Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 20: C20: Mục đích của hạ đông



Bốn người dừng chân trước trò tàu lượn siêu tốc.

Thang Viên rất hào hứng muốn chơi, nhưng An Nhiên lại có chút miễn cưỡng. Hạ Đông hỏi cậu bạn nhỏ bên cạnh:

“Nhóc muốn chơi không?”

Diệp Dạng khẽ nuốt nước bọt, đáp:

“Tôi hơi sợ độ cao một chút.”

Hạ Đông dời ánh mắt ra khỏi yết hầu của cậu bạn nhỏ.

“Lát nữa chúng ta ngồi kế nhau, tôi sẽ để ý nhóc.”

Diệp Dạng bất đắc dĩ trả lời:

“Vậy… Được ạ.”

“Còn hai người thì sao?”

Hạ Đông hỏi nhóm An Nhiên.

“Chơi, chơi chứ.”

Thang Viên kéo theo An Nhiên đáp ứng.

Bọn họ nhanh chân đứng sau đội ngũ xếp hàng, du khách ở khu vực tàu lượn siêu tốc rất nhiều nhưng xếp hàng chơi thì không nhiều lắm đa phần chỉ đứng ngoài xem.

Cũng có những người đang xếp hàng nhưng muốn rút lui như cặp đôi phía trước Diệp Dạng.

Diệp Dạng nghe cậu trai nói:

“Cục cưng sao không đi chơi đi, anh ở dưới này chờ em.”

“Không được, anh cũng phải đi.”

Cô gái giữ chặt tay cậu trai đó thuyết phục:

“Nếu không lát nữa em sợ biết nắm tay ai đây? Trên đó đâu thể tìm một người khác chứ?”

“Anh không muốn chơi…”

Cậu trai nắm lấy lan can bên cạnh khóc không ra nước mắt cầu cứu với đám người Diệp Dạng:

“Anh em giúp tôi với… Tôi sợ độ cao…”

Hạ Đông nhún vai với cậu trai tỏ vẻ bất lực.

Diệp Dạng lúc này trong lòng cũng muốn rút lui nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên Hạ Đông đã nắm cổ tay cậu, nói:

“Kế tiếp là đến lượt nhóm chúng ta.”

Tàu lượn siêu tốc của nhóm trước đã bắt đầu, Diệp Dạng phát hiện những người la hét đa phần là nam, cậu nhìn tàu lượn đi thẳng lên trên đỉnh sao đó lao vút xuống dưới như mất phanh, còn xoay một vòng 360 độ…

Toàn bộ hành trình chỉ mất ba phút, Diệp Dạng nhìn cậu trai khi nãy vừa bước xuống đã chạy đến thùng rác nôn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Má ơi, anh không chơi nữa… Không chơi… Nôn…”

Mà cô bạn gái đứng bên cạnh cười ha ha.

“Ngoan, đừng nhìn, tên đó nhát gan thôi.”

Hạ Đông chuyển tầm nhìn của Diệp Dạng về phía trước, tiếp tục nói:

“Vào thôi đến lượt chúng ta rồi.”

An Nhiên cũng đi vào ôm cánh tay Thang Viên, Thang Viên liếc cô một cái sau đó còn nháy mắt ra hiệu. An Nhiên ngơ ngác không hiểu cô đang truyền đạt cái gì.

“… Vậy để tớ ra tay.”

Thang Viên tức lắm mà chỉ có thể lầm bẩm nói thầm một câu, sau đó gọi Hạ Đông:

“Anh Đông này, anh có thể ngồi kế An Nhiên được không? Cậu ấy sợ tàu lượn lắm.”

Hạ Đông kéo cậu bạn nhỏ ngồi ghế kế bên mình còn chu đáo khom người xuống thắt dây an toàn cho cậu.

Làm xong xuôi hết anh mới đáp lại câu nói ban nãy của Thang Viên:

“Nếu sợ như vậy thì đừng chơi, hiện giờ xuống còn kịp.”

