Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 32: Chương 32



Trì Kính Dao bị Bùi Dã gọi về, thấy hơi chột dạ.
Bùi Dã đi trước Trì Kính Dao, cũng không nói gì, điều này càng khiến Trì Kính Dao không đoán được tâm trạng của hắn.
“Nhị ca……..” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy đi chậm lại chút, quay đầu nhìn cậu một cái.
“Hay là để ta giúp huynh luyện phi đao?” Trì Kính Dao nói.
“Ngươi giúp thế nào?” Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao nghĩ về những cảnh cậu từng xem trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình trước đây rồi nói: “Ta cầm bia ngắm cho huynh bắn, hoặc là để một quả táo trên đầu ta, huynh bắn quả táo.”
“Sao ngươi phải để quả táo lên đầu?” Bùi Dã khó hiểu nói.
“Có người sống làm bia ngắm như vậy, huynh sẽ bắn càng chuẩn hơn.” Trì Kính Dao nói.
Thật ra cậu cũng không biết ý nghĩa của nó là gì, nhưng trên TV đều diễn như vậy, tìm một người sống làm bia ngắm, diễn viên sẽ phát huy tốt hơn một chút.
Tất nhiên Bùi Dã không thể nào thấy hứng thú với cách này, thản nhiên nói: “Không cần.”
Bây giờ thiếu niên vẫn tràn đầy tự tin, Trì Kính Dao cảm thấy hình như hắn cũng không lo lắng chút nào.
Trì Kính Dao đi theo Bùi Dã ngang qua tiểu viện, Bùi Dã cũng không dừng lại.
Trì Kính Dao khó hiểu nói: “Nhị ca, huynh dẫn ta đi đâu vậy?”
“Trình đại phu tới, đang ở trong thư phòng, đại ca bảo ta đi tìm ngươi.” Bùi Dã nói.
“Trình đại phu đến đây ạ?” Trì Kính Dao kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên ông lão lại tới đây?”
Bùi Dã nói: “Không biết, đợi lát nữa ngươi hỏi ông lão thử xem.”
Trì Kính Dao cực kỳ nghi ngờ, luôn có cảm giác hôm nay Trình đại phu đột nhiên tới thôn trang hẳn là có chuyện gì đó.
Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao tới cửa thư phòng rồi quay lại dược phòng.
Trì Kính Dao đang định đẩy cửa vào, lại nghe thấy bên trong phát ra giọng của Trình đại phu.
“Tên nhóc đó ta đã để ý từ lâu rồi, mãi mới chọn được nó làm đệ tử kế thừa của ta, ngươi ngươi…….!nha đầu này, sao lại có thể nẫng tay trên của vi sư như thế hả?” Trình đại phu nói với giọng điệu tức giận.
Vốn mấy ngày nay lão nghiên cứu [Cường thân kiện thể hoàn] rất hiệu quả, muốn đến tìm Trì Kính Dao bàn bạc một chút.
Không ngờ vừa tới thôn trang, chợt nghe nói Đinh Tiểu Uyển thành sư phụ của Trì Kính Dao, mỗi ngày đều dẫn tên nhóc đó đi học dược lý.

Không chỉ như thế, tên nhóc đó còn học rất nhanh, bây giờ đã biết bốc thuốc rồi.
Đương nhiên trong lời của đám tiểu nhị có vài phần khoa trương, Trì Kính Dao chỉ có thể bốc được thuốc thanh tâm giải nhiệt cho Bùi Dã mà thôi.
Nhưng dù như thế, Trình đại phu vẫn thấy khá chấn động.
Bởi vì sự thật chứng minh tên nhóc đó đúng như dự đoán của lão, rất có thiên phú.
Bây giờ lão cực kỳ hối hận tại sao trước đó mình lại cứ do do dự dự cái gì, không chịu ra tay, không nên nghĩ đợi tên nhóc đó lớn hơn một chút rồi mới đề cập tới.

