Song Bích

Chương 10: Quỷ rắn



Trong viện, Minh Hoa Thường mặc một cái áo rộng vạt cổ tròn màu chu sa, bên ngoài choàng bối tử(*) màu quả mơ được điểm xuyết bằng lông thỏ, phía dưới mặc váy xếp ly phối hai màu đỏ trắng, cả người uể oải ngồi tựa trên tháp.

(*) Bối tử: Là loại áo khoác ngoài thường thấy trong hán phục, có cổ thẳng dài đến vạt áo.

Thị vệ đi ra ngoài nghe ngóng tin tức trở về: “Hồi bẩm lang quân, năm nay mùa đông lạnh, trên núi Mang tích tuyết quá dày, đêm qua tuyết lở, vừa lúc chặn kín con đường xuống núi duy nhất. Thái Bình Công chúa và Nguỵ Vương đã sai người đi dọn đường. Nhưng tuyết mới vừa ngừng, đường núi vô cùng khó đi, lại thêm tuyết đọng bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ, trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ sợ không thể dọn thông đường núi được.”

Than đốt cả một đêm, chỉ còn lại chút đốm lửa biến mất trong đống tro tàn, trong phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh. Minh Hoa Thường rụt rụt, cố gắng thu tay vào trong tay áo.

Lúc canh bốn, núi Mang đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, tuyết lở đột ngột không hề có điềm báo trước. Âm thanh khiến rất nhiều người bị hoảng sợ, dù là trời tối gió mạnh nhưng trong trang viên vẫn liên tục có ánh đèn sáng lên.

Sau khi Minh Hoa Thường nghe thấy tuyết lở thì vốn định ngủ tiếp, đường đã bị chặn, nàng có làm gì đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, tại sao không tập trung vào chuyện quan trọng nhất thời điểm hiện tại… đi ngủ chứ? Nhưng Nhậm Dao vừa nghe thấy tuyết lở thì ngồi bật dậy, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên phòng bên cạnh càng đã sớm tỉnh lại, Minh Hoa Thường chỉ có thể cố nén cơn buồn ngủ đứng dậy.

Các nhà không ngừng có người chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức, bận đến giờ Thìn cuối cùng mới kết thúc.

Đường xuống núi đã bị chặn, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bất chấp nguy hiểm bị đông chết, tìm kiếm một con đường khác trong trời đông giá rét, hoặc là chờ trong vườn Phi Hồng, ai cũng không đi được.

Nhậm Dao nghe nói không biết khi nào đường mới dọn thông được, gắt gỏng nói: “Một đám vô dụng, ngay cả tuyết cũng không xúc được hay sao? Tuyết lở chỗ nào, ta đi!”

“Nhậm tỷ, tỷ bình tĩnh đã.” Minh Hoa Thường co người trong y phục, mặt bị lông tơ che khuất hơn nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng: “Người không đấu với trời, thời điểm ngay sau khi tuyết lở là nguy hiểm nhất, tùy tiện đi ra ngoài nói không chừng sẽ bị chôn trong tuyết mất. Có thời gian thì không bằng nghĩ chút chuyện thực tế đi.”

“Ví dụ như, có nhiều công tử tiểu thư, nô bộc hộ vệ bị nhốt trong núi như vậy, không biết một ngày phải tiêu hao bao nhiêu đồ ăn và củi đốt, đồ dự trữ của Thái Bình Công chúa có đủ không?”

Minh Hoa Thường nói xong, trong phòng chìm vào yên tĩnh. Bọn họ đều là con cháu hoàng thất, công hầu, từ khi sinh ra tới nay chưa từng phải bận lòng vì chuyện ăn mặc, ngay cả Nhậm Dao cũng chỉ âu sầu vì tước vị nhà mình, chưa từng lo lắng kế sinh nhai.

