*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối của hai người là món Nhật, ngày thường Diệp Dạng không thích ăn cá lắm nhưng Hạ Đông ngược lại rất thích ăn.
Hạ Đông nghiêng đầu dỗ dành:
“Ăn một miếng thôi, anh cam đoan nó rất ngon, không lừa em đâu.”
“Không ạ…”
Diệp Dạng hiếm có khi cứng đầu, đáp:
“Nó vẫn còn sống.”
“Món sống cũng ngon lắm, em thử một miếng đi.”
Hạ Đông chấm một ít mù tạc lên cá hồi, cắn một nửa rồi đưa đến trước mặt Diệp Dạng, ý muốn cậu nhận lấy nửa còn lại.
Trong lòng Diệp Dạng run lên, may mắn phòng ăn của hai người là phòng riêng. Cậu đến gần, cắn miếng cá hồi đó vào miệng, Hạ Đông còn li3m trên môi cậu một cái.
Diệp Dạng cũng không còn cách nào, cậu có thể từ chối cá hồi nhưng cậu không thể nào từ chối sự thân mật của Hạ Đông.
Thịt cá hồi rất tươi ngon, có thêm mù tạt điều vị, thật ra không quá khó ăn như Diệp Dạng vẫn nghĩ, Hạ Đông chú ý đến khẩu vị của cậu nên cho thêm nhiều mù tạt hơn chút.
Yết hầu cuộn lên vài lần, thịt cá hồi đã vào dạ dày, Hạ Đông thấy thế thì cười đắc ý.
“Thấy sao, anh không lừa em chứ?”
“Dạ đúng…”
Bữa cơm này, Diệp Dạng được Hạ Đông đút cho không ít món mà trước kia đánh chết cậu cũng không ăn, ví dụ như sashimi, tôm sống… Nhưng cách Hạ Đông đút cho cậu dường như mang theo ý tán tỉnh, Diệp Dạng chỉ có thể chấp nhận toàn bộ.
Hai người dùng bữa xong đã đến 8 giờ tối, khi chọn phim tại rạp, lúc đầu hai người không hứng thú lắm với phim tình cảm lãng mạn, nhưng họ phải chấp nhận sự thật rằng đó là bộ phim duy nhất họ cảm thấy ổn so với phần còn lại.
Hạ Đông đang chọn chỗ ngồi, do ít khi xem phim tại rạp, anh chỉ vào hàng cuối rạp chiếu phim hỏi:
“Chỗ này là ghế đôi sao?”
Nhân viên bán vé nhìn Diệp Dạng bên cạnh Hạ Đông, lại nhìn sang Hạ Đông, nụ cười tên môi không hề thay đổi, đáp:
“Đúng vậy, ở giữa ghế đôi không có tay vịn, không cách của hai người có thể xích lại gần nhau hơn.”
“Cũng được đấy.”
Hạ Đông vui vẻ quay đầu nói với Diệp Dạng:
“Chúng ta ngồi ghế đôi nhé?”
Nhìn nụ cười bình tĩnh của nhân viên soát vé làm Diệp Dạng cảm thấy thật ra cặp đôi đồng tính cũng chẳng có gì kỳ lạ lắm, cậu gật đầu.
“Nghe anh ạ.”
Hạ Đông gọi thêm một phần bắp rang lớn, anh cầm một viên đút cho bạn nhỏ. Diệp Dạng mở miệng ăn viên bắp rang đó, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay Hạ Đông.
Hạ Đông rút ngón tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa ngón cái với những ngón tay còn lại, quay người nói với người soán vé một câu:
“Cảm ơn.”
Diệp Dạng nắm tay với Hạ Đông rời khỏi quầy bán vé, cậu khẽ xoay đầu lại nhìn thoáng qua, nhân viên soát vé bối rối nở một nụ cười, mặt Diệp Dạng hơi đỏ lên.
Tầm hơn hai mươi phút sau, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng đi một vòng, nhìn thấy mấy cái máy gắp thú thì hai mắt sáng lên.
“Bé cưng có thích gấu bông không?”
“… Thích ạ.”