Bây giờ thì tốt rồi, chậm mất một bước, không thể cản lại được nữa.
“Trình đại phu.” Bùi Nguyên ở bên cạnh hòa giải: “Đinh cô nương cũng chưa chính thức thu nhận A Dao làm đệ tử, chỉ là dạy nó dược lý thôi.”
“Vậy thì có gì khác?” Trình đại phu nói: “Truyền đạo, thụ nghiệp và giải hoặc, chẳng phải chỉ có những lễ nghi đó thôi sao? Tiểu Uyển đã dạy nó dược lý, vậy thì nàng chính là sư phụ của nó, lão phu sao có thể nhúng tay vào nữa đây?”
Nói là vậy, nhưng trên mặt Trình đại phu lại hoàn toàn không như vậy.
Đinh Tiểu Uyển cũng không dự đoán được cục diện như hôm nay, nhất thời không biết phải dỗ Trình đại phu như thế nào.
Thật ra nàng cũng không quan tâm có là sư phụ hay không, nhưng rất quan tâm tới sư phụ của mình.

Đặc biệt là Trình đại phu hành nghề y thu nhiều đồ đệ nhiều năm như vậy, nhưng lại có rất ít đệ tử thành công, trong lòng lão thấy rất thất bại và buồn khổ, mấy năm nay Đinh Tiểu Uyển đều nhận thấy rõ.
Nếu sớm biết Trình đại phu có suy nghĩ này, có đánh chết nàng cũng không đi dạy Trì Kính Dao đâu.
“Sư phụ, người đừng nóng giận.” Đinh Tiểu Uyển nói.
“Lão phu không giận, lão phu chủ thấy đau lòng thôi.” Trình đại phu nói.
Dứt lời, lão lại nhìn qua Đinh Tiểu Uyển, nói: “Ngươi là đệ tử tốt nhất của ta, tên nhóc kia học theo ngươi thật ra cũng không uổng phí.

Nhưng bây giờ ngươi còn nhỏ tuổi, kiến thức học được cũng có hạn, sau này lão phu phải dẫn dắt sư đồ các ngươi……”
Nói đến hai chữ “sư đồ”, lão lại nhịn không được mà thở dài thật mạnh.
Đinh Tiểu Uyển nhìn về phía Bùi Nguyên, như muốn xin giúp đỡ, nhưng đối với cục diện trước mắt này, Bùi Nguyên cũng hết cách.
Ông lão tự đưa mình vào ngõ cụt, mới vừa nãy Bùi Nguyên nói thì lão lại không mượn dốc xuống lừa, bây giờ tỉnh táo lại thì câu chuyện kia đã qua rồi.

Đã thế lão còn đi xa hơn, ngay cả danh phận “sư đồ” của Đinh Tiểu Uyển và Trì Kính Dao cũng nói ra, lúc này lại càng không thể quay đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trì Kính Dao thò đầu vào nhìn.

Trì Kính Dao như lơ đãng nhìn qua sắc mặt của ba người trong phòng, lại kết hợp với chuyện vừa nghe được, đại khái đã đoán được tình trạng bây giờ.
Người muốn nhận đồ đệ là Trình đại phu, nhưng lão lại cảm thấy Đinh Tiểu Uyển đã dạy cậu, lại ngại phải cưỡng ép thu nhận cậu làm đồ đệ.

Đã vậy Trình đại phu có hơi cứng đầu, không buông bỏ được, lại không thể nhận, nếu cứ giằng co như vậy, nhất định sẽ khiến Đinh Tiểu Uyển khó xử, dù sao thì Đinh Tiểu Uyển cũng coi Trình đại phu như phụ thân.
Lúc này, Trì Kính Dao chỉ có thể phủ nhận quan hệ sư đồ của mình và Đinh Tiểu Uyển trước mới có thể xử lý cục diện này được.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao nói: “Ta chưa từng nói muốn học dược lý, cũng không muốn làm đại phu.”
“Sao lại thế?” Trình đại phu nghe vậy kinh ngạc nói: “Không phải ngươi học rất nhanh sao?”
“Ta cảm thấy không thú vị…….” Trì Kính Dao nói xong nhìn qua Đinh Tiểu Uyển.
Suy nghĩ của Đinh Tiểu Uyển thay đổi, vội nói: “Đều là do ta dạy không hay, A Dao mới cảm thấy không thú vị.”
Bùi Nguyên nhịn cười cũng nói theo: “Đứa nhỏ A Dao này bướng bỉnh, quả thật là không thích học hành.”
“Làm đại phu rất thú vị.” Trình đại phu tiến tới kéo Trì Kính Dao lại nói: “Ngươi nghĩ xem, lúc ngươi mắc bệnh, nếu không có đại phu thì ngươi biết phải làm sao?”
“Vậy ngài để ta nghĩ kỹ lại đã.” Trì Kính Dao nói.
Trước mắt quan trọng nhất là phải xoa dịu tâm trạng của Trình đại phu đã.
Vốn Trình đại phu muốn khuyên cậu, lại sợ nói nhiều phản tác dụng, đành phải tạm thời bỏ qua.
Cũng may Trì Kính Dao nói như vậy, xem như là phủi sạch quan hệ với Đinh Tiểu Uyển.
Trình đại phu nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội nhận cậu làm đồ đệ, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Nháy mắt mà đã tới ngày Bùi Dã và Dương Thành đấu võ.
Nhờ Dương Thành cố ý “rêu rao” nhiều ngày nay, hôm đó mọi người trong thôn trang đều tụ tập bên cạnh dược điền trống ở tiền viện, đợi xem náo nhiệt.

