Nhậm Khâm Minh nhận điện thoại của Từ Lan, tránh đi tất cả camera trong phòng.
Vừa nhận đã hỏi Từ Lan sao cô lại tìm Nguyễn Tụng trước.
Từ Lan ở nhà vừa kèm con làm bài tập xong, đóng kỹ cửa phòng làm việc: “Chị tìm Tiểu Tụng cũng không phải chỉ vì chuyện của mình cậu, gần đây giá thị trường của cậu ấy so với cậu không kém đâu, người muốn cùng cậu ấy hợp tác, rẽ trái lượn phải tìm quan hệ đều tìm đến chỗ chị.”
Đều biết là cô quay về làm việc, là người đại diện của Nhậm Khâm Minh, có cách liên lạc với Nguyễn Tụng.
Nhậm Khâm Minh vừa nghe thế, quả nhiên thái độ dịu hơn hẳn: “… Vậy có dự án nào tốt không?”
Từ Lan mở máy tính lên, ngồi xuống ghế: “Chị cũng không phải dân chuyên trong mảng điện ảnh truyền hình, không chọn ra được cái nào tốt cái nào xấu, chỉ có thể giúp cậu ấy đáp lời, sau đó chuyển phát toàn bộ mấy phần giới thiệu người ta gửi tới qua cho cậu ấy. Vừa lúc cậu nhận điện thoại của chị, cậu ấy cũng có thể rảnh rang xem xét một chút.”
Lời này vừa nói ra, lửa giận Nhậm Khâm Minh vẫn đang kìm nén lập tức không phát ra, thậm chí còn quay sang cảm ơn Từ Lan.
“Nhưng chị cũng cho cậu ấy một vài ý kiến.” Từ Lan rút một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, “Sau này cậu ấy sẽ càng ngày càng nổi tiếng, người muốn tìm cậu ấy hợp tác khẳng định càng ngày càng nhiều, dù sao cũng cần có kế hoạch làm việc cụ thể, phải tìm người đại diện hoặc quản lý kịch bản, chứ không thể ngày ngày tự mình thêm số liên lạc của người khác, hạng mục thì không bàn bạc được cái nào như bây giờ được.”
Nhậm Khâm Minh thực ra cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng Nguyễn Tụng lại không có quen biết nhiều với người trong giới: “Chị…”
“Không không không.” Từ Lan chưa nghe hết cũng biết là Nhậm Khâm Minh có ý gì, cô lập tức từ chối, “Không nói đến chuyện chị không chuyên về mảng này, chỉ riêng chuyện bận việc của cậu thôi chị đã mệt chết rồi, không cố lấy được ba phần lương được đâu.”
Khối lượng công việc khi làm người đại diện cho Nhậm Khâm Minh là đỉnh cao trong sự nghiệp của Từ Lan suốt nhiều năm làm nghề, cho nên cô trực tiếp tính lương gấp đôi.
Nhậm Khâm Minh còn muốn nói thêm gì nữa, Từ Lan đã lần nữa cắt ngang: “Phương án tiếp theo thế nào hai người tự mình thương lượng với nhau đi, giờ chị tìm cậu là muốn nói đến chuyện của cậu. Công ty ban đầu tính năm nay cậu sẽ quay hai bộ phim, một bộ bên phía đạo diễn Lưu chúng ta đã quyết định rồi, giờ còn một bộ nữa cũng đang có tin tức, có bốn bộ chị thấy không tệ lắm, đều đã lấy được kịch bản, trong đó có một cái chị mới nhận được nửa tiếng trước, hơn nữa thời gian tương đối gấp, những người khác cũng đang tranh bộ này.”
Nhậm Khâm Minh vừa nghe lời này thì cũng biết là ai: “Tạ Lĩnh Hy à?”
Trong số các nam diễn viên ở Trung Quốc đại lục, chỉ có một người đụng độ với hắn ở mọi phương diện, tuổi tác xấp xỉ, địa vị, đối tượng khán giả, v.v…
“Trong lòng cậu nắm chắc là được.”
Từ Lan chụp lại chồng kịch bản gốc trong kẹp hồ sơ gửi cho Nhậm Khâm Minh: “Thực ra bây giờ bên kia vẫn chưa công khai tuyển diễn viên, nhưng chị nghe nói bên phía Tạ Lĩnh Hy đã chuẩn bị công tác vận động trước rồi, cho nên chị muốn ra tay trước, lấy kịch bản về, không có bản điện tử, tất cả đều là chị scan lại từng tờ vào máy tính đấy, giờ chị gửi cho cậu, tối nay cậu cho chị câu trả lời, Ok không?”
