Hạ Đông vẫn chưa đứng lên, anh ngồi xổm ở đó kéo lấy tay Diệp Dạng đứng bên cạnh, trêu chọc:
“Trước đến nay nhóc vẫn hay gọi tôi là “anh Đông”, tiếng “anh” cũng gọi luôn rồi, bỏ bốn thành năm tính ra nhóc cũng đáng tuổi em trai tôi, vậy bây giờ có phải cũng nên gọi “mẹ” hay không?”
Diệp Dạng hơi mở miệng, mấy lần chần chừ cũng không nói thành câu chỉ có thể dùng sự im lặng trả lời Hạ Đông.
Từ mẹ này với cậu mà nói, thật sự quá xa lạ.
Đối với cậu, “mẹ” dường như là nơi bắt nguồn của tất cả sự bi kịch trong tuổi thơ của cậu, còn là kẻ phản bội trong cuộc đời của cậu.
Cậu luôn cố gắng để không nhớ về những ký ức trong quá khứ nữa nhưng cậu biết trong tiềm thức của mình vẫn luôn hận tại sao cha mẹ lại ly hôn, tại sao người phụ nữ đó lại bỏ rơi cậu.
Không dưới một lần cậu từng nghĩ, nếu người đó không bỏ rơi cậu, vậy phải chăng cậu sẽ có một tuổi thơ đầy ấm áp, trở thành một đứa trẻ được sống trong một gia đình bình thường, quá khứ sẽ trở thành một hồi ức đẹp đẽ khi nhớ về?
Phải chăng cậu sẽ chẳng bị đẩy đến bước đường này, chẳng đến mức phải muốn chết đi, chẳng đến mức muốn vĩnh viễn rời xa những khuôn mặt khủng khiếp đáng sợ đó?
Trên đường trở về, Diệp Dạng vẫn mãi ngẩn ngơ nhìn về khung cảnh phía sau lớp cửa kính.
Mẹ của anh Đông cũng rời bỏ anh nhưng Diệp Dạng biết, trường hợp của hai người không giống nhau. Mẹ của anh Đông rất yêu con của mình chỉ là bà không còn cách nào khác, buộc phải rời đi.
Nếu nghĩ theo hướng này, có lẽ trải nghiệm của Hạ Đông và cậu khá giống nhau. Tuổi còn nhỏ mất mẹ, sau đó có mẹ kế, quá trình giống nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn bất đồng.
Mẹ của anh vì bệnh tật mà phải rời xa đứa con của mình, mẹ kế của anh lại yêu thương anh như con ruột.
Cha của anh… Mặc dù anh Đông rất ít khi nhắc đến cha của mình nhưng Diệp Dạng có thể cảm nhận được Hạ Đông và cha anh có quan hệ rất tốt.
Hai người hoàn toàn không giống nhau.
Diệp Dạng có hơi khổ sở, cũng mang đôi chút hâm mộ. Tại sao đều là con người nhưng lại khác nhau đến thế?
Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy rất may mắn, Hạ Đông có thể lớn lên trong một môi trường lành mạnh như vậy, nếu không làm sao cậu gặp được một người tốt như anh Đông chứ?
Có lẽ đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời mười bảy năm của cậu.
Khi hai người đang dùng bữa trưa thì Hạ Đông nhận được cuộc gọi từ Chúc phu nhân, không biết bà nói điều gì mà Hạ Đông bất đắc dĩ phải giải thích:
“Dì đừng suy nghĩ nhiều quá… Nhóc ấy vẫn còn nhỏ… Được… Lần sau con sẽ giới thiệu hai người với nhau…”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Đông dường như vô tình giải thích:
“Trong lúc Dương Nhất Tỉnh có nói chuyện phiếm với dì tôi có nhắc đến việc hai chúng ta sống chung với nhau, dì tôi hỏi có phải là bạn trai của tôi hay không.”
Nghe thấy hai từ bạn trai làm Diệp Dạng đỏ mặt, mà Hạ Đông còn cố ý nhấn mạnh khi nói hai từ “bạn trai” này nữa.
“Tại sao dì lại nghĩ như vậy?”
