Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 408: Ngoại Truyện (5) (Hoàn toàn văn)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

—Tôi sẽ yêu cậu vĩnh viễn—

Khi Ninh Vi Trần trở về nhà, Diệp Sanh đã ngủ rồi.

Bọn họ sống trong ngôi nhà mà ban đầu hắn mua ở gần Đại học Hoài An.

Trong phòng ngủ vẫn còn để đèn, có lẽ là dành cho hắn. Ninh Vi Trần cởi áo vest đen, đi tới, động tác tắt đèn rất nhẹ nhàng. Tầm nhìn ban đêm của hắn rất tốt, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ của Diệp Sanh khi đứng trước giường.

Ánh sáng và bóng tối rơi trên đôi lông mày lạnh lùng và mệt mỏi của người yêu. Lông mi đen dài, đôi môi nhợt nhạt, thậm chí cả giấc ngủ của cậu cũng giống như một thanh kiếm cắ m vào băng tuyết, khiến người ta nhìn thôi cũng phải khiếp sợ.

Giấc ngủ của Diệp Sanh luôn rất nông. Với tư cách là một thống đốc, cậu có vô số kẻ thù và không thể lơ là dù chỉ một giây. Kiếp trước, cậu chỉ có thể nhắm mắt ngủ trong chốc lát, chỉ cần nguy hiểm đến gần, cậu có thể mở mắt trong nháy mắt, một đòn gi ết chết người đó.

Thói quen này cho đến nay vẫn chưa được thay đổi hoàn toàn.

Nhưng có hắn ở bên cạnh, tư thế ngủ của Diệp Sanh lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Ninh Vi Trần nhịn không được cong lên khóe môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mũi Diệp Sanh, nhỏ giọng nói: “Anh nằm mơ à?” Đầu ngón tay hắn chạm vào môi Diệp Sanh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Trông giống như giấc mơ đẹp vậy.”

Bây giờ Ninh Vi Trần nên đi tắm rửa, dù sao thì hắn rất mệt mỏi, cho dù mất đi dị năng, nhưng đặc tính sinh ra trong biển của hắn vẫn không thay đổi, nước có thể giải tỏa rất nhiều mệt mỏi của hắn. Nhưng khi Ninh Vi Trần đứng ở bên giường nhìn Diệp Sanh, dường như sự mệt mỏi của hắn đã bị quét sạch.

Đời trước Ninh Tri Nhất muốn hắn tìm hiểu cảm xúc của con người, trong đó “tình yêu” là một điều phải học. Nhóm nghệ sĩ ai cũng ca ngợi sự ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu nhưng không ai nói rằng cảm xúc quá nhiều sẽ dẫn đến trào dâng. Hóa ra thích một người quá nhiều thường xuyên dẫn đến cảm giác khổ sở vì đau lòng cho người đó.

Mọi người trên thế giới đều ngưỡng mộ Diệp Sanh, ca ngợi cậu và sợ hãi cậu.

Nhưng mỗi lần nhìn Diệp Sanh xuyên qua biển máu và khói thuốc súng, Ninh Vi Trần đều không nghe thấy tiếng hít sâu một hơi xung quanh mình. Hắn chỉ muốn bước tới và giúp Diệp Sanh loại bỏ vết máu lạnh trên má cậu.

“Ngay từ đầu em đã không bao giờ muốn anh tham gia vào những kế hoạch này.”

Giọng nói của Ninh Vi Trần rất nhẹ nhàng. Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp và nổi bật của hắn. Ninh Vi Trần cụp mắt xuống, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt đào hoa. Ngón tay hắn lưu luyến ở trên môi Diệp Sanh thật lâu, bình tĩnh nói: “Thậm chí em không muốn anh khôi phục trí nhớ.”

Trước khi Diệp Sanh khôi phục trí nhớ, cậu chỉ là chính mình. Nhưng về sau trong câu chuyện, cậu lại trở thành “Vận Mệnh”, thành “thống đốc quan chấp chính”, đồng thời là “Nhân Chứng” do Khởi Nguyên lựa chọn. Cậu chứng kiến ​​sự thăng trầm của một thời đại, chứng kiến ​​cái chết và nỗi đau của người khác, và cảm xúc của chính cậu cũng bị chôn vùi theo thời đại đẫm máu này.