“…”

“…”

Thang Viên: Vậy sao anh cứ khăng khăng kéo theo Tiểu Dạng?

“…”

Diệp Dạng: Vậy tại sao anh cứ nhất quyết kéo theo tôi?

Hạ Đông dường như đọc được suy nghĩ của Diệp Dạng, mỉm cười nói:

“An Nhiên là con gái, nhát gan xíu cũng không sao nhưng Dạng Dạng của chúng ta là đàn ông con trai mà!

Diệp Dạng không nói nên lời, giọng điệu này đang dỗ con nít ba tuổi à?

An Nhiên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mặt hơi cay mắt, cô túm lấy tay Thang Viên nói:

“Chúng ta ngồi ở hàng sau đi.”

Tàu lượn siêu tốc một hàng chỉ có hai ghế, Hạ Đông ngồi kế bên Diệp Dạng sau khi nhân viên công tác kiểm tra an toàn không có sai lầm nào mới lăn bánh chạy trên đường ray.

Dốc đầu tiên tầm khoảng 70 độ, lưng Diệp Dạng hướng xuống mặt đất nhưng cậu chỉ thấy hơi khó chịu vẫn còn chấp nhận được, dù sao phía sau còn ghế cho cậu một ít cảm giác an toàn.

Cho đến khi tàu lượn chạy đến đỉnh dốc, Diệp Dạng với Hạ Đông ngồi ở hàng đầu tiên tác động thị giác vô cùng mạnh.

Trước mặt họ là một con dốc gần như thẳng đứng còn con tàu thì dừng lại ở chỗ này, bất động như đang muốn chờ thời điểm bọn họ không chú ý tạo một cái bất ngờ thót tim vậy.

Hạ Đông không có cảm gì, anh nhìn sắc mặt không tốt chút nào của cậu bạn nhỏ nên cạnh.

“Vậy Dạng Dạng có muốn nắm tay anh không?”

“…”

Do dự trong thoáng chốc, Diệp Dạng vẫn run rẩy duỗi móng vuốt ra bắt lấy bàn tay ấm áp của Hạ Đông.

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, tàu lượn siêu tốc đột nhiên di chuyển.

Nó sà xuống với tốc độ gần như xé gió, đầu óc Diệp Dạng nháy mắt trống rỗng, tiếng gió gào thét bên tai chợt hóa thành tiếng rống giận của dã thú.

Cảm giác không trọng lực ập đến, Diệp Dạng cảm giác mông của mình giống như tách khỏi ghế ngồi cả người đều rơi xuống bên dưới, khi một người đang trong tình trạng căng thẳng quá độ cơ thể sẽ tiết ra một lượng lớn hormone tuyến thượng thận.

Điều này đã từng được giáo viên sinh học của cậu nhắc đến, hiện tại Diệp Dạng đang tự mình trải qua trạng thái này, cậu cảm thấy có một thứ cảm giác khó miêu tả trong bụng mình… Kh0ái cảm, đánh mạnh vào đại não của cậu.

Cậu vô thức siết chặt bàn tay của Hạ Đông.

Sau khi đoạn đường ray xuống dốc kết thúc, cuối cùng đại não cũng quay trở lại với cơ thể cậu, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, tay Hạ Đông cũng ướt nhẹp, bên tai có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đường Nguyên.

Tàu lượn siêu tốc lại bắt đầu lên dốc, Hạ Đông nói với cậu bạn nhỏ bên cạnh:

“Thả lỏng, không có việc gì đâu, sẽ qua nhanh thôi.”

Diệp Dạng còn chưa kịp phản ứng, tàu lượn đã lao đầu xuống phía dưới nhưng lần này không phải là khúc cua 90 độ nữa mà lượn một vòng 360 độ.

Tiếng hét của Thang Viên không ngừng vang vọng bên tai, An Nhiên cùng Hạ Đông lại không phát ra âm thanh nào, cảm giác sợ hãi như muốn bóp chặt trái tim Diệp Dạng.