Hạ Đông chợt bộc lộ bản tính, đáp:
“Sao lại không nghĩ như vậy được, dù sao nhóc là người đầu tiên sống chung với tôi trong suốt hai mươi bảy năm qua mà.”
“…”
Hình như là vậy nhưng có vẻ gì đó không giống vậy…
Diệp Dạng dừng một lát mới nhận ra điểm mâu thuẫn.
“Chúng ta chỉ ở chung chứ không sống chung…”
Cậu thấp giọng lẩm bẩm:
“Sống chung nghĩa là hai người yêu nhau chung sống, cùng nằm trên một giường…”
Hạ Đông nghe vậy không nhịn được xoa xoa cằm bạn nhỏ, cười hỏi:
“Chúng ta chưa từng nằm chung giường sao?”
Anh tiến sát gần bên khuôn miệng bạn nhỏ, khoảng cách chỉ ước chừng một lòng bàn tay.
“Bỏ bốn lên năm, làm tròn một chút, thì không phải cũng là sống chung à?”
“…”
Một khuôn mặt đột nhiên được phóng to trước mắt Diệp Dạng, dường như cậu có thể nhìn thấy bộ râu ngắn ngủn cùng đôi môi mỏng đỏ hồng của anh Đông.
Hô hấp của cậu bỗng nhiên căng thẳng lên rất nhiều, lắp bắp hô:
“Anh… Đông…”
Hạ Đông nhìn hàng mi run rẩy của bạn nhỏ ngay trong tầm mắt, trong lòng chợt run lên nhè nhẹ, anh tự mắng mình một câu cầm thú, sao lại không thể khống chế hành động và lời nói của bản thân như vậy chứ?”
Anh khẽ vuốt v e phần dưới đôi mắt của cậu, mang theo một sợi lông mi.
“Lông mi rơi rồi.”
Khuôn mặt phía trước đột nhiên dời xa khỏi cậu, Diệp Dạng thở phào một hơi đồng thời lại dâng lên một nỗi tiếc nuối khó tả.
Buổi chiều, Thẩm Tri gọi điện đến hỏi bọn họ có muốn đi sang khu du lịch nông nghiệp chơi không, Hạ Đông hỏi ý kiến cậu bạn nhỏ, cậu khẽ run một chút nhưng không muốn làm mất hứng nên đành gật đầu đồng ý.
Khi đến khu du lịch nông nghiệp đó thì cậu phát hiện ngoài Thẩm Tri còn có bốn người khác, trong đó có ba người cậu quen. Đó là Vu Miểu, hai chị em sinh đôi, còn có một cô gái rất xinh xắn, lần đầu nhìn thấy Hạ Đông đôi mắt có hơi sáng lên.
Mặt Diệp Dạng tỉnh bơ, bình tĩnh tiến lại gần Hạ Đông một chút.
Vương Thấm trông thấy Diệp Dạng, quan tâm hỏi:
“Hôm qua cậu làm sao vậy? Có bị thương không?”
“Không sao đâu ạ…”
Diệp Dạng cẩn thận xin lỗi:
“Xin lỗi mọi người, hôm qua gây phiền phức cho mọi người rồi.”
“Có gì đâu.”
Vu Miểu cho Diệp Dạng một cái ôm.
“Cuối cùng cũng vượt qua được trò chơi đó rồi.”
Cậu ta tỏ vẻ khoe khoang nói:
“Muốn biết toàn bộ cốt truyện không? Xin đi thì cho biết.”
Thật ra, Diệp Dạng đã đoán được đại khái toàn bộ cốt truyện, nhưng vì để phối hợp diễn với Vu Miêu nên cậu ngập ngừng hỏi:
“Vậy tôi xin cậu nhé?”
Hạ Đông không vui lắm, kéo bạn nhỏ về phía mình, ôm lấy eo cậu.
“Tôi cũng biết mà, sao nhóc không xin tôi?”
“…”
Cặp sinh đôi cười thầm với nhau, hình như đã biết được chuyện gì đó quan trọng…
Vu Miểu tiếc nuối nhìn bạn diễn xuất sắc của mình bị người khác cướp đi.
Diệp Dạng và Hạ Đông ở cùng một phòng, cặp sinh đôi một phòng. Vu Miểu với Thẩm Tri cùng phòng, còn cô gái xa lại kia ở một mình phòng khác. Sắp xếp như vậy cũng vì ở đây không quá rộng rãi, ít phòng lại nhiều khách du lịch.