Diệp Dạng không thể vô tâm nói ra lời gì đó làm Hạ Đông mất hứng được nên đành thuận theo ý muốn của anh.
Hạ Đông hào hứng đổi một trăm tệ thành xu, mỗi hai tệ một xu, anh đưa túi bắp rang cho Diệp Dạng cầm.
Hạ Đông đặt tay lên bàn điều khiển, chọn Pikachu ở giữ máy gắp thú, càng gắp bắt đầu di chuyển, hai tay anh di chuyển một lát thì chợt buông ra…
Hạ Đông thử lại hơn mười lần, Diệp Dạng chịu không được nữa.
“Anh Đông ơi, thật ra em cũng không thích gấu bông nhiều lắm đâu…”
Hạ Đông cố gắng bảo vệ mặt mũi mình trong bất lực.
“Không được, anh đổi thành xu hết rồi phải thử cho hết chứ. Nay anh em tâm trạng không tốt lắm, thử vài lần nữa là được thôi!”
Đến khi nhìn thấy Pikachu lần nữa ngã xuống, Diệp Dạng đành chọc chọc vào tâm trạng không quá tốt của Hạ Đông.
“Anh Đông thích gấu bông sao ạ?”
Vẻ mặt Hạ Đông không thay đổi chút nào, nói lung tung:
“Anh không thích nhưng em thích, mà anh lại thích em nên anh cũng thích gấu bông.”
Diệp Dạng bị loại logic này của Hạ Đông làm cho bối rối một hồi, trực tiếp lấy xu từ tay Hạ Đông.
“Vậy để em gắp thử… Được không ạ?”
Hạ Đông chớp chớp mắt, cậu bạn nhỏ đã đưa nấc thang cho anh đi xuống lý nào không nhận?
“Được.”
Lúc Diệp Dạng lần đầu tiên bắt đầu điều khiển cần gạt, Pikachu khi nãy không giống như dự đoán của Hạ Đông mà rơi xuống.
Năm giây sau, Hạ Đông nhìn con gấu bông Pikachu trong tay mà hoài nghi nhân sinh.
“Lần này nhất định là trùng hợp! Chắc chắn là do anh gắp quá nhiều lần nên máy gắp thú mới đạt đến giới hạn…”
Diệp Dạng tàn nhẫn mà nhét thêm xu vào máy, sau khi thêm một Pikachu vào tay, lòng tự trọng của Hạ Đông nháy mắt vỡ tan tành rơi đầy đất…
Cuối cùng, bạn nhỏ Dạng Dạng của anh dùng toàn bộ số xu còn lại của anh gắp được tám con gấu bông.
Hạ Đông đeo theo một đống gấu bông sau lưng, bước vào khu vực chiếu phim trước ánh mặt ngưỡng mộ của nhân viên soát vé.
Nơi này vốn đông người, sự xuất hiện của hai người thu hút đa phần sự chú ý của mọi người, à… Điều họ chú ý là đám gấu bông sau lưng Hạ Đông…
Hạ Đông tỏ ra như bản thân anh mới là người gắp hết được chúng, tất nhiên nhận sự chú ý này, hai người vào rạp ngồi ở hàng sau cùng… Hàng ghế đôi.
Lúc này, ánh mắt của mọi người di chuyển từ đám gấu bông đến khuôn mặt của hai người, à… Là hai người nam…
Khi Diệp Dạng ngồi xuống, nghe được cô gái ngồi trên ghế đôi bên cạnh thầm thì:
“Đẹp trai thế!”
Người bạn trai cạnh bên khó chịu đáp:
“Đẹp thế nào thì họ cũng thích con trai.”
Cô gái cười hì hì, đáp lời:
“Thích con trai thì thích con trai, em đâu cắm sừng anh đâu, anh căng thẳng thế làm gì?”
Qua giai đoạn , bộ phim nhanh chóng bắt đầu. Mở đầu khi cả hai nhân vật chính đều đang đứng ở đỉnh cao của cuộc đời họ, tuổi trẻ, sự nghiệp thành đạt, sở hữu tiền tài và địa vị mà người khác có khi dùng cả đời cũng không có được.