Cậu muốn kêu lên nhưng cổ họng như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, cho dù có mở miệng thì cũng chẳng thể thốt nên một chút âm thanh nào…

Sau khi kết thúc, ý nghĩ đầu tiên là cậu sẽ không bao giờ chơi loại trò chơi ma quỷ này nữa.

An Nhiên nghiêm trọng hơn nhiều so với cậu, cùng với một nhóm con trai khác chạy đến chỗ thùng rác nôn lên nôn xuống, nhưng động tác của cô không khó coi giống đám con trai đó.

Kỳ lạ nhất vẫn là Thang Viên, cô là người hét nhiều nhất cũng là người sắc mặt hồng hào nhất, cô hào hứng mà nói:

“Thật thú vị! Quá k1ch thích! Có ai muốn chơi lại không?”

“Chị tự chơi đi, em không đi cùng đâu…”

Diệp Dạng nghe xong nhanh chóng trốn ra sau lưng Hạ Đông, tựa hồ quên mất lúc nãy chính Hạ Đông là đầu sỏ kéo cậu chơi trò này.

“Chậc.”

Hạ Đông vẫn còn nắm tay cậu bạn nhỏ, cảm giác tay cậu vẫn còn đổ mồ hôi thì anh lấy ra khăn giấy trong túi, lau khô tay cho cậu bạn nhỏ.

“Thấy sao? Có phải không đáng sợ như trong tưởng tượng đúng không?”

Không, vẫn rất đáng sợ. Diệp Dạng không nói gì chỉ ngoan ngoãn để Hạ Đông lau mồ hôi cho mình.

Xét về mặt thể chất thì không có khó chịu gì, nói nỗi sợ từ tâm lý thì đúng hơn.

Nghỉ một hồi lâu, nhịp tim cũng dần ổn định lại. An Nhiên sắc mặt tái nhợt đi tới nói:

“Đi mua gì uống đi.”

“Bên kia có tiệm trà sữa, chúng ta qua đó mua đi.”

Thang Viên chỉ vào một cửa hàng nói.

“Vậy hai người cứ đi mua trà sữa đi.”

Hạ Động nắm cổ tay cậu bạn nhỏ nói:

“Tôi với Dạng Dạng còn chưa ăn trưa. Chúng tôi sẽ mua bánh ngọt kiểu Tây Âu, hai người muốn ăn gì?”

An Nhiên đáp:

“Vậy mua cho em một phần phô mai, cảm ơn anh Đông.”

Thang Viên cũng nói:

“Mua cho tôi một phần Hắc Sâm Lâm, cảm ơn anh Đông!”

“Được, chúng tôi ở ghế công cộng bên kia đợi hai người.”

Sau khi hai cô gái đó đi xa Diệp Dạng mới hỏi:

“Anh Đông, giữa trưa chúng ta ăn mì sợi mà?”

“Nhóc nhớ lầm.”

Nhìn cậu bạn nhỏ thật sự bắt đầu nhớ lại thì Hạ Đông mới cười nói:

“Hay là nhóc muốn đi xếp hàng cùng hai người đó?”

“…”

Diệp Dạng nhìn thoáng qua tiệm trà sữa, một hàng dài người đứng xếp hàng, muốn mua trà sữa phải chờ ít nhất hai mươi phút. Cửa hàng bánh ngọt yên tĩnh hơn nhiều, hai người mua một số thứ rồi ra ngoài ngồi dưới một chiếc ô lớn tránh nắng.

Chỗ hai người ngồi, có một bộ bàn ghế công cộng rất tiện lợi.

Họ đợi trong chốc lát hai cô gái vẫn chưa quay về, Diệp Dạng có hơi muốn đi vệ sinh, Hạ Đông nghe vậy nói:

“Tôi đi với nhóc nhé?”

“Không cần đâu ạ.”