Minh Hoa Chương lên tiếng đầu tiên: “Vừa rồi ta đã phái người đến hỏi quản gia của vườn Phi Hồng, nơi này xây dựng trên núi, qua lại không tiện, vốn cũng có thói quen dự trữ đồ ăn. Lại thêm Thái Bình Công chúa muốn tổ chức yến hội rầm rộ nên đồ ăn đã được dự trữ đầy đủ từ năm trước, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không lo ăn uống. Còn về than đốt đúng là một vấn đề, sau khi ta nghe nói tuyết lở thì đã lập tức sai người đi tìm quản gia lấy than, còn sai người chuyển cả than trong viện của ta và Tạ Tế Xuyên tới đây. May mà chúng ta đi sớm, hiện tại chỉ sợ đã không dễ dàng lấy được, nhưng chúng ta dùng tiết kiệm một chút, chống tầm bảy tám ngày hẳn không thành vấn đề.”

Minh Hoa Thường kinh ngạc: “Nhị huynh, các huynh đã sắp xếp xong cả rồi sao?”

Tạ Tế Xuyên nói đùa: “Nhị muội muội, bằng không thì muội cho rằng đêm qua chúng ta dậy sớm như vậy để làm gì chứ?”

Minh Hoa Thường xoa xoa bàn tay, ngại ngùng nói: “Là ta thiển cận, lúc ấy chỉ muốn ngủ. Chiêu Tài, đi lấy đồ ăn và bánh ngọt của chúng ta ra đây.”

Chiêu Tài giòn giã trả lời một câu, nhanh nhẹn bày một loạt hộp đựng thực ăn ra. Tạ Tế Xuyên nhìn lướt qua những hộp đựng thức ăn được xếp chỉnh tề, bật cười: “Tất cả chỗ này đều là đồ ăn à?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường hơi kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: “Ta sợ đồ ăn trên yến hội không đủ no, cố ý mang theo nhiều đồ ăn chắc bụng tới. Yên tâm, cho dù đồ ăn dự trữ trong sơn trang đã hết thì chúng ta cũng có thể chống đỡ nhiều hơn những người khác mấy ngày!”

Tạ Tế Xuyên buồn cười, ý cười trong mắt có vài phần thật lòng hiếm có: “May mà nhị muội muội phòng ngừa chu đáo, sau này ta đành dựa vào nhị muội muội rồi.”

Minh Hoa Chương lạnh lùng lườm Tạ Tế Xuyên một cái, Tạ Tế Xuyên nhìn thấy thì lập tức dịch gần về phía Minh Hoa Thường: “Nhị muội muội xem kìa, hắn lại lườm ta. Lát nữa nếu hắn không cho ta ăn thì muội phải làm chủ cho ta đấy.”

Nhậm Dao nhăn mặt, không thể tưởng tượng nổi đây là lời mà cây ngọc Tạ thị – người được xưng là khí khái thế gia – có thể nói ra. Minh Hoa Chương tức giận liếc Tạ Tế Xuyên một cái, nói: “Thử Ly, đi lấy thêm một chậu than nữa tới.”

Minh Hoa Thường nghe vậy thì vội hỏi: “Nhị huynh, huynh lạnh à?”

Minh Hoa Chương nhìn gương mặt không có chút màu máu nào của Minh Hoa Thường, nói: “Vốn dĩ mùa đông ta cũng không hay dùng than lắm, đã quen lâu rồi. Nhưng muội thì không được.”

Minh Hoa Thường kinh ngạc, lại không biết Minh Hoa Chương còn có thói quen này: “Tại sao vậy?”

Minh Hoa Chương không thích khoe khoang chuyện của mình, Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nói: “Bởi vì hắn cảm thấy ấm áp và hưởng lạc sẽ ăn mòn ý chí, cho nên để bảo vệ nhuệ khí của bản thân mà hắn nóng không cần đá, lạnh không cần than, ngay cả giường cũng không ngủ chăn đệm mềm.”

