Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 11



[Kể chuyện cười, Nhậm Khâm Minh là người tốt.]

[Cám ơn Diêm vương, tôi tỉnh rồi, hai tay chắp trước ngực.jpg x3]

[Đã bảo ba của con vẫn là ba của con mà, Nhậm Khâm Minh không hề thay đổi, chỉ là do chúng ta không phải thầy Nguyễn thôi, ôm quyền.jpg]

[Chúng ta một đống fan vợ ở đây, ảnh lại là kiểu sợ vợ, doge.jpg]

[Bảo ảnh là kiểu cuồng tiêu chuẩn kép không ai ý kiến gì đâu nhỉ (…)]

[Nhậm Khâm Minh? Ngọt ngốc dính người? Không tồn tại, ai có được thầy Nguyễn Thì người đấy ngọt thôi, hóa thân thành quả chanh.jpg]

Ở một đầu khác, Nguyễn Tụng đang đứng ở ban công ngoài phòng khách lớn của nhà gỗ nhận điện thoại.

Tuy nói chương trình vẫn đang quay, lại còn là một chương trình phát sóng trực tiếp 19 ngày liên tục không gián đoạn, nhưng không có khả năng thật sự không để cho khách mời một chút không gian riêng tư nào, ngay cả điện thoại cá nhân cũng không cho nhận.

Lần này gọi cho Nguyễn Tụng là một số điện thoại lạ mã đầu của thành phố A.

Làm cái nghề này của bọn họ, nhận điện thoại số lạ là chuyện quá bình thường.

Từ sản xuất, đạo diễn, các loại công ty Điện ảnh & Truyền hình… Cho đến biên kịch trong nghề, vĩnh viễn luôn có đủ các kiểu người kỳ lạ cổ quái từ trong góc nào đó nhô ra.

Hoặc cũng có xác suất là bạn cũ từ tám đời trước gọi điện đến để vay tiền.

Cho nên Nguyễn Tụng nhận điện thoại, nghe giọng thì hoàn toàn không nhớ nổi bên kia là ai.

Đối phương cũng kỳ lạ là không thèm tự giới thiệu, mà nói luôn: “Anh có yêu cầu gì thì cứ đưa ra.”

Nguyễn Tụng hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Yêu cầu gì cơ?”

“Liên quan đến anh…” Người đàn ông bên kia dừng lại, giọng nói trầm thấp, “Anh không biết tôi là ai à?”

“???”

Nguyễn Tụng tức khắc cau mày, who are you: “Dựa vào đâu mà tôi phải biết anh là ai?”

Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, dường như hoàn toàn không ngờ đến tình huống Nguyễn Tụng không nhận ra mình: “… Chúng ta mời gặp cách đây không lâu.”

Huyết áp Nguyễn Tụng tăng vọt.

Còn đang tự hỏi người này từ đâu mọc ra thì một ứng cử viên nào đó hình như từng quen lướt qua trong đầu anh.

Khán giả trong phòng phát sóng nhờ có thiết bị thu âm tối tân trong phòng khách, nghe thấy Nguyễn Tụng ở ngoài ban công tức cười “Ha” một tiếng.

“Nghĩ cả nửa ngày, hóa ra lại là cậu, em trai thật sự không chịu từ bỏ ý định à, bộ trong nhà có mỏ quặng sao, dự án lớn như vậy không còn chuyện gì cần cậu quan tâm nữa à? Cả ngày cứ liều chết làm phiền tôi thế.”

“Nghe trộm” được câu này, khu bình luận trôi lập tức nháo nhào như ong vỡ tổ, comment chạy như bay.

[Oa, rốt cuộc thầy Nguyễn làm nghề gì vậy, cảm giác rất là lợi hai nha.]

[Đối phương đang xin xỏ anh ấy hở?]

[Ekip chương trình định bao giờ mới công bố nghề nghiệp khách mời vậy, sốt ruột quá đi.]

[Tới tham gia show này toàn là nghệ sĩ idol, lần đầu tiên xuất hiện một người mà baidu.baike không thể tra được thông tin.]

