Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 4: Chương 4



Edit: Vĩ không gei
Đêm đó, Trì Kính Dao ngủ trên chiếc giường vốn thuộc về Bùi Dã, đã mơ thấy ác mộng.
Cậu mơ thấy Bùi Dã đã lớn, trở thành vị đại lão trong sách kia.
Đại lão “hung thần ác sát” đè cậu lên giường, hỏi cậu vì sao lại ngủ trên giường của hắn, có phải muốn ám sát hắn hay không?
Trì Kính Dao sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“A Dao, gặp ác mộng hả?” Dung nương vào cửa, liền thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của cậu.
Lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện trời đã sáng, vội vàng xua tay nói mình không sao.
“Y phục của con để ta giặt cho, đêm qua ta lấy xiêm y cũng của mình sửa lại thành một chiếc ngoại sam, con mặc thử xem có hợp không?” Dung nương cầm trên tay một chiếc ngoại sam màu đỏ, trong khi nói còn muốn giúp Trì Kính Dao mặc thử.
Dù sao thì Trì Kính Dao cũng là một đại nam nhân, để bà hỗ trợ cũng không ổn, liền nhận lấy tự mặc vào.
Dung nương thấy cậu như vậy, không khỏi bật cười, thầm nghĩ da mặt của tiểu nữ hài này thật mỏng, tối qua lúc tắm rửa cũng không cho bà hỗ trợ, như sợ bà nhìn vậy.

Bà nào biết Trì Kính Dao là một nam hài, nếu thật sự để bà nhìn thấy chắc sẽ bị dọa nhảy dựng lên mất.
“Đẹp.” Dung nương đánh giá Trì Kính Dao, mở miệng nói: “A Dao bình thường đã xinh đẹp rồi, mặc cái gì vào nhìn cũng đẹp hết.”
Trì Kính Dao nghe vậy cười cười, nói lời cảm ơn với Dung nương.
Diện mạo Dung nương thanh lệ, lúc còn trẻ cũng thích mặc đồ đỏ, sau khi Bùi Nguyên bị bệnh, bà cũng ít mặc những y phục đó nữa.

Tối qua lúc bà lục tìm y phục, liền muốn sửa bé lại một chút cho Trì Kính Dao mặc.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, Dung nương nhìn chằm chằm vào Trì Kính Dao sau khi đã thay y phục, lại tết tóc cho cậu, lúc này mới đi chuẩn bị điểm tâm.

Lúc Trì Kính Dao rửa mặt, nhìn chính mình trên mặt nước, phát hiện mái tóc Dung nương tết cho cậu còn đẹp hơn Nguyễn Bao Tử rất nhiều.
Mặc dù cả ngày mặc y phục nữ hài cũng không được tự nhiên, nhưng sau khi đã quen, Trì Kính Dao cảm thấy cũng khá thú vị.
Sau khi cậu rửa mặt xong, muốn đi hỗ trợ Dung nương một chút lại bị bà đuổi ra khỏi phòng bếp.
Trì Kính Dao thầm cân nhắc, nên tìm cái cớ như thế nào để chuồn ra ngoài đây.
Thứ nhất phải mau chóng đi gặp Nguyễn Bao Tử, thứ hai phải nhờ xe la của lão Tiền để lên trấn báo quan.
Hôm qua đã bị trì hoãn một ngày, nếu không báo quan, e là đám buôn người đã đến quận thành mất.
Lúc này Bùi Dã đang ở trong sân thu thập da thú, nhìn thấy hắn xếp từng tấm da thú một cách chỉnh tề, rồi sau đó lại dùng dây thừng buộc thành từng cuộn.

Những cái hắn đang sắp xếp đều là da thú đã phơi nắng trước đó, Trì Kính Dao để ý thấy có một tấm da cáo màu trắng vô cùng tốt.
Trì Kính Dao đi tới ngồi xổm bên cạnh Bùi Dã, hỏi: “Nhị ca, huynh xếp những tấm da thú này để làm gì vậy?”