Minh Hoa Thường há to miệng, cực kỳ chấn động. Tạ Tế Xuyên thấy nàng phản ứng lớn như vậy thì nói: “Huynh muội các muội ở cùng một một phủ thật à, bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn như vậy, vậy mà muội không biết ư?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường lặng lẽ khép cằm mình lại, đúng là nàng không biết thật. Nàng lại nghĩ về cuộc sống xuân buồn ngủ, thu mệt, hạ gật gù, đông ngủ không tỉnh của mình, hết sức phỉ nhổ bản thân.

Nhất là sau khi Minh Hoa Thường nhìn ngắm bốn phía, phát hiện Minh Hoa Chương mạnh mẽ tự hạn chế, Nhậm Dao tập võ nhiều năm. Tạ Tế Xuyên miệng thì chế giễu Minh Hoa Chương nhưng chính hắn cũng chỉ mặc áo đơn, đang ngồi trong căn phòng lạnh lẽo nhưng không co quắp chút nào. Nhìn ra được chỉ sợ Tạ gia cũng có yêu cầu dùng rét lạnh để bồi dưỡng ý chí của con cháu.

Trong bốn người ở đây chỉ có nàng run như cầy sấy.

Minh Hoa Thường cảm thấy hơi buồn rầu, tại sao những người cùng trang lứa với nàng lại ưu tú như vậy chứ? Lúc này nàng chú ý tới người hầu bưng một chậu than mới đang thiêu hồng rực tới, còn đặt một hộp bánh ngọt xuống bên cạnh nàng. Nàng giật giật chóp mũi, lập tức đoán được đây là bánh hoa mai của cửa hàng ở thành Nam.

Minh Hoa Thường mở nắp lên, quả nhiên là bánh hoa mai mà nàng biết.

Minh Hoa Thường kinh ngạc nhìn sang Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Muội vẫn luôn nhớ thứ này, lúc ta đi ngang qua thì tiện thể sai người đi mua.”

Lông mày Tạ Tế Xuyên khẽ giật, nhìn Minh Hoa Chương bằng ánh mắt ý tứ sâu xa: “Mặc dù ta không hay ăn bánh ngọt lắm, nhưng cũng từng nghe nói là một vị trí ở cửa hàng này cũng khó cầu, sao lúc ta đi ngang qua lại không mua được nhỉ?”

Sao Minh Hoa Thường có thể không biết đây là Minh Hoa Chương cố ý mua cho nàng, nàng vô cùng vui vẻ lấy bánh hoa mai ra, cười tủm tỉm chia cho mọi người: “Đa tạ nhị huynh! Tạ a huynh, Nhậm tỷ tỷ, hai người tỉnh từ sớm, đến bây giờ còn chưa ăn gì, mau nếm thử tay nghề của cửa hàng nổi tiếng nhất Lạc Dương!”

Minh Hoa Thường giơ bánh ngọt tới trước mặt Tạ Tế Xuyên, đôi mắt cong thành trăng non, Tạ Tế Xuyên cũng không tiện nói gì nữa. Hắn nhận lấy bánh hoa mai tinh xảo nhỏ bé, nghĩ thầm tính tình Minh Hoa Chương lạnh nhạt nhưng muội muội của hắn lại rất biết làm người, công lực nhìn sắc mặt cực kỳ thành thạo.

Sau khi Tạ Tế Xuyên nhận lấy, Minh Hoa Thường lại đưa cho Nhậm Dao. Nhậm Dao lo lắng hãi hùng cả buổi sáng, đúng là hơi đói bụng, nhưng nàng ngửi được mùi vị ngọt ngào tươi mát kia thì theo bản năng từ chối: “Ta không ăn mấy thứ ngọt ngấy…”

“Thử một chút có sao đâu, nói không chừng lại hợp khẩu vị của tỷ thì sao.” Minh Hoa Thường nhét bánh vào trong tay Nhậm Dao: “Hết gặp tuyết lở lại bị nhốt, chỉ sợ sơn trang sẽ rối loạn rất lâu, ai biết liệu phòng bếp có chuẩn bị bữa sáng hay không. Chúng ta ăn một chút để lót dạ trước, sau đó mới có sức nghĩ cách chứ.”

