Song Bích

Chương 152: Nguyệt ai



Ánh trăng như sông ngân trút xuống, ba mươi tám con phố chính của Trường An được bao phủ trong màn sương giá yên tĩnh, như cung điện trên cõi trời. Rồi bỗng nhiên, trên trời có một đám mây kéo tới, chia cắt ánh trăng, mặt đất như con thuyền cô độc trước lúc sóng biển kéo tới, khi thì nhô lên cao, khi thì chìm vào bóng tối.

Yến tiệc của Thái Bình Công chúa tan rất muộn, khi Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ về đến tiểu viện thì đêm cũng đã khuya. Cả đoạn đường này, Tô Vũ Tễ đều vô cùng im lặng, còn Tô Hành Chỉ thì lại giống như là cũng có tâm sự, nên y cũng không chú ý tới sự khác thường đó của nàng ấy.

Tô Vũ Tễ lấy chìa khóa, mở cửa nhà, tiếng kẽo kẹt của chốt cửa đã lâu năm không tu sửa vang lên, vô cùng rõ ràng trong đêm tối. Tô Hành Chỉ như vừa sực tỉnh khỏi giấc chiêm bao, y đi về phía phòng bếp như thói quen: “Ta thấy hôm nay muội không ăn gì, muộn quá rồi nên không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ được, ta nấu cho muội một chén bánh bột nhé.”

Tô Vũ Tễ chậm rãi đi đến cửa phòng bếp rồi dừng lại, nàng ấy thấy y buộc ống tay áo lên, để lộ cánh tay, y đang nhào bột, thái thức ăn trên bếp lò.

Hai người vừa quay về từ yến tiệc xa hoa, mùi hương ngọt ngào của những vị Vương phi Công chúa kia như vẫn còn quẩn quanh nơi chóp mũi, nhưng, cảnh trước mắt này, rõ ràng là đã nhắc nhở Tô Vũ Tễ rằng, thế giới đó không thuộc về nàng ấy.

Dù nàng ấy đã thay bộ váy đắt nhất, trông không khác gì những khuê tú quý tộc kia, nhưng mà, các nàng ấy sẽ không nhịn đói nhịn khát mà nghĩ xem phòng bếp sẽ phải thu dọn như thế nào, khi về thì phải xử lý bụi bẩn dính trên váy như thế nào, vì để đặt mua bộ trang phục này, bọn họ đã tốn mất bao nhiêu tiền tích góp.

Nếu như chưa từng trông thấy đám mây, nàng ấy vẫn có thể an tâm sống trên mặt đất, nhưng mà, bọn họ cứ càng muốn nói cho nàng ấy biết, rằng, vốn dĩ nàng ấy được sinh ra trên đám mây, nhưng lại vô tình rơi xuống, rồi sau này nàng ấy phải cam chịu số phận, ngoan ngoãn làm một người dân nhỏ bé chợ búa.

Sau khi cha Tô mẹ Tô qua đời, đa số mọi việc trong nhà đều là do bọn họ tự làm, Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ cũng đã học được cách nấu nướng từ lâu rồi. Chỉ là, rất hiếm khi nào Tô Hành Chỉ để nàng ấy đụng tay vào, trước mười tuổi là vì nàng ấy còn nhỏ, sau đó thì là vì Tô Hành Chỉ đã làm đến quen tay rồi.

Tô Vũ Tễ đã từng không thèm để ý đến chi tiết này, Tô Hành Chỉ nấu cơm, vậy thì nàng ấy quét dọn nhà cửa là được; mấy việc nhà này, nếu không phải là do y làm thì cũng là do nàng ấy làm. Nhưng bây giờ Tô Vũ Tễ bắt đầu xem xét kỹ lưỡng, vì sao y lại che chở nàng ấy đủ điều, tại sao lại giành phần việc nặng để làm?

Vì trách nhiệm, vì thương tiếc, hay là vì áy náy?