Nhậm Khâm Minh hơi nhướng mày: “Tối nay cần trả lời luôn à?”
Nếu nhất định phải quyết xem có diễn hay là không luôn trong hôm nay, vậy tối nay hắn không xem hết được từ đầu đến cuối cả bốn bộ kịch bản thì ít nhất cũng phải xem hết được một bộ, ba bộ còn lại cũng liếc sơ sơ qua nội dung.
Từ Lan di chuột, kéo bản sao được scan lại vào khung trò chuyện Wechat của Nhậm Khâm minh: “Nếu không phải thời gian thực sự eo hẹp, chị cũng không đến nỗi phải tìm cậu vào lúc này, còn đánh tiếng với Nguyễn Tụng trước có một hôm.”
Nhưng giờ cũng đã tám, chín giờ tối rồi.
Nhậm Khâm Minh: “Tôi xem kịch bản không nhanh được như vậy, chờ tôi xem xong…”
“Mấy giờ cũng chờ cậu.” Từ Lan vừa nói chuyện điện thoại với hắn tay vẫn loách choách gõ chữ cảm ơn người đã lấy kịch bản giúp mình, “Đoàn phim này cũng đang chạy đua với thời gian để kịp đăng ký tranh giải, chỉ cần cậu đọc kịch bản xong, cảm thấy thích, muốn diễn, chị nhất định sẽ giành nó về cho cậu, được không?”
Dù sao sau mông còn có một Tạ Lĩnh Hy đang đuổi theo, làm sớm được chừng nào hay chừng ấy.
Nhậm Khâm Minh nghĩ một chút: “Được.”
Từ Lan: “Nhân tiện cậu bảo Tiểu Tụng giúp cậu tham mưu một chút.”
Nhậm Khâm Minh lần này không do dự: “Được.”
Nhắc đến Tạ Lĩnh Hy, xem như là giống hắn rồi lại không giống hắn.
Người này tuy không có bối cảnh gì, nhưng là ngôi sao nhí ra mắt đã nhiều năm, tài nguyên và các mối quan hệ tích góp được cho tới nay không phải ít, ở trong giới giải trí như cá gặp nước, khứu giác với thứ tốt so với hắn thì nhạy bén hơn nhiều.
Nếu không phải nghe nói Tạ Lĩnh Hy cũng muốn tranh, hắn còn lâu mới nỗ lực như vậy.
…
Nguyễn Tụng dỗ Nhậm Khâm Minh nghe điện thoại xong thì vào phòng tắm tắm rửa, nhan tiện kiểm tra email của mình.
Mấy hôm trước, sau khi anh chặn tất cả các phương thức kết bạn Wechat rồi đổi tên Wechat thành địa chỉ email liên hệ, gần như thư mới chưa đọc mỗi ngày đều là 99+, người tìm tới thuộc đủ mọi thành phần.
Có người chân thành nghiêm túc gửi bản giới thiệu dự án đến mời hợp tác; cũng có người hỏi thăm trong tay anh có sẵn kịch bản nào không, muốn mua lại; cũng có người trực tiếp hỏi anh có ý tưởng sáng tác nào mới chưa.
Mọi người ngay cả việc liệc email của mình có được lật thẻ bài, mở ra xem hay không cũng không biết, nhưng mấy lời khách sáo, thao thao bất tuyệt vẫn một đống lớn.
Loại đãi ngộ này không cần nói đến Nguyễn Tụng trước đây, có là Phương Duy cũng chưa từng được trải nghiệm qua.
Nhưng trong hòm thư nhiều nhất vẫn là người đến bấu víu quan hệ, để lại số Wechat của chính mình, hi vọng anh có thể thêm bạn trò chuyện.
Nguyễn Tụng nằm trong bồn tắm, lướt tay gạt gạt, liên tiếp mấy email đều là thể loại này, xem mà chỉ muốn ngủ gật, nhìn đoạn lớn đoạn lớn nhữ chóng hết cả mặt.
Cuối cùng vẫn là Nhậm Khâm Minh ban nãy đã hẹn gặp lại trên giường đi vào, vớt anh ra khỏi bồn tắm.