Ngôi nhà ở trong khu du lịch nông nghiệp này được thiết kế theo phong cách lâm viên, trong sân trồng đủ loại cây cỏ hoa lá, phòng ngủ cũng được trang trí chủ yếu bằng gỗ, sàn nhà cũng vậy, đi chân trần trong nhà mang lại một cảm giác rất mát mẻ.
Diệp Dạng đi loanh quanh chưa đến nửa phút đã bị Hạ Đông bóp eo, ôm lên trên giường.
Cậu không nhịn được nhéo nhéo thịt trên người mình, tự hỏi bản thân, ít nhiều gì cậu cũng nặng ít nhất năm mươi ký sao anh Đông xách tới xách lui nhẹ nhàng như con nít vậy?
Hạ Đông nửa quỳ trước giường, nắm lấy cổ chân bạn nhỏ, những ngón chân lạnh buốt cả lên, anh đánh lên nó một cái.
“Sao không mang giày mà dám chạy lung tung?”
Anh xỏ đôi dép vào chân bạn nhỏ, ánh mắt lại dừng lại trên những đầu ngón chân trắng nõn của cậu một lúc.
Diệp Dạng đỏ mặt muốn rút bàn chân khỏi tay Hạ Đông, nhưng vẫn bị nắm chặt trong tay, anh ngẩng đầu lên khẽ cười nói:
“Cầu xin đi, xin thì tôi thả.”
“…”
Nhiệt độ bàn tay Hạ Đông bao phủ lấy mắt cá chân của cậu, hình như có hơi đỏ lên, Diệp Dạng cam chịu xoay người, vùi mặt vào chăn không nói lời nào.
Sợ làm bạn nhỏ bị thương nên Hạ Đông quả quyết thả ra, anh hơi khó chịu ngồi trên giường, bạn nhỏ nói mấy chữ đó với người khác một cách đơn giản như vậy, nhưng sao khi với anh lại cứ dông dông dài dài không chịu hé một lời?
Anh thở dài, Diệp Dạng nằm trên chăn nệm trắng tinh, vạt áo hoodie do cơ thể duỗi ra bị kéo cao đến tận lưng, đường cong tuyệt đẹp ở vòng eo lộ ra trước mắt Hạ Đông,
Hạ Đông yên lặng dời tầm mắt, thật là giết người không thấy máu mà…
Quả nhiên Giang Nam nói đúng, nhịn lâu ngày thì hóa thành cầm thú sao?
Nhưng Hạ Đông cũng không hề có ý định buông tha bạn nhỏ, anh cúi thấp người xuống, nói vào bên tai cậu.
“Vậy nhóc cầu xin tôi đi, xin tôi nói cho nhóc nghe cốt truyện của 《Hành lang oán hận》 đi.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Diệp Dạng, có hơi ngứa, cậu nghiêng đầu lại, đôi môi lại vô tình lướt qua một bên mặt Hạ Đông, nháy mắt cả hai người đều cứng đờ.
Trong bầu không khí yên lặng kỳ lạ này, Diệp Dạng là người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc, cậu rũ mắt xuống không nhìn khuôn mặt ôn hòa đối diện.
“Xin anh mà, anh Đông…”
Thanh âm nhẹ nhàng thế, tựa như một sợi lông vũ cào nhẹ vào trái tim Hạ Đông, ngứa ngáy không chịu nổi.
Anh ho khan một tiếng.
“Vậy tôi nói cho nhóc nghe…”
Cốt truyện so với suy nghĩ của Diệp Dạng thì không khác biệt lắm, ma nữ họ gặp phải là nhân vật chính trong quyển nhật ký đó, cả hai đều là con gái và có tình cảm với nhau.
Thế nhưng, thứ tình cảm khác thường này bị các bạn học phát hiện, phơi bày trong bầu không khí bẩn thỉu, nhận lại vô số lời chế giễu, kỳ thị.
Ma nữ chết vì bị bắt nạt trong khuôn viên trường, còn chủ nhân của quyển nhật ký không chịu nổi đả kích này nên tự sát.