[Nói cái gì mà dự án lớn kìa, đừng nói ảnh là cái giám đốc chuyên quyền độc đoán gì đó nhá.]

[Người anh giai nhà này thích, tất nhiên là không đơn giản!]

[Đối phương liều chết quấn lấy, chứng tỏ thầy Nguyễn đóng một vị trí quan trọng không thể thay thế trong dự án! Là cốt lõi của vấn đề!]

[Thôi được rồi, loại tính cách kiểu này chắc hẳn năng lực chuyên môn cũng không kém đâu (?)]

[Đúng vậy! Hơn nữa anh ấy ăn mặc cũng rất tùy ý, không hiểu sao có loại cảm giác tương phản kiểu anh đại dễ thương!]

Lúc Nguyễn Tụng tiện tay đặt mua bộ quần bò áo phông này trên trang web nào đó, có nằm mơ cũng không nghĩ được, ý cảnh của chúng nó còn có thể lý giải thành như vậy.

Càng không ngờ trong giới này, anh lại đụng trúng loại trẻ con miệng còn hôi sữa hiếm có khó tìm kia.

“Đây là dự án đầu tiên tôi tiếp nhận, tôi hi vọng nó có thể thành công tốt đẹp, cho nên tôi kiên trì muốn chọn ý tưởng góc nhìn của anh, anh muốn có bao nhiêu tiền nhuận bút, hay muốn ghi tên lên tác quyền, chúng tôi bên này đều đồng ý nhượng bộ.”

Cố Dữ Châu tự nhận là lời này của mình, về tình về lý đều khá là thành khẩn, đi vào lòng người.

Nhưng đổi lại chỉ có sự cười nhạo cạn cả lời của Nguyễn Tụng: “Em trai à, sao em không nói cho anh đây biết, rốt cuộc năm nay em trai bao lớn? Hai mươi lăm? Hay hai mươi ba? Không hiểu quy củ thì cũng thôi đi, lẽ nào em trai không chơi weibo, không xem hotsearch sao?”

Thời đại này, mọi người hoặc là chạy theo tiền bạc, hoặc là chạy theo hạnh phúc, ai quan tâm nhà mi “Kiên trì” gì, “Hi vọng” gì.

Nguyễn Tụng trước đây co được dãn được, đó là vì thiếu tiền.

Bây giờ anh tham gia show truyền hình, tiền không thiếu, sự táo bạo trong tính cách quay trở lại, so với ai cũng cứng rắn hơn.

Anh còn tưởng chỉ cần chương trình vừa phát sóng, người này thấy anh sẽ lập tức im lặng.

Xét cho cùng “Đối tượng của Nhậm Khâm Minh”, tương đương với việc có một cây rụng tiền trong sân nhà, chỉ cần động đầu ngón chân cũng biết anh không thiếu chút tiền này.

Kết quả đầu bên kia tỏ ra hết sức mờ mịt: “Đúng là tôi không chơi, hotsearch weibo có gì à?”

Nguyễn Tụng thực sự không muốn phí lời với đối phương, chỉ coi như mình đang cùng nhà sản xuất phim nói chuyện phiếm: “Tôi không hiểu trong nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mà có thể cử một người mới như cậu đi bàn chuyện, nói tóm lại cậu đừng có tìm tôi nữa, tôi bây giờ đang không vui, có cho điều kiện gì tôi cũng thấy không vui.”

[Hay lắm, “Có cho điều kiện gì tôi cũng thấy không vui”, dân làm công ăn lương chảy xuống hai dòng nước mắt ước ao, hức hức hức.]

[Thầy Nguyễn mắng người mà cứ như mắng cháu trai ý, A quá xá là A.]

[Tôi bò tường hoàn con nhà bà toàn rồi, nghe thầy Nguyễn gọi “Em trai”, da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên rồi đây, xin được quỳ gối.]

[Má ơi, tôi bắt đầu thích rồi đấy! So ra thầy Nguyễn chiều anh nhà mình quá trời! 15551]

Nhậm Khâm Minh ở phòng chụp bên cạnh chọn ảnh tuyên truyền xong quay trở về, đúng lúc thấy Nguyễn Tụng ở ban công vừa cúp điện thoại xong.

