Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 10



Sợi dây chuyền vảy cá kia quá thô kệch trông cũng khá rẻ tiền và đơn sơ, vừa nhìn đã biết không thể là đồ của Ninh Vi Trần.

Ba người ở đây đều câm lặng, trong lúc nhất thời đối với tình huống hiện tại lộ ra vẻ mặt sững sờ.

Làm sao để cho bọn họ có thể tin tưởng vị thái tử gia của thế giới dị năng giả này đi trộm đồ, nhưng thứ này lại xác thực treo ở trên cổ hắn.
Lý quản gia cầm một tờ giấy đi vào phòng họp, khi nhìn đến chính là một màn giằng co này, lông mày hắn không khống chế được giật giật.

Diệp Sanh không có thói quen đến gần người khác quá, nhưng mỗi lần chỉ cần tiếp xúc với Ninh Vi Trần, khoảng cách gần luôn không giải thích được liền phá vỡ đường an toàn mà cậu đã vạch ra.

Cậu dời tầm mắt, buông tay, định ngồi trở lại.

Cổ tay cậu khi rút tay ra lại nhẹ nhàng bị nắm lấy.

“Vậy ra giá đi.” Bị cáo bị chỉ ra mỉm cười hoàn hảo với cậu.

Ninh Vi Trần vẫn duy trì tư thế một tay chống cằm, khóe môi cong lên hấp dẫn, hắn nói: “Tôi rất thích sợi dây chuyền này.

Thưa ngài, chúng ta giải quyết riêng đi.

Mấy trăm vạn cậu cứ nói.”
Diệp Sanh: “……”
Diệp Sanh từ nhỏ chịu đủ loại nghèo khổ bần cùng: “……”
Cậu thừa nhận giờ khắc này cậu thế nhưng lại có chút động tâm, thiếu chút nữa không tức giận nổi.

Động tác của Ninh Vi Trần nhẹ nhàng mập mờ đặt ở cổ tay cậu, chăm chú nhìn cậu một lát, bỗng nhiên lại chớp chớp mắt, nhẹ giọng làm nũng nói: “Thực xin lỗi, đừng tức giận nha, vừa rồi em chỉ đùa một chút.”
Diệp Sanh đại khái là bị mấy trăm vạn lúc trước đập cho choáng ngợp, hiện tại thấy bộ dáng khoe khoang này của hắn, cư nhiên cảm thấy còn rất đẹp mắt.

Đây có lẽ là sức mạnh của tiền bạc.

Ninh Vi Trần không chút để ý cạy ngón tay Diệp Sanh ra, duy trì nụ cười nhu thuận này trên người.

Trong nháy mắt một cỗ hương vị lạnh lùng bao phủ Diệp Sanh, để cho cậu trốn không thoát.

Hô hấp của hắn dừng trên gương mặt Diệp Sanh, giống như đang tán tỉnh, môi dán vào lỗ tai, thanh âm cả phòng họp đều có thể nghe thấy.

“Còn nữa, nói là bạn bè có thể nghe quá xa lạ hay không.

Anh ơi, lần này, anh là của em,” hắn phun ra những từ không nghe ra cảm xúc, từng chữ từng chữ, ngữ điệu lạnh lùng: “Partner in crime.”
“…” Trước khi Diệp Sanh mặt không chút thay đổi đẩy hắn ra, Ninh Vi Trần đã dứt khoát lưu loát thu tay về, ưu nhã ngồi trở về.

“Xin lỗi, bởi vì ân oán cá nhân của tôi và vị tiên sinh này đã chậm trễ một chút thời gian.” Ninh Vi Trần nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía ba người đối diện đã hoàn toàn sững sờ, ngữ khí tùy ý.

“Tiếp tục.”
“Tôi đưa anh ta vào toa 44, và sau đó?”
Từ Thanh không phải rất muốn đối mặt với Ninh Vi Trần, hắn cứng rắn nói: “Sau đó chính là một vấn đề khác cần vị Diệp tiên sinh này trả lời.”
Ninh Vi Trần cong môi, thản nhiên nói: “À, xem ra còn chưa tới phần hỏi của tôi.”
Từ Thanh một lần nữa đem tầm mắt rơi trở lại trên người Diệp Sanh: “Chúng tôi đã hỏi qua người trong toa xe 17, 23 giờ tối hôm đó anh một mình rời đi.

Anh đi để làm gì vậy?”
Diệp Sanh: “Tìm đồ.”
Từ Thanh: “Tìm cái gì?”
Diệp Sanh nói, “Tôi có thứ gì đó để quên ở đó.”
Ngữ khí Từ Thanh càng nghiêm khắc hơn: “Cái gì?”
Diệp Sanh hơi nhíu mày.

