“Quất Tử này, sao cậu trông như đang chăm sóc người tàn tật vậy.”
Tô Nhượng ngồi trên ban công tầng hai Cựu Lâm, trước mặt anh ta là Tô Tri Vi vừa mới tỉnh dậy đang nằm dài trên ghế mây, còn Quất Tử thì chạy tới chạy lui nào là lấy chăn rót nước, còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Tô Tri Vi khẽ cười nhạo:
“Anh ghen tỵ à? Anh Tỉnh chăm sóc anh có kém gì đâu, có khi còn hơn ấy chứ. Lúc đó anh không gọi là tàn tật, phải là liệt nửa người mới đúng.”
Quất Tử nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào mồm Tô Tri Vi, nhìn cô một cách đầy ẩn ý nhưng cô lại không phát hiện.
“Sao giống nhau được chứ?”
Tô Nhượng dựa người ra phía sau, vẻ mặt khoe khoang nói:
“Anh Tỉnh chăm sóc tôi là vì tôi bán *** để đổi lấy mà.”
(*Một thứ nào đó không qua nổi kiểm duyệt)
“Yêu cầu cậu vớt lại tí liêm sỉ, sự xấu hổ của cậu bị chó tha mất rồi.”
Quất Tử có chút cảm giác không nói nên lời.
“Cậu nằm dưới thì có gì tự hào hả?”
Tô Nhượng biện hộ:
“Hai người không hiểu, yêu nhau quan tâm trên dưới làm gì?”
“Cậu đừng giải thích nữa, tụi này hiểu rồi.”
Tô Tri Vi ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng vô cùng tự nhiên mà đưa cái hộp rỗng qua chỗ Quất Tử.
Quất Tử định ném đi lại phát hiện Diệp Dạng đang đứng ở đại sảnh không biết đã đến từ lúc nào rồi.
“Tiểu Dạng đến sớm vậy?”
Tô Tri Vi ngồi dậy đưa mắt nhìn đồng hồ mới 11 giờ, cô kinh ngạc nói:
“Em là người làm chị bớt lo nhất đó, chưa bao giờ đến muộn cả.”
“Dạ…. Em không ngủ được nên đến sớm chút ạ.”
Diệp Dạng có hơi xấu hổ, những gì mà họ nói với nhau cậu đều nghe được không sót một chữ.
Hóa ra cả chị Tri Vi, Quất Tử đều biết mối quan hệ của Tô Nhượng và Tỉnh Nhất Dương. Họ còn thảo luận vấn đề này vô cùng tự nhiên không kiêng kỵ hay tỏ thái độ ghê tởm gì cả, như thế họ chỉ đang trêu chọc một người đàn ông bình thường thôi vậy.
Quất Tử nhìn thấy sự bối rối của cậu bèn dùng chân đá Tô Nhượng một cái, Tô Nhượng mới giật mình mà nói thẳng:
“Lúc trước không nói là sợ cậu không tiếp thu được, giờ cũng thích hợp, anh và Dương Nhất Tỉnh là người yêu của nhau.”
Tô Tri Vi có hơi khẩn trương sợ Diệp Dạng không hiểu.
“Bọn chị không muốn lừa em chỉ là sợ em không hiểu…”
Diệp Dạng tay chân luống cuống nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời:
“Không sao, em có thể hiểu được mà…”
Nói là hiểu nhưng Diệp Dạng vẫn vô thức cau mày, sắc mặt không tốt cho lắm.
Tô Nhượng nhìn cậu, thản nhiên nói:
“Không chấp nhận được thì thôi, anh không ép cậu, dù sao bọn anh cũng thuộc về nhóm thiểu số…”
“Không phải ạ!”
Diệp Dạng cũng chú ý được sắc mặt mình quá khó coi, cuống quýt mà ngắt lời Tô Nhượng:
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là… Cảm thấy hơi kinh ngạc.”
Diệp Dạng biết câu giải thích này không được thuyết phục lắm, cậu dời đề tài:
“Anh Đông có biết… Mối quan hệ này không ạ?”
“Biết chứ.”
Tô Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Diệp Dạng cũng bình tĩnh lại phần nào.
“Chị với Hạ Đông quen nhau là nhờ Tô Nhượng đó.”
