Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 25: Chương 25



Editor: Vĩ Không Gei
– ———————————————–
Trì Kính Dao kéo Bùi Dã thẳng tới dược tuyền.
Bùi Dã thoạt nhìn không muốn đi lắm, lại không thể lay chuyển được cậu.
Trên đường đi, Trì Kính Dao kể lại chuyện con khỉ trả lại túi tiền của cậu lúc sáng, vẻ mặt Bùi Dã nghi ngờ, có vẻ không quá tin.
“Không tin huynh cứ hỏi đại ca, hôm nay đại ca đã ở đó, huynh ấy cũng thấy con khỉ kia.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, hỏi: “Đại ca dẫn ngươi tới dược tuyền?”.

ngôn tình hoàn
“Đúng vậy, Đinh tỷ tỷ châm cứu cho huynh ấy, nói là sau khi châm cứu thì hôm đó không thể đi ngâm dược tuyền được, cho nên bảo đại ca đi ngâm trước rồi mới châm cứu.” Trì Kính Dao giải thích cho hắn.
Sự chú ý của Bùi Dã tất nhiên không ở chuyện này, mà lại hỏi tiếp: “Lúc đại ca ngâm dược tuyền, ngươi ở bên cạnh nhìn sao?”
“Ta ngâm chân.” Trì Kính Dao nói: “Đinh tỷ tỷ nói như vậy sẽ giúp mắt cá nhân của ta lành nhanh hơn.”
Bùi Dã không biết nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt đó rất là phức tạp.
Hắn muốn nói vài lần lại thôi, cuối cùng trầm giọng nói: “Lần sau đừng đi tới đây cùng huynh ấy nữa.”
“Vì sao ạ?” Trì Kính Dao khó hiểu hỏi.
Cuối cùng Bùi Dã cũng không kiềm chế được, nói: “Đợi ngươi lớn sẽ hiểu.”
Trì Kính Dao ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu ý của Bùi Dã, vội hỏi: “Đại ca mặc y phục mà, ta cũng mặc y phục, hơn nữa chúng ta cũng không ngâm cùng một hồ dược tuyền đâu.”
Bùi Dã nghe vậy vẻ mặt kiểu “sao ngươi không nói sớm”.
Trì Kính Dao thầm nghĩ, ta nào biết huynh lại suy nghĩ phức tạp tới vậy?
Còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất hay để ý!

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi tới dược tuyền.
“Nhị ca……..” Trì Kính Dao đưa túi tiền cho Bùi Dã, chỉ chỉ vào cành cây lúc sáng treo túi tiền, nói với hắn: “Huynh treo lên giúp ta đi.”
Bùi Dã nhận lấy túi tiền sờ sờ, hỏi: “Bên trong là gì đấy?”
“Kẹo đường.” Trì Kính Dao nói, đây là cậu mới đổi từ thương thành hệ thống.
“Ngươi không sợ cho đi không có lại sao?” Bùi Dã hỏi.
“Không lỡ bỏ mồi sao bắt được soi……” Trì Kính Dao nói: “Nhỡ nó cắn câu thì sao?”
Một viên kẹo đường 5 tích phân đổi lấy một hạt đào đen 20 tích phân.
Ở đây có 2 viên kẹo đường, đổi lấy hai hạt đào đen, Trì Kính Dao có thể lời được 30 tích phân.
Trao đổi lời như vậy biết kiếm ở đâu ra?
Hơn nữa, cho dù con khỉ đó không cắn câu, cậu cũng chỉ tổn thất hai viên kẹo đường mà thôi, lấy hạt đào đen trước đó bù lại cũng được.
Bùi Dã dưới sự thúc giục của Trì Kính Dao, giơ tay treo túi tiền lên trên cành cây.
“Chúng ta đi xa một chút, đợi nó tới lấy.” Trì Kính Dao kéo Bùi Dã đi tìm một chỗ ngồi kín đáo không bị khuất tầm nhìn.
“Ngươi chắc là nó sẽ đến chứ?” Bùi Dã hỏi.
“Không chắc lắm.” Trì Kính Dao nói: “Nhưng ta có linh cảm là nó sẽ đến.”
Theo suy đoán của Trì Kính Dao, con khỉ này khả năng cao là sẽ đến.

