Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 22



Số lượng những đứa trẻ ma trong tòa nhà này nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được, mỗi một mặt vách tường, mỗi một khe hở trong góc đều giống như có bóng dáng màu đen cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài.
Khi Diệp Sanh đi xuống dưới lầu, cậu đạp lên một mảnh đầm lầy, có thứ gì đó có ý đồ muốn bắt lấy mắt cá chân của cậu nhưng lại bị thanh âm của cậu dọa sợ mà chạy trốn mất.
Yết hầu Diệp Sanh có cảm giác khó chịu, tâm tình cũng cảm thấy phiền muộn, âm thanh trở nên lạnh lẽo trầm thấp.
“Cút xa một chút.”
Di động không còn thừa nhiều pin, cậu đơn giản tắt di động trực tiếp nhét vào trong túi.
Khả năng nhìn ban đêm của cậu dù có tốt đến đâu thì cậu cũng không dám đảm bảo mỗi bước đi của cậu đều chính xác, vì vậy để ổn định cậu bám vào lan can bên cạnh, một bước dài vài bậc thang nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Ở chỗ tối cậu không phát hiện, tiếng la hét chói tai tuyệt vọng trong phòng ngủ đã dừng lại, hai tên vệ sĩ sợ hãi ngất đi, đám trẻ ma rậm rạp chen chúc ghé vào vách tường trên trần nhà dường như đã ngửi thấy mùi gì đó hấp dẫn trí mạng, chúng nó xao động một lát rồi chạy về phía bên ngoài, theo hướng Diệp Sanh rời đi.
*
Ninh Vi Trần đáp ứng tách ra cùng Diệp Sanh đương nhiên không phải vì loại lý do “tách riêng sẽ có hiệu suất cao hơn.”
Hắn đi về phía bên kia hồ liền nhận thấy trong không khí có một cỗ hơi thở, một loại dao động sức mạnh đặc biệt chỉ dành cho quan chấp hành có cấp độ cao.
Một người quen cũ.
Từ khi hắn ra đời đã bắt đầu làm việc với Cục Phi tự nhiên.
Ninh Vi Trần không lấy di động ra để chiếu sáng, tầm mắt hắn dời đi từ bức tranh Tống Tử Quan Âm trên tường để tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Tần lão gia tử treo một bức tranh Quan Âm ở sảnh chính, trong phòng khẳng định cũng sẽ có tượng Quan Âm, hắn không tốn bao lâu thời gian liền được một cái bàn thờ Phật bằng gỗ màu đỏ ở bên cạnh, lại tìm thấy một ngọn nến cùng bật lửa ở dưới ngăn tủ.

Sau khi đốt cháy ngọn nến, hắn dựa vào ánh sáng mỏng manh của ngọn nến mà đi về phía hành lang dài bên phải cầu thang.

Hành lang bên phải tầng một đầy những căn phòng khóa kín cửa.
Chỉ có một cánh cửa bị buộc phải mở ra và bị một sợi xích đen khổng lồ đập nát.
Sức mạnh khổng lồ cùng với kim loại.

Quan chấp hành cấp S【 Xiềng xích 】.
Ninh Vi Trần không chút để ý nhìn dấu vết sợi xích kéo trên mặt đất, khóe môi cong lên có chút mỉa mai.
Bất quá trong mắt Cục Phi tự nhiên, hắn là một đại thiếu gia không có chí tiến thủ.
Khi Ninh Vi Trần cầm cây nến đỏ bước vào, Lạc Hưng Ngôn đang ngồi xổm trên chiếc giường đã bị bỏ hoang từ lâu, tay đang mò mẫm nghiên cứu thứ gì đó.

Mật danh của Lạc Hưng Ngôn là xiềng xích, vũ khí của anh ta là một sợi xích sắt, thiên phú xuất chúng tính tình táo bạo, nhưng anh ta lại là một chú lùn chỉ cao 1m7.

Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình cùng với quần yếm, tóc nhuộm màu đỏ, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu đen, trên tay là một sợi xích sắt sẫm màu dày bằng cổ tay con người.
Anh ghé vào trên chiếc giường cũ, cái mũi mấp máy, ngửi ngửi thứ gì đó.

Khi tiếng bước chân cùng ánh sáng yếu ớt của nến đỏ truyền đến từ cánh cửa, Lạc Hưng Ngôn nháy mắt cứng đờ người, đôi mắt nhạy bén hung ác đến cực điểm như một con báo, hung tợn nhìn về phía cửa.
—— không có một người bình thường nào có thể tới gần anh như vậy mà mới bị phát hiện?
Ninh Vi Trần đối diện với tầm mắt hung ác đến cực điểm không lộ ra biểu tình gì.

Hắn giơ ngọn nến, trong ánh đèn hiện lên một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười, môi đỏ cong lên, thậm chí còn nhiệt tình mà phất tay chào hỏi: “Chào.”
“……”
Biểu tình Lạc Hưng Ngôn như bị người khác đánh.
Sau khi anh nhìn thấy Ninh Vi Trần, các đề phòng dành cho dị đoan lập tức được thả lỏng.

Nhưng thay thế nó là sự cảnh giác và đề phòng sâu hơn.
Ninh Vi Trần phong độ nhẹ nhàng, ngữ khí mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi còn tưởng ở đây có chuột, cư nhiên không nghĩ tới đây là người của Cục Phi tự nhiên.”
“Quan chấp hành Lạc, đây có phải là đột nhập nhà dân không.” Hắn nghi hoặc nhướng mày, sau đó thổn thức nói: “Không nghĩ đến sau khi về nước quyền lực của mấy người còn tăng lên.”
Lạc Hưng Ngôn hung tợn trừng hắn liếc mắt một cái, từ trên giường nhảy xuống.
“Ninh Vi Trần, đừng có ở đây làm bộ làm tịch nữa.

Trong tòa nhà này xảy ra chuyện gì cậu không rõ ràng sao?”
Không có người nào thuộc Cục Phi tự nhiên quen biết Ninh Vi Trần.
Không có quan chấp hành cấp cao nào giao tiếp với Ninh Vi Trần.
Người thừa kế của Ninh gia này từ nhỏ đã bị đưa đến nước ngoài, từ lúc 1 tuổi đến 6 tuổi có một khoảng thời gian trưởng thành trổng rỗng gần 5 năm, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này hoàn toàn bị phong tỏa sạch sẽ.

Thời điểm thời thơ ấu của Ninh Vi Trần trải qua rất hoàn mỹ nhưng những thứ đó đều là để cho người khác xem.
Chỉ cần lúc hắn còn nhỏ sinh sống ở Đảo Bướm cũng đủ để Cục Phi tự nhiên nghiêm túc đề phòng hắn.
Những điều tra có quan hệ với Ninh Vi Trần từ lâu ở Cục Phi tự nhiên đều là【 Sự kiện cấp S 】
Lạc Hưng Ngôn bởi vì vóc dáng thấp lùn, cho nên để cho chính mình trông không có vẻ yếu ớt, anh luôn xụ mặt ra vẻ trưởng thành.

Anh chỉ vào chiếc giường này, trầm giọng nói: “Ninh Vi Trần, tôi đã nhận ra hơi thở của dị đoan ít nhất là cấp A ở trên cái giường này.”
“Bốn góc giường đều có dây để cột người, có thứ gì đó đã từng bị trói ở trên chiếc giường này.”
“Trong tòa nhà này toàn là dị đoan, nhưng chúng nó nơi chốn lộ ra sự cổ quái, không giống như những dị đoan cấp thấp thông thường —— Tần gia rốt cuộc đã làm cái gì ở chỗ này?”
Anh ngẩng đầu mang ngữ khí chất vấn, đôi mắt sắc bén phẫn nộ!
Ninh Vi Trần cười nhạo một tiếng, nhún vai buông tay.
Giống như ấn tượng mà hắn lưu lại cho vô số quan chấp hành, cảm giác tùy tiện, toàn thân đều là cảm giác kiêu xa lười nhác không đứng đắn, ngữ điệu vô tội lại có lệ: “Quan chấp hành Lạc, có cần tôi nhắc nhở anh một chút.

