nhấn công tắc hai lần nhưng không thấy nó hoạt động, cậu sợ làm hỏng thì lại rắc rối nên đến gõ cửa phòng Triệu Tế Vũ.

Hắn bảo cậu vào, cậu vặn tay nắm đẩy cửa vào, đèn trong phòng không bật. Triệu Tế Vũ đứng ở một bên giường, thân hình mảnh khảnh rắn chắc ẩn hiện trong đêm tối mờ mịt. Chỉ là một bóng người như vậy cũng khiến Thân Nhiên sửng sốt, cậu vội quay người đi.

“Sao vậy?” Triệu Tế Vũ nhìn Thân Nhiên rồi hỏi, như thể việc hắn không mặc quần áo chẳng có vấn đề gì.

Thân Nhiên nhìn chằm chằm vào giấy dán tường màu trắng đơn giản, cậu hắng giọng khô khốc nói: “Tôi nhấn công tắc mà con robot quét nhà không hoạt động.”

“Đưa điện thoại di động cho tôi.”

“Tại sao lại phải cần điện thoại?”

“Cậu cần tải phần mềm xuống thì mới cài đặt và điều khiển được nó.”

Thân Nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cậu vừa đi vừa nhìn về phía Triệu Tế Vũ, nhưng vì tối quá nên cậu bị vấp phải cái ghế đẩu. Triệu Tế Vũ đỡ cậu đứng thẳng dậy làm cậu càng thêm xấu hổ, cậu ném điện thoại lên giường rồi đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Triệu Tế Vũ kéo cậu lại, lấy ngón trỏ của cậu ấn vào màn hình mở khóa bằng vân tay, đợi cho đến khi mở xong mới thả tay cậu ra.

Thân Nhiên dựa vào thành bếp, cậu rót một cốc nước lạnh, đang uống giữa chừng thì cậu thấy ánh sáng bên ngoài tòa nhà thay đổi, cậu nhìn theo thì thấy ánh sáng của tòa nhà đối diện cũng đang thay đổi.

Cậu nhìn một lúc rồi liếc về hướng hành lang.

Triệu Tế Vũ vẫn chưa ra ngoài. Tải phần mềm cũng cần thời gian cài đặt, chắc Triệu Tế Vũ đang mặc quần áo.

Cơ thể trầ.n trụi của hắn lại hiện lên trong tâm trí cậu. Tuy cậu không muốn thừa nhận nhưng quả thật hình thể của Triệu Tế Vũ rất đẹp, lại cộng thêm khuôn mặt không góc chết nên hắn vô tư khoe ưu điểm trước mặt người khác.

Thân Nhiên nhấp thêm một ngụm nước nữa, cậu đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Triệu Tế Vũ về việc này không thì có giọng nói vang lên từ đầu hành lang bên kia.

“Thân Nhiên, có người gọi điện này.”

Triệu Tế Vũ vừa giữ lưng áo choàng ngủ vừa cầm điện thoại di động đi ra. Thân Nhiên vội đặt cốc nước xuống, rồi đi ra ban công để nghe điện thoại.

Triệu Tế Vũ đứng đó vừa cúi đầu buộc thắt lưng áo choàng ngủ, vừa nhìn về phía sau.

Là số lạ gọi đến, Thân Nhiên chỉ nói vài câu rồi trở vào, hỏi hắn phần mềm đã cài đặt xong chưa?

Triệu Tế Vũ nhận lại điện thoại rồi cầm ngón tay của Thân Nhiên mở khóa lần nữa. Hắn bấm mở phần mềm vừa tải xuống rồi chỉ cho cậu cách sử dụng. Thân Nhiên chăm chú lắng nghe nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ đến hành động giữ tay cậu mở khóa điện thoại vừa rồi của Triệu Tế Vũ. Rõ ràng là hắn có thể nói cậu tự mở khóa mà tại sao phải nắm tay cậu mở khóa điện thoại tới hai lần.

Robot quét nhà bắt đầu hoạt động quanh nhà. Triệu Tế Vũ lấy ra mấy cái máy màu đen từ dưới bàn trà: “Cậu có thường chơi game không?”

Thân Nhiên nhìn mớ thiết bị có vẻ chuyên nghiệp này, hỏi: “Trò gì đây?”

“VR*”, Triệu Tế Vũ lắc kính VR màu đen trong tay, “Cậu muốn thử không?”

