Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 34: C34: Rắn



Sau khi k1ch thích Vu Miểu xong, Vu Tĩnh bắt đầu tấn công Hạ Đông, chẳng hạn như khi Hạ Đông ăn xong một xiên thịt thì đưa nước cho anh hay cố lâu mồ hôi cho Hạ Đông.

Đương nhiên Hạ Đông không nhận nước của Vu Tĩnh, anh đặt nó sang một bên lại nghiêng đầu qua uống nước trên tay Diệp Dạng, làm mặt bạn nhỏ đỏ bừng.

Vu Tĩnh không cam lòng lấy thêm vài tờ khăn giấy.

“Thầy Hạ, anh đổ mồ hôi nhiều vậy để tôi lau cho?”

Hạ Đông tránh khỏi tay cô, đưa khăn giấy cho cậu bạn nhỏ.

“Dạng Dạng ăn nhiều đồ tôi nướng như vậy, có phải nên chăm sóc tôi một chút không?”

Giọng nói không chút để ý nào của người đàn ông mang theo ý muốn trêu chọc, làm một nam một nữ bên cạnh bị mê hoặc đến mất hồn.

Nội tâm Vu Tĩnh rít gào: Tôi cũng ăn rất nhiều, tôi có thể, tôi làm cho!

Diệp Dạng đỏ mặt giúp Hạ Đông lau mồ hôi, bởi vì cậu không cao lắm nên Hạ Đông phải cúi người xuống.

Động tác lau mồ hôi của cậu không tự chủ được mà chậm lại, dường như muốn chạm vào từng lỗ chân lông trên mặt Hạ Đông.

Vì ra mồ hôi rất nhiều nên khóe mắt Hạ Đông có hơi đỏ đỏ, đôi mắt đào hoa rung động lòng người khẽ nhướng lên, khóe miệng hơi cong cong, giống như một yêu tinh cướp đoạn linh hồn kẻ khác.

Trong lòng Diệp Dạng chợt nghĩ đến cụm từ: Mỹ nhân tuyệt sắc.

Tuy rằng trước kia vẫn cảm thấy Hạ Đông rất đẹp nhưng hiếm có dịp chăm chú mà nhìn ngắm một loại vẻ đẹp nam tính khác như thế.

Trước kia cũng có nhiều người khen cậu đẹp nhưng hiện tại so với Hạ Đông, cậu chỉ biết cảm thấy xấu hổ, trên thế gian này sao có người đẹp như vậy chứ?

Dường như mọi việc anh làm đều chạm đến thâm tâm cậu.

Diệp Dạng ra ngoài ngôi đình, vứt khăn giấy dính đầy mồ hôi vào túi rác đã chuẩn bị từ trước như đang vứt thứ gì đó nóng phỏng tay.

Hạ Đông cầm theo một phần cá nướng chín đến.

“Có muốn ăn cá không?”

Diệp Dạng tránh đi ánh mắt của anh, rầu rĩ mà đáp:

“Không ạ, cá nhiều xương quá… Mỗi lần ăn đều bị mắc xương…”

Kỳ là là mỗi khi Diệp Dạng ăn cá, cậu luôn bị xương đâm vào, cũng không biết tại sao.

Cặp song sinh tâm linh tương thông nghĩ đến một câu, mỗi lần ăn cá đều mắc xương không phải vì tương lai có thể gặp một người đặt mình ở trong lòng, vì mình mà gỡ từng miếng xương ra sao.

Hạ Đông nhướng mày, đặt cá lên đ ĩa bên cạnh, dùng dao nĩa bẻ đôi sau đó cắt bỏ phần thịt béo nhất ở giữa lại cắt nó thành từng mảnh nhỏ.

Vu Tĩnh trông thấy thầy Hạ mà cô thích vô cùng kiên nhẫn nhặt từng mảnh xương một, sau đó đưa sang chỗ Diệp Dạng.

“Ăn được rồi.”

Diệp Dạng nhận lấy, cảm thấy thịt cá ngon vô cùng, cậu chợt cảm giác trái tim mình nặng nề đập mạnh một cái, không tự chủ được mà buột miệng thốt:

“Cảm ơn thầy Hạ.”

“…”

Vu Tĩnh cuối cùng cũng hiểu, thì ra đây là một đôi cẩu nam nam.

Thẩm Tri: Ngày tôi được gọi tiếng sư mẫu sắp đến rồi!