“Khó thở tức ngực mà còn ngâm nước dễ váng đầu lắm.” Nhậm Khâm Minh dùng khăn tắm bọc anh lại, lau khô nước, còn giúp anh mặc quần áo ngủ.
Nguyễn Tụng cầm điện thoại di động, mặc đỏ bừng, nhìn cũng biết là đã choáng đầu lắm rồi: “Nhanh thế, nói chuyện xong rồi à?”
Nhậm Khâm Minh: “Ừ, chỉ nói một chút, xong gửi kịch bản mới cho em.”
“Ồ.” Nguyễn Tụng ậm ừ đáp một tiếng xong không nói gì nữa.
Nhậm Khâm Minh vừa nhận điện thoại xong, mới chỉ nhìn lướt qua tiêu đề kịch bản, vốn định vào phòng thảo luận thêm với Nguyễn Tụng hai câu, kết quả lại thấy cả người Nguyễn Tụng uể oải, mắt díp lại muốn ngủ, cho nên cuối cùng lại sửa miệng.
Giúp anh mặc quần áo tử tế, cài cúc đàng hoàng, nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, em tắm xong sẽ lên giường đọc kịch bản.”
Nguyễn Tụng vốn không buồn ngủ lắm, nhưng vừa nãy vừa ngâm người vừa xem email làm hai mí mắt anh dính lại với nhau không nhấc lên nổi, một lúc lâu mới nói: “… Thế thơm thơm làm sao bây giờ?”
Nhậm Khâm Minh cũng không ngờ bây giờ anh vẫn còn nhớ đến chuyện này, vui vẻ nói: “Vậy bây giờ anh hôn em nhé?”
Hai người mặt đối mặt, bụng dưới dán bụng dưới, Nguyễn Tụng vịn bả vai hắn.
Nhậm Khâm Minh đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng để được hôn rồi, ai ngờ lúc môi Nguyễn Tụng sắp đến gần, anh lại đột nhiên buông ra, quay người đi ra ngoài: “Thôi, hay là chờ cậu lên giường rồi hãy hôn đi, giờ hôn không ai thấy, đến lúc đó cậu đừng hòng vòi thêm.”
Nhậm Khâm Minh bị anh chọc cho bật cười.
Phạm vi ghi hình của camera phát trực tiếp tối nay chỉ đến chỗ cửa phòng tắm.
Khán giả thấy Nguyễn Tụng đi vào phòng tắm xong không đi ra, Nhậm Khâm Minh nhận điện thoại xong cũng đi vào.
Thực sự là một cơ hội tuyệt vời, không bị ai quấy rầy lại còn không bị cắt nước nóng.
Mọi người cứ tưởng hai người nhất định định sẽ nán lại “Quậy” ở bên trong một lúc lâu mới có thể đi ra, đồng hồ bấm giờ đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, muốn tính thời gian cho Nhậm Khâm Minh rồi.
Ai ngờ chưa được nửa tiếng Nguyễn Tụng đã quần áo chỉnh tề đi ra.
Nhưng chờ mọi người ghé sát vào màn nhìn muốn nhìn kỹ một tí, nửa người mới lộ ra phía ngoài của Nguyễn Tụng đã bị người nào đó ở trên trong, duỗi tay ôm eo kéo trở lại.
Chờ lần tiếp theo trước ống kính có người xuất hiện thì đã là chuyện của ba phút sau.
Lần này thậm chí không cần kính lúp để soi, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra, bờ môi mỏng trên làn da trắng nõn của Nguyễn Tụng đỏ đến lạ thường.
Nhậm Khâm Minh vừa kéo anh lại, mạnh mẽ đẩy anh lên bồn rửa mặt gần cửa.
Nói một cách mỹ miều là, dù sao hôn rồi cũng không ai nhìn thấy, hắn có thể nói là chưa hôn rồi vòi thêm.
…
Chờ Nhậm Khâm Minh tắm xong đi ra, Nguyễn Tụng đã nằm trên giường ngủ ngon lành.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ để chừa lại một ngọn đèn ở đầu giường, tỏa ra sắc vàng ấm áp, ánh sáng yếu ớt chiếu lên nhúm tóc rối lộ ra khỏi chăn của Nguyễn Tụng.
Cả người anh rúc ở trong chăn, thân thể cuộn tròn nhô lên thành một gò núi nhỏ.
Nhậm Khâm Minh nhìn thế, khóe miệng có chút không kiềm được cong lên, hắn rón rén đi tới phía bên kia giường, vén chăn lên nằm vào cùng.