Tôi vừa về nước vừa đến Hoài Thành, không thân với Tần gia, với cái tòa nhà gỗ này cũng hoàn toàn không hiểu biết.

Tôi chỉ là người bình thường nghe được tiếng vang mới bước vào đây.”
Lạc Hưng Ngôn tin lời hắn nói liền có quỷ, lại lần nữa chất vấn: “Cậu sẽ trùng hợp đi ngang qua nơi này?”
Ninh Vi Trần không giải thích nhiều, hắn cong môi cười, ngón tay trắng nõn thon dài cầm đèn cầy đỏ, ánh lửa chiếu đến cặp mắt đào hoa ngậm cười lại lạnh lùng kia.
Thanh âm cũng hạ xuống.
“Quan chấp hành Lạc có nhiều vấn đề thật.

Anh cho rằng lần này tôi lại kiên nhẫn với anh như vậy sao?”
Lạc Hưng Ngôn nghe được lời nói của hắn hơi hơi sửng sốt, cũng phát hiện Ninh Vi Trần hôm nay có gì đó không đúng.

Anh không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Ninh Vi Trần, đã gặp qua ở London, ở New York cũng đã gặp qua, nhưng lần nào bọn họ cũng gặp nhau một cách vội vàng.
Vào những ngày London luôn ẩm ướt và mưa gió, ấn tượng sâu nhất của anh về vị Thái tử gia này là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt ngồi trong xe hơi màu đen, xung quanh là các vệ sĩ, cùng với ánh mắt chán ghét lại nghiền ngẫm nhìn về phía người của Cục Phi tự nhiên.
Ninh Vi Trần không phải là một người thân thiện kiên nhẫn trong việc tiếp nhận những câu hỏi.
Lạc Hưng Ngôn cười lạnh, trong mắt ẩn ẩn có địch ý: “Ai biết tâm tư của cậu như thế nào.

Nơi này đã phát hiện ra dị đoan cấp cao, tôi……”
Ninh Vi Trần nhẹ nhàng bâng quơ trả lời nói: “Bởi vì tôi ở đây hẹn hò, tôi không muốn người yêu của tôi bị anh dọa sợ, được không?”
Lạc Hưng Ngôn: “……”
Lạc Hưng Ngôn: “…………”
Giọng nói đột nhiên im bặt.

Lửa giận và ý chí chiến đấu của Lạc Hưng Ngôn đều bị những lời này đổ trở về, cất cao thanh âm khó có thể tin được nói: “Cậu đang hẹn hò?!”
Đời sống tình cảm của Ninh Vi Trần vẫn luôn là chú ý trọng điểm của Cục Phi Tự Nhiên.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Ninh Vi Trần đi dự nhiều bữa tiệc cùng các loại nhân vật nổi tiếng, cũng chưa để bất kì nam nữ nào đến gần mình.
Anh kinh ngạc không phải bởi vì Ninh Vi Trần có người yêu, mà là kinh ngạc Cục Phi tự nhiên cư nhiên không phát hiện ra chuyện này?!

Ninh Vi Trần hàm súc mỉm cười: “Ừ, vậy thì hi vọng anh có lý trí, đừng quấy rầy tôi.” Hắn giống như một thanh niên ngây thơ mới bắt đầu yêu, nghĩ đến người yêu hai mắt đều lấp lánh ánh sao.
Nhưng khi tầm mắt rơi xuống căn nhà bỏ hoang này, lại sâu kín thở dài: “Nếu dị đoan cấp cao xuất hiện, Thiên Xu sẽ hạ mệnh lệnh xuống.