Thứ nhất nó không sợ người, thường xuyên đi lại gần đây, chuyện này mọi người trong thôn trang đều biết.

Thứ hai là con khỉ này còn biết trả lại túi tiền, bên trong còn để lại một hạt có hình dạng giống với kẹo đường, vậy chứng tỏ nó rất thông minh, hơn nữa rất có “nguyên tắc”.
Hai người ngồi trên tảng đá, giương mắt chờ nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng con khỉ đâu.

Trì Kính Dao chán nản, đi dạo một vòng gần dược tuyền, nhặt một cành cây nhúng vào nước trong nước nóng kiểm tra nhiệt độ.
Cuối cùng cậu đã tìm được hồ có nhiệt độ cao hơn.
Cái hồ đó không lớn, đường kính còn chưa bằng cánh tay của Trì Kính Dao, nước bên trong cũng không sâu.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng.” Bùi Dã lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng.” Trì Kính Dao vừa đáp một tiếng, vừa lặng lẽ đổi một quả trứng bên trong thương thành, cẩn thận thả vào nước nóng.
Trước kia lúc cậu đi du lịch công viên địa nhiệt, cậu đã thấy người ta ăn trứng luộc suối nước nóng.
Nhưng trứng luộc suối nước nóng đích thức cần có những yêu cầu nhất định về nhiệt độ nước, cậu không biết nhiệt độ cụ thể của cái hồ này là bao nhiêu nên chỉ có thể thử một lần.
Bùi Dã thấy cậu đứng mãi ở cạnh hồ nước nóng không đi, hơi lo lắng nên đứng dậy đi tới.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Bùi Dã hỏi.
“Luộc trứng.” Trì Kính Dao quay đầu cười nói với hắn.
Bùi Dã tới gần hồ nước nóng đó, cảm thấy một luồng khí nóng phả vào mặt, hắn vô thức đưa tay ra nắm lấy cổ áo sau gáy Trì Kính Dao, như sợ cậu sẽ bị bỏng nếu đứng quá gần.
“Trứng ở đâu ra đấy?” Bùi Dã hỏi.
“Hì hì…….” Trì Kính Dao chột dạ cười, không trả lời lại.
Trước đó không lâu, Bùi Dã hỏi cậu kiếm kẹo đường ở đâu, cậu cũng có thái độ này.
Cậu thấy không thể kiếm được cớ nào tốt, đơn giản cứ giả ngu đối phó với Bùi Dã.
Giọng Bùi Dã trầm xuống, nói: “Không được trộm đồ.”
“Không phải trộm mà.” Trì Kính Dao nói: “Ta nhặt được.”
Bùi Dã vốn định nói, bên trong thôn trang vốn không có gà, ngươi nhặt được trứng ở đâu?
Nhưng hắn lập tức nhớ ra, thật lâu trước kia vật nhỏ này hình như cũng nhặt được trứng gà trước mặt hắn.

Nghĩ vậy, Bùi Dã không nói gì nữa.
Do bên cạnh hồ nước quá nóng, Trì Kính Dao đợi một lúc liền thấy khó chịu, kéo Bùi Dã tới chỗ khác đợi.
Ước chừng khoảng một lát sau, Trì Kính Dao đoán trước của cậu đã chín, lúc này đứng dậy mới nhớ tới nhiệt độ bên cạnh hồ.
“Ngươi đừng động vào.” Bùi Dã ấn vai cậu xuống, ý bảo cậu đừng có đến quá gần, rồi sau đó cầm nhánh cây gẩy quả trứng bên trong hồ ra.
“Chín chưa?” Trì Kính Dao tò mò hỏi.
Bùi Dã xuyên qua ống tay áo nhặt quả trứng lên, gõ lên đá một cái, sau đó nhìn vỏ trứng nói: “Chín rồi.”
Hai người quay lại ngồi xuống tảng đá, Bùi Dã cẩn thận bóc quả trứng kia, sau đó đưa cho Trì Kính Dao.
Bởi vì không kiểm soát được nhiệt độ và thời gian chính xác, cho nên trứng đã hơi chín quá.
“Nhị ca ăn đi.” Trì Kính Dao nói.
“Cầm lấy.” Bùi Dã không chút do dự nói.
Trì Kính Dao nói: “Ta không thể ăn trứng.”
Bùi Dã ngẩn ra, hỏi: “Vì sao?”
“Ta ăn trứng vào thì cơ thể sẽ nổi mẩn đỏ, nếu ăn nhiều còn có thể bị nôn mửa, thậm chí là khó thở.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã chưa từng nghe qua chuyện này, nhìn Trì Kính Dao, nhất thời không biết cậu đang nói thật hay không.
“Nhị ca, ta nói một bí mật cho huynh nghe.” Trì Kính Dao đổi tư thế, ngồi chồm hổm trên tảng đá nói.
Bùi Dã gật gật đầu, còn nghiêm túc nhìn cậu, ánh trăng rơi trên người vật nhỏ, khiến cả người cậu như bị bao bọc bởi một lớp ánh trăng mờ ảo.
“Huynh còn nhớ chuyện ra cùng huynh đi báo quan chứ?” Trì Kính Dao hỏi.
“Ừm.” Bùi Dã đáp.
“Ngày đó khi được bá mẫu đưa về nhà, ta và Nguyễn Bao Tử cùng nhau trốn thoát khỏi tay đám buôn người.” Trì Kính Dao nói: “Lúc đó những đứa bé bị nhốt cùng chúng ta bị bán đi không ít, ta thật sự sợ hãi.