Diệp Dạng vẫn đang quẫn trí không để ý lời nói của Tô Tri Vi còn ẩn ý khác, chỉ cẩn thận hỏi:
“Vậy bác ấy thì sao? Bác ấy… Biết không?”
“Tất nhiên biết.”
Tô Nhượng cười, ánh mắt bình tĩnh đáp:
“Không biết sao anh dám dẫn anh ấy về.”
Họ đều biết hết, anh Đông biết, bác biết cả dì Tô cũng biết.
Không có người nào chỉ trích mối quan hệ giữa Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh, không ai dùng giọng điều trách móc phán xét họ cũng không ai nói mối quan hệ của hai người họ là sai.
Đôi mắt Diệp Dạng chợt chua xót lạ lùng, cậu nhớ đến năm ấy khi người đàn ông đó dùng vẻ mặt ghê tởm thế nào, cậu không hiểu, tại sao cùng là bậc làm cha lại có sự khác biệt lớn đến thế?
Tô Tri Vi nhìn sắc mặt Diệp Dạng không đúng vội đổi đề tài:
“Hôm qua Hạ Đông dẫn em đi đâu chơi vậy?”
Diệp Dạng nhìn sang Tô Nhượng, trả lời:
“Công viên giải trí ạ.”
Tô Nhượng nghe vậy ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ gì đó.
“Người hôm qua là cậu à?”
Tô Tri Vi và Quất Tử vẻ mặt khó hiểu giống nhau nhưng Diệp Dạng hiểu rõ đáp:
“Đúng vậy ạ…”
Quất Từ suy nghĩ trong chốc lát hiểu ra.
“Hôm qua hai người gặp nhau?”
“Dạ…”
Diệp Dạng ấp úng nói:
“Em không cẩn thận thấy anh Nhượng với anh Tỉnh hôn nhau…”
“…”
“… Tô Nhượng anh càng ngày càng quá đáng, nơi công cộng mà không nghĩ gì hết hả?”
Tô Nhượng khiêm tốn đáp:
“Không kìm lòng được.”
Đêm hôm đó, Diệp Dạng vừa ra ngoài trời đã đổ mưa, trận mưa này đến rất đột ngột, gấp gáp mà dữ dội. Cậu chỉ mới đi được nửa đường về nhà cả người đã ướt sũng.
Hạ Đông chưa trở về, trong phòng trống rỗng, sau khi cậu tắm nước nóng xong thì nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Nhưng mộng đẹp chẳng thể đến, dường như cậu trông thấy một cậu trai, thừa dịp cậu không để ý mà ấn cậu ngồi xuống sofa sau đó hôn lên má cậu một cái. Ngay lúc ấy một người đàn ông ghét bỏ nhìn cậu nói:
“Kinh tởm! Tại sao tao lại có một đứa con như mày?”
Tiếp đó, Diệp Dạng không hiểu sao lại xuất hiện trong sân thể dục của trường, xung quanh có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh, tất cả những người đó đều chỉ tay về phía cậu, nói những lời muốn đâm thủng da thịt người khác.
“Nó là tên đồng tính đó, kinh quá đi.”
“Hèn gì lại đẹp như vậy, lúc trước tớ còn thích nó thật ghê tởm quá.”
“Tránh xa nó ra coi chừng bị lây HIV đó.”
“Không biết nó bị người ta ** hay là…”
“Ha ha nhìn dáng dấp đó chắc chắn là nằm dưới!”
…
Diệp Dạng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bên ngoài tiếng sấm vẫn vang lên ầm ầm, tia chớp sáng chói chiếu vào rèm cửa sổ cũng chiếu sáng cái trán lấm tấm mồ hôi của cậu.
Giấc mơ lần này không quên sạch như những lần trước, trong giấc mơ này cậu còn nhớ rõ ràng từng câu từng chữ, cậu nhớ câu nói kinh tởm đó cũng nhớ rõ lời nói khó nghe của các bạn học khác.
Là mơ nhưng cũng không phải mơ, dù sao mỗi câu trong đó cũng do chính tai cậu nghe được.
Diệp Dạng đi ra ngoài ban công, muốn nhờ chút không khí lạnh lẽo mà yên tĩnh một chút, không ngờ lại thấy ánh sáng ở nơi đó.
Anh Đông đã về rồi.