Ninh Vi Trần ấn ngón tay xuống, thăm dò một chút trong miệng Diệp Sanh, đầu ngón tay cảm nhận được cảm giác ẩm ướt mềm mại. Trên chuyến tàu Âm Sơn, khi đoàn tàu vào ga Bắc Hoài Thành, đây là cách hắn và Diệp Sanh đối đầu với nhau. Những ngón tay hắn ngả ngớn câu lấy lưỡi của người yêu, hắn nghiêng người về phía trước một cách ái muội. Diệp Sanh bị hắn ép dựa vào tường ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh lạnh lùng dường như được làm nóng, cảm xúc trong trẻo mà nóng bỏng.

Đặc biệt sống động.

Mặc dù có một người mẹ âm hồn không tan nhưng Diệp Sanh đối phó với bà rất dễ dàng. Diệp Sanh đã lên kế hoạch cho cuộc sống của mình rất rõ ràng trước khi lên đường đến Hoài Thành. Thống đốc của kiếp trước chưa bao giờ thiếu tiền, đời này làm việc bán thời gian trong một ngôi nhà ma, có đồng nghiệp và và ông chủ.

Ninh Vi Trần ra đời ở nơi khởi nguyên, xuất thân là dị giáo, hắn thực sự không hiểu về sự ồn ào của nhân loại, và cũng không muốn tìm hiểu.

Hắn luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý ở mọi nơi. Dòng người lũ lượt đến chỉ khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Kiểu náo nhiệt đạo đức giả này còn tệ hơn cả sự im lặng.

Diệp Sanh thích bóng tối, thích môi trường đơn độc và lười giao tiếp với người khác.

Nhưng điều lạ là, trong số rất ít những lần Ninh Vi Trần cảm nhận được sự ồn ào, đều xảy ra xung quanh Diệp Sanh.

Những người ở bên cạnh Diệp Sanh, dù là người tốt hay người xấu, đều sẽ luôn vô tình bộc lộ mặt thật của mình.

Giống như một phép thuật kỳ diệu.

Khi bọn họ gặp lại nhau ở Hoài Thành, Lạc Hưng Ngôn đang ngồi trong nhà chính của nhà họ Tần, không thể tin được: “Tôi từ Jerusalem trở về để xem loại kịch nhà giàu máu chó này sao?!”

Lúc ấy Ninh Vi Trần cũng tức giận đến mức bật cười, lấy cớ “cuộc gặp gỡ” ám chỉ với mọi người rằng bọn họ đã có con, hoàn toàn trói buộc Diệp Sanh vào bên người hắn.

Hiển nhiên lúc đó hắn không có ký ức gì cả, cũng không có ý định ở lại Hoài Thành bao lâu. Kết quả là hắn không thể tự chủ được ôm người đến dưới cánh chim của mình.

Hắn là người chơi cờ đằng sau Đế Quốc Dị Giáo, kế hoạch của Cố Sự Đại Vương chỉ là một phần trong việc hồi sinh 【Thảm Họa】, và việc đó không đủ quan trọng để hắn can thiệp. Nhưng Ninh Vi Trần vẫn ở lại và thậm chí còn đăng ký vào Đại học Hoài An với thân phận là sinh viên.

Chỉ cần không tiếp xúc với Đảo Bướm. Hắn có thể đảm bảo mọi điều mà Diệp Sanh mong muốn, sử dụng thân phận là người thừa kế của Ninh gia để mang lại sự giàu có cho Diệp Sanh và sử dụng thân phận là người điều hành thứ nhất để trao quyền lực và sức mạnh cho Diệp Sanh.

Chỉ cần không tiếp xúc với Đảo Bướm.

Ninh Vi Trần biết tất cả những lợi thế của mình trong xã hội loài người. Thân phận, địa vị, ngoại hình, năng lực. Hắn biết tất cả chúng một cách rõ ràng và rất giỏi sử dụng chúng.