Hắn cố hết sức để bản thân trông không quá hiếu kỳ: “Ai gọi đến vậy?”

Nguyễn Tụng hoàn toàn không biết cách âm ở đây kém đến khó tin, hời hợt ném ra ba chữ: “Điện thoại rác.”

Khu bình luận trôi lại bắt đầu “A a a a a”.

[Tại sao lại có người trời sinh nên ngông cuồng như vậy chứ!!!]

[A, Mị thích nhất anh giai ngầu, anh giai ngầu đệ nhất thiên hạ.]

[Thầy Nguyễn, hoàn toàn xứng đáng với hanh hiệu mỹ nhân A hệ quyến rũ, vỗ tay.jpg x3]

[Cầu anh, anh ra mắt luôn đi, hức hức hức.]

Một bên khác, quá trình chụp ảnh của Tần Tư Gia và Trịnh Thanh diễn ra rất thuận lợi.

Chờ chọn xong ba bộ ảnh tuyên truyền, nhân viên công tác trong phòng chụp lục tục rời đi đạo diễn gọi tất cả mọi người tới phòng khách, lấy ra một phong thư đặt lên bàn trà.

Khán giả đã quen thuộc với quy trình của show, lập tức ghim sẵn nội dung trong phòng bì lên màn hình.

[Đoán thử xem lần này ekip chương trình sẽ cho sáu vị khách mời bao nhiêu phí sinh hoạt.]

[Kỳ đầu tiên là hai nghìn, hai ba bốn là một nghìn tám, kỳ thứ năm là một nghìn rưỡi, có cảm giác đến kỳ này có khi còn nghìn hai, doge.jpg]

[Nếu đúng là nghìn hai thật, chia trung bình cho 19 ngày thì mỗi ngày chỉ có 63 tệ, lại chia ra cho sáu người, mỗi người chỉ được ăn có 10 tệ một ngày thôi, che mặt.jpg]

[Này là hoàn toàn cắt đứt ý định lười biếng gọi đồ ăn ngoài của khách mời à, bữa nào cũng phải động thủ tự tay làm, nhe răng.jpg]

Liên quan đến sinh hoạt phí, kết quả xấu nhất trong lòng khách mời cũng là nghìn hai.

Ở nơi lưng chừng núi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài này, cho dù muốn gọi đồ ăn ngoài thì chắc cũng chẳng có chỗ nào cho bọn họ gọi.

Kết quả đạo diễn mở phòng bì, lấy từng tờ ông nội Mao màu đỏ bên trong ra.

Khu bình luận choáng váng, khách mời cũng hoa mắt chóng mặt.

Đạo diễn hết sức hài lòng với phản ứng của mọi người, tuyên bố: “Sinh hoạt phí kỳ sáu “19 ngày bên nhau” của chúng ta chính là năm trăm tệ, một khoản tiền kếch xù! Hi vọng mọi người nghỉ phép vui vẻ!”

[?????]

[Sáu người, năm trăm tệ?? Ekip chương trình cuối cùng cũng phát điên rồi à?]

[Ha ha ha ha ha, đậu má, 19 ngày mà có năm trăm tệ, vậy không phải mỗi ngày sáu người họ chỉ được tiêu có 26 tệ thôi sao? Kể cả có mua thức ăn về tự nấu cũng không đủ ấy chứ.]

[ Hẳn là “Khoản tiền kếch xù”.]

[Kỳ tiếp theo khéo chương trình không cho sinh hoạt phí luôn mất, doge.jpg]

Khương Kỳ Kỳ là lá ngọc cành vàng trong nhà, nào đã gặp phải cảnh này bao giờ, cô là người đầu tiên trợn tròn mắt nhìn đạo diễn: “Mấy người định để bọn tôi lên núi đào rễ cây chống đói đấy à? Năm trăm tệ, tùy tiện gọi mấy món ăn thôi là không còn miếng nào rồi!”