Bùi Dã nghe được xưng hô “Nhị ca” kia, động tác trên tay không khỏi khựng lại một chút.
Hắn vốn định không để ý tới vật nhỏ này, nhưng khóe mắt nhìn về phía mẫu thân nhà mình vừa đi ra từ phòng bếp, chỉ đành đáp: “Bán.”
“Bán ở đâu ạ?” Trì Kính Dao lại hỏi.
“Trên trấn.” Bùi Dã lại nói.
Trì Kính Dao vui vẻ, hỏi: “Hôm nay nhị ca lên trấn sao? Có thể cho ta đi theo được không?”
Bùi Dã nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng từ chối, Dung nương ở một bên lại mở miệng nói: “A Dao muốn đi lên trấn chơi à, Bùi Dã con dẫn nó theo đi, vừa lúc con cũng nhờ xe la của lão Tiền.” Tiểu hài tử đều muốn xem náo nhiệt, đây chính là lẽ thường tình rồi.
“Con…….” Bùi Dã còn muốn từ chối.
Trì Kính Dao vội cắt ngang lời hắn: “Đa tạ Nhị ca!”
Bùi Dã:……….
Vẻ mặt hắn không vui, nhưng nhìn thoáng qua nét mặt tươi cười của Dung nương, chỉ đành nhịn xuống không nói gì nữa.
Sau khi dùng điểm tâm đơn giản, Bùi Dã liền khiêng một cuộn da thú lên, tay kia xách một con thỏ rừng đã bị lột da, sải bước về phía cửa.

Dung nương vội gọi Bùi Dã lại, ghé vào tai hắn dặn dò vài câu, Bùi Dã nghe xong sắc mặt lại hơi không vui, nhưng cũng không nói gì.
Trì Kính Dao sợ Bùi Dã đi mất không dẫn mình theo, liền chạy lon ton phía sau Bùi Dã.
“Nhị ca để ta cầm giúp cho.” Trì Kính Dao chỉ chỉ vào con thỏ hoang trong tay Bùi Dã nói.
Bùi Dã theo phản xạ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy tay Trì Kính Dao đang vươn tới, vẫn đưa thỏ hoang cho cậu.
Trì Kính Dao nhìn thỏ hoang trong tay, không ngờ Bùi Dã đi săn thú, không chỉ muốn bắn da mà ngay cả thịt cũng không giữ lại ăn.
Nhưng ngẫm lại thì cậu cũng hiểu, Bùi gia có một Bùi Nguyên đau ốm quanh năm, tất nhiên phải ăn tiêu tiết kiệm rồi.
Mặc dù Trì Kính Dao đến Bùi gia chưa được một ngày, nhưng đã có thể cảm nhận được sự túng thiếu của gia đình này.

Sinh hoạt hằng ngày không cần phải nói, ăn uống lại đơn giản cực kỳ, nhưng Trì Kính Dao cũng không để ý chuyện này, cậu không phải người không thể chịu khổ được.
Trì Kính Dao thầm hạ quyết tâm, đợi khi nào kiếm được nhiều tích phân từ Bùi Dã hơn, nhất định phải đổi nhiều thực phẩm một chút, “nâng cấp” thực đơn cho Bùi gia.

Đến lúc đó nói không chừng Bùi Dã sẽ vui vẻ, tiến độ công lược của mình cũng sẽ nhanh hơn, có thể kiếm được càng nhiều tích phân hơn.
Trì Kính Dao bị tưởng tượng trong lòng vả mặt đen đét, ngoài miệng không nhịn được cười thành tiếng.
Bùi Dã khó hiểu liếc mắt nhìn cậu, biểu tình trên mặt nhìn đang nhìn một “tên ngốc”.
Trì Kính Dao:………
Hai người đi tới nhà lão Tiền, Bùi Dã liền bảo Trì Kính Dao đưa thỏ hoang trong tay cho lão Tiền.
Lúc này Trì Kính Dao mới hiểu, thỏ hoang này không phải để bắn, mà là “tiền xe” đưa cho lão Tiền.

Lão Tiền cũng là một người phúc hậu.

Mấy năm nay Dung nương thường xuyên thuê xe la lên trấn bốc thuốc cho Bùi Nguyên, Bùi Dã cũng thường xuyên nhờ xe lên trấn bán da thú, nhưng lão Tiền thương Bùi gia có đứa con bệnh nặng, cũng không lấy tiền xe của Bùi Dã và Dung nương.