Nếu Diệp Sanh vẫn luôn làm việc trong một ngôi nhà ma, hắn vẫn có thể đón người yêu tan làm vào một thời điểm cố định hàng ngày trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Nhưng Diệp Sanh không thể từ bỏ sự thật.

Ở cuối chiếc bàn dài trong 【Vùng Cấm Thần Minh】, khi Ninh Vi Trần dùng ngón tay nhặt bông hoa bách hợp đầu tiên lên, hắn đã nhìn thấy phần kết của 【Chuông Mùa Xuân】.

Ba giây cuối cùng của Thoi Vận Mệnh chui lên từ dưới đất. Hắn nghĩ nếu để mọi thứ dừng lại vào thời điểm này cũng khá tốt.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ.

*

Khi Diệp Sanh còn nhỏ, cậu và 【Linh Thương】 nương tựa lẫn nhau ở núi Âm Sơn, sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu đã quyết định sẽ lo cho ông đến hết quãng đường còn lại.

Cho dù ông lão còn chưa có chết, nhưng ông đã quyết định về ngôi mộ của chính mình.

“Sau khi ông chết, cháu phải rải một nửa tro của ông xuống biển, nửa còn lại rải trên núi. Biển là địa điểm cũ của cảng Frigga, còn núi thì sao?” Ông già suy nghĩ một lúc, uống một ít nước rồi nói: “Núi thì chọn núi Phàn Duyên đi.”

Diệp Sanh bình tĩnh nói: “Núi Phàn Duyên, đây là nơi ông sinh ra à?”

Ông lão trừng mắt: “Biết rồi còn hỏi!”

Lâu rồi【Linh Thương】không về, cũng không biết núi Phàn Duyên hiện tại thành cái dạng gì nên đã bảo Diệp Sanh đi đến đó xem phong thủy trước cho ông.

Núi Phàn Duyên nằm ngay cạnh Hoài Thành, nói xa không xa, nói gần không gần, Diệp Sanh quyết định lái xe đến đó vào buổi tối.

Sau khi Ninh Vi Trần xử lý xong việc nhà họ Ninh thì cũng đi theo cậu, coi như là ngày nghỉ.

Hiện tại là kỳ nghỉ đông, và núi Phàn Duyên rất đông đúc. Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng và chùa Đồng Tâm trên núi là một địa điểm để cầu nhân duyên nổi tiếng trên toàn quốc. Lái xe đến chân núi, Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn lên, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là sương mù bao quanh ngọn núi giống như một vành đai ngọc bích.

Theo lời đồn, chiếc khóa được cầu tại chùa Đồng Tâm có thể khóa chặt trái tim của hai người, từ nay về sau, họ sẽ chia sẻ sự thịnh vượng và lúc khó khăn, niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ.

Sau đó Diệp Sanh mới biết đây không phải là tin đồn. Bởi vì trước đây trên núi Phàn Duyên có một kẻ dị giáo cấp B tên là 【Phệ Tâm】, thuộc diễn đàn thứ sáu. Khi các cặp đôi tới đây, thứ họ cầu được không phải là nhân duyên mà là một lời nguyền rủa. Lòng người dễ thay đổi, chỉ cần chuyển từ người yêu thành kẻ thù thì sẽ trở thành bữa ăn của 【Phệ Tâm】.

Sự thật phi lý và đẫm máu nhưng lại được truyền từ miệng người này sang miệng người khác và trở thành câu chuyện được yêu thích.

Diệp Sanh không có hứng thú với việc leo núi, nhưng Ninh Vi Trần đang đọc hướng dẫn về chùa Đồng Tâm.

Diệp Sanh kinh ngạc: “Cậu xem cái này làm gì?”

Ninh Vi Trần: “Thật thú vị phải không?”

Diệp Sanh lắc đầu.

Khi nghĩ đến 【Nhà Truyền Giáo】 bi3n thái, cậu không hề mong đợi gì vào những đồ vật thần thần quỷ quỷ này.

Trên đường lên núi, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần gặp nhiều người đến làm quen bắt chuyện.

Sau đó, Ninh Vi Trần dứt khoát nắm tay Diệp Sanh đi để chứng tỏ bọn họ là một cặp.