Có phải anh đang tính toán dựa vào trực giác của mình để tự mình đảm nhận nhiệm vụ?”
Lạc Hưng Ngôn chắc chắn nói: “Trực giác của tôi sẽ không sai.”
Ninh Vi Trần như suy tư gì cười nói: “Có hay không một loại khả năng, anh mới từ Jerusalem trở về nước, và mắc hội chứng Jerusalem, xuất hiện ảo giác?”
Hội chứng Jerusalem là một loại hội chứng bởi vì tiếp xúc với thành Jerusalem mà kích hoạt hiện tượng tinh thần dị thường, cũng là căn bệnh kì quái nhất trên thế giới không có cách giải thích.
Lạc Hưng Ngôn đã miễn nhiễm với loại khích tướng này, quyết giữ ý mình: “Mặc kệ có phải hay không là do ảo giác, đêm nay tôi phải điều tra tòa nhà cũ này một lần.”
Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng, đem ngọn nến đặt đến bên cạnh tủ: “Được rồi, thà phá hủy mười tòa miếu chứ đừng hủy một cọc hôn nhân.

Mấy người Cục Phi tự nhiên thật đủ thiếu đạo đức.”
Hắn nhàn nhạt nói.
“Tại sao lần đầu tiên tôi hẹn hò lại gặp phải anh chứ.”
Đánh rắm ấy chứ mà thiếu đạo đức! Lạc Hưng Ngôn bị lời nói của hắn chọc tức đến mức cho rằng hắn đang nói dối, châm chọc nói: “Thôi đi, người bình thường sẽ tới loại địa phương quỷ quái này để hẹn hò?”
Ninh Vi Trần cười như không cười: “Có phải anh chưa từng yêu đương không.”
Lạc Hưng Ngôn: “……”
Lạc Hưng Ngôn buộc mình nuốt máu trong cổ họng xuống.

Trong mớ tư liệu về Ninh Vi Trần, có một tin tức vô cùng trọng yếu là Ninh Vi Trần có thể điều khiển cảm xúc của người khác dễ như trở bàn tay.
Hắn có thể phi thường thoải mái mà đạt được hảo cảm cùng yêu thích của người xa lạ, cũng có thể phi thường thoải mái mà khơi dậy phẫn nộ cùng ghen ghét của người khác đối với hắn.
Anh muốn bình tĩnh lại.
Ninh Vi Trần tiếc hận nói: “Vậy anh ở chỗ này cẩn thận điều tra đi, tôi cùng anh ấy tìm chỗ khác.”
Lạc Hưng Ngôn trợn trắng mắt, quyết định đêm nay ở lại đây.
Nhưng trước khi Ninh Vi Trần quay người lại, bỗng nhiên giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Diệp Sanh vang lên từ hành lang trống trải.

“Ninh Vi Trần.”
Sau khi Diệp Sanh đi đến tầng một, cậu liền nghĩ đến việc kéo Ninh Vi Trần rời khỏi đây.

Ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên phải cầu thang khiến cậu cơ hồ không cần tốn nhiều sức tìm lại đây.
Ninh Vi Trần đứng ở cuối cửa hành lang, nghe được thanh âm quay đầu lại.