Sau này Dung nương cảm thấy áy náy, liền thường xuyên bảo Bùi Dã đem con mồi bắt được chia cho nhà lão Tiền một chút.
“Ôi, hôm nay đi lên trấn còn dẫn theo tiểu nữ hài hả?” Tức phụ lão Tiền trêu ghẹo Bùi Dã.
Thấy sắc mặt Bùi Dã không được tốt, Trì Kính Dao bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nhị ca, ta muốn đi nhà xí một chút.”
Bùi Dã đáp lời, Trì Kính Dao thấy thế xoay người chạy.
Cậu thấy Bùi Dã không đi theo, liền nhanh chân chạy như điên, hướng về phía nhà tỷ tỷ đã giữ lại Nguyễn Bao Tử hôm qua.
Khi Nguyễn Bao Tử thấy Trì Kính Dao thở hổn hển, vừa mừng lại vừa sợ.
Đêm qua Trì Kính Dao không về, nó còn tưởng rằng Trì Kính Dao đã lạc mất rồi.
Trì Kính Dao không nói nhiều lời với nó, chỉ vội vàng dặn dò vài câu, rồi sau đó lấy từ trong túi ra mấy quả trứng gà và vài củ khoai lang.

Đó là do cậu đổi được ở thương thành hệ thống, một quả trứng gà 3 tích phân, một củ khoai lang 2 tích phân, tổng cộng Trì Kính Dao đã tốn 20 tích phân để đổi mấy thứ này.
Để Nguyễn Bao Tử ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cậu ít nhiều gì cũng thấy hơi áy náy.
Nhưng bởi vậy, hiện giờ cậu chỉ còn lại 60 tích phân.
Trì Kính Dao đặt trứng và khoai lang vào tay Nguyễn Bao Tử, nào biết sau nữ nhân hôm qua biết được dụng ý của cậu, sống chết không chịu nhận.
Nam nhân nhà nàng sáng sớm đã ra ngoài săn thú hoặc làm công chuyện, một mình nàng ở nhà chăm đứa nhỏ lại còn phải lo việc nhà, luôn bận tới tối mặt tối mày.

Sau khi có Nguyễn Bao Tử, vừa lúc có thể nhờ nó trông tiểu oa nhi kia, quả thật là sự hỗ trợ rất lớn.

Ngụ ý là, Nguyễn Bao Tử ở lại đây càng lâu, nàng cầu còn không được.
Trì Kính Dao nghe vậy lúc này mới yên tâm, lại dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đi.
Lần này cậu chạy tới chạy lui, mặc dù không quá xa, nhưng cũng tốn không ít sức.
Khi Trì Kính Dao tới ngõ nhà lão Tiền, liền thấy Bùi Dã đang nhíu mày đứng chờ ở đó.
“Ngươi đi nhà xí ở đâu?” Bùi Dã hỏi.
“Bên kia.” Trì Kính Dao chỉ tay tùy tiện.
Không biết Bùi Dã có tin hay không, chỉ liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Trì Kính Dao, không hỏi gì nữa.

Trong khoảng thời gian đó, xe la của lão Tiền cũng chuẩn bị xong, Trì Kính Dao phát hiện trên xe không chỉ có da thú mà Bùi Dã mang tới, còn có đồ mà người khác giao cho lão Tiền bán hộ.

Hóa ra lão Tiền ở trong thôn, không chỉ đưa đón người đi buôn bán, còn giúp người ta bán hàng, kiếm một chút tiền trung gian.
“Nhị ca, sao huynh không giao da thú cho lão Tiền bán hộ? Còn phải tự mình đi một chuyến.” Ngồi trên xe la, Trì Kính Dao kiếm chuyện để nói.
“Rảnh không có gì làm.” Bùi Dã nói.