Bánh ngọt bị nhét vào trong tay Nhậm Dao, nàng ngây ngẩn cả người. Những năm qua nàng chăm chỉ tập võ giống như một sợi dây cung căng chặt, không dám lười biếng dù chỉ một lát. Nàng một lòng muốn chứng minh mình không kém nam nhi, đương nhiên sẽ không thích mấy thứ như son phấn bột nước, bánh ngọt đồ ngọt mà đám nữ tử thích.

Nhưng bây giờ Minh Hoa Thường nhét cho nàng một miếng bánh ngọt rất “nữ tính”, nhỏ nhắn xinh đẹp, cánh hoa mỹ miều, mùi hương ngọt ngào xông vào mũi nàng giống như lưỡi câu. Nhậm Dao tin chắc rằng thứ mình thích là đao thương kiếm kích, mà không phải loại bánh ngọt hoa quả này, nhưng trả lại thì hình như không ổn lắm. Nàng nói với bản thân, chỉ vì đạo lí đối nhân xử thế thôi, rồi miễn cưỡng bỏ bánh hoa mai vào trong miệng.

Đúng là ăn rất ngon, chẳng trách rất khó mua.

Sau khi Tạ Tế Xuyên và Nhậm Dao bỏ vào miệng, Minh Hoa Thường nhìn vẻ mặt hài lòng của họ, cảm thấy còn vui vẻ hơn so với tự mình ăn. Nàng nhìn sang Minh Hoa Chương, đôi mắt lấp lánh, tràn đầy chờ mong, Minh Hoa Chương không cách nào từ chối, chỉ có thể cầm một miếng để tỏ ý.

Minh Hoa Thường càng cảm thấy vui vẻ, luôn miệng dặn dò Chiêu Tài: “Chiêu Tài, lấy trà hoa tùng mà chúng ta mang tới ra đi, hoa tùng mát lạnh, phối với hương hoa mai vừa đẹp.”

Minh Hoa Chương nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì cho phải: “Muội đi ra ngoài còn tự mang cả trà á?”

Minh Hoa Thường đang định kiêu ngạo khoe khoang rằng trà hoa tùng do nàng tự chế có rất nhiều điểm tốt, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó có người đập cửa rầm rầm: “Không ổn rồi, lệ quỷ tới lấy mạng, lại có người chết rồi!”

Bốn người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường vội vàng chạy tới nơi xảy ra vụ việc, Nhậm Dao hít sâu một hơi, chỉ ra đằng trước rồi hoảng sợ nói: “Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?”

Trời giá rét tuyết lớn, cỏ cây tàn lụi, cây cao chỉ còn lại thân cây trụi lủi, nhìn sắc thái cực kỳ đơn điệu. Nhưng giờ phút này, một vệt đỏ thắm lại phá tan mùa đông tối tăm, trên cái cây cao nhất treo một nữ tử mặc đồ đỏ, trên mặt nàng ta đã bị phủ đầy sương trắng, cơ thể bị bụi gai buộc thành một hình dáng quỷ dị, đang đung đưa theo gió. Đáng sợ nhất là hai lỗ thủng đầy máu trên mặt nàng ta.

Đôi mắt của nàng ta cũng bị tàn nhẫn móc ra.

Minh Hoa Thường bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, cẩn thận phân biệt tướng mạo của nữ tử kia, sau đó căng thẳng nhìn sang Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, đó là…”

Minh Hoa Chương cũng nhận ra, đây là thị nữ theo hầu bên cạnh Thái Bình Công chúa, hôm qua lúc bọn họ đi thỉnh an đã từng gặp mặt nàng ta.

Đám người vây quanh ở một bên cánh rừng, âm thanh ồn ào, cảm xúc kích động. Trong vòng hai ngày liên tiếp có người chết, có rất nhiều người không chịu nổi nữa, la hét muốn xuống núi.