Động tác của Tô Hành Chỉ rất nhanh nhẹn, không lâu sau thì bánh bột cũng đã được làm xong. Y rải hành thái nhỏ lên, đổ một vòng dầu nóng, mùi thơm lập tức tràn ngập khắp trong không khí. Y vừa dọn dẹp bột mì, rau quả trên bếp, vừa nói với Tô Vũ Tễ: “Muội bưng chén vào phòng tự ăn đi, ta dọn xong thì sẽ vào với muội.”

Tô Vũ Tễ liếc nhìn vào nồi, rồi nàng ấy hỏi: “Sao chỉ có một chén thôi?”

“Trong bữa tiệc ta đã ăn rồi, không đói. Muội nhanh vào trong ăn đi, để thêm lát nữa là sẽ nguội mất.”

Tô Vũ Tễ im lặng bưng bánh bột nóng hổi lên. Đến khi Tô Hành Chỉ dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong, vào phòng rồi, thì bất ngờ nhìn thấy hai bộ chén đũa được đặt trên bàn. Y thở dài, nói: “Ta không đói thật mà, muội tự ăn đi.”

Tô Vũ Tễ múc cho y nửa chén, lạnh lùng nói: “Muội không ăn được nhiều như vậy đâu, phần còn lại cho huynh hết.”

Tô Hành Chỉ đành phải ngồi xuống, y cầm đũa lên, rồi gắp trứng bỏ vào trong chén của Tô Vũ Tễ. Tuy y nói không đói, nhưng y lại ăn nhanh hơn Tô Vũ Tễ nhiều, còn Tô Vũ Tễ thì ngược lại, nàng ấy ăn từng miếng một, trông như thể là không thấy ngon miệng thật.

Tô Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ đang ngồi ở phía đối diện, y vẫn chưa thả tay áo xuống, để lộ cánh tay ra mà chẳng hề ngại ngùng một chút nào. Lúc y mặc trang phục của Ngự sử đài thì có vẻ gầy, nhưng khi xắn ống tay áo lên thì lại có thể nhìn ra được, cánh tay y rắn chắc và mạnh mẽ, trên tay có vết chai sần, vừa nhìn là biết ngay, đây là đôi tay từng làm việc nông.

Các vị lang quân sinh ra và lớn lên ở Trường An hay Lạc Dương sẽ không có bàn tay như vậy, dù tập võ quanh năm đi chăng nữa, ví dụ như là Minh Hoa Chương. Có chăng thì vết chai trên tay họ cũng nằm ở trong lòng bàn tay, đó là vết chai do cầm kiếm, giương cung để lại, khác hoàn toàn so với bàn tay của người xuất thân từ nông thôn.

Nhưng những bàn tay đó sẽ không biết cách nhào bột, sẽ không biết thêm bao nhiêu nước, bao nhiêu bột thì mới có thể làm ra những chiếc bánh bột mỏng mà không nát. Tô Vũ Tễ nuốt vỏ bánh, hơi nóng chạy từ thực quản vào dạ dày trống rỗng, như là một mồi lửa, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Sau khi trong dạ dày đã có đồ ăn, tâm trạng nàng ấy cũng dịu đi rất nhiều. Tô Vũ Tễ lấy khăn lau miệng, bắt đầu hỏi y rằng: “Hôm nay huynh đã viết thơ gì mà đến cả nương tử phủ Trấn Quốc Công cũng phải tặng hoa cho huynh vậy?”

Bàn tay đang dọn dẹp bát đũa của Tô Hành Chỉ hơi khựng lại, y thầm nghĩ, quả nhiên là muội ấy đã nhìn thấy. Y không muốn lừa dối nàng ấy, nhưng ban nãy y đã đồng ý với Minh Hoa Thường rồi, thế nên, tạm thời y không thể nói cho Tô Vũ Tễ biết chuyện bị đánh tráo được. Vì lo nghĩ cho an nguy của Tô Vũ Tễ, y chỉ đành tạm thời giấu giếm nàng ấy.