Diệp Dạng đẩy phần bánh ngọt qua chỗ Hạ Đông, nói:

“Anh Đông đi thì ai trông đồ chứ?”

Nhà vệ sinh công cộng không khó tìm dọc đường còn có biển chỉ dẫn, chỉ là cách chỗ họ hơi xa Diệp Dạng đi một hồi nhìn thấy rừng trúc nhân tạo không có mấy người.

Rừng trúc đung đưa dưới ánh mặt trời, vài đốm đen trắng loang lổ dưới con đường mòn, Diệp Dạng đi một hồi thấy hai bóng người chồng lên nhau trên lối đi phía trước.

“Đừng gây chuyện.”

“Em không có, vừa nãy cô gái đó hỏi WeChat của anh đúng không?”

“Anh đâu có cho đâu?”

“Nhưng anh đã nhìn cô ta hơn hai giây còn gì?”

“…”

Hai âm thanh này thật sự rất quen thuộc, Diêp Dạng nhìn chung quanh thì chợt thấy, một người nam không thể nhịn được ôm đầu một người nam khác, hắn dùng miệng của mình chặn lại đôi môi đang huyên thuyên của người còn lại.

Người bị hôn rốt cuộc cũng yên lặng vòng tay qua cổ người kia, một lúc sau hai người mới dừng lại th ở dốc.

Tô Nhượng vô cớ gây sự:

“Anh Tỉnh, anh thấy em hay cô ta đẹp hơn?”

Dương Nhất Tỉnh bất đắc dĩ nói:

“Em đẹp hơn.”

Tô Nhượng không hài lòng với câu trả lời này, phản bác:

“Anh trả lời cho có lệ.”

Dương Nhất Tỉnh vòng một tay ôm eo Tô Nhượng tay còn lại vuốt v e gáy anh ta, tiếp lời:

“Anh thấy em gần đây rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không? Mấy ngày nữa cứ ở lỳ trên giường đi, không cần ra ngoài nữa.”

Tô Nhượng cười khiêu khích đáp trả:

“Em chờ.”

Vừa dứt lời có âm thanh nhỏ phát ra từ lối đi bên cạnh, Dương Nhất Tỉnh buông Tô Nhượng ra hai người qua kiểm tra thì không thấy ai cả.

Tô Nhượng lại bắt đầu đổ thừa:

“Tại anh hết đấy, dọa sợ người khác rồi kìa.”

“…”

Dương Nhất Tỉnh không còn gì để nói.

Hạ Đông nhìn thấy Diệp Dạng đi đến nhưng sắc mặt không tốt lắm, hỏi:

“Đi nhanh vậy?”

“Dạ…”

“Sao sắc mặt kém thế?”

“Không sao ạ, tôi hơi đói bụng thôi.”

Diệp Dạng nói đại một nguyên nhân theo bản năng mà muốn giấu giếm chuyện vừa thấy, nhưng Hạ Đông có biết không? Gia đình Tô Nhượng có biết không?

Cậu nhớ lần đầu gặp Tô Kiến Nghiệp, bác ấy với bác Lý nói chuyện phiếm. Nói rằng, nhà bác có một đứa con trai, một đứa con gái đều ngoài ba mươi, con trai đã có đối tượng con gái thì vẫn độc thân…

Bác ấy có biết mối quan hệ của con trai với Dương Nhất Tỉnh hay không? Hẳn là không biết, nếu không sao có thể đối xử tốt với Dương Nhất Tỉnh như thế…

Cậu đang suy nghĩ lung tung, mà Hạ Đông ở bên cạnh nghe cậu nói đói bụng thì dùng thìa múc cho Diệp Dạng một miếng bánh ngọt.

Đầu óc Diệp Dạng vẫn còn lơ đãng vì cảnh tượng vừa rồi theo bản năng mà mở miệng, vị ngọt ngào ấy làm cậu bớt lo lắng, thả lỏng một chút.

