Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 2



Âm nhạc trong quán bar đẩy đến đoạn cao trào, kèm theo đó là tiếng hú hét sỗ sàng của những người đàn ông, Thân Nhiên bị ầm ĩ đến ù tai, cậu cố vịn vách tường, vội đi về phía trước.

Cậu không thèm để ý đến tình hình phía sau nữa, mặc dù đi không vững nhưng cậu vẫn dựa theo trí nhớ lúc mới vào đây để tìm được lối ra cửa, vừa mở cửa ra thì cậu bị cơn mưa lạnh tạt thẳng vào mặt, cậu chợt tỉnh táo lại.

Cậu mới ở trong gay bar được một chút, nhưng ngoài trời thời tiết đã thay đổi rõ rệt, mưa như trút nước, hàng phượng hoàng hai bên đường bị gió mạnh thổi quật ngả nghiêng, trên đường không một bóng người qua lại, lâu lâu có một chiếc ô tô chạy ngang cũng như chìm vào màn mưa mờ mờ.

Nhìn sơ qua thì áo thun và quần jean của Thân Nhiên đều bị nước mưa tạt ướt, cậu đóng cửa lại, đang bực bội không biết làm sao để đi về thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau: “Cậu đến đây một mình à?”

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, hơi trầm nhưng rất dễ nghe. Thân Nhiên quay đầu lại nhìn, dù bị ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu vào nhưng vẻ đẹp của khuôn mặt người này không hề giảm sút, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài sắc sảo sau tròng kính, tựa như chiếc lông đuôi quyến rũ của một chú chim, nhẹ nhàng mê hoặc tâm trí người khác.

Trong vô thức, tâm trí Thân Nhiên bấn loạn thẫn thờ, cậu cứ như vậy cho đến khi nghe tiếng búng của hắn, cậu khựng lại một chút rồi cuối cùng cũng nhớ ra đây là người lúc nãy đã giúp mình.

Vừa rồi cậu bị người cùng giới quấy rối, cậu tức giận bỏ đi nên quên mất mình phải cảm ơn, giờ liền lúng túng nói “Cảm ơn anh rất nhiều vì chuyện ban nãy.”

Triệu Tế Vũ không đáp lại, khuôn mặt đẹp trai của hắn dưới ánh đèn xanh lại càng thêm lạnh lùng. Hắn đút hai tay vào túi quần tây được cắt may vừa vặn, ánh mắt dừng trên phần ngực áo bị mưa làm ướt của Thân Nhiên, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cậu thật sự không nhớ ra tôi à?”

Ánh sáng trong quán bar rất mờ, tiếng nhạc trộn lẫn tiếng người, Thân Nhiên mới đứng được một lúc thì hơi men lại sộc lên, cậu đành phải dựa vào bức tường bên cạnh, nheo mắt lại và tiếp tục nhìn người trước mặt.

Triệu Tế Vũ cứ như thể để cậu nhìn tùy thích, một lúc sau thì cậu cất tiếng “Hình như người này nhìn quen quen.”

Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Triệu Tế Vũ không nói lời nào.

Trong 2 năm học đại học, hai người học cùng khoa, tuy khác lớp nhưng cũng hay tình cờ chạm mặt, xem ra Thân Nhiên say thật rồi.

Nhưng tại sao cậu lại đến gay bar?

Vấn đề này vừa hiện lên, Triệu Tế Vũ nhớ ngay đến chuyện phiếm mà Hoàng Tuế Hủ mới chia sẻ trong nhóm chat vài ngày trước về hoa khôi trường – Lý Đình, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.

Quay trở lại vấn đề ban đầu, hắn hỏi lại lần nữa: “Cậu đến đây một mình à?”

Thân Nhiên chậm rãi nói “Ừ”, cậu vẫn nhìn Triệu Tế Vũ, cố gắng vắt óc để suy nghĩ, sau đó dường như nhận ra khuôn mặt này, cậu thốt lên “Cậu là bạn học Triệu ở lớp bên cạnh! Triệu…Triệu…..”

