*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường trở về, Hạ Đông tựa đầu vào vai bạn nhỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tuy anh say thật nhưng chưa đến nỗi bất tỉnh.
Trong lúc suy nghĩ bày tỏ chính thức với bạn nhỏ thế nào, chuyện của Ngụy Lạc lại làm anh phân tâm.
Anh không phải thánh nhân, không thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng bạn học cấp ba anh vì sự nghiệp mà chọn dùng quy tắc ngầm, người còn lại còn là bậc cha chú mà anh quen, điều này vẫn ảnh hưởng đến anh.
Nhưng ngẫm lại, anh đã khuyên nhủ mà nhưng cô vẫn không để ý, sao anh lại vội vàng đi gây chuyện chứ?
Mỗi người đều có số phận của mình, dù kết quả có ra sao, dù tốt hay xấu đều là lựa chọn cho họ, có liên quan gì đến bản thân anh đâu?
Hạ Đông mở mắt ra, nhẹ giọng cười nhạo.
Diện Dạng nghĩ Hạ Đông đã ngủ nên không dám cử động, không ngờ anh đột nhiên mở mắt, còn cười một tiếng làm cậu giật mình.
“Anh Đông, có chuyện gì sao ạ?”
“Không sao.”
Hạ Đông nhìn vào đôi mắt sáng ngời của bạn nhỏ, thầm nghĩ anh chỉ muốn quan tâm đ ến nhóc này mà thôi.
Hạ Đông cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn làm cái gì đó. Nhưng họ vẫn còn trên xe taxi, Hạ Đông chỉ có thể tạm thỏa mãn cơn ghiền của mình, anh hôn lên tai bạn nhỏ.
“Sao vẫn còn gọi tôi là anh Đông thế?”
Hai tai Diệp Dạng đỏ bừng.
“Vậy… Nên gọi là gì ạ?”
Hạ Đông hung ác cắn vào tai bạn nhỏ một cái.
“Tôi nói gì thì nhóc cũng gọi sao?”
Diệp Dạng cúi đầu.
“Dạ…”
Hạ Đông cười khẽ, cậu bạn nhỏ hình như ngày càng ngoan hơn.
Vốn dĩ anh muốn Diệp Dạng gọi mình một tiếng “chồng ơi” nhưng mà nghĩ lại cậu ngoan ngoãn như vậy, anh cảm thấy bản thân như một tên khốn cưỡng ép con trai nhà lành vậy.
“Vậy gọi tôi một tiếng “anh” đi.”
Diệp Dạng nghe được ý trêu chọc trong giọng nói của Hạ Đông, nhưng từ khi đến KTV, trong lòng luôn mềm nhũn, cậu không muốn từ chối bất cứ yêu cầu nào của Hạ Đông.
“Anh ơi…”
Trong lòng Hạ Đông tựa như có sợi dây nào đó khẽ giật, không nhịn được muốn được voi đòi tiên.
“Giọng nhỏ quá, tôi không nghe thấy, nhóc nói to lên một chút nhé?”
Diệp Dạng đỏ mặt nhìn thoáng qua người tài xế phía trước, nửa ngày không nói gì.
Hạ Đông nhéo nhéo lên eo cậu, thì thầm vào tai cậu:
“Bây giờ không gọi cũng được, chờ chúng ta trở về… Gọi trên giường, được không?”
Âm thanh ù ù vang lên bên tai, Diệp Dạng thậm chí còn có thể nghe được tiếng rung rung từ trong thanh quản, cậu muốn đẩy anh ra nhưng không nỡ, cứ để cho người nào đó nói bên tai mình những lời th ô tục không rõ ràng.
Lúc tài xế thối tiền thừa cho hai người, cười nói:
“Anh em hai cậu, tình cảm thật tốt, chả bù cho hai thằng ranh con nhà tôi, ngày nào cũng cãi nhau, không cãi lại thì đánh nhau, đâu được hòa thuận như hai cậu?”
Tài xế nhìn hai người thì thầm với nhau cả chặng đường, hai cơ thể thật sự rất gần tựa như muốn ôm nhau, ông chợt nghĩ đến bốn chữ “đầu cọ vào nhau”.