[Cười ẻ, Kỳ Kỳ khiếp sợ.jpg]

[Tuy năm trăm không đến nỗi chỉ gọi được mấy món, nhưng đúng là không đủ mua nguyên liệu cho sáu người ăn, doge.jpg]

Tổ đạo diễn cũng không trả lời trực tiếp, chỉ nói năm trăm vẫn đủ để sống.

Còn nói bọn họ không cần ra ngoài mua thức ăn giống khách mời các kỳ trước, chờ lát nữa sẽ có nhân viên hậu cần thống kê vật phẩm và đồ ăn thức uống mọi người cần.

Tất cả giao dịch đều tính theo giá thị trường.

Sau đó sáng sớm ngày hôm sau, nhân viên hậu cần sẽ gửi những đồ đã được liệt kê đến dưới chân núi, bọn họ tự mình cử người xuống lấy.

Trong lúc lấy đồ, còn phải bàn bạc kỹ lưỡng những thứ hôm sau cần đến nữa.

Bởi vì trong 19 ngày này, nhân viên hậu cần sẽ không lên núi, thời gian duy nhất tiếp xúc cùng bọn họ chỉ có vào sáng sớm lúc giao đồ.

“Vậy giá tiền của những món đó phải chờ đến lúc đó mới có thể biết sao?” Lương Nghệ hỏi ra vấn đề mấu chốt trước mắt.

Nếu chỉ khi gặp mặt giao đồ mới có thể biết giá cả, vậy chẳng khác gì cá nằm trên thớt mặc người chém giết, với khoản tài chính 500 tệ mỏng manh của bọn họ thực sự là chó cắn áo rách.

Cũng may tổ đạo diễn lấy từ trong túi ra một cái mã QR đã bị che mất một nửa: “Mã này có thể dùng để online hỏi giá. Đến lúc đó mọi người tự bàn bạc với nhau xem người nào sẽ chịu trách nhiệm hỏi giá, chỉ cần tránh máy quay rồi thêm Wechat của người này là được.”

Giải thích xong các nguyên tắc cơ bản, tổ đạo diễn nhanh chóng rút lui.

Khương Kỳ Kỳ từ nhỏ đến lớn đều là áo đến đưa tay cơm đến há mồm, nào phải chịu khổ như vậy bao giờ, cô đã sớm ủ rũ nằm úp sấp trên lưng Lương Nghệ, bĩu môi thì thầm: “Năm trăm tệ này, có một mình em cũng chẳng sống nổi…”

Lương Nghệ cười cười, nhã nhặn đẩy gọng kính trên sống mũi lên, thoạt nhìn tính tình rất tốt, trở tay xoa xoa đầu cô nàng, chủ động dẫn dắt cuộc nói chuyện: “Vậy bây giờ chúng ta phân công công việc đại khái của từng người nhé?”

Tần Tư Gia tính cách hướng ngoại, lập tức lên tiếng hưởng ứng; “Dù sao sáng sớm nào chị cũng phải chạy bộ rèn luyện, chị có thể phụ trách xuống núi tìm nhân viên hậu cần lấy đồ!”

Trịnh Thanh: “Một mình em chắc không cầm hết được đâu, để anh đi cùng em, sau đó anh có thể lo liệu việc rửa sạch nguyên liệu một lượt luôn.”

Suy nghĩ của Lương Nghệ khá là logic: “Ekip chương trình đã giúp chúng ta chia phòng rồi, khu vực công cộng có thể để sáu người chúng ta cùng phụ trách, 7 ngày tổng vệ sinh một lần. Kỳ Kỳ có thể phụ trách việc liên lạc hỏi giá, tôi có thể thu dọn bàn ăn và rửa chén bát, nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, trong chúng ta có người biết nấu cơm không?”

Khu bình luận dồn dập vỗ tay, cuối cùng cũng nói đến điểm mấu chốt rồi.

Bọn họ từ nãy đến giờ vẫn đang tò mò, không biết trong sáu người ai biết nấu cơm.

[Tôi cá 8 xu là không một ai biết, doge.jpg]

[Trịnh Thanh cũng không biết à? Nhìn ảnh rất có cảm giác ông nội trợ mà.]