Hiển nhiên hắn không có hứng thú nói chuyện, sở dĩ phản ứng lại với Trì Kính Dao, có lẽ là sợ vật nhỏ này khóc, chẳng may khóc thật thì hắn lại phải dỗ, càng phiền hơn.
Trì Kính Dao lại chỉ chỉ vào cuộn da thú kia, hỏi: “Nhị ca, những thứ này đều là huynh bắt sao?”
“Ừ.” Bùi dã lên tiếng đáp.
“Nhị ca lợi hại quá.” Trì Kính Dao nói.
Lời này của cậu thật ra không hoàn toàn là nịnh hót, ngày trước Trì Kính Dao chỉ xem săn bắn trong tiểu thuyết hoặc trong phim ảnh, luôn cảm thấy thợ săn thời cổ đại có một loại kính lọc “tuyệt diệu”.

Dù sao xã hội hiện đại vì đủ loại nguyên nhân nên đã cấm không được săn thú, Bùi Dã chính là thợ săn đầu tiên cậu gặp được.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã mang theo vài phần “tán thưởng”.
Bùi Dã bị cậu nhìn mà cả người không được tự nhiên, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía cậu.
Đối diện với bóng lưng của Bùi Dã, Trì Kính Dao khẽ thở dài, thầm nghĩ có lẽ “đại lão” này đến thời kỳ dậy thì.
Giống như bao thiếu niên khác đến tuổi dậy thì sẽ trở nên lầm lì ít nói, xem ra đại lão này cũng không ngoại lệ.
“Ngươi muốn lên trấn làm gì?” Khi sắp tới trấn, Bùi Dã mới hỏi Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, không lừa hắn, mà ghé sát vào tai hắn nói: “Ta muốn báo quan.”
Bùi Dã ngẩn người, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trì Kính Dao lại nói: “Ngày trước ta thấy đám buôn người dẫn theo rất nhiều hài tử.”
Bùi Dã liếc mắt nhìn Trì Kính Dao một cái, dường như đã hiểu được gì đó, mở miệng nói: “Người trong nha môn sẽ không quản đâu, chợ phiên trên trấn còn có kẻ buôn người, đôi khi có người bán cả nam, nữ hài trong nhà, quản thế nào được?”
“Không quản một chút nào sao?” Trì Kính Dao hỏi.
Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng nghe vậy vẫn có hơi khó chấp nhận, đáng tiếc nơi này không phải xã hội hiện đại, người cũng chia ba bảy loại, có vài người bị bán làm nô lệ, kỹ nữ cũng sẽ không có ai để ý.
Bùi Dã nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Cũng không phải mặc kệ hoàn toàn, phải xem tâm trạng của Huyện lão gia.”
“Vậy là vẫn có khả năng sẽ quản.” Trì Kính Dao nói: “Ta muốn báo quan thử, Nhị ca.”
Cuối cùng Bùi Dã vẫn gật đầu, sau khi xe la vào trấn, nói vài câu gì đó với lão Tiền, rồi sau đó liền dẫn Trì Kính Dao tới cửa huyện nha.
Trì Kính Dao đứng ở bên ngoài huyện nha nhìn nửa ngày, nhưng vẫn chậm chạp không hề làm gì.
“Không muốn hả?” Bùi Dã hỏi.
“Nhị ca, huynh có biết thế gia vọng tộc nào trong quận thành không?” Trì Kính Dao đột nhiên hỏi.
Bùi Dã nghĩ nghĩ, hỏi: “Quận thú có tính không?”
“Quận thú họ gì?” Trì Kính Dao hỏi.
“Họ Lý.” Bùi Dã nói
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hít một hơi thật sau, cất bước đi tới về phía trống kêu oan trước cửa huyện nha.

Bùi Dã thấy thế liền giữ cổ áo cậu lại, kéo người đi về phía quan sai trước cửa huyện nha.
Trì Kính Dao:???
Báo quan không phải đánh trống kêu oan trước hả? Không giống tưởng tượng của cậu gì cả.
Sớm biết thế, cậu không cần phải làm màu nhiều tới vậy.
Quan sai nghe nói Trì Kính Dao muốn báo quan, có vẻ như không muốn phản ứng lại cậu, nhưng thoáng nhìn qua thiếu niên phía sau cậu, thái độ hơi dịu lại, dẫn hai người vào huyện nha.
Báo quan quả thật không giống với tưởng tượng của Trì Kính Dao, bọn họ không được dẫn lên công đường, mà được dẫn tới thư phòng của Huyện lão gia.
Tiếp đón bọn họ chính là một sư gia, nhìn có vẻ đã hơn 40 tuổi, một bộ dạng thư sinh.
Trì Kính Dao kể lại rõ ràng những chuyện mình biết về đám buôn người cho sư gia, chỉ che giấu chuyện mình và Nguyễn Bao Tử trốn đi, nói dối là do mình vô tình bắt gặp.