Mà không biết có phải Nguyễn Tụng thích ngủ sát mép giường hay không, gần như sáng nào khu bình luận cũng phải thấy ít nhất một lần cảnh Nhậm Khâm Minh từ phía sau ôm người kéo trở lại.
Hôm nay Nguyễn Tụng đang ngủ say, Nhậm Khâm Minh càng cẩn thận hơn, vốn chỉ muốn kéo người về một chút rồi dém chăn cho anh.
Kết quả hắn vừa mới chạm vào, Nguyễn Tụng đang nửa mê nửa tỉnh ngửi được mùi bèn duỗi tay, vươn người ôm lấy eo Nhậm Khâm Minh bên cạnh: “Tắm xong rồi à…”
Nhậm Khâm Minh thành thạo chộp cái gối dựa gần đó đệm ra sau lưng, dịch người xuống, hơn nửa người đều nằm vào trong chăn để Nguyễn Tụng gối lên bụng mình thoải mái hơn, thấp giọng hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
Nguyễn Tụng không thèm hé mắt, ôm eo hắn: “Giường ở đây mềm quá…”
Nguyễn Tụng từ nhỏ quen nằm giường cứng.
Loại đệm Simmons[1] ở nhà gỗ nhỏ đã là cực hạn của anh rồi, khách sạn này là khách sạn cao cấp, vừa nằm xuống giường đã thấy lún cả người, ngủ mà cả người đều khó chịu.
Nhậm Khâm Minh bèn trượt vào trong chăn thêm một chút, ôm eo Nguyễn Tụng, xách người nằm lên ngực mình: “Vậy anh gối lên em mà ngủ, vừa vặn em có thể nằm nghịch điện thoại.”
Dù sao vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, hắn không thể công khai nói mình xem kịch bản được.
Nguyễn Tụng biết thế, ngẩng đầu lên ghé vào tai Nhậm Khâm Minh, thì thầm: “Vậy xem xong nhớ gọi tôi.”
Nhậm Khâm Minh: “Gọi anh làm gì?”
“Tham mưu cho cậu một chút chứ sao, chị Lan nói với tôi rồi.” Đường nét quai hàm của Nguyễn Tụng rất mượt mà, lúc ngước đầu lên dựa vào ngực Nhậm Khâm Minh nói chuyện trông vừa ngoan ngoãn vừa đẹp mắt, cái gáy thon dài lộ rõ đường nét, “Cậu xem xong rồi tóm tắt nội dung lại cho tôi, xem là loại đề tài nào, tôi nghe là biết doanh thu phòng vé có cao không.”
Khu bình luận lại bắt đầu ồn ào đòi quyên góp ủng hộ tiền cho ekip chương trình để mua micro mới xịn hơn.
Nghe cũng không nghe ra hai người đang nói cái gì, chỉ thấy Nhậm Khâm Minh đột nhiên nở nụ cười, giống như dỗ trẻ con mà cúi đầu nói với người trong ngực mình: “Thầy Nguyễn của chúng ta thật là giỏi, còn có thể vừa nghe là biết.”
Nguyễn Tụng đang buồn ngủ, vừa đáp vừa ngủ thiếp đi: “Tôi biết mà…”
Vừa nói dứt lời, người đã ngủ say.
Nhậm Khâm Minh vươn tay giúp anh vén mấy cọng tóc lòa xòa trước trán, lại kéo chăn đắp thật kỹ cho anh rồi mới bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Khu bình luận mới đầu còn tin lời Nhậm Khâm Minh, nghĩ là hắn đang nghịch điện thoại thật, nhưng không bao lâu, họ đã từ tư thế nhìn chăm chú không chớp mắt cùng điệu bộ ngón tay lúc lướt điện thoại của hắn mà nhận ra có gì đó không đúng.
[Đây là làm cái gì vậy, xem chăm chú thế.]
[Vấn đề là ảnh đã xem một tiếng rồi đấy (Mị muốn hỏi một chút, vai ảnh không thấy tê hả, cứ thế, không nhúc nhích gì cho thầy Nguyễn gối lên như vậy á (?))]
[Tui không sợ tê tay tê vai nè, xin hỏi xếp hàng làm gối cho thầy Nguyễn ở đâu dzợ, giơ tay xung phong.jpg]
[Này cũng không giống như đang nói chuyện với người khác, chủ yếu là chưa từng nghe nói Chó cỏ có ở thích đọc tiểu thuyết.]
