Diệp Dạng ngủ một giấc thẳng đến chín giờ sáng hôm sau, cậu mặc bộ đồ ngủ mới mua đến phòng khách trông thấy Hạ Đông đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Ánh nắng le lói từ cửa sổ không xa phía trước chiếu lên khuôn mặt yên tĩnh của Hạ Đông, tạo lên khuôn mặt của Hạ Đông một lớp ánh sáng màu vàng nhạt. Nửa khuôn mặt còn lại của anh ẩn trong bóng tối, trông có vẻ vừa bí ẩn vừa sâu thẩm.
“Nhóc tỉnh rồi sao?”
Hạ Đông đặt cuốn sách trong tay xuống, chỉ vào chiếc bàn trong phòng khách, nói:
“Tôi mới mua đồ ăn sáng, nhóc nhanh ăn đi.”
“Cảm ơn anh Đông ạ.”
Diệp Dạng nghĩ đến ngày hôm qua khóc mất mặt như vậy, bây giờ nhìn thẳng vào mắt Hạ Đông có chút xấu hổ.
Hạ Đông không vạch trần sự bối rối của cậu, đợi cậu ăn xong thì chuyển lời của Tô Tri Vi. Cô dặn cậu hôm nay mười hai giờ có người hẹn chơi Jubensha, nhưng nhóm bên đó thiếu hai người nên rủ họ qua chơi cùng.
Do Hạ Đông cũng đi nên anh lái xe đưa Diệp Dạng đến tiệm cà phê cùng. Khi Diệp Dạng đến nơi đã có hai người ở đó, một người đàn ông tên Mạch Tử, hắn ta có nước da ngăm đen dáng người cao gầy. Người con lại là một cô gái tóc ngắn tên Thang Viên(*).
Thang Viên vừa thấy Diệp Dạng chợt “A” một tiếng.
“Đây là anh trai nhỏ mới đến phải không, dễ thương ghê!”
“Đẹp cũng không có dính líu gì đến cậu.”
Mạch Tử vừa uống trà sữa vừa cười, nói:
“Trông cậu một đống tuổi rồi, muốn làm trâu già gặm cỏ non à?”
“Thời đại nào rồi mà còn cậu còn nói vậy chứ, tình yêu không phân biệt tuổi tác.”
Thang Viên kéo Diệp Dạng đến chỗ ngồi bên cạnh mình.
“Anh trai nhỏ ngồi bên này nè.”
“Còn miếng liêm sỉ nào không vậy hả? Nhìn thằng nhóc còn nhỏ như vậy mà không biết xấu hổ gọi “anh trai”?”
Vừa nhìn có thể nhận ra Mạch Tử và Thang Viên vẫn hay đấu khẩu với nhau, trò chơi còn chưa bắt đầu đã chiến với nhau trước.
Đang nói chuyện, thì có một người phụ nữ mang mái tóc đen dài đến, vừa thấy Diệp Dạng đã sửng sốt hỏi:
“Đây là em trai mới đến mà chị Tri Vi nhắc đến sao?”
Mạch Tử lập tức cười đắc ý:
“Nhìn An Nhiên mà học hỏi đi, người ta biết gọi “em trai”.”
“…”
Diệp Dạng có hơi khó hiểu, tại sao những người này đều biết cậu mới đến hay vậy?
Lúc này Tô Tri Vi đi vào, khoác vai Diệp Dạng giới thiệu:
“Đây, đây là Tiểu Dạng mà tôi nhắc tới, tôi không lừa mọi người.”
Diệp Dạng càng bối rối hơn, Mạch Tử đưa cho mỗi người một ly trà sữa chưa mở để sẵn ở trên bàn, cũng đưa một ly cho Diệp Dạng.
“Em trai này phải cẩn thận một chút, trong group chat của Cựu Lâm có đến mấy chục phụ nữ độc thân muốn thấy dung nhan thật sự của Tiểu Dạng đó.”
Nhìn họ trò chuyện hồi lâu Diệp Dạng mới phát hiện ở Cựu Lâm có một group chat tên là “Hội tà giáo ăn no chờ chết ở Cựu Lâm”.