Hạ Đông ước chừng thời gian cảm thấy hai người hẳn sắp quay về. Lúc anh quay đầu lại nhìn quả nhiên hai người đó bưng theo bốn ly trà sữa về phía này, phía sau còn một người rất quen…

Hạ Đông nhìn cậu bạn nhỏ không biết nghĩ gì mà đầu óc trên mây này, đột nhiên mỉm cười.

Diệp Dạng vẫn chưa định thần lại trước chuyện xảy ra ban nãy chợt cảm thấy trước mặt có một bóng người, khuôn mặt Hạ Đông bỗng nhiên tiến đến ngay trước mắt cậu, thật sự quá gần đến cả hô hấp của hai cũng hòa vào nhau.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, Diệp Dạng theo bản năng nhìn vào đôi môi của Hạ Đông lại nhớ đến hình ảnh Tô Nhượng hôn môi với Dương Nhất Tỉnh.

Sức nóng chợt xông lên não làm mặt cậu đỏ bừng, hai tai như đang nhỏ máu, Diệp Dạng cảm giác được ngón tay Hạ Đông khẽ chạm vào khóe miệng của cậu sau đó nhẹ nhàng lau đi.

Hạ Đông đạt được mục đích nhanh chóng rút lui.

“Miệng nhóc dính ít bánh ngọt.”

Diệp Dạng ngây ngốc cả người lấy tay lau lau khóe miệng mình, Hạ Đông có thể nhắc cậu tự lau mà? Cần gì áp sát như vậy?

Nhưng chuyện quan trọng nhất là, vừa rồi giây phút Hạ Đông cúi người, cậu đã nhìn chằm chằm vào môi của anh mà nghĩ, hôn lên đấy sẽ có cảm giác gì?

Vì cái suy nghĩ này Diệp Dạng cảm thấy quá hổ thẹn, nhất định cậu bị cảnh tượng trong rừng trúc ảnh hưởng, như vậy không đúng…

Người suy nghĩ phức tạp như Diệp Dạng lúc này không chỉ có mình cậu mà còn ba người cách họ không xa.

Thang Viên một tay xách theo túi trà, tay kia còn giữ nguyên trước ngực, bàn tay vốn cầm một ly cà phê giờ lại không thấy đâu. Nó đáng lẽ phải ở trên tay Thang Viên nhưng giờ lại đáng thương nằm lăn trên đất, chất lỏng màu cà phê chảy xuống các vết nứt trên nền gạch rồi lại biến mất tăm.

An Nhiên bình tĩnh lại nhanh nhất dù sao trước đó cũng đã có dự cảm. Chỉ là ly trà sữa trong tay bị bóp cho méo mó không ra hình dạng ban đầu, nước trà chảy ra khỏi ly đổ đầy lên tay, cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Hạ Đông không nói một lời.

Cô gái bên cạnh cư xử khá bình thường, cô chỉ sững người vài giây rồi “Đậu má” một tiếng, cô vừa thấy cái gì vậy?

Cô nhìn thấy cơ thể Hạ Đông tiến gần đến chỗ một người khác, khoảng cách của hai gần như bằng không qua mười mấy giây sau Hạ Đông mới ngồi lại chỗ cũ…

Cô hỏi:

“Người đó là anh Đông?”

Thang Viên trả lời:

“Đúng…”

“Tôi hình như vừa thấy anh Đông hôn một người khác? Còn là… Nam?”

Thang Viên đáp:

“Không phải hình như… Tôi cũng thấy…”

“…”

An Nhiên sắc mặt tái nhợt không nói gì.

Cô gái đó phát hiện tâm trạng An Nhiên không tốt lắm, dò hỏi:

“An Nhiên à, đừng nói cậu thích anh Đông nha?”

Thang Viên nhìn cô bằng cái nhìn hết sức tế nhị đáp:

“Chúc mừng cậu, đáp án chính xác.”

“Ây… Cậu thảm quá…”

Cô gái đó cười ngượng nghịu.

Ba người cũng không đứng được bao lâu đã bị Diệp Dạng phát hiện gọi họ đến.

