Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 17



Thân Nhiên xem địa chỉ mà Triệu Tế Vũ gửi qua, điểm đến nằm ở khu vực trung tâm của vịnh Ngũ Duyên. Triệu Tế Vũ không nhắn số nhà, chỉ nói cậu khi nào gần tới thì gọi điện cho hắn.

Thân Nhiên trả lời bằng biểu tưởng cảm xúc OK. Cậu ăn xong thì chợp mắt một lát trước khi bắt đầu ca làm việc tiếp theo. Buổi chiều khi cậu ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mặt trời lặn nhuộm nắng cả con đường, không khí vẫn oi bức cái nóng mùa hè.

Cậu đi bộ đến trạm xe buýt rồi lên xe đi về hướng vịnh Ngũ Duyên, trên đường cậu gọi lại cho Trần Khang, nhưng bên kia vẫn tắt máy.

Cậu lấy tai nghe trong túi ra đeo vào, đứng trên xe buýt đi qua mấy trạm thì mới có chỗ ngồi, cậu dựa lưng vào ghế nhìn khung cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho tới khi bị tiếng phanh gấp đánh thức.

Cậu nhìn bầu trời xập tối bên ngoài cửa sổ, rồi ngước lên nhìn ô báo trạm trong xe buýt, còn ba trạm nữa là tới nơi.

Cậu xuống xe buýt ở trạm dừng tiếp theo, cậu dùng bản đồ trên điện thoại tìm địa chỉ mà Triệu Tế Vũ gửi, cậu phát hiện từ đây đi xe đạp sẽ nhanh hơn nên cậu thuê một chiếc xe đạp công cộng* trên ứng dụng, vừa gác chân lên bàn đạp thì điện thoại reo.

Triệu Tế Vũ hỏi cậu đi đến đâu rồi.

*Dịch vụ xe đạp công cộng đem đến một hình thức giao thông đô thị mới văn minh, tiện lợi, tốt cho sức khỏe và thân thiện với môi trường. Chỉ với vài thao tác đơn giản trên ứng dụng di động, người tham gia giao thông có thể dễ dàng thuê xe, di chuyển và trả xe tại các trạm xe đạp trong thành phố.

“Tôi xuống trạm dừng rồi, giờ tôi đạp xe qua, khoảng 20 phút nữa là tới nơi.” Thân Nhiên vừa chống chân phải lên mặt đất vừa trả lời.

“Tôi đang ở gần đây, gửi định vị đi, tôi đến đón cậu.”

“Không cần đâu, tôi có bản đồ chỉ đường mà, đạp xe không bị lạc đâu.”

“Cứ gửi đi, cậu có tới nơi thì cũng không vào được.”

Triệu Tế Vũ đã nói như vậy thì cậu đành phải gửi định vị qua. Trong lúc chờ đợi, cậu thấy hơi nhàm chán nên nhìn quang cảnh xung quanh một chút, quy hoạch ở đây khá tốt, có nhiều tòa nhà thương mại cao cấp, cách đó không xa là cầu Ngũ Duyên vắt qua biển như một dải ánh sáng ngọc lục bảo. Phía bên kia bờ biển là công viên đầm lầy*, ngay cả trong đêm mà vẫn thấy được những cánh cò trắng sải cánh chao liệng.

* Công viên đầm lầy là một địa danh du lịch nổi tiếng thuộc vịnh Ngũ Duyên, được xây dựng trên vùng đất ngập nước sát bờ biển.

Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra, cậu đang tập trung chụp vài tấm ảnh thì nghe thấy tiếng động cơ đang đến gần, nhìn kĩ lại thì là một chiếc xe mui mềm* màu xanh đậm từ từ dừng phía sau cậu, mui mềm vẫn đóng.

*Xe mui mềm được phát minh từ những năm đầu tiên của ngành công nghiệp ôtô thế giới. Người Mỹ gọi chúng là “convertible” trong khi người Anh gọi là “cabriolet”. Cả hai thuật ngữ này dùng để chỉ những mẫu xe có mui mềm (làm từ nhựa vinyl hoặc bằng vải bạt), xếp gọn thành nếp khi hạ xuống. Hầu hết các xe mui mềm hiện nay đều có cơ cấu nâng – hạ mui điều khiển bằng điện.