Bọn họ nói nam hài sẽ bị bán đi làm nô tài, thậm chí có thể bị ban cho quan to quý nhân, bồi dưỡng thành tay sai giết người, nữ hài sẽ bị bán vào hoa lâu……”
Trì Kính Dao ngừng một chút, nhìn về phía Bùi Dã, nói: “Nhị ca, huynh có biết chúng ta đã trốn ra như thế nào không?”
Bùi Dã lẳng lặng nhìn cậu, hỏi: “Trốn ra thế nào?”

“Sáng sớm hôm đó, ta ăn một quả trứng.” Trì Kính Dao nhìn vào quả trứng trong tay Bùi Dã, nói: “Sau đó trên người ta liền mộc ra rất nhiều nốt mẩn đỏ, đám buôn người đã tưởng ta bị dính bệnh dịch, liền bỏ ta lại.

Nguyễn Bao Tử cũng bị bỏ lại do làm giống ta.”
Trì Kính Dao kể lại sơ qua về chuyện mình trốn thoát, không muốn khiến Bùi Dã cảm thấy mình nói quá nhiều.
Bùi Dã nghe vậy một lúc lâu vẫn chưa nói gì, mặc dù lúc hắn đưa vật nhỏ đi báo quan cũng đoán được lai lịch của vật nhỏ, nhưng bây giờ biết vật nhỏ đúng thật là chạy trốn ra, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi.
Chỉ cần xuất hiện một chút sai sót, vật nhỏ sẽ không thể được đưa về nhà của hắn rồi.
“Ngươi là vậy rất nguy hiểm, nếu gặp được lũ buôn người thủ đoạn tàn ác, bọn chúng rất có thể sẽ chôn sống các ngươi.” Bùi Dã nói.
“May là bọn họ lười động thủ…….” Trì Kính Dao cười gượng nói: “Nhị ca, bây giờ huynh đã tin ta không thể ăn trứng chưa?”
Bùi Dã không nói nữa, cắn hai miếng hết quả trứng trong tay.
Lúc này trong lòng hắn có cảm giác rất khó tả, không ngừng quay đầu nhìn quanh người vật nhỏ.
Cuối cùng, Bùi Dã duỗi tay bóp nhẹ lên vai vật nhỏ, như là an ủi, nhưng cũng thể hiện sự thân thiết có chút kiềm chế.
“Nhị ca, trứng ăn có ngon không?” Trì Kính Dao hỏi.
“Ừm.” Bùi Dã nói.
“Còn muốn nữa không?” Trì Kính Dao lại hỏi.
Bùi Dã nhìn về phía cậu, hỏi: “Rốt cuộc trên người ngươi giấu bao nhiêu quả trứng vậy?”
Trì Kính Dao:………
“Hơn nữa những quả ngươi giấu đều sống hết hả?” Vẻ mặt của Bùi Dã càng thêm bối rối.
Trì Kính Dao:……….
– —————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Kính Dao: Ta hỏi ngươi đúng là thừa! Nói nhiều quá!
– —————————————–.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.