Chiếc áo sơ mi màu đen phác họa hoàn hảo eo và chân của thanh niên, ánh sáng và bóng tối rơi xuống trên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, trong nháy mắt Diệp Sanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Ninh Vi Trần là gì.
Nhưng hiện tại cậu cảm thấy tâm tình của Ninh Vi Trần không tính là vui vẻ, đôi mắt đen tối lạnh lùng như lúc hắn hôn tấm vé dưới ánh trăng lạnh lẽo khi lần trước nói lời cáo biệt, cách hành lang phía xa nhìn về phía cậu.
Nhưng Diệp Sanh cũng lười quan tâm đ ến hắn có vui vẻ hay không, chỉ nói lời cậu muốn nói: “Đi thôi, chúng ta không cần thiết tìm kiếm nữa.”
Cậu còn chưa đi tới gần, Ninh Vi Trần đã nâng lên bước chân đi về phía cậu.
Yết hầu Diệp Sanh không thoải mái, nói chuyện cũng tận lực ngắn gọn: “Rời khỏi chỗ này trước.”
Ninh Vi Trần an tĩnh đứng ở trước mặt cậu, trầm mặc thật lâu, nhẹ nhàng cười.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào nửa dưới khuôn mặt của Diệp Sanh, chỗ đó bị chất lỏng màu đen bắn đến.
Hắn cúi người, ái muội mà vì Diệp Sanh lau đi vết bẩn nhỏ, sau đó dùng thanh âm chỉ hai người nghe được thấp giọng nói: “Anh, anh cố ý làm vậy phải không.”
Diệp Sanh: “Gì?”
Cậu không hiểu mạch não của Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần khóe môi cong lên: “Ngoài miệng anh nói không muốn cùng dị đoan có quan hệ, không muốn cùng Cục Phi tự nhiên có quan hệ gì, không muốn có quan hệ gì với em, nhưng mỗi lần anh hành đồng đều như định mệnh anh sẽ làm điều đó.

Anh lại vướng vào hoàn cảnh đó.

Đó là do anh xui xẻo, ý anh là anh cố tình làm điều đó phải không?”
“??”Diệp Sanh giọng nói khàn khàn bực bội nói: “Có đi hay không?”
Ninh Vi Trần nói: “Đi không được, bảo bối.

Anh bị phát hiện.”
Bị phát hiện
Diệp Sanh sửng sốt.
Lạc Hưng Ngôn vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Sanh liền từ trong phòng đi ra, sợi xích trong tay hắn kéo lê dưới đất phát ra âm thanh nặng nề, Diệp Sanh khó có thể bỏ qua, cậu ngẩng đầu lên đối mặt với một thanh niên tóc đỏ, đôi mắt sáng quắc lộ ra ý vị không rõ.
Trước mặt cậu là một người toàn thân khí thế đều để lộ ra vẻ “Tôi không dễ chọc”, ăn mặc một chiếc áo thun cỡ rộng, quần yếm màu nâu, mắt giống như động vật họ mèo.

Làn da màu lúa mạch, ánh mắt nhìn về phía cậu tuyệt đối không có tính thân thiện.
Lạc Hưng Ngôn đối với người yêu của Ninh Vi Trần có hứng thú hơn là dị đoan cấp cao!
Ninh Vi Trần có một loại năng lực nói cái gì đều nửa thật nửa giả, cho nên Lạc Hưng Ngôn vẫn luôn bảo trì cảnh giác đối với lời nói của hắn chỉ tin một phần.

Về phần cái gì hẹn hò cái gì người yêu chỉ cảm thấy chỉ vì hắn bịa ra để đối phó với chính mình.

Trăm triệu không nghĩ tới!
Thực sự có thêm một người trong tòa nhà này!
Hơn nữa người này lại gọi tên Ninh Vi Trần một cách quen thuộc như vậy!
Những thứ mà anh phải đè nén khi gặp Ninh Vi Trần giờ khắc này đều thoải mái, toàn bộ tan thành mây khói.
Sợi xiềng xích màu đen trong tay càng ngày thu nhỏ rồi đeo lên cổ anh.

Sợi dây màu đen trước bộ quần áo trắng trông như một vật trang trí đơn giản lại ngầu lòi.
Lạc Hưng Ngôn bước về phía trước, kìm nén cảm giác xúc động muốn cười to, giọng điệu hưng phấn tràn đầy ác ý: “Ninh thiếu gia, đây là đối tượng hẹn hò của cậu sao?”
Trong nháy mắt Diệp Sanh nhìn thấy thanh niên tóc đỏ, trực giác cau mày, sau khi nghe thấy lời nói của anh, cau mày càng sâu hơn.