Tô Hành Chỉ đáp qua loa: “Muội đang nói tới Minh nhị nương tử à? Chỉ là do nàng ta không biết nên tặng ai, nhìn thấy ta ở gần đấy nên tiện tay đưa, không có gì đặc biệt cả đâu.”

Tô Vũ Tễ bình tĩnh nhìn y, hỏi: “Thế à? Huynh trưởng của nàng ta là Minh Hoa Chương, khi ấy hắn đang ở cách đó không xa; không thì cũng đã có Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng, hai người này có quan hệ tốt với nàng ta, họ cũng đều ở đó, nàng ta không chọn bọn họ mà cứ tặng cho huynh như thế thôi à?”

Tô Hành Chỉ tránh ánh mắt nàng ấy mà đáp: “Chỉ là trùng hợp thôi, nàng ta còn nhỏ tuổi, không có tâm tư gì khác đâu, muội đừng nghĩ lung tung.”

Vốn dĩ tâm trạng của Tô Vũ Tễ cũng đã sắp lắng lại rồi, nhưng khi nghe Tô Hành Chỉ nói thế, nó lại bất giác dâng trào mãnh liệt. Trước đó nàng ấy chỉ cảm thấy bất công vì bị vận mệnh trêu đùa, mà giờ đây, nàng ấy lại thấy phẫn nộ vì bị chính người thân cận của mình dối lừa.

Khoé môi của Tô Vũ Tễ khẽ cong lên, buồn cười nhưng lại không thể cười nổi. Ánh mắt nàng ấy sắc bén giống như băng, cũng khốc liệt như ngọn lửa, nàng ấy chất vấn y: “Muội nghĩ lung tung à? Nàng ta tặng hoa cho huynh, huynh che chở nàng ta đủ kiểu, hai người đều là người lương thiện quang minh chính đại, chỉ có mỗi mình muội là ác độc, là ghen tỵ thôi đúng không?”

Tô Hành Chỉ hoảng hốt, cuối cùng, bấy giờ y cũng nhận ra là tâm trạng của Tô Vũ Tễ không hề giống bình thường. Y tiến lên, muốn kéo Tô Vũ Tễ: “Vũ Tễ, muội làm sao vậy?”

“Đừng động vào muội!” Tô Vũ Tễ chợt nâng cao giọng lên, nàng ấy hất tay Tô Hành Chỉ ra. Khi nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt nàng ấy như đã sáng quắc lên, nàng ấy hỏi: “Sau khi làm thơ, huynh đã rời đi rất lâu. Có phải là huynh đi gặp nàng ta hay không?”

Trong yến tiệc, khi Thái Bình Công chúa đề nghị tặng hoa cho “Đệ nhất tuấn tài thành Trường An” trong lòng mình, phản ứng đầu tiên của nàng ấy chính là y. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì trong lòng nàng ấy, y vẫn là người tốt nhất. Vốn dĩ nàng ấy định đưa hoa cho y luôn, nhưng khi nàng ấy đến gần y, lại phát hiện ra là y đang nói chuyện với Minh Hoa Thường, còn Minh Hoa Thường thì lặng lẽ để lại một đóa hoa trên bàn của y.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tô Hành Chỉ cầm lên xem, rồi y âm thầm giấu vào trong tay áo.

Khi Tô Vũ Tễ chứng kiến cảnh tượng này, lòng nàng ấy vừa giận vừa tức, còn kèm theo cả sự ghen ghét nữa. Vốn dĩ Tô Hành Chỉ nên đứng về phía nàng ấy mà không do dự gì mới phải, nhưng, sao bây giờ y lại dám nghiêng về phía nữ tử khác cơ chứ?