Cậu nghĩ chiếc xe muốn đỗ ở đây nên né sang bên cạnh vài bước, nhưng cửa xe được mở ra, có người bước xuống gọi tên cậu.

Cậu nhìn lại lần nữa, đây chính là người mà cậu đã không gặp mấy ngày nay.

“Lên xe đi.” Triệu Tế Vũ nói với cậu, mái tóc hắn bị gió thổi tung lên, trên khuôn mặt nổi bật nụ cười dịu dàng quyến rũ.

Cậu và Triệu Tế Vũ nhìn nhau một lát, cậu ngạc nhiên nhìn xe của hắn, hỏi hắn mới đổi xe à rồi mở cửa ngồi vào ghế phó lái thì thấy có một người khác ngồi ở ghế sau.

Một cô gái dễ thương và ăn mặc rất sang trọng.

Khi thấy cậu quay đầu lại nhìn thì cô mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Du Tuyết Đồng.”

Thân Nhiên nhìn cô rồi nói: “Xin chào, tôi tên Thân Nhiên.”

Du Tuyết Đồng vén mái tóc mượt mà qua mang tai, làm lộ ra một chiếc khuyên tai nhỏ xinh đính kim cương lấp lánh như ánh sao, cô nói: “Tôi biết, vừa rồi có nghe Triệu Tế Vũ nói về cậu.”

Thân Nhiên gật đầu, cậu đưa tay thắt dây an toàn, sau đó phát hiện không có khóa cài cố định. Cậu quay sang nhìn Triệu Tế Vũ, người đàn ông ngồi bên cạnh liếc nhìn cậu rồi nghiêng người sang, cậu lùi sát về phía cửa sổ xe theo bản năng, lại bị Triệu Tế Vũ đè vai lại.

“Ngồi yên.”

Một cánh tay duỗi từ phía trước vòng ra sau, cậu nghe thấy tiếng chốt khóa và tiếng xoay trục, tiếp theo là hương gỗ nồng nàn xen lẫn chút ngọt ngào hòa vào hơi thở của cậu, cảm nhận được lực đè trên vai, lúc này cậu mới nhận ra Triệu Tế Vũ đang giúp cậu cài dây an toàn.

“Cảm ơn.”

Thân Nhiên sờ sờ chóp mũi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Triệu Tế Vũ nhìn lướt qua yết hầu lăn tăn của cậu, rồi hắn ngồi thẳng dậy, cài dây an toàn: “Không có gì.”

Trong xe phát nhạc nên dù không ai mở miệng nói chuyện thì cũng không quá im lặng. Khi đến ngã tư phía trước, Triệu Tế Vũ dừng xe lại nói với Thân Nhiên: “Dừng để Tuyết Đồng xuống xe, cô ấy đến nơi rồi.”

Đây là xe hai cửa, Thân Nhiên tháo dây an toàn, Triệu Tế Vũ và cậu xuống xe, rồi hắn di chuyển ghế phó lái để Du Tuyết Đồng xuống xe.

Du Tuyết Đồng đeo túi xách nhỏ lên rồi nói: “Tôi đi đây, cậu đừng có lỡ miệng đấy.”

“Biết rồi.” Triệu Tế Vũ trả lời cô, cô lại nói với Thân Nhiên: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Thân Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, lúc cô đi rồi thì cậu nghe thấy bên tai có người hỏi: “Cô ấy đẹp lắm sao?”

Không biết Triệu Tế Vũ đã nghiêng người đứng sát rạt Thân Nhiên từ khi nào, Thân Nhiên vừa quay đầu lại, chưa kịp trả lời thì đã đụng phải hắn, ngực cậu gần như dán vào cánh tay hắn đang khoanh trước ngực, suýt chút nữa là đụng chóp mũi vào mặt hắn.