[Trịnh Thanh còn lâu mới là ông nội trợ, anh ấy chỉ là thích ở trong nhà thôi, trước đây trên weibo cũng nói anh ấy với Tư Gia đều là người thích đồ ăn nhanh.]

[Nói không chừng thầy Nguyễn biết đó, tình huống như này bình thường ekip đều sẽ chọn một người biết nấu ăn tới, không thể cả sáu người đều không biết được.]

Hiển nhiên trong lòng nhóm khách mời cũng nghĩ y như vậy, mọi người đồng loạt nhìn nhau.

Khương Kỳ Kỳ nằm nhoài trên lưng Lương Nghệ tỏ thái độ đầu tiên: “Em thật sự không biết tí gì đâu, cùng lắm là làm được một vài loạt bánh ngọt tráng miệng thôi.”

Sau đó là Lương Nghệ: “Tôi chỉ biết nấu mì nước thôi.”

Tiếp sau đó là Tần Tư Gia và Trịnh Thanh ngồi bên tay trái anh ta: “Nhà bọn tôi từ trước đến nay chưa từng vào bếp.”

Dựa theo thứ tự chỗ ngồi, tiếp theo nên đến lượt Nhậm Khâm Minh lên tiếng.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, tầm mắt mọi người đều không hẹn mà nhảy qua Nhậm Khâm Minh, trực tiếp chiếu lên trên người Nguyễn Tụng.

Từ lúc đạo diễn phát sinh hoạt phí, Nguyễn Tụng chỉ làm khán giả ngồi xem, độ tồn tại gần như là bằng không.

Đang xem vui thì đột nhiên bị nhiều cặp mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, Nguyễn Tụng không thể tin nổi, hơi dựa người vào thành ghế: “Nhìn tôi làm gì? Trông tôi giống kiểu biết nấu cơm lắm à?”

Đừng đùa chứ, bình thường ở nhà trọ anh toàn cọ cơm của Trần Nghiêm đó.

Khương Kỳ Kỳ lập tức xì hơi, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị đập nát, cô bĩu môi dựa vào trong lòng Lương Nghệ: “Nghĩ cả ngày trời, rốt cuộc sáu người chúng ta đến một người biết nấu cơm cũng không có!”

Lương Nghệ cũng không ngờ có một ngày mình lại phải vào đứng bếp: “Cũng không thể ngày nào cũng ăn mì nước tôi làm được.”

Tần Tư Gia, Trịnh Thanh dở khóc dở cười: “Theo lý tổ đạo diễn đều sẽ điều tra trước, kiểu gì cũng có một người biết.”

[Sinh hoạt phí chỉ có năm trăm, này là muốn buộc mọi người vào bếp học nấu ăn à, ha ha ha.]

[Nói không chừng chính là vì biết không ai nấu được nên mới cố ý làm vậy đó, tạo nét cho chương trình, doge.jpg]

[Lương Nghệ vừa nói mình biết nấu mì mặt Khương Kỳ Kỳ đã tái đi rồi, xem ra anh giai này nấu mì cũng không ổn lắm đâu. Ha ha ha ha ha!]

[Nhìn thấy mọi người lúc bàn về vấn đề nấu ăn đều không hẹn mà nhảy qua Nhậm Khâm Minh, quá là chân thực luôn.]

[Chủ yếu là vừa nhìn Nhậm Khâm Minh đã thấy không thể rồi.]

[Thời đại này nào có mấy người biết nấu ăn đâu, người nổi tiếng lại bận rộn như vậy, càng không có sức mà nghiên cứu cách làm cơm.]

[Tuyệt vời ông mặt giời, kỳ thứ sáu hóa ra chính là chương trình sinh tồn dã ngoại trong rừng hoang núi thẳm, doge.jpg]

Mấy khách mời trong nhà gỗ đã héo rũ như cà gặp sương, ai nấy đều lắc đầu thở dài như tin chắc rằng, một đời anh danh của họ sẽ phải chết trong căn nhà giữa sườn núi này.

Chỉ có Nguyễn Tụng vẫn vững vàng dựa người vào ghế, trên mặt không có chút ủ rũ nào vì việc không biết nấu ăn, anh vỗ lên lưng người nào đó cũng đang im lặng.