Tô Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng ấy không muốn nghe y nói thêm gì nữa, bèn xoay người rời đi. Trong yến tiệc, nàng ấy không quen biết ai, chỉ có thể ngồi buồn bực một mình như thế, cuối cùng, nàng ấy không biết phải xử lý bông hoa trong tay mình như thế nào, nên nàng ấy lại đi đến phòng khách nam, định ném hoa cho Tô Hành Chỉ.

Nhưng điều khiến nàng ấy bất ngờ là, Tô Hành Chỉ lại không ở đó. Nàng ấy nhìn thấy thơ của y, y viết khí khái lạnh lùng, sắc bén nghiêm túc, giống như con người y vậy. Nàng ấy trông chừng trước bài thơ rất lâu, nhưng vẫn không thấy y quay lại.

Tô Vũ Tễ càng đợi thì lại càng tức giận, thật sự không muốn quan tâm đến quy tắc gì nữa, bèn tiện tay ném hoa ra khỏi phòng. Nàng ấy không biết Minh Hoa Thường đi ra ngoài từ lúc nào, nhưng nàng ấy chú ý thấy, Minh Hoa Thường đi vào chưa được bao lâu thì Tô Hành Chỉ cũng quay lại.

Tô Vũ Tễ vẫn luôn không tin vào lời của nô bộc già kia, nàng ấy tin tưởng Tô Hành Chỉ, tin rằng y thật lòng với nàng ấy, cái gọi là “vì muội muội ruột thịt mà cố tình giấu giếm nàng ấy, chỉ là những lời do nô bộc già kia nói hòng “châm ngòi ly gián” mà thôi”, nhưng giờ đây, lòng Tô Vũ Tễ chợt dao động.

Trực giác của nữ nhân nói cho nàng ấy biết, như vậy là không đúng; nhưng nàng ấy lại không muốn tin, không muốn tin rằng vị huynh trưởng từ nhỏ đã dìu dắt nàng ấy, nuôi nấng nàng ấy trưởng thành, lại lừa gạt nàng ấy từ khi ấy cho đến tận bây giờ.

Sau khi thốt ra những lời chất vấn ấy, Tô Vũ Tễ vẫn luôn quan sát phản ứng của Tô Hành Chỉ. Tô Hành Chỉ vô thức nhìn sang chỗ khác, y cúi đầu dọn dẹp bàn mà đáp: “Phải. Phủ Kinh Triệu và Ngự sử đài có công vụ liên quan đến nhau, nàng ta hẹn ta ra ngoài để nói về chuyện hồ sơ.”

Tô Vũ Tễ thấy phản ứng của y, lòng nàng ấy càng nguội lạnh hơn. Tô Hành Chỉ không biết nói dối, nếu y không thẹn với lương tâm, thì chắc chắn là y sẽ bất lực thở dài, sau đó, sẽ để mặc cho Tô Vũ Tễ chất vấn mình, tuyệt đối sẽ không đổi chủ đề. Nhưng hôm nay, y lại tránh ánh mắt của nàng ấy.

Tô Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ chằm chằm, ép hỏi: “Trước kia huynh sẽ không ngó trái ngó phải, không hẹn gặp riêng ai. Vì sao lần này nàng ta chỉ hẹn huynh như thế thôi mà huynh đã đi ra ngoài luôn rồi? Huynh không có lòng riêng với nàng ta thật ư?”

Tô Hành Chỉ không phải là người nể nang mặt mũi người khác. Trong khoảng thời gian mới đến Trường An, không ít người chịu bỏ ra những số tiền lớn để mở tiệc chiêu đãi y, nhưng đều bị y từ chối hết. Nhưng khi Minh Hoa Thường tìm y hỏi chuyện hồ sơ, y chẳng nói gì thêm mà đã đi theo người ta ra ngoài rồi.

Đây không phải là tác phong làm việc của y. Có phải là y cũng biết Minh Hoa Thường là muội muội của y, cho nên mới vô cùng khoan dung với nàng hay không?