[Người đại diện gọi điện tới gấp như vậy, chắc là vì có công tác nhỉ, có phải đang làm nhiệm vụ gì không?]
[Hờ? Diễn viên còn có nhiệm vụ gì phải làm à?]
[Đương nhiên là có rồi, nếu kịch bản cải biên từ tiểu thuyết hay chuyển thể gì đó thì phải đọc rất nhiều sách tham khảo, mỗi lần Chó con đóng phim đều sẽ đọc nguyên tác một lượt đấy.]
[Đúng vậy, phương diện này anh ấy vẫn luôn rất nghiêm túc. Ban nãy chị gái đại diện gọi điện gấp như vậy, chắc là có bộ phim điện ảnh nào chuyển thể từ tiểu thuyết rồi, có tin anh ấy sẽ đóng vai chính trong bộ phim chuyển thể từ cuốn “Ba người đàn ông trung trực” của thầy Hoắc Đinh thì phải, bộ truyện ấy được viết trong suốt bảy, tám năm gì đó, dày lắm.]
[Mọi người cứ ở đó thảo luận về Chó cỏ đi, tui lặng lẽ ôm thầy Nguyễn đi đây, thầy Nguyễn ngủ ngoan quá trời, liếm màn hình.jpg]
…
Vì kịch bản là bản scan chứ không phải file mềm gốc ban đầu.
Có rất nhiều đoạn do có nếp gấp hoặc do lúc scan không cẩn thận, cho nên chữ bên trên chỗ tỏ chỗ mờ.
Nhậm Khâm Minh cứ tưởng xem như vậy sẽ rất vất vả, dù sao hôm nay đi đi lại lại một ngày, bản thân hắn cũng có chút buồn ngủ.
Kết quả không ngờ vừa mở ra đọc vài dòng, lực chú ý đã hoàn toàn bị câu chuyện hấp dẫn.
Chả mấy chốc mà hắn đã xem đến quên cả thời gian, lật hết trang này đến trang kia, hoàn toàn quên béng ý định ban đầu của mình là gì, chỉ một lòng một dạ muốn biết sau đó vai chính gặp phải những gì.
Ngoài dự liệu của hắn, kịch bản này lại là một bộ có chủ đề về phòng chống tội phạm.
Vai chính là một người tuổi tác xêm xêm với hắn, trên người mang “Tội danh giết người”.
Mở đầu câu chuyện là những bài báo ngợp trời, đưa tin về những tội ác kinh hoàng của hắn, giết người phóng hỏa, không có chuyện ác nào là không làm, khiến toàn xã hội vô cùng quan tâm, sở cảnh sát địa phương treo thưởng một khoản kếch xù để thu thập tất cả manh mối về hắn.
Theo mức độ quan trọng của manh mối được cung cấp, phần thưởng có thể dao động từ 10 nghìn đến 100 nghìn, tổng mức chi trả vô cùng đáng kinh ngạc.
Cảnh sát phàm là nghe được chút gió thổi cỏ lay đều sẽ dốc toàn bộ lực lượng tra xét, cuối cùng dựa vào manh mối đáng tin cậy mà một người dân địa phương cung cấp, biết được đối tượng đang ẩn náu tại một thôn nhỏ vẫn chưa rời đi.
Nội dung câu chuyện lấy xuất phát điểm là từ góc nhìn của cảnh sát, sau nhiều làn xuất quân lần theo dấu vết đối nghi phạm nhưng không có kết quả, cuối cùng nhận được tin tức từ người dân địa phương, khoanh vùng được phạm vi tìm kiếm là trong thôn của người đến báo án.
Cảnh sát có lẽ đã hạ quyết tâm, bắt nghi phạm về quy án bằng mọi giá.
Gần như người dân chân trước vừa báo án, chân sau cảnh sát đã ghìm súng bao vây toàn bộ thôn, tới cửa từng nhà lục soát.
Mà gia đình tới báo án kia lại rất tích cực dẫn theo cảnh sát tới sân sau nhà mình, chỉ cho cảnh sát xem, tối qua lúc mình dậy đi tiểu đêm đã thấy nghi phạm chạy theo hướng nào.