Hai ngày trước Tô Tri Vi đăng một thông báo, nhà cô mới có một em trai, đẹp trai ngời ngời đến nhận việc.
Mỗi ngày cô đều khoe khoang rằng da Tiểu Dạng đẹp ra sao, cư xử lễ phép, ngoan ngoãn, khiến người khác quý mến như thế nào.
Vì vậy, hơn hai trăm người trong group chat muốn xem xem Tiểu Dạng là thần thánh phương nào.
Hạ Đông đi tới dựa vào sofa hỏi:
“Hình như còn thiếu một người đúng không?”
“Thiếu chứ, nhất định thiếu.”
Thang Viên cường điệu kêu lên:
“Nếu anh chịu chơi chung thì không thiếu tôi cũng làm cho thiếu được.”
Hạ Đông vui vẻ đồng ý:
“Được thôi, tôi đến chơi với mọi người.”
Lần này đến lượt Thang Viên đơ người, cô chỉ nói đùa thôi không ngờ Hạ Đông đồng ý thật.
“Vinh hạnh, thật vinh hạnh. Lúc tôi còn sống có thể mời được ông thần bận trăm công nghìn việc – anh Đông – đến, cùng chơi Jubensha với tôi…”
Diệp Dạng chú ý đến, khi An Nhiên nghe nói Hạ Đông muốn nhập hội chơi cùng thì ánh mắt cô chợt sáng lên thấy rõ. Hạ Đông là một thanh niên ưu tú, sự nghiệp thành đạt, có khuôn mặt đẹp, dáng người lại tốt đương nhiên không thiếu người hâm mộ, yêu thích.
Tô Tri Vi cũng hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:
“Sao hôm nay cậu có hứng chơi vậy?”
Hạ Đông cười nhìn Diệp Dạng trả lời:
“Không phải là sợ nhóc con nhà tôi bị một đám yêu ma quỷ quái bắt nạt sao?”
“… Không biết xấu hổ.”
Tô Tri Vi cười lạnh nói:
“Tiểu Dạng từ khi nào thành nhà của cậu?”
“Nhóc ấy ở nhà tôi, hiển nhiên là nhà của tôi.”
Hạ Đông nói hợp tình hợp lý làm Tô Tri Vi nghẹn lại.
“Cậu đừng có làm gì bậy bạ, tình cảm của Tiểu Dạng rất đơn thuần, cậu đừng…”
Hạ Đông ngưng cười, uể oải nói:
“Hình tượng tôi trong mắt cậu tệ đến mức ai cũng ăn được à? Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với con nít.”
Đúng vậy, Hạ Đông là một người nghiêm túc nhất là trong chuyện tình cảm, Tô Tri Vi biết việc đó kể từ chuyện của Tô Nhượng, khi đó Hạ Đông đã công khai với bạn bè rằng anh thích đàn ông.
Tô Tri Vi ban đầu cũng thấy kì kì, sau đó lại phát hiện sau công khai chuyện đó Hạ Đông yên lặng một khoảng thời gian, anh không theo đuổi hay yêu đương với ai cả. Hai năm gần đây lại luôn bận rộn dự án thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Sau này, Tô Nhượng cãi nhau ồn ào ở nhà một thời gian… Cô bắt đầu cảm thấy đồng tính không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là yêu một người cùng giới thôi mà.
Về việc không thể kết hôn, sinh con…. Điều đó càng không có vấn đề gì, bởi vì bản thân một người có xu hướng tính dục là người khác giới như cô cũng không định kết hôn.
Chuyện con cái không có cũng được, nếu muốn thì có thể nhận nuôi.
Thế hệ trước luôn quan niệm phải có con để nối dõi tông đường, sau này có người nương tựa chăm sóc.
Nhưng hỡi ơi, trong thời buổi này, con cái có thể trông cậy được có bao nhiêu chứ?
Không cãi nhau với cha mẹ già đã tốt lắm rồi.
Thế nên Tô Tri Vi rút ra một kết luận, con cái không cần cũng được. Cuộc đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, trước tiên sống tốt cho mình cái đã.