Sau khi Diệp Dạng nhận ra mình vừa nói gì thì đỏ mặt lên, đẩy Hạ Đông đang dào dạt hứng thú sang một bên, đi về phía Vu Miểu.

Vương Kim dậm chân thốt:

“Tiểu Dạng gọi “thầy Hạ” kìa! Đó là xưng hô thần thánh gì vậy!”

Vương Thấm nhìn về phía Diệp Dạng, gần như muốn hét lên:

“Tiểu Dạng đỏ mặt đó, đỏ mặt!

Trong lòng Vu Miểu chảy hai hàng huyết lệ, tại sao theo đuổi một cô gái lại khó đến vậy?

Người đó không thích mình cũng không sao, nhưng người cô gái đó thích lại là gay, là gay.

Ăn cá xong, Diệp Dạng muốn giải quyết một chút nhu cầu s1nh lý, Hạ Đông tự nhiên hỏi:

“Có muốn tôi đi cùng không?”

Cậu nhận thấy có mấy cặp mặt to tròn đang nhìn về phía này, trên mặt cậu chợt thấy nóng lên.

“Không… Không cần đâu ạ, tôi đi một mình cũng được.”

Xét thấy ở đây có bạn nữ nên cậu cố ý chọn một nơi xa một chút.

Kỳ thật cậu rất sợ bị tách ra khỏi nhóm trong hoàn cảnh xa lạ thế này, cậu sợ chuyện xảy ra năm mười tuổi lặp lại lần nữa.

Nhưng Hạ Đông cho cậu một niềm tin vững chắc, cậu biết, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh Đông nhất định sẽ đợi hoặc đến tìm cậu.

Sự tự tin không thể giải thích được này.

Khi cậu kéo khóa qu@n lên, xung quanh đều là tiếng lá cây xào xạc làm cậu không nhận ra điều gì đó không ổn trên đỉnh đầu, đến khi phản ứng lại thì đã quá muộn.

Hạ Đông đang nướng mấy xiên lòng bò thì đột nhiên cau mày, Thẩm Tri cắn một miếng bông cải hỏi:

“Sao vậy?”

“Hình như tôi nghe thấy tiếng Dạng Dạng kêu tôi.”

Thậm Tri không đồng ý lắm, đáp:

“Thầy với sư mẫu trong mấy chốc không thể xa nhau, lúc này chỉ mới vài phút đã xuất hiện ảo giác rồi.”

Vu Tĩnh lau đi những giọt nước mắt không tồn tại dưới khóe mắt: Tiếng sư mẫu cũng gọi rồi, quả nhiên là đôi cẩu nam nam, sao vận số năm nay xui như vậy chứ…

Hạ Đông lo lắng không thèm sửa lại xưng hô cho Thẩm Tri.

Anh nhìn về hướng Diệp Dạng rời đi, buông xiên nướng trong tay ra, có chút lo lắng không yên.

“Cậu giúp tôi nướng, tôi đi tìm nhóc ấy đã.”

Thẩm Tri cười xấu xa hô lên:

“Đừng về vội, hai người có thể thử dã chiến play nha!”

Khi Hạ Đông đến nơi, anh nhìn thấy con rắn bò ra khỏi người Diệp Dạng trong lòng run lên, đang định đến gần thì Diệp Dạng ngăn lại:

“Anh đừng đến gần!”

Sắc mặt Diệp Dạng tái nhợt đi về phía Hạ Đông, không cho anh lại gần là sợ con rắn đó cũng sẽ tấn công Hạ Đông.

Giọng Hạ Đông có chút run rẩy mà chính bản thân anh cũng phát hiện.

“Bị cắn ở đâu?”

Diệp Dạng dùng tay trái chỉ phía trên cánh tay phải của mình.

“Ở đây ạ, anh Đông đừng lo lắng chỉ là rắn lục đuôi đỏ thôi, không sao đâu.”

Hạ Đông không biết nhiều về rắn độc lắm, nhưng cũng biết bị rắn lục đuôi đỏ cắn tỷ lệ tử vong cũng không cao, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút.

Anh kéo tay áo cậu bạn nhỏ lên, đến khi nhìn thấy miệng vết thương, lúc Diệp Dạng không để ý thì dùng miệng hút máu chỗ vết cắn, mấy lần mới buông ra.

Trong lòng Diệp Dạng run lên.

“Đừng… Hút, vô ích thôi.”