Thang Viên cố tỏ ra bình thường mà lấy hai ly trà sữa còn nguyên vẹn ra, một ly cho Diệp Dạng, một ly cho Hạ Đông.

Cả ba người không bị mù, đều nhìn rõ vài vết hồng nhạt không bình thường trên mặt Diệp Dạng.

Hạ Đông làm như không có chuyện gì xảy ra cười hỏi cô gái mới đến:

“Tịch Vũ, cậu đi một mình à?”

Tịch Vũ ngồi ở một bên cảm thấy mắt mình nhìn đi đâu cũng không đúng. Vừa rồi Thang Viên mới nói với cô người bên cạnh Hạ Đông là Tiểu Dạng, cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua còn đùa giỡn ăn lẩu Ma lạt thang 6 tệ với Diệp Dạng, anh Đông có trả đũa không?

Tịch Vũ ra vẻ bình tĩnh mà nói:

“Tôi đến với bạn trai.”

Hạ Đông giới thiệu với Diệp Dạng, Tịch Vũ là “Mèo khiêu vũ” trong nhóm chat.

Diệp Dạng hỏi:

“Vậy bạn trai chị đâu?”

“Lúc đầu bọn chị đi chơi vẫn tốt sau đó tự nhiên gặp phải bạn gái cũ, này cũng thôi đi. Bạn gái cũ rõ ràng là người bỏ bạn trai chị mà bây giờ cô ta còn xin quay lại, bạn trai chị thế mà lại do dự? Khốn nạn!”

Mới nghĩ đến, Tịch Vũ đã tức giận.

“Sau đó chị ném tên khốn nạn đó đi rồi, không nghĩ sẽ gặp mọi người ở đây.”

Đột nhiên những người ngồi đây cảm thấy câu chuyện này rất quen thuộc…

Thang Viên chợt nhớ đến không phải nhắn trong nhóm câu này à?

“Vũ Tử à, tôi không có cố ý đâu. Tôi chỉ muốn nguyền rủa tên Mạch Tử đó hẹn hò gặp bạn gái cũ thôi chứ không nói bạn trai cậu!”

Tịch Vũ tức giận nói:

“Gặp thì tốt, cho tôi thấy bản mặt thật của tên sở khanh đó, đợi quay về sẽ chia tay với anh ta!”

Diệp Dạng phát hiện từ lúc An Nhiên trở về vẫn luôn yên ắng kỳ lạ, sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều.

Cậu hỏi:

“Chị không sao chứ? Có phải bị bệnh không?”

An Nhiên nghe giọng của Diệp Dạng thì rùng mình một cái, giống như mới hoàn hồn lại. Cô tránh tầm mắt của Diệp Dạng và Hạ Đông, nói với Thang Viên:

“Tớ thấy không thoải mái lắm, chúng ta về thôi.”

“Ừm…”

Thang Viên chợt hiểu đáp lời:

“Vậy được rồi, Tiểu Dạng, anh Đông, chúng tôi xin phép về trước.”

“Tôi cũng về thôi, bị bạn gái cũ của bạn trai quấy rầy như vậy không còn tâm trạng chơi nữa.”

Tịch Vũ xấu hổ nhanh chóng nói lời từ biệt, cô không thể ở lại làm cái bóng đèn sáng chói được đúng không?

Tịch Vũ vội đuổi theo hai người An Nhiên, hỏi:

“Các cậu có xe mà đúng không, cho tôi ké một đoạn đường với.”

Diệp Dạng nhìn bóng dáng rời đi của ba người họ mà vẻ mặt hoang mang.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Khi rơi xuống mà không có trọng lực thì thật sự cảm thấy trong lòng ngứa ngáy tệ dại haha, một số người nói cho tôi biết sự thật đằng sau cảm giác này. Có vẻ như không chỉ là do adrenaline mà còn một vài thuật ngữ chuyên ngành nên tôi sẽ không nói đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.