Thân Nhiên lùi lại một chút rồi nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì hết.”

Triệu Tế Vũ làm bộ “thì ra là thế”, nhưng có vẻ hắn không tin lời cậu nói cho lắm: “Không có ý gì mà nhìn chằm chằm cô ấy vậy sao?”

Thân Nhiên thấy hơi xấu hổ, từ bầu không khí vừa rồi thì cậu có thể đoán được giữa hắn và cô gái kia có gì đó, cậu lại nói: “Không có, tôi chỉ tò mò về mối quan hệ giữa cô ấy và cậu thôi.”

“Quan hệ giữa tôi và cô ấy thì sao?” Triệu Tế Vũ chợt nói mấy lời hơi bất hợp lý: “Cậu để ý à?”

Phản ứng chua chua này của hắn rất kỳ lạ, nhưng Thân Nhiên có thể hiểu được hắn đang lo lắng cho cô gái kia, bèn kiên nhẫn giải thích: “Chắc đó là bạn gái của cậu, yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”

Phía trước không xa có một trung tâm thương mại, nơi họ đang đậu xe lại ở vị trí ngược sáng, Thân Nhiên bị Triệu Tế Vũ dùng ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm làm đầu óc cậu loạn cả lên.

Vừa rồi đúng là cậu hơi bất lịch sự, lần đầu tiên gặp một cô gái mà đã nhìn chằm chằm người ta như vậy, phản ứng của Triệu Tế Vũ cho thấy hắn có vẻ rất thích cô gái này. Cậu đang định giải thích thêm vài câu nữa để tránh hiểu lầm thì Triệu Tế Vũ đã xoay người đi về phía ghế lái.

Trên suốt quãng đường còn lại, Triệu Tế Vũ không nói gì cả, hắn chỉ chăm chú lái xe. Thân Nhiên có thể cảm nhận được không khí áp lực từ phía Triệu Tế Vũ, nhưng khi xe rẽ vào gara của trung tâm thương mại thì hắn vẫn chủ động giúp cậu tháo dây an toàn.

Thân Nhiên thấy Triệu Tế Vũ quét dấu vân tay vào thang máy rồi ấn nút tầng 35. Trong thang máy còn vài người nữa, khi lên đến tầng 35, ra khỏi thang máy, trước mặt là một đải sảnh vuông vức tách biệt.

Thân Nhiên liếc mắt nhìn qua, đại sảnh này được trang trí rất tao nhã, bên trái đặt một chậu cây cảnh cao ngang người, bên phải là cửa gỗ hồ đào*.

* Gỗ hồ đào là dòng gỗ có độ cứng cao, khả năng chịu nước tốt, gỗ hồ đào là lựa chọn thích hợp dùng sản xuất sản phẩm gỗ cao cấp, giá ước lượng khoảng 560 USD / m3 (mét khối)

Thân Nhiên chỉ nhìn thấy kiểu cửa gỗ như vậy trên mạng, cậu không nhịn được mà hỏi: “Đây là nhà của cậu à?”

“Ừm.”

“Cha mẹ cậu cũng ở đây à?”

“Không, tôi ở một mình.”

Triệu Tế Vũ nhập mật mã rồi mở cửa trước mặt Thân Nhiên, sau khi vào nhà, hắn ngồi lên chiếc ghế da dài đặt cạnh lối vào, hắn cởi giày, ngẩng đầu lên thấy cậu đứng yên không nhúc nhích thì vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi, để tôi lấy dép cho cậu.”

Thân Nhiên đi vào, Triệu Tế Vũ lấy cho cậu một đôi dép thể thao mới tinh, thay dép xong thì hắn đưa cậu vào phòng khách, đi được mấy bước thì dừng lại.

Trước khi vào nhà, cậu cũng đoán là nhà Triệu Tế Vũ sẽ khá rộng, giờ vào trong rồi thì thực sự rất rộng, nhưng phong cách trang trí lại thiên về gam màu lạnh, rất tối giản, đơn điệu tới mức làm cho căn nhà trở nên trống trải.