Đỉnh núi có độ cao khoảng hai nghìn mét, đỉnh núi dốc đứng, đường đi hiểm trở. Các bậc thang treo trên vách đá với một góc 90 độ, nhìn từ xa trông giống như một đường thẳng kéo dài lên trời.

Rất nhiều người đi đến giữa sườn núi cũng đã thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng, tay chống lên gậy leo núi.

Nhưng Ninh Vi Trần và Diệp Sanh lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Diệp Sanh dùng điện thoại di động chụp ảnh và gửi cho ông già. Khi bọn họ đi bộ đến chùa Đồng Tâm trên đỉnh núi, thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một cái cây khô thật lớn, phủ đầy những dải ruy băng cầu phúc màu đỏ và treo những chiếc chuông nhỏ, khi gió thổi qua không ngừng kêu vang, những chiếc khóa đồng tâm được treo dày đặc trên hàng rào dây thép của chùa.

Gần đó có rất nhiều người bán nhang và hoa.

Nhiều cặp đôi leo đến đỉnh núi và chọn cách tỏ tình tại đây.

“Chờ em một chút.” Ninh Vi Trần nói với Diệp Sanh.

Diệp Sanh muốn chụp ảnh cho【Linh Thương】 nên gật gật đầu. Sau khi chụp ảnh xong, cậu quay người đi về phía trước, chỉ thấy Ninh Vi Trần đang ngồi xổm dưới đất chọn hoa cùng người bán hoa.

Trước đó bà lão làm ăn ế ẩm nhưng bất ngờ được thu hút sự chú ý vì hắn.

Nhiều người thì thầm phấn khích. Diệp Sanh đứng ở ngoài đám người, nhìn Ninh Vi Trần giao tiếp cùng bà lão trong gió núi biển mây, trong khoảnh khắc này, có chút cảm giác muốn cười.

Khi ở Hoài Thành, cậu đã biết Ninh Vi Trần rất giỏi đối nhân xử thế. Sau này, khi bước vào thế giới dị năng giả, Ninh Vi Trần không còn thể hiện những điều không quan trọng này nữa, còn Diệp Sanh thì cũng quên mất chúng.

Bà cụ rất thích hắn nên hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu tặng nó cho người yêu à?”

“Vâng.”

“Tính tỏ tình à?”

Ninh Vi Trần cười một cái, lắc đầu, giơ tay đưa chiếc nhẫn cho bà cụ xem: “Chỉ là quà tặng cho anh ấy mà thôi, tụi cháu đã kết hôn rồi.”

“Wow!”

Những người vây xem đều ồ cả lên.

Bà cụ gói những bông hồng lại, kết thành bó rồi đưa cho hắn, chân thành chúc phúc và nói: “Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn.” Ninh Vi Trần ôm hoa đứng dậy.

Diệp Sanh nhìn hắn cầm hoa đi về phía mình.

Trên đỉnh núi, tất cả mọi người đều đang nhìn cặp đôi này, nhiều người thấp giọng trò chuyện sôi nổi, không giấu được sự kinh ngạc.

“Tôi đã nhìn thấy bọn họ khi tôi lên núi. Thế nào! Thế nào! Bọn họ rất hợp phải không?”

“Rất hợp nhau! Rất hợp nhau!”

Diệp Sanh nhận lấy hoa, nói: “Tại sao muốn tặng hoa hồng cho tôi?”

Cậu nhận ra gần đây mình đã cười rất nhiều.

Ninh Vi Trần: “Cô dâu nào cũng cần một bó hoa trong lễ cưới.”

“Hả?” Diệp Sanh có chút nghi hoặc.

Ninh Vi Trần vào chùa Đồng Tâm và làm theo người hướng dẫn để lấy một chiếc khóa đồng tâm có khắc tên hắn và Diệp Sanh, nhưng hắn không khóa nó trên hàng rào. Hắn nói gì đó với tiểu hòa thượng, lập tức tiểu hòa thượng dẫn trụ trì đi tới. Trụ trì dẫn họ đến một nơi, đó là một cánh cửa trong chùa không được mở cho bất cứ ai.