(*đầu cọ vào nhau (耳鬓厮磨): chỉ một mối quan hệ rất thân thiết – nghĩa bóng)
Nội dung cụ thể thì ông không nghe rõ ràng, chỉ nghe loáng thoáng từ “anh”, ông bèn xóa mấy ý nghĩ không phù hợp với trẻ con ra khỏi đầu, xem hai người là anh em.
Do Diệp Dạng xuống xe trước nên không nghe thấy lời nói của tài xế, nhưng Hạ Đông lại nghe được, đang xuống xe nửa chừng thì dừng lại.
“Đúng là vậy, nhóc ấy nha, rất dính người, còn ngoan, tôi nói cái gì nhóc ấy cũng nghe sao quan hệ không tốt được chứ?”
Diệp Dạng nghe được lời này của Hạ Đông, biết anh đang nói mình, mặt càng đỏ hơn.
“Bác tài xế khi nãy nói gì thế anh?”
Hai người trở về căn hộ, Diệp Dạng vừa đóng cửa lại đã bị Hạ Đông áp lên cửa, đặt môi anh lên môi cậu.
Đây là lần đầu hai người hôn nhau, vừa rồi ở KTV, Hạ Đông chỉ chạm vào khóe môi mà thôi.
Lúc này, răng môi hai người chạm nhau, cảm giác mềm mại làm hai người vô thức nhắm mắt lại.
Hạ Đông chủ động dừng nụ hôn này, thật ra anh muốn hôn nhiều hơn, sâu hơn nữa nhưng anh lại sợ người trước mắt mình chưa quen.
Một tay Hạ Đông ôm eo bạn nhỏ, một tay bao lấy sau ót cậu, khẽ rũ mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tài xế vừa nãy nói chúng ta là anh em, tình cảm còn rất tốt.”
Diệp Dạng tựa như bị lây cảm giác say rượu của Hạ Đông, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không biết anh nói cái gì.
“… Sao ạ?”
Hạ Đông rút bàn tay sau ót bạn nhỏ, chuyển đến xoa xoa khóe miệng cậu.
“Có muốn làm anh em với tôi không?”
Lời này làm Diệp Dạng tỉnh táo lại, cậu trả lời theo bản năng:
“Không muốn!”
Vốn dĩ Hạ Đông muốn nói rõ tình cảm của mình nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, không nhịn được muốn trêu chọc mấy câu.
“Vậy nhóc muốn làm gì với tôi?”
Nét ửng đỏ trên mặt Diệp Dạng vất vả lắm mới nhạt đi, giờ này lại bắt đầu đỏ lên như thiêu đốt.
“… Em thích anh, em muốn làm… Làm với…”
Hạ Đông ngây ngẩn, không nghĩ lời tỏ tình lại bị giành trước.
“Bé cưng nè, em mới nói gì? Muốn cùng anh làm gì? Làm… Người yêu sao?”
Diệp Dạng nghe những lời này mà mặt mũi đỏ bừng lên, không biết xấu hổ vì tiếng “Bé cưng” hay là từ “Người yêu” phía sau, câu “l@m tình” bị thiếu cũng không cách nào nói tiếp được.
Tuổi Hạ Động không lớn nhưng bản chất như một tên lưu manh.
“Anh cũng muốn lắm, nhưng em còn nhỏ quá.”
Diệp Dạng đặt hai tay lên ngực Hạ Đông, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị một tay Hạ Đông bắt lấy, anh thu lại nụ cười ph óng đãng trên môi.
“Bé cưng à, trừ điều này ra, anh còn muốn mỗi ngày có thể hôn em, ôm em. Mỗi sớm mai tỉnh giấc có thể nhìn thấy em đầu tiên, muốn ở cạnh em qua kỳ thi tốt nghiệp, qua những năm tháng đại học…”
Hạ Đông mỉm cười, đôi mắt cong cong, trịnh trọng nói:
“Anh muốn nhìn em lớn lên, cùng em già đi. Dạng Dạng ơi, em có bằng lòng cho anh cơ hội này không?”
Diệp Dạng nghe thấy nhịp tim đập “thình thịch” của mình, còn cuồng nhiệt hơn cả lúc hôn nhau.