Minh Hoa Chương không quản những người đang kêu gào kia, hắn lướt qua đám đông đi lên phía trước. Minh Hoa Thường giật nảy mình, theo bản năng kéo ống tay áo của hắn lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu với nàng, tỏ ý không có việc gì, sau đó nhanh chân đi về phía thi thể. Đám đông ban nãy còn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Minh Hoa Chương bằng ánh mắt như nhìn thấy ma.

Minh Hoa Chương không hề dao động, hắn đi vòng quanh thi thể quan sát một vòng, nói với Tạ Tế Xuyên: “Tạ Tế Xuyên, qua giúp một tay, thả nàng ta xuống trước đã.”

Tạ Tế Xuyên đứng trong đám đông, vẻ mặt không tình nguyện: “Loại chuyện này thì không cần phải nhớ tới ta đâu.”

Tạ Tế Xuyên đang muốn nhấc chân, một bóng người hùng hổ lao ra từ trong đám đông: “Để ta, để ta!”

Là tên công tử bột Giang Lăng kia, mặc dù hắn ta không học vấn không nghề nghiệp nhưng lá gan cũng rất to. Bước chân đã bước ra một nửa của Tạ Tế Xuyên thu lại như một lẽ đương nhiên, Minh Hoa Thường đứng đằng sau nhìn bèn hỏi: “Tạ a huynh, huynh không đi à?”

Tạ Tế Xuyên dịu dàng cười, nói: “Ta ở lại chỗ này bảo vệ muội và Nhậm nương tử.”

Minh Hoa Thường nhìn sang Nhậm Dao cả người cứng nhắc nhưng vẫn cố giả vờ không sợ, nói: “Vậy thì làm phiền Tạ a huynh, ta đi tìm nhị huynh xem có thể giúp đỡ gì không.”

Minh Hoa Thường nói xong cũng xách theo áo choàng đi vào trong tuyết, Nhậm Dao hít một hơi khí lạnh, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì huynh muội bọn họ lớn lên kiểu gì thế, thứ máu me như vậy mà bọn họ không sợ thật sao?”

Tạ Tế Xuyên khẽ cười một tiếng, nói bằng giọng nhỏ khó mà nghe rõ: “Đúng vậy, trước kia còn cảm thấy huynh muội bọn họ chẳng giống nhau tý nào, bây giờ nhìn lại thì vẫn là có điểm tương đồng.”

Đầu óc Giang Lăng không tốt nhưng thể lực cũng không tệ lắm, miễn cưỡng cũng có thể dùng. Minh Hoa Chương chỉ huy Giang Lăng, cuối cùng cũng thả nữ tử nằm ngay ngắn dưới đất.

Thi thể rơi xuống đất, người vây xem lại lần nữa lùi về sau một vòng, trên mặt có hoảng sợ cũng có chán ghét. Chỉ có Minh Hoa Chương là dường như không cảm giác được, ngồi quỳ trên mặt tuyết, chậm rãi lật qua lật lại y phục của nữ tử.

Giang Lăng thích những thứ kích thích và mạo hiểm nhất, nhưng hắn ta nhìn thấy hốc mắt rỗng tuếch của nữ tử kia thì cũng cảm thấy rùng mình. Hắn ta xoa xoa lớp da gà trên cánh tay, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi thương tiếc: “Ngụy Tử cô nương trông xinh đẹp đến thế, nhất là cặp mắt tựa như biết nói này, lại bị người đào mất. Ầy, thật là đáng tiếc.”

Minh Hoa Chương nghe vậy thì ngẩng đầu: “Ngươi biết nàng ta?”

“Đúng vậy.” Giang Lăng nói: “Một trong những thị nữ đắc lực nhất bên cạnh Thái Bình điện hạ, làm gì có ai thường đến phủ Công chúa không biết nàng ta?”

Minh Hoa Thường đi tới, nghe thấy lời của Giang Lăng thì hỏi: “Thế gần đây ngươi có từng gặp nàng ta không?”

“Lúc ta và Bảo Bảo mới vừa vào phủ thì có từng gặp nàng ta một lần.” Giang Lăng nói xong, nháy nháy mắt, bỗng nhiên hiểu ra: “Không phải là ngươi đang nghi ngờ ta chứ? Mọi người đều nói là quỷ rắn gây án, sao có thể là ta được?”