Các ngón tay của Tô Hành Chỉ siết chặt đôi đũa, lời giải thích như đã ở bên miệng rồi, nhưng khi y nghĩ đến Trấn Quốc Công cùng thái độ kỳ quái của ông, nghĩ đến đứa trẻ thứ ba không rõ lai lịch kia, y miễn cưỡng nhịn lại mà nói: “Không. Ta chỉ là một thư sinh nghèo khó, mà nàng ta lại là tiểu thư Công phủ, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, được nuông chiều từ tấm bé, thế thì nào có cần lòng riêng của ta?”

Vốn dĩ Tô Hành Chỉ chỉ muốn an ủi trái tim Tô Vũ Tễ, nói cho nàng ấy biết rằng, y không có tình yêu nam nữ gì với Minh Hoa Thường cả. Nhưng sau khi y nói ra những lời ấy, Tô Vũ Tễ lại im lặng.

Tô Vũ Tễ nhìn y không rời mắt, Tô Hành Chỉ dần thấy sợ hãi khi bị nàng ấy nhìn như vậy, y vội đặt đồ xuống, tiến lên phía trước và hỏi: “Vũ Tễ, muội làm sao vậy?”

Những lời này của Tô Hành Chỉ như đã “đâm vào” nỗi đau của nàng ấy, Tô Vũ Tễ đã nhịn suốt cả một quá trình dài, giờ đây, cuối cùng thì mọi cảm xúc cũng đã được bộc phát. Nàng ấy ra sức đẩy Tô Hành Chỉ ra xa, gật đầu tự giễu, lại nói: “Được rồi. Nàng ta cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, không thể chịu đựng uất ức, nhưng còn ta thì có thể. Tô Hành Chỉ, huynh làm cho ta thấy quá thất vọng.”

Tô Hành Chỉ ngẩn người ra, y cũng không rõ là vì sao những lời này lại chọc giận Tô Vũ Tễ. Khi y vẫn còn đang trố mắt ra, thì Tô Vũ Tễ đã đẩy cửa ra, nhanh chân chạy vụt ra ngoài. Cuối cùng Tô Hành Chỉ cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy ra theo mà hỏi nàng ấy: “Vũ Tễ, đã đến giờ giới nghiêm rồi, muội muốn đi đâu vậy?”

Nhưng mà, sau khi y chạy ra ngoài theo, trong con hẻm đã trống không, nào có còn bóng dáng của Tô Vũ Tễ nữa. Tô Hành Chỉ vội khóa cửa lại, tìm kiếm từng nhà lân cận, còn Tô Vũ Tễ thì đang lẩn trốn trong bóng tối, lạnh lùng nhìn y một cái, sau đó nàng ấy cũng xoay người, đi về phía ngược lại.

Cùng lúc đó, trong phủ Thái Bình Công chúa tráng lệ, yến tiệc long trọng đã tàn, mặt đất bừa bộn, sự vắng lặng tiêu điều càng trở nên rõ nét hơn. Có một nữ tử hoa phục đứng trước cửa sổ, đã ngắm nhìn vầng trăng rất rất lâu.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, Thái Bình Công chúa chưa bao giờ nhớ Tiết Thiệu, nhớ Nhị huynh, nhớ những năm tháng phụ thân còn sống như bây giờ. Nếu như phụ thân không qua đời, hoặc là Nhị huynh không qua đời, có phải là chính trong thời khắc này, bà đang được ở cùng ông ấy “bên hoa dưới ánh trăng”, hoặc ngâm đối thơ, hoặc đang dạy dỗ con cái, hoặc đang dây dưa không ngủ, phải hay không?

Vào lúc tình say ý nồng, có thể bà cũng sẽ trêu chọc, nói rằng cháu trai của mình cực kỳ giống ông ấy khi ông ấy còn trẻ, nhưng hắn lại có vẻ khôi ngô tuấn tú, tao nhã hơn ông ấy khi còn trẻ. Có lẽ ông ấy sẽ để râu, giả vờ trưng ra vẻ mặt không vui mà nói: “Thanh xuân không còn mãi, Công chúa nhìn tạm đi, không được ngại già thích trẻ đâu.”