Tô Tri Vi đưa cả nhóm đến một phòng mang phong cách cổ trang, hôm nay họ muốn chơi một kịch bản tên là《Thâm cung》 – một kịch bản cung đấu cổ đại, yêu cầu năm người chơi.
Nhân vật trong kịch bản này lần lượt là Hoàng Hậu trang nghiêm, Quý Phi kiêu ngạo, cung nữ vừa được Hoàng Thượng sủng hạnh, một thị vệ của Hoàng Thượng và một thái giám diện mạo tuấn tú.
An Nhiên chọn Quý Phi, Thang Viên không giống lệ thường mà chọn cung nữ, Mạch Tử là thái giám còn thị về là Hạ Đông.
Sau đó, Diệp Dạng nhìn kịch bản của Hoàng Hậu trong tay mình mà bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Hạ Đông nén cười nói:
“Không có gì đâu, chỉ là trò chơi thôi.”
Thang Viên cũng nở một nụ cười quen thuộc:
“Thế vai có gì đâu, chơi vui mà.”
(*Thế vai: nữ đóng vai nhân vật nam và ngược lại)
Mạch Tử tỏ ra tiếc nuối nói:
“Chị Tri Vi giặt hết trang phục rồi, không thì thay đồ vào chơi sẽ càng vui…”
Diệp Dạng nhịn không được rùng người, cậu không tưởng tượng nổi bộ dạng cậu khi diễn vai Hoàng Hậu trong bộ trang phục đó.
Người chủ trì hôm nay là Hạ Dư, sau khi giới thiệu bối cảnh câu chuyện thì bảo những người chơi khác đọc kịch bản.
Câu chuyện của Hoàng Hậu khá đơn giản, vì người trong nhà là một quan đại thần quyền thế nên nàng bị đưa vào cung làm phi tần, nhưng lúc đó nàng cũng đã lớn tuổi hơn so với các phi tần trong cung.
(*Bối cảnh cổ trang nên xin phép dùng từ “nàng”)
Sau một thời gian thì nàng trở thành Hoàng Hậu, tính cách vừa dịu dàng vừa phóng khoáng, có tấm lòng nhân hậu nên thanh danh rất tốt.
Nhưng tất cả chỉ là bề ngoài, trước khi nhập cung nàng đã người trong lòng. Trong một lần du ngoạn đây đó tình cờ gặp một nhân sĩ giang hồ, người đó hứa với nàng rằng trong vòng một năm sẽ đến cầu hôn nàng.
(*Nhân sĩ: Từ chung chỉ những người tham gia cách mạng, có danh vọng)
Từ đó về sau người đó biệt tích, Hoàng Hậu đã đợi hai năm. Hai năm sau người nhà muốn nàng vào cung, thánh chỉ cũng đã đến, nàng có thể làm sao đây? Chỉ có thể tiếp chỉ.
Vì vậy, nàng trở thành một người dưới một người trên vạn người, ai cũng kính nể nàng. Nhưng đây không phải điều nàng muốn. Ba năm sau nàng mang thai nhưng không giữ được đứa con này, khi ấy việc nàng làm nhiều nhất có lẽ là khóc cho đứa con xấu số của mình. Hoàng Thượng lúc nhàn rỗi sẽ đến an ủi nàng.
Hoàng Hậu dần dần cũng thoát khỏi nỗi đau mất con, nàng cho rằng Hoàng Thượng yêu mình. Cho đến khi thấy một cung nữ bị Quý phi cho phạt quỳ, nàng thương tình đặc xá.
Cung nữ này là Thang Viên, để báo đáp ân tình cung nữ nói cho Hoàng Hậu biết thuốc dưỡng thai của nàng có vấn đề. Một lần cung nữ tình cờ đi ngang qua hòn non bộ, phát hiện phía sau Hoàng Thượng ra lệnh cho Quý phi ra tay trong thuốc dưỡng thai của Hoàng Hậu.
Đọc đến đây, Diệp Dạng cũng hiểu rõ, Hoàng Thượng kiêng kị gia tộc sau lưng Hoàng Hậu không dám để nàng hoài long thai. Nhưng lại sợ bản thân làm sẽ bị lộ nên mới ra lệnh cho Quý phi đi làm.