Sau khi lắp bắp từ “Triệu” hai lần thì cậu lặng thinh.

Người trước mặt nhắc nhở: “Triệu Tế Vũ.”

“Đúng đúng, Triệu Tế Vũ.” Thân Nhiên cười tủm tỉm nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Triệu Tế Vũ hỏi ngược lại “Vậy thì tại sao cậu lại tới đây?”

“Tôi đến xem thử thôi.” Thân Nhiên thoải mái đáp, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nhóm người bên kia rồi quay sang nhìn mặt Triệu Tế Vũ, cuối cùng cậu rối rắm một chút, cau mày hỏi, “Cậu… không phải thích đàn ông đấy chứ? “

Triệu Tế Vũ và cậu mặt đối mặt nhìn nhau, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong lòng Thân Nhiên báo động mạnh, cho rằng bản thân đã phát hiện ra xu hướng tình.thật sự của vị bạn học Triệu nổi tiếng này, Triệu Tế Vũ cất tiếng: “Không có, tôi bị bạn kéo tới đây, cậu ta về trước rồi. “

Thân Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng người, cậu gật đầu tỏ vẻ thông cảm, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, cậu chỉ chỉ ra cửa: “Tôi cũng phải về rồi. “

Cách cậu nói chuyện nhìn qua trông rất tỉnh táo, nhưng khi bước đi thì chân đăm đá chân chiêu*, Triệu Tế Vũ nói: “Bên ngoài mưa to gió lớn, bây giờ cũng không gọi được xe, cậu cứ ở đây chờ mưa nhỏ rồi hẵng về.”

*Chân đăm đá chân chiêu chỉ dáng điệu say xỉn, tất tưởi, dáng đi loạng choạng không vững vàng, chân nọ đá chân kia.

“Thôi đi.”

Thân Nhiên không muốn lại gặp phải chuyện phiền phức như lúc nãy, nhưng cậu vừa định mở cửa thì Triệu Tế Vũ đã đưa tay ra chặn lại: “Bạn tôi lái xe đi rồi, một mình tôi ở đây rất xấu hổ, không thì cậu ngồi với tôi một lát đi, có người đi cùng những người khác sẽ không đến làm phiền. “

Thân Nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Tế Vũ, cũng nhớ tới tình hình mưa gió bên ngoài, đúng là bây giờ đi về sẽ rất nguy hiểm.

Cậu ngừng một chút rồi nói: “Thôi được rồi.”

Hai người trở lại chỗ ngồi cũ của Thân Nhiên, nhưng chỗ này đã có hai người khác vào ngồi. May thay, vẫn còn lại chỗ trống ở gần cửa do Trương Cương ra về bỏ lại, Triệu Tế Vũ và Thân Nhiên cùng nhau đến đó, gọi phục vụ mang một chai Glenfiddich* và vài món ăn nhẹ.

*Rượu Glenfiddich không chỉ đơn thuần là rượu Whisky mạch nha đơn cất mà nó còn gánh vác trên vai trách nhiệm mang hương vị đặc biệt vùng Scotland đi ra toàn thế giới để bất kỳ ai cũng đều có thể cảm nhận được. Rượu Glenfiddich được ủ trong thùng gỗ ít nhất là 12 năm để màu sắc và hương vị êm mượt của rượu hòa quyện vào nhau. Những con số được ghi bên trên nhãn đó chính là số tuổi – thời gian ủ rượu trong thùng gỗ.

Thân Nhiên chưa ăn tối, cậu thấy trong thực đơn có món mì xào liền muốn gọi nhưng khi cậu nhìn tới con số 88 tệ* thì lại do dự.

*88 Nhân dân tệ = 288.349,26 Đồng

Triệu Tế Vũ đang quét mã QR định tính tiền thì thấy cậu đang nhìn vào món mì xào hải sản trong thực đơn, hắn liền nói với phục vụ “Thêm một phần mì xào hải sản.”

Người phục vụ hỏi: “Anh có ăn cay không?”