“Em… Em bằng lòng.”
Vô cùng bằng lòng, cả trái tim hay thân thể cậu đều có cùng một ý nghĩ như thế. Chỉ cần tưởng tượng đến một tương lai có Hạ Đông bầu bạn, cậu đã vô cùng mong đợi.
Ai nói ánh mặt trời hôm nay không thể xua tan bóng tối hôm qua chứ? Hạ Đông là ánh ban mai, xua tan đi bóng đêm suốt mười bảy năm qua của cậu.
Hai người ở KTV đều dính mùi rượu, cần phải đi lắm, Hạ Đông lấy khăn tắm của hai người ra.
“Em tắm trước đi, anh tắm hơi lâu chút.”
Vì sao lại tắm lâu hơn chút? Diệp Dạng ở cạnh Hạ Đông lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, rất nhanh hiểu được ẩn ý trong lời nói.
“Vậy…. Em sẽ cố tắm nhanh nhất có thể.”
Hạ Đông nhìn dáng vẻ chạy trối chết của bạn nhỏ, huýt sáo một tiếng.
“Muốn tắm ch ung với anh không?”
Tâm nguyện tắm cùng nhau của Hạ Đông cuối cùng vẫn không thành, hơn hai mươi phút sau Diệp Dạng đã ra ngoài, hiển nhiên Hạ Đông không làm được gì.
Bởi vì vừa từ phòng tắm ra, cả khuôn mặt của cậu đều đỏ bừng, Hạ Đông không nhịn được đến khi mình tắm xong, trực tiếp đè Diệp Dạng lên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, rồi từ khóe mắt đến yết hầu, không buông tha nơi nào.
Diệp Dạng để mặc cho Hạ Đông muốn làm gì thì làm, không nói lời từ chối, cũng không làm điều gì mang ý muốn chối từ.
Hạ Đông th ở dốc nặng nề, ánh mắt nhìn về phía cánh môi Diệp Dạng.
“Anh muốn một nụ hôn sâu hơn nữa…”
Diệp Dạng cảm thấy cả cơ thể bồng bềnh như trên mây vậy, cậu nhẹ giọng nói “Dạ được ạ”.
Hầu kết Hạ Đông khẽ di chuyển một chút, cảm giác ngọn lửa d*c vọng chôn sâu dưới đáy lòng phóng đại lên vô hạn, anh khẽ nghiêng thân mình, môi lưỡi triền miên với người thân.
“Ôm eo anh…”
Diệp Dạng vẫn nhớ rõ ban nãy trên xe Hạ Đông muốn cậu gọi tiếng “anh”, cậu thở hổn hển, run giọng gọi:
“Anh ơi…”
Bàn tay ôm eo cậu nh ỏ của Hạ Đông chợt run rẩy, anh hơi dùng sức, Diệp Dạng không nhịn được nhẹ giọng “ưm” một tiếng, Hạ Đông đứng dậy rời khỏi giường.
“Thật là… Muốn mạng của tôi mà…”
Hạ Đông lần nữa vào phòng tắm, lần này anh tắm rất lâu hơn một tiếng đồng hồ mới ra ngoài, không cần trí tưởng tượng phong phú cũng biết anh ở trong đó làm gì.
Hai người nằm cạnh nhau trên giường, Hạ Đông không chịu nằm yên mà xoay người sang một bên, cũng xoay cơ thể bạn nhỏ qua đối diện với anh, tay đặt trên eo cậu, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo.
Diệp Dạng có hơi ngứa nhưng không tránh đi, cậu chịu đựng cảm giác khác thường, nói:
“Anh Đông…”
“…”
Hạ Đông bị tiếng cầu xin này của cậu bạn nhỏ làm cho cẳng thẳng – th@n dưới căng thẳng – lại muốn vào phòng tắm, anh thật sự cảm thấy bản thân nhịn quá lâu rồi…
Anh nghĩ mình nên suy nghĩ đến chuyện khác đi thôi.
“Trường cũ em học lúc trước ở đâu thế?”
Diệp Dạng sửng sốt một chút mới trả lời:
“Thành phố M, trường trung học số 1 ạ.”