Thái Bình Công chúa bật cười một tiếng, nhưng sau nụ cười, lại là sự đau khổ vô cùng vô tận.

Ông ấy chết, Nhị huynh cũng chết, Phò mã của bà cũng thay đổi. Người ngoài bàn luận với nhau, ai nấy đều hâm mộ Lý Lệnh Nguyệt bà tốt số, vị Phò mã đầu tiên là tuấn tài quý tộc nổi tiếng khắp cả Trường An, dù rằng đã bị cuốn vào cuộc mưu phản mà chết, nhưng vị Phò mã thứ hai cũng có tướng mạo thuộc hàng đệ nhất. Chỉ vì trong đám người, bà liếc mắt nhìn trúng ông ta, nên đối phương phải bỏ rơi vị thê tử thanh mai trúc mã, cam tâm tình nguyện làm Phò mã của bà.

Nhưng mà, nếu không phải là vì Tiết Thiệu đã chết, thì bà hoàn toàn không cần bất kỳ một vị Phò mã nào khác, càng không cần phải chịu đựng “hư tình giả ý” của Định Vương như thế này. Mấy năm qua, dù hai người có gần gũi đến thế nào đi chăng nữa, thì lòng ông ta vẫn luôn nhớ đến một nữ nhân khác, Lý Lệnh Nguyệt bà là người kiêu ngạo như thế kia, dựa vào đâu mà bảo bà phải chịu đựng khuất phục dưới một nữ nhân khác?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dù rằng đó chỉ là một người đã chết.

Thái Bình Công chúa đưa tay ra, vớt lấy một bó ánh trăng mà dù có làm thế nào cũng không thể lưu giữ được, rồi bà chợt nhớ đến Minh Hoa Chương.

Đứa trẻ này được phủ Trấn Quốc Công nuôi dạy rất tốt, đoan chính, lỗi lạc, nhạy bén, dung mạo giống với Tiết Thiệu được công nhận là xuất sắc nhất, còn khí chất thì lại cực giống Nhị huynh.

Nhưng hắn lại nhẫn tâm hơn Lý Hiền nhiều. Lúc hắn nói với bà câu “Không chết không thôi”, ánh sáng trong mắt hắn đã quyết tuyệt như thế kia cơ mà. Thời khắc ấy, Thái Bình Công chúa như nhìn thấy mẫu thân khăng khăng ban chết cho Tiết Thiệu, dù rằng bà đã khóc lóc quỳ dưới bậc thềm.

Thái Bình Công chúa cười tự giễu, cũng biết cách trưởng thành thật đấy, còn biết chọn hết các điểm tốt của trưởng bối nữa cơ.

Thái Bình Công chúa thở dài, nương theo ánh trăng từ ngàn xưa không đổi, suy nghĩ dần quay trở về mùa thu Vĩnh Huy năm thứ ba mươi hai.

Thời cuộc trở nên căng thẳng kể từ tháng Sáu, ban đầu là Võ Hậu viết “Thiếu Dương chánh phạm” và “Hiếu tử truyện” cho Lý Hiền, chỉ trích Thái tử bất hiếu. Sau đó, thân tín của Võ Hậu là Minh Sùng Nghiễm bị kẻ cướp sát hại, Võ Hậu nghi ngờ do Lý Hiền ra tay, bởi vậy mà vạch trần việc Đông Cung mưu phản, làm kinh động một thời.

Khi Lý Hiền rơi vào tâm sóng gió tạo phản, từ Cao Tông Hoàng đế, cho tới triều thần bách tính, tất cả mọi người đều tin tưởng rằng ông ấy vô tội. Chỉ có mẫu thân của bọn họ, chỉ có bà ấy là như đã quên mất rằng, đây là nhi tử của mình, cứ từng bước dồn ép. Lý Hiền bất đắc dĩ làm “Hoàng đài qua từ”, viết “Xung qua hoàng đài hạ, qua thục tử li li. Nhất trích sử qua hảo, tái trích lệnh qua hi, tam trích thượng tự khả, trích tuyệt bão man quy” [*].