Sau đó, ký ức về quá khứ của hai người dần dần hiện lên.
Họ là thanh mai trúc mã của nhau, khi còn nhỏ vẫn là hai đứa trẻ vô tư.
Đến khi họ lên cấp ba, gia đình cả hai đều gặp chuyện phá sản.
Nhưng họ không vì vậy mà bỏ học, mà dựa vào nhau, giúp đỡ nhau học hết đại học.
Khi đó họ chỉ là bạn tốt, sau này khi yêu nhau, hai người vẫn là người quan trọng nhất cuộc đời nhau, họ cùng tiết kiệm, cùng trả nợ, cùng gây dựng sự nghiệp…
Khoảng cách giữa Hạ Đông và Diệp Dạng rất gần, vì phần lớn chỗ ngồi đã bị đống gấu bông chiếm mất.
Hạ Đông có vẻ đắc chí ôm eo bạn nhỏ, bàn tay không hề có nền nếp mà xoa bóp trên eo Diệp Dạng.
Diệp Dạng chịu đựng phần hông ngứa ngáy, lên tiếng:
“Nam chính thích nữ chính từ cái nhìn đầu tiên nhưng vì sao còn quen người khác? Hai người đều không muốn nói rõ tình cảm của mình với người còn lại sao ạ?”
Hạ Đông cười cười đáp:
“Có lẽ bởi vì quá quý trọng nhau? Làm người yêu khác làm bạn bè. Người yêu mỗi ngày chung chăn gối, sớm chiều cạnh nhau, mỗi ngày đều lo cơm áo gạo tiền, dễ xảy ra mâu thuẫn… Nhưng bạn bè thì không như vậy, với hoàn cảnh của họ khi đó có thể làm bạn bè cả đời nhưng khó có thể làm người yêu.”
Bởi vì không muốn có bất cứ khả năng mất đi người mình yêu, cho nên kìm nén cảm xúc của mình…
Diệp Dạng cảm thấy suy nghĩ như thế không hợp lý lắm.
“Thích là thích, che che giấu giấu có lợi ích gì đâu? Chúng ta không thể biết một giây sau có thể xảy ra chuyện gì, có vài việc nếu không nói rõ ràng chỉ để lại tiếc nuối.”
Bởi vì có suy nghĩ này, nên khi Diệp Dạng phát hiện tình cảm của mình với Hạ Đông thay đổi thành một loại khác, cậu không bối rối quá lâu mà bình tĩnh chấp nhận.
Cậu chưa từng yêu đương, nhưng cậu luôn cảm thấy nếu biết bản thân thích ai, sao phải trốn tránh tình cảm này, tự chuốc lấy đau khổ, sau này ngẫm lại luôn cảm thấy nuối tiếc.
Cho dù bản thân thích một người đồng tính thì sao? Cũng chẳng có gì sai trái. Trân trọng người đó, quý trọng hiện tại mới là tốt nhất.
Hạ Đông kinh ngạc nhìn sang bạn nhỏ.
“Em nói đúng, Dạng Dạng à, sau này chúng ta có lẽ sẽ cãi nhau, nhưng em hứa với anh, đứng chơi trò chiến tranh lạnh hay bỏ đi được không?”
Diệp Dạng nói chẳng thành lời.
“Được ạ… Em không cãi nhau với anh đâu.”
Hạ Đông nhìn không được xoa xoa trên eo cậu.
“Anh cũng không đành lòng cãi nhau với em…”
Bộ phim kết thúc với phân cảnh nữ chính qua đời vì căn bệnh ung thư dạ dày, nam chính ôm di ảnh của nữ chính trông vô cùng bi thương, nhưng hết thảy đều đã quá muộn, thời gian không thể quay về được nữa, nỗi tiếc nuối cùng đau khổ này sẽ mãi theo hắn đến cuối đời.
Trước khi đèn trong rạp sáng lên, Hạ Đông hôn Diệp Dạng thật lâu, Diệp Dạng hơi căng thẳng nắm quần áo của anh, sợ có người nhìn thấy.