Triệu Tế Vũ nhìn Thân Nhiên, một lúc sau Thân Nhiên mới ý thức được là đang hỏi mình thì vội vàng nói: “Tôi không ăn món này đâu.”

Triệu Tế Vũ thanh toán xong, sau khi phục vụ đi xuống, Thân Nhiên hỏi: “Cậu thanh toán hết bao nhiêu? Tôi chuyển lại cho cậu một nửa.”

“Không cần,” Triệu Tế Vũ lấy một gói thuốc lá từ túi quần ra, xé bọc, lấy ra một điếu rồi châm lửa “Là tôi muốn cậu ở lại, tôi mời.”

Hắn thư thái ngả người ra sau, tay trái gác lên lưng ghế sô pha, hai chân dài tùy ý mở rộng, Thân Nhiên nhìn từ dưới lên trên, ánh mắt cuối cùng dừng ở khuôn mặt hấp dẫn của hắn, cậu nghĩ đến tin đồn về bạn học Triệu này, hắn được rất nhiều bạn nữ đánh giá là nam thần.

Gia cảnh nhà Triệu Tế Vũ rất tốt, ngoại hình lại nổi bật, chưa kể học tập cũng rất tốt, tốt nghiệp cấp ba xong thì hắn thi vào trường đại học của cậu với thành tích thứ nhì toàn tỉnh. Thân Nhiên học cùng khóa và cùng khoa với hắn, cho dù khác lớp nhưng cậu vẫn có thể nghe được vài tin tức về hắn.

Tuy nhiên, Triệu Tế Vũ cũng có khuyết điểm, hắn nổi tiếng kiêu ngạo, thờ ơ với mọi người, đây là nguyên văn lời của Trịnh Minh Kim và em gái Trịnh Minh Minh của cậu ta. Nhưng hôm nay gặp mặt, có vẻ hắn cũng không đến nỗi nào.

Thân Nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra, mở khóa màn hình. Các nhóm lớn nhỏ trên WeChat đều bị cậu chặn tất, cậu bấm vào tin nhắn của chủ nhà thì thấy chủ nhà thông báo từ một giờ trước cho cậu rằng tối nay sẽ cúp điện và mất nước.

Cậu không phải người Hạ Môn, sau khi vào đại học cậu luôn sống trong ký túc xá của trường, nhưng ký túc xá đóng cửa suốt kỳ nghỉ hè nên cậu chỉ có thể ra ngoài tìm người thuê chung nhà. Nhưng lần này phòng ở xảy ra rất nhiều vấn đề, điều kiện sinh hoạt cũng kém, nghĩ đến việc phải ở trong căn nhà thuê đó thêm một tháng nữa, tâm trạng của Thân Nhiên vừa mới tốt lên được chút thì lại rơi xuống đáy vực sâu.

Ca sĩ trên sân khấu hát xong một bài, nghỉ một chút rồi lại hát tiếp, khi âm nhạc vang lên, sắc mặt Thân Nhiên càng khó coi hơn, cậu bất động nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cho đến khi nó tắt ngúm.

Triệu Tế Vũ liếc nhìn ca sĩ, giọng người này khàn khàn, hát bài hát trầm buồn hơn so với bản gốc, nhất là câu “Tình yêu đến quá muộn không kịp già đi”, ca sĩ hát tới câu này gần như là gào thét, khán giả ngồi dưới cũng có không ít người hát theo.

Triệu Tế Vũ gảy gảy điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh, ra hiệu cho người phục vụ rót rượu, sau khi phục vụ rời đi, Thân Nhiên trực tiếp nốc cạn ly whisky.

Đá trong ly va chạm vào thành cốc phát ra tiếng “lách cách”, Thân Nhiên lại lấy chai rượu bên cạnh tiếp tục rót. Triệu Tế Vũ không ngăn cản cậu, chỉ tới khi cậu uống hết ly thứ ba mới lên tiếng nhắc nhở: “Nếu cậu tiếp tục uống như thế này, đêm nay cậu sẽ không thể về nhà đâu.”