[*] Dịch thơ như sau: Dưa trồng giàn vàng, trái chín sung túc. / Mới hái còn tốt, càng hái càng thưa. / Hái sao cho còn, hái tận ôm dây. (Nguồn: trithucvn.co)

Ông ấy ví von mẹ ruột của mình là Võ Hậu như người hái dưa, bốn huynh đệ là bốn quả dưa, bọn họ ăn bữa hôm lo bữa mai, hy vọng mẫu thân dừng tay, xin đừng hái hết, cốt nhục tương tàn. Nhưng mẫu thân của bọn họ không chỉ là một nữ nhân, hơn hết, bà ấy còn là một người làm chính trị, Võ Hậu vẫn tỉnh táo, phái thân tín điều tra án Thái tử mưu phản, đồng thời, bà ấy còn tìm được mấy trăm bộ áo giáp trong Đông Cung.

Cao Tông muốn hóa lớn thành nhỏ, bỏ qua cho việc này, Võ Hậu lại cứ khăng khăng “Lý Hiền mang lòng phản nghịch, đại nghĩa diệt thân, không thể tha thứ”.

Cao Tông không có cách nào khác, chỉ có thể biếm Lý Hiền thành thứ dân với tội danh mưu phản. Lý Hiền ở trong cung, sau khi nghe được tin tức này thì thở dài một tiếng, rồi ông ấy nói: “Thái tử mưu phản, làm thần bất trung, làm con bất hiếu, làm người bất nghĩa. Thứ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa nào còn mặt mũi để sống trên đời này nữa? Ta không chết thì không thể làm an lòng vua, hy vọng cái chết của ta có thể khiến cho mẫu thân nguôi giận, tha cho thê nhi gia quyến của Hiền, thần tử Đông Cung một mạng.”

Nói rồi, Lý Hiền bèn rút kiếm tự vẫn, thẳng thắn đến mức, thậm chí là còn không nói một câu nào với cung nhân truyền tin. Tin tức về cái chết của ông ấy được truyền đi nhanh chóng, triều chính đều đau buồn, Cao Tông càng bi thương hơn cả, lệ rơi tại chỗ. Võ Hậu loại bỏ được kẻ thù chính trị lớn nhất của mình, cuối cùng “trái tim của người mẹ hiền” cũng quay về được chút ít, không tiếp tục truy cứu tội danh của Thái tử phi, trưởng tử của Lý Hiền nữa, mà bà ấy đày bọn họ đến Phổ Châu, còn những văn nhân, võ tướng, phụ tá đi theo Lý Hiền thì chỉ bị cách chức, không một ai bị liên lụy.

Lúc đó, hiền danh của Lý Hiền trải rộng khắp triều chính, là Thái tử danh chính ngôn thuận, mặc dù Võ Hậu đã quản lý triều chính hơn mười năm, nhưng chung quy lại, bà ấy vẫn chỉ là một Hoàng hậu mà thôi, Lý Hiền đã lấy ra toàn bộ sức lực để đánh cược một lần, chưa chắc là không thể phản kích. Nhưng Lý Hiền lại không muốn vung đao về phía mẹ của mình, cũng không muốn hại chết bao người bên cạnh chì vì mình không muốn phản kháng, cho nên, ông ấy đã lựa chọn tự vẫn, để chu toàn bổn phận giữa hai bên trung hiếu.

Mãi cho đến tận lúc chết, Thái tử Chương Hoài cũng đã chết một cách quang minh lỗi lạc, nhân đức thiện tâm. Nhưng mà, ông ấy thua ở chính thiện tâm. Ngay kui ông ấy mới chết, quả thật gia quyến Đông Cung được bảo toàn, nhưng chỉ qua bốn năm thôi, mà họ đã bị Võ hậu truy đuổi, ép chết.