*Game VR hay còn gọi là Trò chơi thực tế ảo, là những video game được chơi với các thiết bị VR. Thiết bị VR thường là kính lập thể với tai nghe và các thiết bị điều khiển cầm tay khác, giúp người chơi có thể cảm nhận được sự mô phỏng hết sức chân thật thông qua công nghệ thực tế ảo VR.

Trước đây Thân Nhiên đã từng trải nghiệm trò chơi VR tại các viện bảo tàng và triển lãm khoa học công nghệ nên cậu cũng không thấy hiếm lạ gì. Triệu Tế Vũ đeo kính, sửa dây thắt lưng và đai chân cho cậu, sau đó hắn cũng tự đeo vào rồi bật TV, kết nối với thiết bị và hỏi cậu muốn chơi loại nào.

Thân Nhiên chơi bóng rổ rất giỏi nên Triệu Tế Vũ dùng điều khiển chọn trò chơi bóng rổ, lúc chọn độ khó, Thân Nhiên nói: “Nếu cậu không biết chơi thì chọn chế độ dễ nhất đi.”

Triệu Tế Vũ đặt ngón tay lên nút điều khiển, di chuyển xuống và dứt khoát chọn độ khó năm sao.

Thân Nhiên mím môi, cố nhịn cười. Tính hiếu thắng của đàn ông con trai đã bị khơi dậy rồi. Vừa rồi cậu không hề có ý coi thường Triệu Tế Vũ, cậu chỉ muốn quan tâm đến những người chưa quen chơi bóng rổ thôi.

Độ nhạy thiết bị VR của Triệu Tế Vũ rất tốt. Sau khi đeo vào, cảm giác rất chân thực, không bị chóng mặt. Thân Nhiên thử làm vào động tác thì đã thành thạo. Triệu Tế Vũ cũng hay chơi bóng rổ ảo. Lúc đầu cậu nhường hắn thắng vài bàn nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng vượt mặt.

Bóng rổ là môn thể thao yêu cầu phòng thủ chặt chẽ. Nhân vật đối thủ ảo của Thân Nhiên là một người đàn ông da trắng cao lớn nhưng thực tế lại là Triệu Tế Vũ đang mặc áo choàng ngủ bằng lụa. Hai người thường xuyên tiếp xúc cơ thể khi giành bóng. Thân Nhiên dựa vào kỹ năng tạo ra những pha né bóng để vượt qua đối thủ trong khi kĩ năng của Triệu Tế Vũ chỉ ở mức trung bình nên để áp chế cậu, hắn phải dùng tác động cản trở vật lý. Không lâu sau, hắn bắt đầu ném bóng được dễ dàng hơn.

Sau mười phút, tỷ số giữa hai người chênh lệch kha khá. Thân Nhiên nhìn nhân vật đối thủ đang cúi xuống chống đầu gối t.hở dốc trên màn hình, hỏi: “Có muốn nghỉ chút không?”

Đêm qua cả hai đều bị mất ngủ trầm trọng. Hôm nay cậu đã ngủ bù cả ngày rồi còn Triệu Tế Vũ thì ở ngoài đường cả ngày nên chênh lệch về thể lực giữa hai người dần lộ rõ. Thế mà Triệu Tế Vũ chẳng nói lới nào. Lúc cậu mất cảnh giác, hắn chặn được bóng bằng đòn tấn công ngang và trước khi cậu kịp phản ứng thì hắn đã thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt.

Bóng rổ bay thành đường parabol trên không, vững vàng rơi vào rổ. Thân Nhiên huýt sáo quay đầu sang nhìn Triệu Tế Vũ: “Được đó, hóa ra kỹ năng ném bóng của cậu rất tốt.”

“Thường thôi, tôi ở nhà tự chơi nên cũng luyện tập được nhiều.”

Thân Nhiên đã thấy rõ điều này qua trận đấu 1v1 vừa rồi. Kỹ năng phòng ngự của Triệu Tế Vũ đầy sơ hở nhưng vài cú ném bóng của hắn lại khá chính xác, cậu hỏi: “Cậu biết chơi bóng rổ mà sao tôi chưa từng thấy cậu lên sân?”

Triệu Tế Vũ lau mồ hôi trên cổ, nói: “Tôi không thích đổ mồ hôi trước mặt người khác.”