Sân sau là một dãy nhà ngói bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc um tùm cao đến nửa người, cũng may là cảnh sát thực sự tìm ra dấu giày phù hợp với vóc dáng của vai chính trên lớp bùn đất, phương hướng nhắm thẳng về phía bến xe phía nam tỉnh.
Cảnh sát cho rằng vai chính cuối cùng không chịu được nữa, quyết định bỏ trốn nên mới làm bại lộ hành tung.
Vì đã cung cấp được manh mối vô cùng quan trọng, cho nên sở cảnh sát lập tức thưởng cho gia đình kia 50 nghìn tệ.
Nhóm cảnh sát lục soát nhà những người dân còn lại trong thôn không thu hoạch được gì, lại rầm rộ lui quân, dự định trở về tiếp tục tra xét theo hướng bến xe phía nam tỉnh.
Nhưng chờ cảnh sát vừa rời khỏi, trong thôn nháy mắt thay đổi ⸺⸺ nhân vật chính căn bản không hề rời đi.
Hắn không chỉ không đi mà thậm chí còn từ trong hầm chứa đồ của gia đình báo án kia chui ra ngoài, người trong thôn nhìn trái nhìn phải một cái, đều giúp hắn che đậy.
Mãi đến khi Nhậm Khâm Minh nhìn thấy nhân vật chính để người dân kia nhanh chóng cầm 50 nghìn đó đến bệnh viện mua thuốc chữa bệnh cho con nhỏ, mới nhận ra trong đó có lẽ còn có bí mật.
Vừa rồi cảnh sát lục soát nhà cửa của tất cả người dân trong thôn, nhưng lại vô ý không ta xét kỹ căn nhà của người tới báo án.
Nói là cung cấp manh mối, thực ra chỉ là bọn họ cố ý đóng kịch để lấy được phần thưởng.
Hình tượng dữ tợn hung ác trước đó được đắp nặn trước đó của nhân vật chính đã hoàn toàn sụp đổ trước thái độ của người dân trong thôn đối với hắn.
Gia đình nhận được tiền thưởng kia cảm thấy mình đã khiến nhân vật chính phải mạo hiểm quá lớn, trong lòng vô cùng hổ thẹn, nói gì cũng nhất quyết phải chia ra 30 nghìn từ trong số tiền nhận được đưa cho nhân vật chính để hắn giữ lại trên đường thoát thân.
Nhân vật chính không muốn vì thế vội vàng quay lại trong nhà người nọ thu dọn hành lý của mình, định đi về phía ngược lại, lên phương bắc.
Người dân lo lắng cho hắn lại không có cách nào, chỉ có thể gom góp mỗi nhà một ít lương thực đưa cho hắn.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều sẽ không nhịn được cảm thấy hiếu kỳ, một kẻ mang tội danh giết người trên lưng, rốt cuộc mang theo bí mật gì mà có thể khiến những thôn dân thành thật chất phác này bao che cho mình như vậy.
Sau đó chính là hành trình chạy trốn của nhân vật chính kèm theo quá trình vạch trần sự thật.
Nhậm Khâm Minh đắm chìm vào việc “Xem ảnh”.
Từ lúc 11 giờ đêm mở kịch bản ra, cho đến tận hai giờ sáng, hắn đọc một mạch xong hết toàn bộ câu chuyện, tròn ba tiếng ngồi dựa vào thành giường không nhúc nhích, ngay cả Nguyễn Tụng đang dựa vào ngực mình đã tỉnh giấc lúc nào hắn cũng không biết.
Nếu không phải hắn thỉnh thoảng phải động ngón tay để lật trang, khán giả đều tưởng phòng phát sóng bị đứng hình rồi.
Chờ Nhậm Khâm Minh đọc xong dòng cuối cùng.
Nguyễn Tụng đã hoàn toàn tỉnh ngủ, hỏi hắn: “Hay như vậy hả?”
Nhậm Khâm Minh bị kết cục cuối cùng làm cho chấn động, thậm chỉ không kịp phản ứng lại là Nguyễn Tụng đang nói chuyện với mình: “Đúng là rất hay, mỗi một điểm gay cấn đều được dàn dựng rất tốt…”
“Sao anh lại tỉnh rồi?” Nhậm Khâm Minh chợt khựng lại, “Em làm ồn đánh thức anh à?”
“Sao mà ồn, nằm im không nhúc nhích đọc bằng mắt là làm ồn à?”