Mười bảy năm trôi qua, không biết bao nhiêu gác lầu được dựng lên, không biết bao nhiêu gác lầu sụp xuống, không biết bao nhiêu phồn hoa quay trở về với cát bụi, còn thần tử, vẫn nhớ mãi vị Thái tử Chương Hoài năm ấy, không sao quên được. Đến cả những đệ đệ muội muội như bọn họ cũng vậy, vẫn luôn không thể nào buông bỏ được… Nhị huynh, người từ nhỏ thông minh nhất, học tốt nhất, khoan dung nhất, cứ vậy mà chết đi rồi.

Cũng may, may mà ông ấy vẫn còn để lại một nhi tử. Đứa bé đó còn quá trẻ tuổi, không biết lòng người hiểm ác cho nên mới không nỡ đổ máu. Chỉ cần hắn lớn lên thêm chút nữa thôi thì hắn sẽ biết, một người không dám giết ai thì sẽ không thể trở thành một người làm chính trị ưu tú được.

Thái Bình Công chúa rất tin tưởng vào điều này, bà tin rằng, sau khi hắn biết chuyện này, thì hắn sẽ vô cùng cảm kích bà.

Thái Bình Công chúa dựa vào tay vịn mà ngắm trăng, suy nghĩ vô cùng nhập tâm, bởi vậy mà không hay biết rằng, sau hành lang, Định Vương đã đứng đó nhìn bà cả một lúc lâu. Nha hoàn rũ tay, cẩn trọng hỏi: “Phò mã, có cần đi gọi Công chúa không ạ?”

Định Vương đi qua mái hiên, nhìn thấy bức tranh mực sau lưng bà. Là người đã ở trong phủ đệ này mười hai năm trời, tất nhiên là ông ta nhận ra, đó là di vật của Tiết Thiệu, Phò mã trước đó.

Có thể khiến cho Thái Bình điện hạ suy nghĩ lâu như vậy, ngay cả có người đến gần cũng không phát hiện ra, người đó là ai cũng không cần nói nhiều nữa.

Định Vương lặng lẽ phủi tay áo, xoay người đi ra ngoài mà không hề lưu luyến chút nào, thản nhiên nói: “Không cần. Không cần nói với Công chúa là ta từng tới.”

Cuối cùng thì mặt trăng cũng đã tránh ra khỏi đám mây, ánh sáng màu bạc chiếu rọi xuống nhân gian. Chấp Kim Ngô đang tuần tra trên đường, có người đã nhân lúc Chấp Kim Ngô mất cảnh giác, mà lặng lẽ trèo ra khỏi tường phường, chạy tới phường Bình Khang tìm vui; có người xách đèn, ôm tâm trạng lo lắng đi tìm người; có người dựa vào tay vịn ngắm trăng; lại có người co rúm trong chăn mền, khóc thầm cả một hồi lâu.

Nhưng cuối cùng, tất cả mọi tiếng vang đều đã lắng lại. Ánh trăng dần ngả về phía Tây, dần dần, trở nên ảm đạm và trong suốt, có một vệt ánh sáng mạnh mẽ hơn, đang thủ thế chờ đợi ở phía Đông.

Bình minh đến, như thể là mặt trăng chưa bao giờ dừng lại vì ai cả, cho dù có bi thương đến mức độ nào đi chăng nữa, thì mặt trời vẫn sẽ luôn mọc lên, và cuộc đời vẫn sẽ luôn tiếp diễn.

Thánh Lịch năm thứ hai, ngày Mười hai tháng Hai, chỉ còn ba ngày nữa thôi là sẽ đến ngày Hoa Triêu, chỉ còn mười sáu canh giờ nữa thôi, là đến thời hạn phá án mà Nữ hoàng đã đề ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.