Động tác rót rượu của Thân Nhiên khựng lại, nét mặt cậu hiện lên sự do dự, nhưng vẫn tiếp tục rót một ly nữa. Cậu uống cạn ly rồi dựa vào ghế sofa, mở điện thoại xem.

Triệu Tế Vũ nâng ly nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hữu ý vô tình* rơi lên người cậu.

*làm một việc mà không biết việc đó là vô tình hay cố ý

Hai năm trở lại đây, thỉnh thoảng hai người có gặp nhau trong trường, nhưng hầu hết chỉ là nhìn lướt qua nhau, chưa từng ngồi mặt đối mặt thế này bao giờ. Có điều, qua phản ứng tối nay của Thân Nhiên thì quả đúng là cậu không nhớ ra hắn là ai.

Triệu Tế Vũ uống hết rượu trong ly rồi châm thêm một điếu thuốc để hút. Ca sĩ trên sân khấu hát xong, được khán giả cổ vũ nồng nhiệt nên người ca sĩ tiếp tục hát vài bản tình ca kinh điển. Nghe đến bài thứ năm thì Triệu Tế Vũ chú ý đến Thân Nhiên đang quay đầu nhìn chằm chằm vào bàn bên cạnh, hắn cũng nhìn theo, nhưng chỉ liếc mắt rồi quay sang nhìn Thân Nhiên.

Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh đang ôm chặt nhau nằm trên sô pha, hai bên có vẻ đều đã nhịn lâu, động tác khá mạnh bạo.

Triệu Tế Vũ quan sát phản ứng của Thân Nhiên. Hốc mắt Thân Nhiên ửng đỏ, cứ như vậy nhìn hai người kia, không rõ trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, cậu quay đầu lại, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn, sau đó bị sặc ho khan vài tiếng, Thân Nhiên lại nhìn về phía hắn, thốt ra một câu “Người cùng giới với nhau làm mấy chuyện này thật sự sẽ có cảm giác hả?”

Giọng nói Thân Nhiên không lớn, nhưng cũng đủ để Triệu Tế Vũ nghe rõ.

Triệu Tế Vũ thong thả nhả một hơi khói, rồi ngồi thẳng dậy, vươn tay dập điếu thuốc vào thùng đá trước mặt Thân Nhiên.

Đá bị tàn thuốc làm nóng đột ngột, bốc lên làn khói màu xanh mờ mờ kèm với tiếng “rắc rắc”, Triệu Tế Vũ cười nhếch mép, nghiêng người lại gần, nhướng mày nhìn Thân Nhiên, giọng điệu thản nhiên nói “Thử đi rồi biết.”

“…Thử?”

Thân Nhiên chậm rãi lặp lại, vừa rồi cậu uống liên tục mấy ly rượu mạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ mơ hồ, đờ đẫn nhìn Triệu Tế Vũ như thể không hiểu hắn đang nói gì.

“Ừ.”

Triệu Tế Vũ gật đầu, rồi nháy mắt với Thân Nhiên. Cặp kính mỏng không thể che được đôi mắt quyến rũ của hắn, đuôi mắt cong nhẹ ẩn sau hàng mi dài và dày.

Được một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, không hiểu sao hơi thở của Thân Nhiên lại hơi dồn dập, đã vậy Triệu Tế Vũ còn khẽ cười với cậu làm đầu óc cậu rối tung một phen, bảo sao có rất nhiều cô gái thích vẻ đẹp phi giới tính này đến thế cơ chứ.

Ở nơi ánh sáng lờ mờ thế này, nghe nói rất dễ —-

Đầu óc Thân Nhiên bị rượu mạnh k,ích thích, không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả, cậu chỉ có thể nhìn Triệu Tế Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh mình, lồng ngực hắn cách một lớp vải áo sơ mi dán sát vào cánh tay cậu, giọng nói hắn trầm thấp không có chút cảm xúc dư thừa nào nhưng hơi thở phả vào tai cậu lại nóng bỏng thiêu đốt.

Triệu Tế Vũ khẽ thì thầm: “Đêm nay có muốn thử một chút không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.