Không biết tại sao tâm tình Diệp Dạng nhẹ đi hơn rất nhiều, cậu nghe theo nguyện vọng của bản thân gõ cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy Hạ Đông vẫn đau quấn khăn tắm lau nước trên người.
Hạ Đông vừa về không lâu, hôm nay anh với ban tổ chức bên đó quyết định quy tắc của cuộc thi Ngôi sao, có uống chút rượu. Thấy phòng ngủ phụ đã đóng chặt không có âm thanh, không muốn quấy rầy cậu bạn nhỏ nên anh chuẩn bị tắm xong thì ngủ.
Nhưng không nghĩ, nửa đêm Diệp Dạng lại đến tìm anh.
“Có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Diệp Dạng không biết nhìn đi đâu nhưng vẫn mở miệng nói:
“Tôi không ngủ được…”
Trước giờ Hạ Đông luôn kiên nhẫn với Diệp Dạng cho nên hỏi cậu:
“Vậy nói với tôi đi, sao nhóc lại không ngủ được.”
“Anh Đông biết mối quan hệ giữa anh Nhượng và anh Tỉnh từ lúc nào thế?”
Hạ Đông hơi kinh ngạc cũng không vội đáp lời mà trước hết mặc một bộ đồ ngủ đàng hoàng sau đó ngồi xuống giường, vén chăn lên vỗ vỗ.
“Lạnh không? Lại đây nằm một lát, chúng ta nói chuyện.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn tháo giày ra nằm trên giường, Hạ Đông cũng nằm xuống bình tĩnh trả lời:
“Tô Nhượng biết Dương Nhất Tỉnh thông qua tôi.”
Hạ Đông châm chước một lát, nói:
“Dương Nhất tỉnh là em họ của mẹ tôi, đáng ra tôi nên gọi anh ta một tiếng “Cậu”.”
Diệp Dạng không nghĩ họ lại có mối quan hệ này.
“Họ gặp nhau năm năm trước sau đó bắt đầu yêu nhau. Tôi còn giúp bọn họ mớ việc.”
Hạ Đông chìm vào hồi ức.
“Tô Nhượng nói ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Dương Nhất Tỉnh đã muốn “làm” anh ta.”
Diệp Dạng nghe lời nói thẳng thế làm đầu óc có hơi choáng váng.
“Anh Nhượng… Thẳng thắng như vậy?”
“Đúng, Tô Nhượng đã thích ai đều rất thẳng thắng. Lúc đó tôi cực kỳ thích trò căn phòng bí mật, nổi hứng thú mời hai người họ cùng chơi thử.”
“Tôi không bao giờ nghĩ, tôi xem cậu ta là anh em cậu ta lại muốn làm mợ tôi.”
“…”
Diệp Dạng hơi buồn cười mà cười ra tiếng.
Hạ Đông nghĩ đến việc đó cũng thấy buồn cười.
“Sau đó có một cô gái bắt đầu điên cuồng theo đuổi Dương Nhất Tỉnh, Tô Nhượng không để yên như thế, đã đến nói với tôi rằng cậu ta thích Dương Nhất Tỉnh muốn tôi giúp cậu ta theo đuổi.”
“Anh đồng ý sao ạ?”
“Tất nhiên là không.”
Hạ Đông nghiêng người giúp Diệp Dạng chỉnh lại góc chăn.
“Chuyện Tô Nhượng thích đàn ông, tôi nhìn một cái là biết nhưng Dương Nhất Tỉnh rất thẳng, tôi hiểu rõ điều này vô cùng. Tôi không coi trọng Tô Nhượng lắm, khi đó chỉ cảm thấy cậu ta đang nằm mơ.”
“Một người thẳng tắp như vậy bẻ cong quá khó, mà tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn Dương Nhất Tỉnh nhảy vào vũng nước đục này. Tôi cho rằng Tô Nhượng chỉ nhất thời hứng thú, không tới mấy ngày sẽ quên ngay thôi. Nhưng không ngờ đến Tô Nhượng nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Dương Nhất Tỉnh, tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp.”
“Ban đầu Dương Nhất Tỉnh chỉ tưởng người đó muốn làm anh em với mình, qua một năm mới biết người đó mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện ngủ với anh ta như thế nào.”
Diệp Dạng có hơi kinh ngạc, không tin tưởng lắm tính cách Tô Nhượng lại như thế.