Lý quản gia lúc này cầm tờ giấy kia cùng một cây bút tiến lên, khom người đưa cho Ninh Vi Trần, ôn nhu nói: “Cậu chủ, bác sĩ riêng Andrew tiên sinh của cậu vừa mới gửi cho tôi một bảng câu hỏi về tình trạng sức khỏe của cậu, cần cậu bây giờ điền một chút giao cho cậu ấy.”
Ninh Vi Trần mặt không chút thay đổi, tiếp nhận bút và giấy, trực tiếp ở trong phòng hội nghị điền vào.

Hắn dựa vào ghế dựa, ngón tay thon dài lạnh lùng cầm bút, rũ mắt xuống, liếc mắt một cái trên bảng câu hỏi mà viết chữ.

Bên cạnh Diệp Sanh chính là âm thanh sàn sạt viết chữ của Ninh Vi Trần, chữ viết sắc bén lại viết rất nhanh, nhìn ra được tâm tình chủ nhân cũng không tốt.

Tất cả tầm mắt trong phòng họp hiện tại đều rơi xuống trên người hắn.

Thiếu niên mặt trẻ con, Trình Pháp, Từ Thanh, còn có Lý quản gia ý vị thâm trường nhìn chăm chú.

Cục Phi tự nhiên không thuộc về các tổ chức quốc gia, bọn họ thuộc về tổ chức thế giới.

Thần bí đặc thù, lãnh khốc vô tình, chấp pháp hoàn toàn sẽ không để ý đến ý kiến của công dân, ít nhiều có chút bất cận nhân tình.

Từ Thanh nói: “Diệp Sanh, đêm 27 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Diệp Sanh không kiên nhẫn càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong đầu cậu nhanh chóng phân tích tình huống, nếu đem chuyện gặp phải Thai Nhi trong gương nói ra một cách trung thực, tất nhiên sẽ liên lụy đến một đống chuyện phía sau, ví dụ như bùa, ví dụ như app của cậu, ví dụ như kim khâu xác.

Cho dù có lý do hoàn mỹ giải thích những thứ này, người nọ chỉ cần một câu “Cậu gặp dị đoan sao lại bình tĩnh như vậy”, là có thể làm cho cậu á khẩu không nói nên lời, bị Cục Phi tự nhiên nhìn chằm chằm.
Cậu phải cư xử như một người bình thường trong sự kiện kỳ lạ này.

Nhưng người bình thường bây giờ nên như thế nào – sụp đổ, khóc, hoang mang lo sợ, nói chuyện lộn xộn?
Cậu diễn không ra.

Cậu không có bất kỳ kỹ thuật diễn xuất nào.

Diệp Sanh mím môi.

Đây là một động tác mà cậu hay làm khi cậu khó chịu.

Có vẻ như cậu đã sai ngay từ đầu.

Từ Thanh chú ý tới tâm thần Diệp Sanh không yên, ánh mắt càng thêm âm lãnh, hắn lạnh lùng nói: “Diệp Sanh, bây giờ cậu bị cuốn vào một sự kiện dị giáo phi thường nghiêm trọng.

Nếu cậu không thể trả lời một cách trung thực lại trả lời mơ hồ, chúng tôi sẽ thay mặt Tổng cục bắt giữ cậu.”
Diệp Sanh nhanh chóng chải vuốt suy nghĩ rõ ràng mạch lạc, nhắm mắt lại mở mắt ra, hờ hững nói: “Tối ngày 27 tôi đi toa 44 tìm đồ, kết quả nghe được một trận tiếng khóc của trẻ con.

Chẳng bao lâu, một con quái vật được khâu lại từ các cơ quan chạy ra khỏi nhà vệ sinh và có ý định giết tôi.

Cửa nhà vệ sinh đang mở, và tôi nhìn thấy một cô gái bên trong khâu một đứa bé quỷ trong bụng.

Sau khi đứa bé quỷ bị khâu vào, tiếng khóc ngừng lại, quái vật bên ngoài đột nhiên không nhúc nhích, tôi sống sót.

Sau đó,”
Đầu lưỡi của cậu cứng lại.

“Ninh Vi Trần liền tới.”
Trong đầu cậu nghĩ đến cảnh tượng hai người lúc đó, mặt không chút thay đổi nói.

“Cậu ta chất vấn tôi những gì đã xảy ra, và tôi sợ hãi đến nói không nên lời.

Sau đó, mấy người liền đến.”
Diệp Sanh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh tựa như hạt thủy tinh ngâm trong nước.

“Từ chấp hành viên, tối ngày 27 tôi đi đến toa xe 44 muốn tìm chính là tìm sợi dây chuyền.

Sợi dây chuyền vảy cá.”
Vâng.