Trì Kính Dao và Bùi Nguyên cũng tới, hai người cùng đứng ở bên cạnh dược điền, chờ xem biểu hiện của Bùi Dã.

Dương Thành tự bố trí bia ngắm, mấy ngày trước còn phái người lên trấn chọn cho hắn cây cung.
Đúng như dự đoán của Bùi Nguyên, quả thật Dương Thành không giở trò, nội dung tỷ thí vẫn là phi đao và bắn cung mà họ thành thạo nhất.
“Ta ba tên, ngươi ba đao, ai bắn trúng bia nhiều nhất thì người đó thắng.” Dương Thành nói.
Bùi Dã đứng ở bên cạnh, không nói gì, coi như đồng ý với quy tắc này.
Một tiểu nhị cầm chậu đồng trong tay, gõ leng keng, trong miệng hô to: “Đấu võ giữa Dương tướng quân và thằng hai Bùi gia, bắt đầu.”
Hắn vừa dứt lời, hai phi đào trong tay Bùi Dã bỗng b ắn ra, vững vàng c ắm vào giữa hồng tâm.
Mọi người thấy thế vỗ tay khen ngợi, ngay cả Dương Thành ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự khen ngợi.
Không thể phủ nhận, tiểu tử này bắn rất chuẩn.

Hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ lại có thể dùng lực mạnh bắn ở khoảng cách xa, phi đao cắm chặt vào giữa hồng tâm, còn c ắm vào hẳn một đoạn, thực lực có thể thấy rõ được.
Dương Thành ngắm nghía phi đao của Bùi Dã xong, lúc này mới từ từ bắn hai tên của mình ra.
Hai tên này của hắn cũng chính xác không kém gì Bùi Dã, một tên trong đó c ắm vào dìa hồng tâm.
Mọi người thấy thế cũng vỗ tay khen ngợi, nhưng phản ứng nhỏ hơn một chút so với lúc Bùi Dã bắn phi đao.
Hai người cùng có ba lượt, nhưng Bùi Dã chỉ có hai thanh phi đao, cho nên giữa trận hắn phải thu lại phi đao của mình để bắn lần nữa.
Dương Thành cũng không sốt ruột, vuốt v e cây tên thứ ba trong tay mình, ung dung đợi Bùi Dã quay lại.
Ngay khi Bùi Dã quay lại, chuẩn bị b ắn ra thanh đao thứ hai, Dương Thành đột nhiên giành trước bắn tên ra.
Chỉ là lúc này, tên của hắn không ngắm vào phía bia, mà lại ngắm vào Trì Kính Dao và Bùi Nguyên đứng ở một bên.
Bùi Dã dường như không kịp phản ứng, theo bản năng liền ném phi đao của mình đánh trật hướng của cây tên kia.
Ngay khi phi đao b ắn ra, Bùi Dã liền ý thức được mình bị Dương Thành đùa giỡn, đây rõ ràng là một cái bẫy.
Nhưng mới vừa rồi tình thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn căn bản không kịp suy nghĩ.
Cho dù có đoán là Dương Thanh cố ý, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm………
Bất kể mũi tên kia bắn trúng Bùi Nguyên hay là Trì Kính Dao, cũng không phải kết quả mà hắn chấp nhận được.
Quả nhiên, ánh mắt của Bùi Dã dừng trên mũi tên bị mình bắn rơi, phát hiện cây tên kia không có mũi tên, chỉ có nửa cái thân tên thôi.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng vút, nửa mũi tên còn lại của Dương Thành cắm thẳng vào hồng tâm.
Mọi người:………
Bùi Dã:……….
Kết quả này quả thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người, ai cũng sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên vỗ tay hay làm gì khác.
“Hắn chơi xấu!” Trì Kính Dao nói: “Hắn bắn bốn phát.”