Phòng khách rộng 80 mét vuông tương đương với diện tích trung bình của một căn hộ nhưng không có nội thất gì nhiều, sàn gỗ bóng loáng, giấy dán tường màu ngọc trai, trên tường treo một cái TV cỡ lớn, đối diện là bộ ghế sofa bọc da, máy chạy bộ và ghế nâng tạ đặt bên cửa kính lớn lắp từ trần nhà xuống sàn, ngoài ra không còn gì khác.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cánh cửa trượt bên trái bị đẩy mở, chú Ngô đeo tạp dề mỉm cười với hai người: “Cần chờ thêm hơn mười phút nữa.”

Triệu Tế Vũ lại nhìn Thân Nhiên: “Uống chút rượu trước không?”

Thân Nhiên không từ chối, Triệu Tế Vũ đi đến hành lang bên phải, hắn mở cánh cửa đầu tiên ra rồi quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn uống gì?”

Thân Nhiên không biết nhiều về rượu, cậu trả lời “gì cũng được”. Triệu Tế Vũ vẫy tay gọi cậu, khi cậu bước vào phòng, trên ba mặt tường đều lắp tủ kính trưng bày rượu, số lượng lớn rượu ngoại và vang đỏ được sắp xếp rất trật tự.

Không ngờ Triệu Tế Vũ lại dùng riêng một phòng để bày rượu, Thân Nhiên hỏi: “Đừng nói bao nhiêu đây là của một mình cậu nhá?”

Triệu Tế Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thân Nhiên: “Cậu đang nghĩ tôi là kẻ nghiện rượu à?”

“Nào có”, Thân Nhiên nhìn tủ rượu, “Mỗi người đều có sở thích khác nhau, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được. “

Triệu Tế Vũ mở cửa tủ rượu nằm ở giữa, chọn một chai Cointreau*: “Uống cái này trước đi, rượu này không quá mạnh với cậu.”

*Rượu Cointreau là dòng rượu mùi hương cam, được sản xuất tại Saint-Barrthélemy-d”Anjou, Pháp. Nguyên liệu chính của Cointreau là cam ngọt từ khắp nơi trên thế giới, thường là của Tây Ban Nha, Brazil, Haiti và Macedonia.

Lần đó ở quán bar, Triệu Tế Vũ biết được tửu lượng của Thân Nhiên, lúc trên du thuyền hắn để ý thấy cậu khá thích rượu có hương thơm.

Từ phòng bếp có một cánh cửa trượt dẫn sang phòng ăn, trên bàn đã dọn sẵn vài món ăn, Triệu Tế Vũ bảo Thân Nhiên ngồi xuống rồi hắn rót cho cậu một ly rượu, còn chú Ngô thì dọn món hải sản hấp lên.

Khi mở nắp lồng hấp, mùi thơm của hải sản ngào ngạt, sáu con cua đỏ to bằng lòng bàn tay xếp thành vòng tròn, ở vòng ngoài còn có tôm và các loại sò ốc khác.

Chú Ngô đem thêm hai phần canh rùa hầm lên, chú cởi tạp dề rồi nói với Triệu Tế Vũ: “Món tráng miệng đã đặt sẵn trong lò nướng, tôi hẹn giờ rồi, có gì tôi về trước đây.”

“Được rồi”, Triệu Tế Vũ nói, “Chú về cẩn thận.”

Chú Ngô lại gật đầu chào Thân Nhiên, sau khi chú Ngô rời đi, Thân Nhiên hỏi: “Chú ấy là đầu bếp của gia đình cậu à?”

Triệu Tế Vũ cầm ly rượu lên cụng vào ly rượu của Thân Nhiên, hắn nhấp một ngụm rồi nói: “Chú ấy từng là đầu bếp trong khách sạn, nhưng hồi đó chú ấy thấy công việc quá mệt mỏi mà tôi thì lại đang thiếu một đầu bếp nên bạn tôi đã giới thiệu chú ấy cho tôi.”