Đó là cậu, đêm ngày 27, từ đầu đến cuối, tất cả các nguyên nhân và hậu quả.

Từ Thanh nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

“Diệp Sanh, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống phi tự nhiên sao?”
Quả nhiên…!
Diệp Sanh đè nén tuất khí trong lòng, vừa định há miệng, đột nhiên phát hiện cổ họng đau đớn.

Khoang miệng của cậu vốn đã bị thương rách da khi nuốt đứa em gái kia, vừa rồi nói một chuỗi dài như vậy, hẳn là động đến miệng vết thương.

Trong nháy mắt một cỗ mùi máu tanh ngọt tràn ngập, nóng rát đau đớn, làm cho cả khuôn mặt Diệp Sanh đều tái nhợt vài phần.

Từ Thanh thấy vậy đôi mắt chợt đỏ lên.

Họ đối phó với các tình huống dị giáo, về cơ bản không ai trong những tai nạn này biểu hiện ra sự bình tĩnh của “người bình thường” là nạn nhân đơn thuần.

Hơn nữa lần này tai nạn còn liên quan đến tác phong làm việc của vị Cố Sự Đại Vương quái đản của đế quốc kia.

Toa xe 44 lại xảy ra chuyện dị đoan cấp C gi ết chết dị đoan cấp A.

Thiếu niên này xuất hiện đặc biệt quỷ dị.

Giọng nói của Từ Thanh đều cao lên mấy độ, tràn đầy lãnh ý tức giận.

“Diệp Sanh! Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng! Nếu cậu vẫn còn nói dối, chúng tôi sẽ…”
Cạch.
Ninh Vi Trần đột nhiên buông bút xuống, không biết là viết xong hay không viết nữa.

Thanh âm không nặng, lại làm cho lời nói của Từ Thanh đột nhiên dừng lại.

Toàn bộ phòng họp chìm trong im lặng.

Mi tâm Diệp Sanh nhíu chặt cúi đầu, trong khoang miệng đều là máu, cổ họng đau đớn nóng bỏng xuyên thấu tim, đau đến mức cậu nói không nên lời.

Động tác của Ninh Vi Trần tùy ý, đưa tờ giấy cho Lý quản gia chờ ở một bên, sau đó ngẩng đầu, hướng Từ Thanh lộ ra một nụ cười tao nhã khéo léo, chậm rãi nói: “Những gì anh ấy nói đều là sự thật.”
Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Ninh Vi Trần mỉm cười, dưới ánh đèn có một loại mê hoặc nhân tâm sáng rọi: “Ba vị, tôi cũng là một đương sự vào tối ngày 27, chuyện dị đoan quái vật vẫn là nhiệm vụ ban đầu của tôi, vì cái gì không trực tiếp hỏi tôi?”
Trình Pháp ngồi ở giữa rốt cuộc cũng có động tĩnh, anh đưa thông tin trong tay qua chiếc bàn dài cho Ninh Vi Trần: “Đây là những gì Tổng cục bên kia biết được về những tình huống của bọn quái vật, Ninh thiếu gia có thể xem trước một chút.”
Ninh Vi Trần nhướng mày, sau đó tiếp nhận tư liệu, đọc với một tốc độ phi thường nhanh chóng.

Trình Pháp nói: “Sau khi cậu báo cáo nhiệm vụ thất bại vào ngày 24 tháng 6, Tổng cục đã phản ứng nhanh chóng và bắt đầu theo dõi hơi thở bất thường ở Âm Sơn, nhưng việc bắt giữ đã thất bại.”
“Theo lý mà nói, một thần quái dị đoan cấp A giá trị giao động hẳn là phi thường cao.

Khả năng duy nhất mà Thiên thư không thể phát hiện có thể là năng lực của quái thai đã bị phân giải.”
“Quái thai thuộc về giao diện thứ bảy, chúng ta nghi ngờ đây là bút tích của Cố Sự Đại Vương.”
“Cố Sự Đại Vương có năng lực là phụ ngôn, hắn viết những điều quái đản sẽ trở thành sự thật.

Chúng tôi suy đoán rằng để tránh sự giám sát của Thiên thư, Cố Sự Đại Vương đã trộm buôn lậu quái thai, và trước khi quái thai được sinh ra, hắn đã phân tán khả năng sức mạnh của nó và làm giảm giá trị tinh thần của quái.”
Cậu thiếu niên mặt trẻ con không nói một lời nào ở bên phải lúc này cũng xoay màn hình máy tính và tiếp tục bổ sung.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.

Andrew đã liên lạc với chúng tôi vào đêm ngày 25.