Sau khi ma nữ chết đi, oán hận ngưng tụ kéo dài rất lâu không tiêu tan, vẫn luôn muốn báo thù cho đến khi các người chơi xuất hiện.
Thân phận của người chơi đều liên quan đến chuyện năm đó.
Có người tham gia, có người đứng xem, không ai vô tội, tất cả đều mang tội lỗi.
Nhân viên bảo vệ là người cha của chủ nhân quyển nhật ký, cha mẹ của cô gái đó đã ly hôn. Hai người đều mang họ “Lý”, có thể đoán được. Sau khi người cha phát hiện con gái của mình chết thì đến nơi này làm bảo vệ xem như chuộc tội, nhưng ông ta cũng không biết ma nữ ở đó vốn không phải con gái mình.
Sự bảo vệ mà ông ta cho là đúng biến thành một trò cười không thể cứu vãn.
Hạ Đông cười cười, tiếp tục:
“Câu chuyện này là thật, cô bé đó là em họ của Thẩm Tri. Những bức tranh nhóc thấy ở phòng mỹ thuật đều là do em họ cậu ta vẽ.”
“…”
Diệp Dạng sửng sốt một hồi, khó trách khi cậu nhìn vào những bức tranh ấy luôn có cảm giác nhân vật chính có tình cảm vô cùng sâu sắc.
“Nhưng hiện thực không có ma nữ, cũng không có ai buộc tội những kẻ bạo hành đó.”
Hạ Đông rũ mắt nhìn bạn nhỏ.
“Bọn họ mang tội ác nhưng vẫn sống vui vẻ, thoải mái. Những người đó sẽ không vì tội lỗi thời niên thiếu mà chuộc tội.”
Có lẽ đến hôm nay khi nhớ lại cũng chỉ nghĩ: Có phải lúc trước mình nói một vài câu quá đáng không? Lúc đó chẳng qua chỉ là làm rách vài cuốn sách thôi mà? Chẳng qua mình chỉ để trong hộc bàn một vài con vật nhỏ thôi, một con chuột thì có gì đáng sợ chứ?
Rắn cũng có gì đáng sợ đâu?
Sao mày lại mong manh như vậy?
Sao mày chỉ vì việc cỏn con này mà đòi sống đòi chết?
Mày chết là do bản thân quá yếu đuối, liên quan gì đến bọn tao?
Đôi mắt Diệp Dạng ửng đỏ, người chưa từng trải qua sẽ không hiểu, nhưng cậu lại đồng cảm như bản thân cũng trải qua.
Đó là một loại cảm giác tuyệt vọng.
Chẳng ai đứng về phía mình, chỉ có một mình kẹt trong vũng lầy, đau khổ giãy giụa, bọn họ xa lánh, xúc phạm, xung quanh có người người cười nhạo, bạo hành, có người thờ ơ đứng xem.
Giống như bị cả thế giới vứt bỏ, bản thân ở đầu sông nhưng thế giới lại ở một đầu còn lại.
Muốn vượt qua dòng sông dữ dội này, trở thành một phần với thế giới, nhưng sau đó lại bị dòng sông chảy xiết nhấn chìm.
Không ai thương xót cũng chẳng ai giúp đỡ, vì họ sợ dòng sông dơ bẩn đó làm ướt quần áo của họ, vì sợ chính bản thân họ cũng biến thành kẻ đối lập với phần còn lại của thế giới.
Hạ Đông lật người bạn nhỏ lại, nâng mặt cậu lên.
Anh đau lòng mà xoa xoa khóe mắt bạn nhỏ, ôm lấy thân thể gầy gò của cậu.
Diệp Dạng vùi đầu vào cổ Hạ Đông, khẽ run lên nhè nhẹ.
“Bọn họ không đáng để nhóc đau khổ. Dạng Dạng à, vì một đám người như vậy mà rời bỏ thế gian này thật không đáng chút nào.”
“Em họ của Thẩm Tri mất vào ba năm trước. Ba của con bé không vì bạo hành gia đình mà chịu tội, hành lang oán hận chỉ là do mong ước của một mình Thẩm Tri dành cho những kẻ có tội. Còn mẹ con bé, vì không chịu nổi cú sốc đó, một năm sau cũng vì trầm cảm mà tự sát.”