Minh Hoa Thường cũng vô tội chớp mắt, hỏi: “Quỷ rắn gây án gì cơ?”

Giang Lăng thấy Minh Hoa Thường còn không biết thì ra vẻ thần bí xích lại gần, hạ giọng nói: “Nghe nói là có người mang thứ không sạch sẽ vào trong sơn trang, quỷ rắn bám vào người, tìm kẻ chết thay ở trong yến hội. Ngươi biết quỷ rắn không?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, Giang Lăng nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng, đường cong duyên dáng của Minh Hoa Thường, ham muốn thể hiện bùng nổ, nói không ngớt: “Tục truyền ở khu vực Cát Châu đường Tây Giang Nam chướng khí dày đặc, rắn rết đầy đất, rất nhiều người đi đường bị rắn cắn chết. Trong lòng những người bị rắn cắn chết có oán khí, lâu dần sẽ biến thành quỷ rắn, bị nhốt trong chướng khí, trừ khi tìm được kẻ chết thay nếu không thì không thoát ra được. Cho nên những người đi đường phải đi băng qua núi Cát Châu mà gặp được mỹ nhân thì dù thế nào cũng không được đáp lời, nếu không một khi nhìn thấy đôi mắt của nàng ta thì sẽ bị rắn cắn chết, trở thành kẻ chết thay cho nàng ta.”

Giang Lăng nói đến cuối thì cố ý hạ giọng, muốn tạo ra bầu không khí khủng bố. Nhưng mà mỹ nhân trước mặt lại không hề dao động, chỉ “à” một tiếng, hỏi: “Nhìn thấy mắt thì sẽ chết?”

“Đúng vậy.” Giang Lăng nói: “Không thấy Trì Lan chết ngày hôm qua và Ngụy Tử chết hôm nay đều bị móc mắt à? Không biết là kẻ đáng chết nào quay về từ trong vùng chướng khí, mang quỷ rắn về, lại bị khách khứa đưa đến vườn Phi Hồng. Quỷ rắn tìm Trì Lan làm kẻ chết thay, sau khi Trì Lan chết oán khí không tiêu tan, lại tìm Ngụy Tử. Ngụy Tử lại muốn tìm ai đây?”

Minh Hoa Thường cảm thấy lời đồn này quá mức ly kỳ, không đáng tin, hỏi: “Sao ngươi lại biết chuyện ở Cát Châu? Không phải là ngươi bịa ra chứ?”

Giang Lăng bị người coi thường thì cả giận nói: “Sao ta có thể gạt người chứ! Ngươi không nghe nói hôm qua dưới thi thể của Trì Lan có một hàng chữ viết bằng máu à, đó chính là quỷ rắn đang lựa chọn kẻ chết thay đấy!”

Minh Hoa Thường còn muốn đặt câu hỏi tiếp, Minh Hoa Chương đã lâu không nói chuyện chợt đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hắn không nói dối, đúng là ma quỷ tới từ đường Tây Giang Nam.”

Minh Hoa Thường và Giang Lăng đều hoảng sợ, cùng quay đầu nhìn về phía Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương chỉ xuống thi thể đang nằm trên đất, nói: “Bụi gai dùng để trói nàng ta là gai đen, đặc sản ở vùng đường Tây Giang Nam, không mọc ở kinh thành.”

Đám người vây xem cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người Minh Hoa Chương. Ngay cả Minh Hoa Chương cũng nói là thật, đám đông càng thêm khủng hoảng, bỗng nhiên, có người chỉ vào thân cây, hoảng sợ cất tiếng: “Dòng chữ kia…”

Đám đông bỗng “xoạch” một tiếng, lập tức tản ra, Nhậm Dao quay đầu, bấy giờ mới phát hiện trên cành cây sau lưng mình có máu đông, trên đó viết: “Người nhìn ta, chết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.