Nguyễn Tụng vừa rồi ôm hắn, có lẽ cũng đã nhìn thấy chân tướng được công bố ở kết cục, có thể hiểu được tại sao Nhậm Khâm Minh lại tập trung như vậy, “Cần tôi tham mưu cho cậu một chút không?”
Khu bình luận đang vểnh tai chuẩn bị sẵn tư thế để nghe ngóng, Nhậm Khâm Minh đã đưa tay rút phích cắm máy quay.
Vặn người thả lỏng mấy khớp cơ do nằm im bất động một lúc lâu mà tê rần như bị gỉ sét, tinh thần Nhậm Khâm Minh lại rất phấn khởi, lật người trực tiếp nằm xuống gối: “Em cảm thấy không cần xem mấy bộ kia nữa, để chị Lan đi tranh thủ bộ này luôn cũng tốt.”
Nguyễn Tụng đã ngủ đẫy giấc, cũng lật người nằm úp sấp cạnh hắn: “Vậy cậu đi nói với chị Lan trước một tiếng đi, chị ấy nhất định vẫn còn đang chờ đấy.”
Nói về vấn đề kịch bản quả thực anh là dân chuyên, nhưng Nhậm Khâm Minh quay phim nhiều năm như vậy, chút năng lực giám định đó Nguyễn Tụng tin hắn cũng phải có.
Nếu đối phương đã không chủ động nhờ trợ giúp, anh cũng buông tay không hỏi nhiều nữa.
Nguyễn Tụng lười biếng chống cằm, nhìn Nhậm Khâm Minh nhắn tin wechat cho Từ Lan, lại thuận miệng hỏi: “Có nữ chính không?”
Nhậm Khâm Minh lập tức dừng lại nhìn anh: “Nữ chính chắc là sẽ có, phần diễn cũng không ít, nhưng không có cảnh tình cảm… Anh để ý à?”
“Tôi có bệnh hay sao mà để ý cái này làm gì.” Nguyễn Tụng tức giận, “Tôi chỉ tò mò không biết ai sẽ phối diễn với cậu thôi, muốn xem đội hình thế nào.”
Nhậm Khâm Minh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gõ chữ vào khung chat rồi ấn gửi đi: “Đội hình rất tốt những diễn viên khác cũng đã xác định được rồi, chỉ còn có nam chính nữa thôi, ban nãy chị Lan nói, nữ chính hình như là Trương Kiều Ngữ.”
Nguyễn Tụng: “?”
Nhậm Khâm Minh không hiểu lắm dấu chấm hỏi này của anh là sao, cũng: “?”
Nguyễn Tụng: “Trương Kiều Ngữ không phải là nghệ sĩ trước đây chị Lan từng dẫn dắt à?”
Nhậm Khâm Minh vẫn còn giật mình, cười ngố: “Trùng hợp thế à.”
Nguyễn Tụng ghét bỏ liếc hắn: “Trùng cái gì mà hợp, chồng trước của chị Lan chính là ngoại tình với người này, lúc chị Lan đang mang thai thì đòi ly hôn.”
Nhậm Khâm Minh: “???”
Năm đó Trương Kiều Ngữ kia chính là một ngôi sao nhỏ còn chưa đủ tư cách lên được tuyến 18, sau khi đá chồng Từ Lan đi, không biết là leo lên được nhóm thần tiên nào, tài nguyên sau này đều rất tốt, không ngừng nâng cô nàng lên.
Ngắn ngủi có mấy năm, giờ cũng tính là người có số có má.
Nguyễn Tụng có chút không hài lòng: “Chuyện mà ngay cả tôi cũng biết sao cậu lại không biết chút gì thế? Trong bao nhiêu người đại diện như vậy, ít nhất chị ấy cũng là người quan tâm đến cậu nhất, mỗi ngày chạy theo cậu xử lý công chuyện, cậu không để tâm đến người ta một chút nào hả?”
Nhậm Khâm minh bị mắng run lên hai cái, đang định cúi đầu thu hồi tin nhắn vừa gửi đi thì Từ Lan đã trả lời lại.
[Từ Lan: Ok, ngày mai chờ tin tốt của chị.]
Không hề có chút vết tích nào là có quan hệ cả.
Nhậm Khâm Minh cầm điện thoại càng thấy mờ mịt hơn, nửa đêm nằm song song với Nguyễn Tụng ở trên giường, giương mắt nhìn nhau.