Thật không may, Diệp Dạng lần đầu tiên chơi trò này đã sắm vai hung thủ giết người.
Hôm tiệc ngắm hoa, yến tiệc còn chưa bắt đầu Hoàng Thượng đã chết.
Còn về cách thức giết người, Hoàng Hậu nhờ người ngoài cung mua một cây châm độc đặt trên long ỷ, khi Hoàng Thượng ngồi trên đó châm sẽ đâm vào da, và chết vì thuốc độc.
Diệp Dạng cần che đậy sự thật rằng cậu là thủ phạm thật sự, sau khi mọi người đọc xong kịch bản đã bắt đầu tán gẫu. Cậu ngồi đấy có chút khẩn trương, sợ mình diễn không tốt sẽ lòi đuôi.
Có người hỏi cậu, cung nữ thân cận trước đó vài ngày ra khỏi cung làm gì, cậu lắp bắp trả là truyền thư cho người nhà. Nhưng thật ra là đi mua châm độc.
Hạ Đông không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bạn nhỏ bên cạnh nói bừa thế nào.
Quý Phi do An Nhiên thủ vai chỉ ra mối quan hệ giữa Hoàng Hậu và Hoàng Thượng không tốt, có hiềm nghi giết người.
Diệp Dạng chỉ có thể trợn mắt nói dối, nói mình thật sự yêu Hoàng Thượng.
Diệp Dạng nói đến đây chợt cảm giác Hạ Đông nhướng mày liếc nhìn cậu một cái, sau đó quay đâu đi chỗ khác hỏi cung nữ:
“Lần trước tôi thấy cậu lén lút đi qua sau hòn non bộ, ở đó làm gì?”
Thang Viên không trả lời, hỏi ngược lại:
“Hậu hoa viên là chỗ hậu cung, hắn ta là thị vệ làm sao ở đó được?”
Hạ Đông khoanh tay trả lời:
“Tôi là thị vệ của Hoàng Thượng, đương nhiên phải đi theo.”
“… Bởi vì tôi thấy Hoàng Thượng ở hòn non bộ.”
Thang Viên kể những gì cô biết về việc Hoàng Thượng đã thay thuốc dưỡng thai của Hoàng Hậu như thế nào.
Sau đó mọi người lập tức cảm thấy Hoàng Hậu là hung thủ.
Hạ Đông nhìn bộ dạng bất lực của cậu bạn nhỏ thì muốn giúp đỡ một chút.
“Cung nữ vẫn chưa giải thích rõ ràng, vì sao lại đến hòn non bộ mà không ở trong cung làm việc chứ?”
Thang Viên không nói nên lời.
Hạ Đông chậm rãi nói:
“Tôi thấy trên người thái giám có một cái túi.”
Thang Viên có hơi chột dạ hỏi:
“Cái túi đó có vấn đề gì à?”
“Không có gì, chỉ là trong túi có một thứ đặc biệt, lát nữa tôi lục soát trong phòng cậu xem có thứ này hay không.”
Thang Viên không giấu được, cô trực tiếp thú nhận cung nữ và thái giám có tư tình.
Mạch Tử kêu lên:
“Thì sao? Thái giám và cung nữ không xứng có tình yêu hả?”
Hạ Đông ngã vào lưng ghế, cười nói:
“Tôi sợ cậu bất lực.”
Thấy chủ đề đã đi theo hướng kỳ lạ, Quý phi An Nhiên ho khan một tiếng hỏi Hạ Đông:
“Lần đó ở sau hòn non bộ Hoàng Thường không mang thị vệ theo, sao anh ở đó được?”
“Đi ngang qua.”
“…”
Câu trả lời có lệ như vậy cũng như không, An Nhiên tiếp tục hỏi:
“Vậy tại sao anh luôn đeo mặt nạ.”
Lúc này mọi người mới phát hiện thị vệ trên bìa kịch bản của Hạ Đông đeo mặt nạ.
“Bởi vì mặt quá xấu, không muốn hù người khác.”