Diệp Sanh bước qua những bậc đá xanh có phần hư hỏng và ngẩng đầu nhìn lên. Trước khi được cải tạo, đây là một tòa nhà cổ nổi tiếng. Ngôi chùa Phật uy nghiêm với lớp sơn màu đỏ đậm, những cây thông cổ thụ nán lại gần đó đã hơi bụi bặm theo năm tháng. Một cánh cửa gỗ xuất hiện giữa bức tường che phủ đầy cây xanh, chốt cửa mục nát, thậm chí còn có vài lớp mạng nhện.

“Phía sau đây là cái gì?” Diệp Sanh hỏi.

Ninh Vi Trần nói: “Là miếu Nguyệt Lão, truyền thừa từ mấy ngàn năm trước, sau này bởi vì chùa Đồng Tâm quá nổi tiếng nên nó đã trở nên hoang tàn.”

Diệp Sanh: “Cậu muốn ước với Nguyệt Lão à?”

Ninh Vi Trần: “Không phải là thực hiện một điều ước, mà là thực hiện lễ tạ thần.”

Diệp Sanh càng thêm nghi hoặc: “Hả?”

Đẩy cửa ra, gió lạnh thấu xương xuyên qua ngọn núi cao hàng nghìn mét, ập vào mặt bọn họ.

Dự báo thời tiết cho biết buổi chiều sẽ có tuyết rơi nhẹ, nhưng vừa mới qua buổi trưa, đã có dấu hiệu của tuyết rơi. Miếu Nguyệt Lão đã được truyền lại hàng nghìn năm, rất nhỏ và tồi tàn, dân làng cũng chỉ đào một cái hố nhỏ trên vách núi. Đặt tượng đất và thắp hương để cầu nhân duyên.

Ban đầu Diệp Sanh không biết Ninh Vi Trần muốn làm gì, nhưng khi quay lại và nhìn thấy cây cầu treo nối liền ngọn núi Phàn Duyên và vách đá ở phía bên kia, cậu biết ngay.

Mỗi ngọn núi ở đây, ngọn núi này nguy hiểm hơn ngọn núi kia. Ngọn núi bên kia của núi Phàn Duyên nguy hiểm đến mức không thể phát triển được, con đường ván gỗ và cầu treo do người xưa để lại cũng bị bỏ hoang.

Trên chiếc cầu treo, những thanh gỗ đã rơi rụng nhiều, chỉ còn lại vài sợi dây lẻ loi đung đưa trong gió và tuyết.

Ninh Vi Trần nói: “Em tới đây để cầu hôn.”

Diệp Sanh mỉm cười và nói: “Bởi vì điều ước ở Làng cổ Dạ Khóc của tôi?”

Ninh Vi Trần nhìn cậu: “Ý nghĩa của việc chờ đợi sương tuyết là, chờ đến khi tuyết rơi từ trên trời, em sẽ đến cưới anh. Lúc trước khi em kéo anh bỏ trốn, đó không tính là giữ lời hẹn.”

Ninh Vi Trần cười khúc khích và nói: “Sanh Sanh, bây giờ em đến đây để cưới anh.”

Diệp Sanh không nhịn được khóe miệng nhếch lên.

“Thì ra đây chính là mục đích của cậu.”

Nhưng cậu không định chấp nhận điều đó.

Diệp Sanh liếc hắn một cái, nói: “Tôi đã có một giấc mơ, trong đó người cầu hôn trước cũng là cậu.”

“Nhưng đây là điều ước của tôi. Nói một cách logic, chẳng phải tôi mới là người nên đến tạ thần sao?”

Những ngón tay của Diệp Sanh rất đẹp, nhưng lòng bàn tay lại đầy những vết chai mỏng, so với việc cầm hoa, nó lại phù hợp hơn với việc cầm súng.

Cậu đưa bó hoa hồng trong tay cho Ninh Vi Trần, trong mắt hiện lên ý cười nghiêm túc.

Lần này là cậu đến để cầu hôn.