Ninh Vi Trần không để ý đến Lạc Hưng Ngôn, mà là ôn nhu hỏi Diệp Sanh: “Vừa rồi có phải sợ hãi không?”
Diệp Sanh: “Gì?”
Ninh Vi Trần mỉm cười: “Không bị dọa thì như thế nào gấp như vậy đến tìm em?”
Diệp Sanh: “……”
Ninh Vi Trần phát hiện cái gì, hỏi: “Giọng nói của anh làm sao vậy?”
Diệp Sanh không muốn bại lộ chuyện về Thai Nhi của mình, lạnh nhạt nói: “Không có gì, bệnh cũ.”
Ninh Vi Trần giống như một một người yêu cẩn thận hoàn mỹ đến cực điểm, đối với ái nhân khẩu thị tâm phi thở dài một tiếng.

Vươn tay nâng mặt Diệp Sanh lên, ngữ khí thực nhẹ lại không cho kháng cự: “Để em nhìn xem.”
Lạc Hưng Ngôn bị bọn họ làm lơ ở một bên: “……”
Chết tiệt, con mẹ nó, đôi cẩu nam nam này mấy người giả mù giả điếc!
Diệp Sanh không thể nhịn được nữa, muốn nói: “Cậu nhất định có bệnh.” Nhưng vừa nói ra chữ đầu tiên, đôi mắt Ninh Vi Trần ngậm cười, ngón tay dùng sức ấn lên đôi môi mỏng của cậu.
Một cái tay khác nâng mặt cậu lên, ánh mắt thâm tình lại lạnh băng.
Ninh Vi Trần làm như vậy chỉ để cho Lạc Hưng Ngôn xem ——
Hắn không muốn Lạc Hưng Ngôn phát hiện ra Diệp Sanh có vấn đề.
Trên thực tế, hắn hẳn là người duy nhất trên đời này hi vọng Diệp Sanh sẽ thực hiện được mong muốn của mình —— dựa theo kế hoạch của chính mình, có một cuộc sống an ổn và cuộc sống đại học yên bình, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên trên đoàn tàu, hắn đã đếm ngược trong lòng.
Đếm ngược ngày kết thúc của “cuộc tình” này.
Diệp Sanh không muốn dây dưa đến những chuyện này nên hắn cũng không cho cậu thông tin liên lạc thật sự.

Gương vỡ không cần hàn lại lần nữa.
Việc trị liệu dài dòng cũng không cần thêm một lần điều trị nữa.
Hắn vất vả mới ngừng thuốc và có thể khống chế cảm xúc của mình.
Sự gần gũi thân cận phóng túng chỉ vì trong lòng có một đường ranh giới rõ ràng mà thôi.
Hắn biết đoàn tàu sau ba ngày ba đêm sẽ đến trạm.
Biết mình nửa tháng sau sẽ rời khỏi Hoài Thành.
Biết Diệp Sanh sẽ không vì những điều phù phiếm này làm phiền.
Bạn trai cũ với trái tim sắt đá của tôi….
Ninh Vi Trần trong lòng châm chọc không tiếng động xẹt qua những lời này, biểu tình trên mặt lại là chân thành tha thiết xán lạn.

Hắn cúi người, mắt đào hoa chớp chớp, làm nũng nhỏ giọng nói: “Ngoan, đừng cử động, làm em nhìn anh xem……”
Nhưng khi tầm mắt nhìn lên, đối diện với cặp mắt ửng đỏ rưng rưng của Diệp Sanh.
Mọi lời nói đều bị ngăn ở bên miệng.
Khí chất “nhẹ nhàng” trên người Ninh Vi Trần hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

Khóe môi hắn chậm rãi trầm xuống tạo thành một đường thẳng, đôi mắt đào hoa không có một tia cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Diệp Sanh.
Một lúc lâu sau, ngón cái Ninh Vi Trần nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt ửng đỏ của Diệp Sanh.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.