Nói đến đây, lửa nóng trong lòng dần nguội lạnh đi, đúng vậy, vừa đến cấp ba, còn hơn hai tháng nữa là đến sinh nhật cậu, lúc đó cậu phải trở về hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi cậu vừa bị đuổi đã kịp kết thúc học kỳ đầu năm cuối cấp, vẫn còn một học kỳ nữa, trường học khai giải vào tháng 9, sau sinh sinh nhật của cậu, khi đó cậu có thể học tiếp.
Giờ phút này cậu không lo lắng việc học của mình, chỉ lo rằng sau khi học tiếp, ít nhất nửa năm sau mới có thể gặp Hạ Đông lần nữa.
Đến lúc đó hai người chia cách, không phải là yêu xa sao? Liệu họ có giống như Giang Nam và Chương Anh, rồi phải chia tay không…
Cậu bày tỏ nỗi lo của mình, Hạ Đông bèn ôm cậu vào lòng.
“Đừng lo, cho dù em ở đâu đi nữa, anh không bao giờ nói chia tay với em.”
“Dạ… Em cũng không đâu.”
Diệp Dạng trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Đông hôn lên khóe mắt cậu.
“Còn nữa, sao anh yên tâm để em một mình được chứ?”
“Anh định để em học ở thành phố X. Căn hộ đó là nơi anh sống thời còn học cấp ba, anh lớn lên ở thành phố X, nếu em có thời gian còn có thể đến trường cũ của anh chơi, chỗ đó cũng gần đây.”
Diệp Dạng rất cảm động nhưng sợ không dễ như thế.
“Em sợ bên kia không dễ giải quyết…”
Hạ Đông biết cậu đang nói về cha mẹ mình, an ủi nói:
“Đừng sợ, không phải còn có anh sao? Anh giúp em.”
Diệp Dạng vẫn thấy có hơi lo lắng, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cậu chưa bao giờ nằm ngoài sự khống chế của gia đình, cậu vẫn luôn cho rằng một đứa trẻ vị thành niên không thể thoát khỏi sự khống chế của người giám hộ.
Loại quan niệm này ăn sâu bén rễ trong tâm trí cậu, khó mà thay đổi.
“Anh đã nói, anh sẽ cùng em vượt qua kỳ thi đại học.”
Hạ Đông vuốt ve khuôn mặt bạn nhỏ không ngừng.
“Cho dù không thể đến thành phố X, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
“Đến lúc đó, cùng lắm thì anh sẽ thuê một căn nhà ở cùng em, có phải em không muốn về nhà phải không?”
Diệp Dạng nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, trong lòng chợt thấy an tâm kỳ lạ.
“Hơn nữa chuyển trường cũng không khó lắm, trường anh học là trường tư, không cần dời hộ khẩu.”
Hạ Đông hỏi:
“Thành tích em thế nào?”
Diệp Dạng khiêm tốn đáp:
“Cũng khá tốt ạ.”
Một tên đội sổ Hạ Đông nghĩ “khá tốt” có lẽ chỉ top mười trong lớp.
“Tốt thế nào?”
“Em chưa từng rớt khỏi top ba trong lớp…”
Diệp Dạng ngừng lại, thất vọng cất lời:
“Không, vẫn từng rớt khỏi…”
Khoảng thời gian cậu bị gắn mác “đồng tính”, điểm số của cậu tuột xuống dưới top 100, tệ nhất còn dưới top 300.
Diệp Dạng nghĩ, nếu muốn tương lai tốt đẹp bên cạnh anh Đông, trước tiên phải lấy lại thành tích đã.
“Em chắc chắn sẽ làm bài tốt.”
Hạ Đông cười, đồng ý.
“Anh tin em.”
Tin em có thể làm tốt, cũng tin tương lai của em nhất định sẽ càng tốt hơn nữa.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Khi viết chương này, thì ba tôi đang chơi mạt chược phía đối diện tôi á, mỗi lần viết một chữ đều sợ ông ấy tự nhiên qua đây nhìn…
Hy vọng thông qua kiểm duyệt đi mà
…
Đổi xưng hô nghe mùi mẫn thía =)))