Mọi người còn muốn truy vấn, Diệp Dạng rốt cục đã chủ động tấn công:
“Lần sủng hạnh đó không phải là cung nữ tự nguyện… Là do Hoàng Thượng uống quá nhiều.”
Ngụ ý là cung nữ và thái giám cũng có động cơ giết người, Hạ Đông nghe xong thì cười ghé sát vào tai Diệp Dạng hỏi:
“Nhóc muốn giúp tôi à?”
Hạ Đông vốn không mong câu trả lời, anh chỉ tùy ý nói đùa một câu thôi, không ngờ cậu bạn nhỏ lại đáp nhẹ một tiếng “Dạ”.
Thảo luận xong mọi người bắt đầu tìm kiếm chứng cứ, Diệp Dạng tìm thấy một lọ thuốc độc trong phòng Quý phi mà trùng hợp lại là Hoàng Thượng cũng chết vì độc.
Cậu công khai lọ thuốc độc này cho những người chơi khác thì An Nhiên lộ ra vẻ do dự.
“Thật ra lọ thuốc độc này dùng để giết em.”
“… Tại sao vậy ạ? Em đâu có sinh được nữa…”
Đang nói giữa chừng thì Diệp Dạng chợt nhận ra điều gì. Hạ Đông ngồi bên cạnh dễ dàng thấy được vành tai cậu bạn nhỏ đỏ lên.
Anh nhịn không được nói một câu:
“Đúng là sinh không được ha…”
Tai cậu nhóc còn đỏ hơn nữa.
An Nhiên giải thích:
“Hoàng Thượng tuy rằng không thể làm em có thai nữa nhưng lại thật lòng thích em, nếu em còn sống, chị vĩnh viễn không thể làm Hoàng Hậu.”
Mạch Tử chợt phát hiện chuyện gì nói:
“Lọ thuốc này đã dùng rồi, nhưng Hoàng Hậu còn chưa chết.”
An Nhiên phản bác một lúc, mới phát hiện việc này thật sự không giải thích được. Thang Viên tìm thấy một mặt dây chuyền bằng ngọc bội trong hòn non bộ, hỏi là của ai nhưng không ai thừa nhận.
Diệp Dạng thì nhớ đâu đó mình đã thấy từ “ngọc bội” nhưng nghĩ mãi không ra.
Hạ Dư nói với tất cả người chơi rằng họ còn mười phút để bỏ phiếu cho hung thủ giết người. Nếu hơn một nửa phiếu bầu cho kẻ sát nhân thì người đó thua, ngược lại kẻ sát nhân sẽ thắng.
__________
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Hạ Đông: Tôi không đụng vào con nít đâu.
Tô Tri Vi: Cậu nhớ kỹ những gì nói hôm nay đấy nhé.
Qua n ngày sau, Tô Tri Vi chỉ vào Tiểu Dạng bị ăn sạch sẽ: Bị mấy câu lúc trước cậu nói tát vào mặt có đau không?
Hạ Đông: Lúc ấy nhóc con còn chưa trưởng thành, bây giờ đã là người lớn rồi. Mỉm cười
…
(*)Thang Viên (汤圆): Có nghĩa là chè trôi nước ấy. =)))
Mạch Tử (麦子): Lúa mạch, lúa mì
An Nhiên (安然): Bình yên, yên ổn, an toàn
(Mà Mấy tên này là biệt danh thôi nha, không phải tên thật)
Về từ “long ỷ” ấy, đó là một âm Hán Việt, và nó chỉ có trong từ điển tiếng Nôm thôi. Nhưng bối cảnh truyện là cổ trang nên tui giữ nguyên nhé.
Ê mà tui thắc mắc cái, vua chúa thời xưa nhất là bên Trung thấy mặc đồ nhiều lớp, còn dày nữa, lúc trước hình như là đóng khố thì phải, cây kim đó phải dài cỡ nào mới đâm vô mung ổng nhờ??? Nghĩ thôi là thấy thốn rồi. =)))
Mà chương này làm tui nhớ, vụ có người bị nhiễm HIV khi đi xem phim ấy, làm thấy sợ ghê.