Kiếp trước, giữa khói lửa của Thành phố Giải trí Thế giới, cậu nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của Ninh Vi Trần. Kiếp này gặp lại, chính là Ninh Vi Trần nhìn như có vẻ ngả ngớn nhưng thực ra rất mạnh mẽ, trước hết buộc cậu vào bên cạnh mình. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, xem ra Ninh Vi Trần đều là người chủ động.

Diệp Sanh luôn là thống đốc bị động, xa cách và lạnh lùng.

Nhưng nó có đúng không?

Bọn họ là mối tình đầu của nhau mà.

Bọn họ biết nhau từ năm chín tuổi. Diệp Sanh chưa lớn lên đã đặt Ninh Vi Trần vào phạm vi bảo vệ của mình ở Đảo Bướm cũ.

Nếu thích một ai đó, thực sự có thể làm ra nhiều hành động điên rồ mà chính bản thân mình cũng không thể hiểu được.

Diệp Sanh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ cầu hôn ai đó.

Cậu nói từng từ rất rõ ràng, giống như sự thành kính khi lúc trước cậu ước nguyện. “Ninh Vi Trần, cậu có bằng lòng làm bạn đời của tôi không?”

Giữa núi và biển, Diệp Sanh nói.

“Từ nay về sau, bất kể lúc thuận lợi cũng như lúc khó khăn, khi giàu sang cũng như lúc khốn khó, khi ốm đau và cả lúc mạnh khỏe, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”

“Tôi sẽ yêu cậu vĩnh viễn, tôn trọng cậu và bảo vệ cậu cho đến cuối cuộc đời.”

Cậu không giỏi tỏ tình chứ đừng nói đến cầu hôn nên đã sao chép toàn bộ lời thoại của Ninh Vi Trần.

Nhưng cậu nói một cách rất nghiêm túc, và Ninh Vi Trần cũng rất lắng nghe rất nghiêm túc.

Ninh Vi Trần không nhận hoa hồng mà nắm lấy tay Diệp Sanh đang cầm bó hoa. Hai người cầm một bó hoa giống nhau, Ninh Vi Trần hôn lên môi Diệp Sanh, đôi mắt mỉm cười nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, giọng nói run run.

“Bằng lòng, tất nhiên là em bằng lòng.”

“Làm sao có thể không bằng lòng.”

Ba từ bằng lòng đều không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Ninh Vi Trần ôm Diệp Sanh vào trong lòng, hô hấp nóng bỏng. Không biết là tuyết hay nước mắt rơi xuống trên mặt Diệp Sanh.

Trong một khoảng khắc, trái tim của Diệp Sanh cũng đập mạnh, trên môi nở nụ cười, hôn đáp lại người yêu mình.

—— Thần linh ơi, tôi có một người mà tôi đặc biệt thích.

Tôi muốn cưới hắn, khi tuyết rơi.

Người cậu đã thích suốt hai đời, người cậu đặc biệt thích.

—— Nguyện ý gả cho em chứ, anh yêu?

—— Sao không phải là cưới?

—— Đều như nhau, anh có bằng lòng không?

Lựa chọn em làm bạn đời của anh. Từ nay về sau, bất kể lúc thuận lợi cũng như lúc khó khăn, khi giàu sang cũng như lúc khốn khó, khi ốm đau và cả lúc mạnh khỏe, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.

“Em sẽ yêu anh vĩnh viễn, tôn trọng anh và bảo vệ anh cho đến cuối cuộc đời.”

Trong khoảng thời gian sương tuyết rơi, núi và biển làm chứng.

—Tác giả có lời muốn nói—

Aizz, sau khi viết xong chương này, tôi đã khóc nhiều lần. Sửa lại lời giới thiệu, tôi không muốn nói lời tạm biệt. Hãy coi như câu chuyện của họ tiếp tục mãi mãi ở một thế giới khác. Hẹn gặp lại lần sau.

—Editor có lời muốn nói—

Đây thật sự là dấu chấm hết. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Hẹn gặp lại mọi người.

👀 À thì tôi có đặt comm của bé Ninh Ninh, hôm nay mới nhận được nên update ở đây hehe

By Sang An nhé 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.