Thân Nhiên cũng nhấp một ngụm rượu, rượu này có hương vị đậm đà, sảng khoái lại ấm áp, lúc đầu hơi đắng nhưng khi nuốt xuống thì hậu vị lại ngọt ngào.

Triệu Tế Vũ nhìn cậu, thấy biểu cảm của cậu rất thú vị, liền nói: “Ăn đi, hải sản hôm nay rất tươi.”

Triệu Tế Vũ đưa cho Thân Nhiên đôi găng tay dùng một lần rồi hắn cũng tự đeo vào, bắt đầu bóc vỏ một con cua đỏ. Ban đầu, Thân Nhiên vẫn còn hơi ngại ngùng, chỉ nếm thử canh rùa, thấy ngon liền húp thêm mấy ngụm. Nhưng đến khi Triệu Tế Vũ cho cậu ăn thử thịt cua chấm với nước sốt bí mật của chú Ngô thì cậu ăn không dừng được.

Triệu Tế Vũ cũng thấy hải sản hôm nay rất ngon, các loại sò ốc ngon ngọt tự nhiên, ăn được một lúc thì hắn khui một chai vang trắng, Thân Nhiên uống một ly, mùi tanh nhẹ của hải sản được tản đi, ăn lại càng ngon miệng hơn.

Bữa ăn hôm nay rất ngon, Triệu Tế Vũ hỏi cậu thấy thế nào, cậu đều nghiêm túc nếm thử từng món ăn. Triệu Tế Vũ nghe cậu nói không có chỗ nào để chê thì bật cười: “May mà chú Ngô không có ở đây, nếu không thì nghe mấy lời khen của cậu sẽ chẳng còn muốn nâng cao tay nghề nữa.”

Thân Nhiên biết Triệu Tế Vũ đang nói đùa, nhưng những gì cậu nói đều là sự thật, từ trước đến giờ cậu chưa từng ăn món nào ngon hơn mấy món chú Ngô nấu, nói về khuyết điểm thì chắc chỉ có sau khi ăn lại mong nhớ không thôi muốn ăn tiếp.

Cuối cùng cũng đến món tráng miệng, Triệu Tế Vũ đưa cho cậu hai cái bánh tart nhân xoài khoai môn giòn ngọt. Cậu rút kinh nghiệm từ lần trước, thổi thổi vài lần rồi mới cắn một miếng. Đúng như lời Triệu Tế Vũ nói, nhân khoai môn lần này dẻo hơn lần mà cậu ăn trên du thuyền.

Sau khi ăn xong, Thân Nhiên hài lòng đứng dậy nói: “Để tôi rửa bát cho.”

Triệu Tế Vũ đưa hộp khăn giấy qua cho cậu: “Để đó đi, sáng mai sẽ có người đến dọn dẹp.”

“Không sao”, Thân Nhiên bê bát đĩa lên, bắt đầu dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn: “Cậu mời tôi ăn rồi, tôi không thể chỉ ăn mà không làm gì được.”

Triệu Tế Vũ thấy cậu cứ nhất quyết như vậy đành để cậu làm. Khi cậu đặt hết bát đĩa vào bồn rửa, đang muốn tìm nước rửa bát thì Triệu Tế Vũ cầm mấy cái ly uống rượu đi vào, hắn lấy chân chạm vào tủ bên phải, cửa tủ tự động mở ra.

“Dùng máy rửa chén mà rửa.” Triệu Tế Vũ nói.

Thân Nhiên nhìn cái máy màu trắng đang từ từ khởi động, cậu tò mò ngồi xổm xuống nói: “Trang thiết bị trong nhà cậu hiện đại thật, nhưng tôi không biết dùng, cứ rửa bằng tay đi, vừa nhanh lại vừa tiện.”

Triệu Tế Vũ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, hắn nghiêng người nhìn cậu: “Để tôi chỉ cậu cách dùng, dùng máy rửa chén sẽ bảo vệ được tay, quen rồi thì sau này rất tiện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.