Hạ Đông rất thích sự chiều chuộng này của bạn nhỏ với mọi hành động của anh, nhưng anh không thể quá càn rỡ, anh rời khỏi cánh môi của Diệp Dạng ngay khi ánh đèn sáng lên.
Khi phần Credits kết thúc không ngờ còn một Easter Egg, nữ chính đã viết một bức thư tình cho nam chính thời trung học, nhưng nam chính đã nghĩ một bạn nữ khác viết, cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội thổ lộ tình cảm với nữ chính.
(*Easter Egg là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game, phim, truyện để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem. Những tình tiết này thường xuất hiện rất nhanh, ở một góc nhỏ và bạn phải chú ý mới có thể nhận biết được)
Diệp Dạng bị Hạ Đông nắm tay kéo ra khỏi đám người, chợt hỏi:
“Tại sao trong lòng đã có người thích nhưng vẫn có thể yên tâm thoải mái cùng người khác chứ ạ?”
Hạ Đông bật cười, đáp:
“Không phải ai cũng như em đâu, bé cưng à.”
Diệp Dạng lẩm bẩm:
“Nữ phụ thật đáng thương, vì nam chính mà dành hết tình cảm lẫn tuổi thanh xuân nhưng cuối cùng chẳng được gì…”
“Bé cưng…”
Hạ Đông đột nhiên dừng lại lời định nói, bởi vì sau lưng hai người vang lên giọng nói của một cô gái.
“Em đã nói họ là một đôi mà! Anh ta gọi tới gọi lui là bé cưng kìa!”
Một cậu trai không chịu yếu thế trả lời:
“Thường ngày anh cũng gọi bạn cùng phòng là bé mà…”
Cô gái hét lên:
“Anh còn chưa từng gọi em là bé bao giờ vậy mà gọi bạn cùng phòng rồi hả? Anh xong rồi, về quỳ vỏ sầu riêng cho em!”
Đoạn nhạc đệm này trôi qua rất nhanh, Diệp Dạng nghĩ họ sẽ trở về nhưng Hạ Đông lại đưa cậu đến nơi khác.
Mười phút sau, Diệp Dạng nhìn chú mèo trước mắt, suýt chút nữa thì bật khóc.
“Sao anh Đông biết em thích mèo thế?”
Một con mèo con đang nằm trên bàn có bộ lông vàng óng, chú mèo nhỏ đến mức có thể cầm trong lòng bàn tay, thân thể mềm đến không tin nổi, Diệp Dạng cẩn thận vuốt v e bộ lông mềm mại của mèo con, trong đôi mắt dường như lóe lên vài tia sáng.
“Lần trước đi chơi, em nhìn chằm chằm vào một con mèo rất lâu.”
Diệp Dạng nhớ đến lần du lịch nông nghiệp lần trước, khi đang đang nướng thịt trong rừng, cậu phát hiện một con mèo đen, lúc mọi người còn đang gói đồ ăn, cậu cứ nhìn con mèo kia mãi.
Chú mèo đó rất béo, rất giống mèo lúc trước cậu đã nuôi.
Diệp Dạng nhớ rõ, đó là một chú mèo đen thuần phương Đông, rất thông minh, còn vô cùng đáng yêu. Khi tâm trạng cậu không tốt sẽ nhảy lên người cậu, hôn má cậu rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cậu mà ngủ thiếp đi.
Chú mèo đó là “người bạn chơi cùng” duy nhất trong suốt thời thơ ấu của cậu.
Nỗi thù hận của Diệp Dạng với gia đình đó cũng bị chú mèo này phát hiện, nó ghét em gái cậu, nhe răng trợn mắt với cha mẹ cậu, đem hết sự cáu kỉnh hay oán hận ẩn chứa trong lòng Diệp Dạng bộc lộ ra ngoài, làm cậu hiếm khi được khoái chí.
Sau đó, chú mèo đó chết, một ngày nọ khi cậu tan học về thì không bao giờ được thấy chú mèo đen tuyền kia nữa.
Cậu chưa bao giờ nói với bất cứ kẻ nào rằng vào ngày hôm ấy, cậu phát hiện rất nhiều lông mèo dính trên chiếc áo màu caramel của người phụ nữ đó.