“Hắn không chơi xấu đâu.” Bùi Nguyên nói: “Quy tắc là ba mũi tên và ba thanh đao, chưa nói là chỉ có thể bắn ba lượt.”
Dương Thành bẻ một mũi tên thành hai, nửa trước của thân tên là để lừa thanh đao thứ ba của Bùi Dã.

Còn hắn nhân lúc đó, b ắn ra nữa mũi tên còn lại của mình, cắm thẳng vào hồng tâm, như vậy thì ba mũi tên của hắn đều trung bia.
Trì Kính Dao:…….!
Đúng là cáo già!
“Ngươi thua, có nhận hay không?” Dương Thành nhìn Bùi Dã nói.
Sau khi thiếu niên kinh ngạc một lúc ngắn ngủi, bây giờ đã bình tĩnh lại.
“Dập đầu bái sư đi, tiểu tử.” Dương Thành cười nói.
Ánh mắt thiếu niên sắc bén nhìn về phía Dương Thành, sau đó vén y phục lên, quỳ xuống dập đầu với hắn, miệng còn nói “sư phụ”.
Dương Thành không ngờ thiếu niên này lại thẳng thắn như vậy, duỗi tay đỡ hắn dậy.
“Biết mới nãy sao ngươi lại thua không?” Dương Thành hỏi.
Thiếu nhiên nhìn hắn, không nói gì.
“Quyết định đặt cược ngày hôm đó, ngươi từng nói với ta sẽ không lấy người nhà ra đặt cược……” Dương Thành vỗ vỗ bả vai của Bùi Dã nói: “Tiểu tử, chẳng khác nào ngươi nói ra điểm yếu nhất của mình cho người khác biết, đã hiểu chưa?”
Cho nên một tên kia của hắn làm mồi nhủ chính là để dạy Bùi Dã nhớ kỹ bài học này.
“Đây là bài học đầu tiên vi sư dạy ngươi, gọi là việc quân cơ không nề dối trá, học được chưa?” Dương Thành hỏi.
Thiếu niên nhìn về phía hắn, nói: “Ngài không sợ ta sẽ khi sư diệt tổ sao?”
“Ồ……” Dương Thành cười cười, nói: “Nói về mưu mô thì ngươi không qua nổi ta đâu, đừng quên hôm nay ngươi đã thua như thế nào.”
Mắt Bùi Dã nheo lại, nhíu mày nhìn về phía Dương Thành, Dương Thành lại cười cười đắc ý.
“Ta khuyên ngươi đừng có đấu với ta, có sức làm trò đó chẳng bằng theo ta học chút bản lĩnh.” Dương Thành chỉ chỉ Trì Kính Dao và Bùi Nguyên, nói: “Đã có điểm yếu thì nên biến mình mạnh mẽ hơn chút, nếu không bất kể ai cũng có thể lấy mạng của ngươi chỉ bằng một cú chọc.”
Dương Thành nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại, để lại Bùi Dã một mình ngơ ngác.
Dương Thành đi ngang qua Trì Kính Dao, chào hỏi cậu một tiếng.
“Ngài nói gì với Nhị ca ta vậy?” Trì Kính Dao hỏi.
“Ta nói nếu hắn không nghe lời ta, ta sẽ khi dễ ngươi.” Dương Thành nói: “Cho nên ngươi bảo nhị ca ngươi ngoan ngoãn là đồ đệ của ta đi.”
Trì Kính Dao:???
Chuyện này liên quan gì tới ta?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.