Không giống tên đội sổ Hạ Đông, cậu biết khi hút máu từ miệng vết thương bị rắn cắn ra tuy có chút tác dụng nhưng cũng có khả năng bị trúng độc, cậu không muốn Hạ Đông mạo hiểm.

Vết thương rất đau, còn có hơi sưng to, môi Hạ Đông cũng đã sưng lên.

Diệp Dạng bình tĩnh nói:

“Anh Đông giúp tôi cởi dây mũ áo hoodie ra với.”

Hạ Đông làm theo lời cậu, Diệp Dạng tiếp tục nói:

“Anh buộc quanh cánh tay tôi, ở trên miệng vết thương một chút.”

“Được.”

Hạ Đông luồn dây mũ áo hoodie qua làn da ấm áp của Diệp Dạng, sau đó thắt nút lại.

Hai người nhanh chóng trở về khu tập trung, Thậm Tri nhìn thấy thì kêu lên:

“Nhanh vậy sao?”

Hai chị em sinh đôi để ý đến đôi môi hơi sưng đỏ lên của Hạ Đông, còn nói với Vu Tĩnh: Không ngờ Tiểu Dạng nhìn hiền vậy mà cũng nhiệt tình dữ, hôn đến miệng cũng sưng lên…

Diệp Dạng không biết người xung quanh đang nghĩ gì, cậu hô lên với Vu Miểu đang huýt sáo với mình:

“Phiền cậu mang cho tôi một chai cồn.”

Diệp Dạng cởi áo nhờ Hạ Đông bôi cồn lên miệng vết thương.

Cơn gió man mát thổi qua sa thịt làm dịu đi cảm giác đau đớn do nọc độc rắn, nhưng khi vết cắn tiếp xúc với dung dịch cồn vẫn làm cậu hít ngược một hơi.

“Anh Đông ơi, đau quá…”

Vu Tĩnh cho dù có tư tâm gì cũng bỏ qua, nhanh chóng xuống chân núi gọi điện thoại, bảo người chuẩn bị xe đưa Diệp Dạng đến bệnh viện.

Diêp Dạng được Hạ Đông cõng xuống núi, đối với một người thiếu cảm giác an toàn như cậu mà nói, thân thể rời khỏi mặt đất vốn không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.

Mọi dây thần kinh trong cơ thể đề căng thẳng, cơ bắp cứng đờ dựa vào lưng Hạ Đông.

Hạ Đông đánh lên mông Diệp Dạng một cái.

“Thả lỏng nào, nằm xuống.”

“…”

Cánh tay phải Diệp Dạng buông thõng một bên, chỉ còn tồn tại cảm giác đau đớn. Cậu cẩn thận dùng tay trái mình ôm cổ Hạ Đông, cơ bắp căng chặt cũng dần thả lỏng, vùi mặt vào hõm cổ Hạ Đông.

Cảm nhận được sự ỷ lại đầy yên lòng của bạn nhỏ, trong lòng Hạ Đông chợt mềm nhũn, họ vẫn nắm tay nhau cho đến khi lên xe cấp cứu vẫn không buông ra.

Y tá mỉm cười nhìn sự tương tác giữa hai người, sau đó tiêm huyết thanh cho Diệp Dạng – khi gọi điện đến đã nói rõ là do rắn lục đuôi đỏ, nên họ cũng mang theo huyết thanh nọc rắn tương ứng.

“Anh là anh trai của cậu ấy sao?”

Nhìn thấy cái gật đầu của Hạ Đông, y tá an ủi nói:

“Đừng lo lắng quá, vết thương được kịp thời xử lý nên không xảy ra vấn đề gì quá lớn đâu.”

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói cần nhập viện theo dõi thêm nhưng thủ tục đăng ký cần giấy chứng minh, nghe đến đây sắc mặt Diệp Dạng tái nhợt đi.

Cậu quên mất chuyện này, Hạ Đông để ý đến sắc mặt Diệp Dạng không tốt, đang lo lắng thương lượng với bác sĩ xem có thể dùng giấy chứng minh của anh được không thì thấy Diệp Dạng hít một hơi thật sâu, giọng run run nói:

“Dạ bác sĩ, cháu không giấy chứng minh, đăng ký có thể dùng số chứng minh thôi được không ạ?”

Dù sao chỗ này chỉ là một bệnh viện nhỏ nên chuyện này cũng dễ nói.

“Về mặt thủ tục cũng được.”

Sau khi bác sĩ y tá đi rồi, Hạ Đông lo lắng nhìn Diệp Dạng, cậu miễn cưỡng cười một tiếng.