“Một năm sau anh Nhượng mới tỏ tình sao?”
“Tỏ tình? Không thể nào.”
Hạ Đông phụt cười một tiếng.
“Nhóc nhìn Tô Nhượng thích khoe khoang như vậy thôi cứ trước đây cậu ta hèn khiếp. Ở trước mặt Dương Nhất Tỉnh một năm diễn tròn vai một người anh em tốt, cuối cùng trong một đêm uống say nói ra hết sự thật.”
Diệp Dạng không thể tin được, Tô Nhượng hiện tại kiêu ngạo vì mối quan hệ của họ như thế lúc trước lại rụt rè như vậy.
“Cậu ta có thể khoe khoang lộ liễu thế là vì Dương Nhất Tỉnh cho cậu ta đủ tự tin.”
Hạ Đông nhướng mày, nói tiếp:
“Nói thật tôi cũng không biết Tô Nhượng thu phục Dương Nhất Tỉnh thế nào, lúc đó tôi cảm thấy hai người sắp cắt đứt quan hệ luôn ấy chứ.”
“Vậy mà một tháng sau, Tô Nhượng đến tìm tôi nói họ ngủ với nhau rồi. Tôi chúc mừng cậu ta, kết quả được như ý nguyện, nhóc đoán xem Tô Nhượng nói cái gì?”
Diệp Dạng đúng là rất tò mò.
“Nói gì ạ?”
Đến bây giờ Hạ Đông còn nhớ đến vẻ mặt đau khổ, nghẹn cứng họng của Tô Nhượng, nguyên văn lời nói như sau:
“Chúng tôi ngủ cùng nhau thật, đây là kết quả tôi muốn nhưng quá trình không giống tưởng tượng của tôi lắm… Không phải tôi ngủ với anh ấy mà là anh ấy ngủ với tôi.”
“Tôi lúc đó có hơi hả hê, không ngờ cậu tôi lại tài giỏi thế… Bởi vì Tô Nhượng là 1.”
Diệp Dạng hỏi:
“1?”
Hạ Đông giải thích:
“Người đồng tính ở phía trên là 1. Một người kiêu ngạo như Tô Nhượng mà có thể chịu nằm dưới Dương Nhất Tỉnh, có thể nói là tình yêu đích thực rồi.”
“Anh Nhượng thật sự rất thích anh Tỉnh…”
Diệp Dạng không biết nhiều thứ trong giới đồng tính lắm nhưng có thể cam chịu ở dưới một người khác nhất định là rất thích người đó.
“Cũng không hẳn, sau đó cậu ta gạt Dương Nhất Tỉnh tự mình comeout với bác Nghiệp, bị đánh suýt chết.”
“Hiện giờ bác ấy chắc hẳn đã chấp nhận.”
“Hẳn là nghĩ thông rồi, nhưng ngay từ đâu ngoại trừ trận đánh đó thái độ của bác ấy cũng dần dịu đi một cách bất ngờ.”
“Vì sao ạ?”
Hạ Đông nghĩ trong chốc lát, đưa ra lời giải thích của riêng mình:
“Có lẽ bác ấy sợ Tô Nhượng sẽ giống như em gái của cậu ta.”
“…”
Diệp Dạng cảm thấy có chút chua xót.
“Nhóc chưa thấy Tô Tri Vi khi đó nên không biết. Ngày nào cậu ta cũng tự nhốt mình trong phòng không thấy ánh sáng mặt trời, không ra ngoài cũng không nói chuyện với ai. Năm đó gầy xuống chỉ còn 40kg, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.”
Diệp Dạng nhớ rõ Tô Tri Vi thấp hơn cậu một chút.
“Bác ấy bị Tô Tri Vi dọa sợ, đến chuyện Tô Nhượng sợ bản thân xử lý sai biến Tô Nhượng thành một Tô Tri Vi thứ hai.”
“… Bác ấy thật ra cũng không muốn như thế.”
Hạ Đông cười cười không bình luận gì cho câu chuyện này mà quay đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cậu bạn nhỏ.
“Dạng Dạng này, thật ra có một chuyện tôi luôn muốn nói với nhóc.”
“Chuyện gì ạ?”
“Tôi giống Tô Nhượng, đều là đồng tính và thích đàn ông.”
“…”
“Nhóc có cảm thấy ghê tởm tôi không?”