Sư gia lúc đầu còn để lời cậu nói trong lòng, nhưng thấy cậu mặc dù tuổi nhỏ, lại mồm miệng lưu loát, thuật lại sự việc theo trình tự rõ ràng, liền bất giác lắng nghe rất nghiêm túc.
“Nếu không phải muội muội của tiểu dân nghe được một tiểu thiếu gia nói là công tử của một nhà đại chưởng quỹ Ngưu ở quận thành, tiểu dân cũng không dám dẫn nàng tới quấy rầy đại lão gia.” Bùi Dã bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Mặc dù không biểu tiểu công tử đó có phải nói dối hay không, nhưng nếu quả nhiên là hài tử của một nhà quý nhân nào đó, chẳng may bị đám buôn người bán đi, e là lúc truy cứu sẽ liên lụy tới đại lão gia, dù sao thì đám buôn người cũng đi qua trấn của chúng ta mà.”
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ liếc nhìn Bùi Dã một cái.
Đây vốn là lời cậu muốn nói, lại bị Bùi Dã cướp hết rồi.
Nhưng không thể không nói, lời này phát ra từ miệng Bùi Dã quả thật vẫn mạnh hơn một tiểu hài tử như cậu.
Quả nhiên, vị sư gia kia vừa nghe nói trong đó có một tiểu thiếu gia của nhà quý nhân, lúc này liền nhíu mày lại, gặng hỏi rất cặn kẽ.
Dù sao, đại chưởng quỹ Ngưu của quận thành trong miệng Bùi Dã cũng không phải là người bình thường.
“Nhị ca, sao huynh lại biết ta hỏi quý nhân quận thành để làm gì?” Sau khi đi ra khỏi huyện nha, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.
Bùi Dã thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, mở miệng nói: “Ta nhìn giống tên ngốc lắm hả?”
Trì Kính Dao cười cười, thầm nghĩ cũng không phải vấn đề ngốc hay không ngốc, nhưng Bùi Dã chỉ với một câu hỏi đã đoán được tâm tư của cậu, quả thật khiến cậu hơi bất ngờ.
Sau khi Trì Kính Dao nghe Bùi Dã nói Huyện lão gia đại khái sẽ không muốn quản chuyện này, liền nghĩ kéo một vài quý nhân vào, nói như vậy không chừng Huyện lão gia vừa nghe có liên lụy thì sẽ quản.

Nhìn sắc mặt của sư gia kia, chiêu này quả thật có hiệu quả.
“Nhưng mà…….!Sao Nhị ca lại đổi quận thú Lý thành đại chưởng quỹ Ngưu?” Trì Kính Dao khó hiểu hỏi.
“Huyện lão gia là hạ quan của quận thú, nói không chừng còn quen biết công tử Lý gia.” Bùi Dã nói: “Nếu ngươi muốn kéo thêm người, cũng phải kéo một người mà hắn không quen biết chứ?” Nếu không đối phương hỏi cặn kẽ về công tử bị đám buôn người bắt đi kia, rất dễ bị lộ sơ hở.
Trì Kính Dao nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ hóa ra Bùi Dã cướp lời của cậu là do sợ cậu bị vạch trần.
“Nhị ca thông minh quá.” Trì Kính Dao ngửa không mặt nhỏ nhắn lên nói với Bùi Dã.
Bùi Dã cúi đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngược lại, hắn lại cảm thấy vật nhỏ này rất thông minh.

Đọc‎ ????????????????ện‎ ha????‎ ????ại‎ –‎ ????????Um‎ ????????????????ện.vn‎ —
Phần tâm tư này, thấy thế nào cũng không nên có ở một tiểu hài tử 6-7 tuổi.
Hết chương 4..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.