…
Sáng sớm hôm sau, hiếm khi có cơ hội được ngủ nướng, hai người nằm đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Khán giả trong phòng trực tiếp đã gõ bát gõ đũa, sáng sớm tinh mơ đã xếp hàng chờ bọn họ mở máy quay lên.
Xong còn chen nhau nói, bên nhà Khương Kỳ Kỳ với Tần Tư Gia chín giờ đã dậy ăn sáng, giờ sắp ăn được cả bữa trưa nữa rồi, mà bên đôi này đến cái ảnh cơm còn chưa mò ra được.
Đáp lời là một loạt comment gào khóc thảm thiết “Đứa nhỏ chết đòi”, cuối cùng lúc 11 rưỡi, khu bình luận cũng được toại nguyện, lấy được thẻ số tình yêu.
Màn hình bật lên một cái đã bị sắc đẹp tập kích.
Hai người Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng đã thay xong quần áo, đứng song song với nhau trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, không trang điểm, mặc mộc một trăm phần trăm được máy quay độ nét cao quay cận cảnh.
[Tui nói thiệt nhá, nếu bà xã ở nhà đẹp được như vậy, vậy tui có thể không làm người trong sáng, không màng thiên hạ, không trêu chọc hoa thơm cỏ lạ bên ngoài, chắp tay trước ngực.jpg]
[Chả trách, bao sao Chó cỏ xông pha ngang dọc trong giới giải trí xô bồ mà định lực lại tốt như vậy, chủ yếu là do ngưỡng cửa cao, tầm mắt không thể thấp được, chắp tay trước ngực.jpg x3]
Hai người vốn đã rửa ráy xong xuôi, Nhậm Khâm Minh không biết lại giở chứng gì mà tập trung nhìn chằm chằm Nguyễn Tụng trong gương.
Nguyễn Tụng lấy khăn lau mắt được một nửa, bị hắn nhìn vậy thì không hiểu gì cũng giương mắt nhìn lại.
Tất cả mọi người trong phòng trực tiếp đều chờ xem tên Chó cỏ này định làm gì.
Nhâm Khâm Minh chống tay lên thành bồn rửa mặt, nghiêng người: “Có phải anh còn nợ em cái gì không nhỉ?”
“?”
Nguyễn Tụng hoàn toàn mất trí nhớ.
Nhưng mà khu bình luận vẫn nhớ rõ.
[Ý, là thơm thơm!!! Tối qua thầy Nguyễn đã đồng ý là sẽ thơm thơm rồi!!]
Nhậm Khâm Minh ám chỉ, chỉ chỉ môi mình.
Nguyễn Tụng hiểu ra, nhíu mày lại: “Lại còn cái kiểu không quay được thì không chịu nhận nữa à. Nếu không bây giờ tôi vạch quần áo lên cho máy quay xem, để mọi người đoán coi tại sao tận giờ này chúng ta mới rời giường nhé?”
[?]
[Được được được, quá tốt luôn!!!]
Nguyễn Tụng nói xong là muốn làm luôn, Nhậm Khâm Minh lập tức chịu thua nắm chặt lấy tay anh: “Anh không muốn hôn em thì em hôn anh là được rồi, có chút chuyện nhỏ như vậy, không cần rắc rối.”
Nói xong, Nhậm Khâm Minh không chút xấu hổ, chủ động sáp lại hôn một cái lên má Nguyễn Tụng.
Khu bình luận tập thể đánh dấu chấm hỏi.
[??? Sao mới một buổi tối thôi, Chó cỏ đã đột nhiên học được cách đùa giỡn lưu manh rồi?]
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận: Mắt thấy mới mới là thật, không cho xem thơm thơm thì nhìn cái này cũng được, đứa nhỏ không ngại đâu, khuôn mặt nhỏ háo sắc,jpg
Chó cỏ: Cám ơn vì đã có lời, nhưng mà tôi để ý.
– —
[1] Simmons là thương hiệu nệm hàng đầu thế giới được thành lập từ năm 1870 tại Mỹ, là công ty tiên phong trong việc sáng chế các công nghệ hỗ trợ giấc ngủ. Một trong những sáng chế tiêu biểu nhất của Simmons là công nghệ lò xo túi truyền thống được phát minh vào năm 1925. Lò xo túi là cốt lõi trong tất cả các dòng nệm của Simmons, hệ thống lò xo túi giúp hỗ trợ tối ưu và giảm bớt xung động cơ thể, mang đến một giấc ngủ vô cùng thoải mái.