Lý do này phù hợp với hình tượng nhã nhặn của hắn trong mắt mọi người, nhất là phái nữ trong trường. Không riêng gì phái nữ mà trước khi quen biết Triệu Tế Vũ, ấn tượng của Thân Nhiên về hắn cũng là người lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác.

“Vậy là cậu chỉ chơi bóng rổ ảo ở nhà, còn chọn bóng quần để chơi một mình à?” Thân Nhiên hỏi.

“Ừm,” Triệu Tế Vũ đứng thẳng lên, xoay xoay khớp chân phải, “Tiếp tục không?”

“Được.”

Thân Nhiên nhặt quả bóng lên và nhồi bóng bằng tay phải. Hình ảnh ảo qua mắt kính là một sân bóng rổ đường phố vào ban đêm. Người đàn ông da trắng cao lớn bên cạnh đang khom lưng trong tư thế phòng thủ, tiếng “rầm rầm” của bóng rổ khi tiếp đất cùng cảm giác rung khi va vào lòng bàn tay rất chân thực. Cậu tập trung vào bóng, nhanh chóng vượt qua Triệu Tế Vũ bằng một loạt động tác giả rồi thực hiện một pha ném bóng đẹp mắt.

Lối chơi nhập vai này mới lạ và thú vị, Thân Nhiên càng chơi càng phấn khích. Triệu Tế Vũ dù mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục chơi với cậu. Đến khi tháo kính ra thì hắn cảm thấy hơi choáng.

Trước đây hắn hiếm khi bị chóng mặt khi chơi VR nhưng lần này có lẽ do bị thiếu ngủ. Thân Nhiên giục hắn nhanh đi ngủ. Hắn đi tắm lần nữa, lúc ra ngoài thì thấy Thân Nhiên đang ngồi bên giường trong phòng ngủ thứ hai trả lời tin nhắn trên điện thoại.

Thân Nhiên nhìn hắn tắm xong thì hỏi: “Còn thấy chóng mặt không?”

Triệu Tế Vũ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì đi ngủ sớm đi,” Thân Nhiên mỉm cười, “Ngủ ngon.”

Mắt Triệu Tế Vũ mang theo ý cười, hắn hạ giọng: “Được, ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau, khi Thân Nhiên tỉnh dậy, cửa phòng Triệu Tế Vũ vẫn đóng chặt. Cậu nhẹ nhàng di chuyển, tắm rửa sạch sẽ rồi đi làm. Trên đường đi, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Trịnh Minh Kim, nói rằng cậu ta sẽ cùng Dương Hân đi chơi ở đảo Cổ Lãng Tự*. Tối mai cậu ta không thể đi xem trận bóng rổ được nên nhắc cậu đừng lãng phí tấm vé đã đặt mà tìm người khác đi xem cùng cho vui.

*Cổ Lãng Tự hay đảo Cổ Lãng là một hòn đảo nhỏ chỉ dành cho người đi bộ nằm ở ngoài khơi bờ biển Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, phía đông nam Trung Quốc. Hòn đảo có diên tích khoảng 2 km², có dân số khoảng 20.000 dân, đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhất Trung Quốc với khoảng 10 triệu du khách mỗi năm

Trịnh Minh Kim nói về vé xem trận chung kết giải bóng rổ cấp trung học của Đại hội thể thao thành phố. Lúc trước Trịnh Minh Kim nhờ người quen mua giúp, giá vé không quá đắt nhưng đây là trận đấu hiếm gặp.

Trong mấy ngày Dương Hân về nhà này, Trịnh Minh Kim đều dành hết thời gian cho cô vì họ đã yêu xa một thời gian dài rồi. Thân Nhiên hiểu rằng hai người họ được ở bên nhau trong khoảng thời gian ngắn như thế này cũng rất khó khăn rồi nên cậu nói với Trịnh Minh Kim cứ yên tâm ở bên cạnh bạn gái đi, cậu có thể tự lo liệu được.

Trong giờ giải lao của ca làm buổi sáng, cậu suy nghĩ xem có thể rủ ai đi cùng. Cậu còn có hai người bạn thân khác trong câu lạc bộ bóng rổ nhưng cả hai đều bận. Trong lúc cậu đang lướt Wechat thì chợt dừng lại ngay tên của Triệu Tế Vũ.

Triệu Tế Vũ chơi bóng rổ không giỏi nhưng vẫn biết chơi mà, nếu mời hắn đi thì hắn có đồng ý không nhỉ? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.