Nhưng lần này Nhậm Khâm Minh lại hiếm thấy không như bình thường, thế mà không phản ứng lại Nguyễn Tụng, cũng không quay đầu lại mà chỉ ngồi yên ở đó, quai hàm căng cứng.

Nguyễn Tụng vỗ thêm một cái nữa: “Đừng có giả chết, nói chuyện đi.”

Năm người khác trong phòng đồng loạt quay sang nhìn.

Nhậm Khâm Minh vẫn quyết tâm giả câm giả điếc.

Nguyễn Tụng hoàn toàn không quan tâm thái độ này của hắn: “Thôi đi được chưa, có sáu người thôi cậu còn giả vờ cái gì?”

Nhậm Khâm Minh giả vờ cái gì?

Mọi người bối rối, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Vị ảnh đế cao 1m87 nào đó, trước giờ luôn mặt không biểu cảm mím môi, nét mặt lộ vẻ không tình nguyện.

“Sao lại cố chấp vậy chứ?”

Nguyễn Tụng trực tiếp tung chiêu lớn, y như dạy dỗ mấy đứa nít ranh, không chút khách khí nhéo gương mặt đẹp trai lai láng, ông trời ban chén cơm ăn của Nhậm Khâm Minh.

Khu bình luận trôi trong nháy mắt toàn là “Đậu má” phi như bay, ai cũng nói cái nhéo này vô cùng quý giá, cái anh nhéo đâu phải là mặt, toàn là đậu vàng đó!

[Trên đời này chắc chỉ có thầy Nguyễn nỡ nhéo như thế, còn có thể nhéo tới nhéo lui nữa, biến thành quả chanh.jpg]

Nhưng thực tế là Nguyễn Tụng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, đó chỉ là động tác theo thói quen.

Chỉ cần không nghe lời là Nguyễn Tụng nhéo.

Trước đây hồi còn học cấp ba, Nhậm Khâm Minh dậy thì muộn, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, hai má bánh bao mềm mềm, đi phía sau hắn, nhìn cái mông cũng thấy muốn nhéo.

Chỉ cần không nghe lời một cái là Nguyễn Tụng nhéo.

Sau đó nhéo nhéo một hồi mấy lạng thịt kia không còn nữa, năm lớp 11 Nhậm Khâm Minh cao vọt lên 1m85, thành ra mỗi lần Nguyễn Tụng đều phải ngẩng đầu lên nhìn.

Nhưng Nguyễn Tụng vẫn nhéo, không nhéo không được.

Lên lớp ngủ gật nhéo, học bài không tập trung nhéo, đi thi liên tục bị mất điểm ở cùng một dạng bài cũng nhéo.

Dưới sự huấn luyện của Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh sớm đã xuất hiện phản xạ có điều kiện.

Cho nên dù hiện giờ trong phòng có người, cộng thêm hàng ngàn hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm trong phòng phát sóng, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thấy tủi thân.

Lần thứ hai cho mọi người chiêm ngưỡng cảnh “Diêm vương mặt lạnh” trở mặt.

Nhậm Khâm Minh nhíu mày trưng lên cặp mắt cún đáng thương, má vẫn đang bị Nguyễn Tụng nhéo trong tay, khàn tiếng nói: “Nhưng em không muốn nấu cơm cho người khác ăn.”

Tất cả mọi người: “?”

Khu bình luận nổ tung.

[Ấu siệt, Nhậm Khâm Minh biết nấu cơm???]

Sau đó có một cái ID trông rất quen nhô ra.

[@ Anh Tụng da trắng xinh trai đầy khí chất: Đâu chỉ có nấu cơm, mấy người đoán xem hồi cấp ba đồ lót của Nguyễn Tụng là ai giặt, ăn dưa.jpg]

[?????]

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Tụng khoanh tay: Giặt quầ,n lót không liên quan gì đến tôi hết, đừng có bôi nhọ tôi.

– —

Mì nước (Cái này nấu đơn giản lắm, có cho mì vào nồi luộc, thêm gia vị với hành lá thôi J)))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.