“Không sao đâu ạ, dù sao sớm hay muộn cũng phải về, hơn nữa trừ khi ông ta báo cảnh sát nêu không sẽ không biết tôi ở đây đâu.”

Xét về sự coi trọng của người đàn ông đó, phỏng chừng chưa chắc đã báo cảnh sát, con trai ông ta ở trường gây chuyện lớn như vậy còn bỏ nhà đi, chắc cảm thấy mất mặt lắm.

Sau khi nhập viện vài ngày theo dõi, cả hai bình an trở về.

Thời điểm Hạ Đông từ phòng tắm bước ra thì nghe Diệp Dạng đang gọi điện thoại.

“Không sao đâu chị Tri Vi, chị đừng lo lắng quá.”

Tô Tri Vi lo lắng hỏi:

“Không sao thật chứ? Em cứ nghỉ ngơi vài ngày không cần vội vàng trở về làm gì.”

Diệp Dạng ấm áp trong lòng.

“Không sao thật mà, cảm ơn chị Tri Vi ạ.”

Dương Nhất Tỉnh và Tô Nhượng cũng nhắn tin tới hỏi thăm, còn có những người khác.

Hạ Đông kéo Diệp Dạng nằm xuống giường.

“Tối nay tôi có buổi họp lớp, nhóc có muốn đi cùng tôi không?”

Diệp Dạng sửng sốt lắc đầu, anh Đông đi hội họp bạn bè cậu đến đó không phải rất xấu hổ sao? Cậu lấy danh nghĩa gì xuất hiện đây? Hơn nữa cậu không quen biết ai cả.

Hạ Đông cũng không ép buộc gì.

“Được rồi, vậy tôi ăn một bữa cơm sẽ quay về.”

Hạ Đông dùng khăn tắm quấn phần th@n dưới của anh, đang chọn quần áo trong tủ.

“Nhóc thấy tôi mặc loại sơ mi nào đẹp?”

Hình ảnh này Diệp Dạng đã quen đến không thể nào quen hơn rồi, bình tĩnh đáp:

“Bộ màu xanh lam có khuy măng sét trông rất đẹp, còn rất trẻ.”

“…”

Hạ Đông nheo mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm, anh đặt hai tay hai bên người Diệp Dạng, thân thể che mất ánh sáng bên ngoài rọi đến cơ thể cậu.

“Nhóc nói rõ ra xem, tôi già ở đâu nào?”

Trong lòng Diệp Dạng hơi hỗn loạn, co rúm người lại vùi vào trong chăn.

“Lớn hơn tôi!”

Hạ Đông tức đến ngứa răng, anh cào cào eo bạn nhỏ dưới lớp chăn, Diệp Dạng cười không ngừng được, ở trong chăn cười lăn lộn.

“Anh… Không có già, không già chút nào… Ha ha ha, đừng cù lét nữa, anh Đông!”

Hạ Đông kéo chăn trên đầu bạn nhỏ ra.

“Còn dám nói tôi già nữa không?”

Diệp Dạng co rúm người, xin tha.

“Không nói nữa, tôi sai rồi ạ!”

Lúc này Hạ Đông mới đứng lên, mặc quần áo vào.

“Lần sao còn dám nói tôi già nữa, tôi sẽ cho nhóc xem thử tôi có già hay không.”

Lời này anh chỉ thuận miệng nói thôi, nói xong mới nhận ra có gì đó bất thường, xem thử, vậy xem thử kiểu gì?

Anh nhìn Diệp Dạng trên giường, bạn nhỏ hình như không nhận ra một nghĩa khác trong lời nói của anh, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn anh.

“Anh Đông, về sớm một chút, với cả… Uống ít thôi ạ.”

Hạ Đông dừng một một, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho bạn nhỏ, không nhịn được hỏi:

“Nhóc có biết bây giờ mình trông như thế nào không?”

Như thế nào? Giống như một người vợ nhỏ dịu dàng dặn dò chồng mình về sớm, bớt uống rượu lại vậy.

Hạ Đông nhìn người trên giường thật sâu, sau đó cầm ví tiền rời đi không nói lời nào.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Phần nhập viện chỉ là hư cấu thôi, khi đăng ký thủ tục cần có giấy chứng minh, trẻ vị thành niên thì cần giấy chứng minh của người giám hộ, mọi người đừng bắt bẻ ha ha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.