Hãy để chúng tôi bắt thành công kẻ buôn lậu và bào thai dị dạng ở khoang 44.”
“Chúng tôi biết được kẻ buôn lậu là Lý Kiến Dương là một kẻ tội phạm giết người đang lẩn trốn, trước đó hắn chưa từng tiếp xúc qua quái vật dị đoan.

Chúng tôi từ trong di động của hắn phát hiện ra “diễn đàn”, và xác nhận rằng giao dịch này đã được thực hiện trong đế chế quái vật.

Chỉ là lối vào của đế chế quái vật đã biến mất trước khi chúng tôi tìm thấy nó.


Thiếu niên mặt trẻ con lại đem ra một rương đồ, bên trong chiếc hộp vuông vức là một em bé đỏ au và khắp người nhăn nheo, đang ngủ một cách yên bình và ngoan ngoãn.

Hắn mím môi dưới, có chút xấu hổ mà nói.

“Xin lỗi, bởi vì sai lầm của chúng tôi, quái vật đã trốn thoát nhờ sự trợ giúp của gương ôtô trên đường trở về Cục Phi tự nhiên.”
“Sau đó khi Tổng cục kiểm tra đo lường hơi thở của Cố Sự Đại Vương, chúng tôi đã khẩn cấp xuất phát.”
” Tối hôm qua, cậu là đương sự, tôi muốn hỏi —— “
Hắn trực tiếp hỏi chuyện kỳ quái tối hôm qua cùng với sự tình đã xảy ra.

“Cậu có biết tại sao trong bụng Phùng Thi Tượng lại xuất hiện quái thai không?”
Trình Phát cùng thiếu niên mặt trẻ con thanh âm rất nhỏ, trong đó có vài phần nghiêm túc kính cẩn.
Tổ chức thuộc thế giới này luôn thận trọng khi đối mặt với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh trong lòng có chút châm chọc, cậu căn bản nghe không được bọn họ đang nói cái gì.

Tai cậu ù đi và cậu run lên vì đau.

Mồ hôi lạnh trên da chảy ra, sau khi máu tươi trong cổ họng bị dùng sức nuốt xuống, trong bụng cũng có một loại cảm giác kỳ dị.

Ninh Vị Thần nghe xong nghiêng đầu nói: “Lý quản gia.”
Lý quản gia tiến lên nói: “Cậu chủ.”
Ninh Vị Thần bình tĩnh nói: “Đưa anh ấy xuống trước đi.”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng mọi người ở đây đều biết đó là ai.
Lý quản gia mỉm cười: “Được.”
“Bạn nhỏ của tôi,” Lý quản gia lễ phép đi tới trước mặt Diệp Sanh, mỉm cười hòa ái khom người nói: “Thân thể cậu không được khỏe, chúng ta đi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Giọng nói của ông vang lên ân cần và tử tế, săn sóc thiện ý giống như một người lớn tuổi tốt bụng.
Diệp Sanh vốn dĩ cũng không muốn ở lại đây, vì vậy cậu cố nén sự khó chịu, buộc mình đứng dậy và đi ra ngoài.

Từ khi Diệp Sanh đứng dậy rời đi cho đến khi đóng cửa phòng họp, Ninh Vi Trần không hề quay đầu lại.

Hắn đặt tài liệu trong tay xuống, ánh mắt xa lạ dưới mái tóc đen, gương mặt lạnh lùng.

Là người thừa kế của Ninh gia, hắn ta dường như được sinh ra để trở thành chủ nhân tuyệt đối trên bàn đàm phán.

Sau khi cửa đóng lại, Ninh Vị Thần đưa đầu lưỡi cắn vào hàm răng dưới, nhìn ba người đối diện, trong đôi mắt hoa đào nở nụ cười, đôi môi mỏng đỏ mọng cong lên.

Hắn nói.

“Ừm, tôi biết, tôi đã làm.”   
*   
“Thưa cậu, trước tiên uống một ly nước đi.”
Diệp Sanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp tân, và Lý quản gia nhẹ nhàng đưa cho cậu một ly nước.

Diệp Sanh mím môi, một ít máu từ trong miệng chảy ra, nhuộm đỏ môi dưới, cả khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ đẹp kỳ dị.

Cảnh giác nhìn ông, cậu không định uống.

Lý quản gia vẫn là vẻ mặt ân cần, giống như đối mặt với một đứa nhỏ trong nhà, an ủi nói: “Cậu bé, cậu đừng căng thẳng, cậu chủ bảo tôi mang cậu xuống chữa trị vết thương, trong nước có thuốc, cứ uống xong đi sẽ thoải mái một chút.


Diệp Sanh đã khắc vào linh hồn tính cách của mình sự thô bạo, hoài nghi, đối với thiện ý nghi kỵ và khuếch đại vô tận ác ý.

Tuy rằng đây là sai lầm cần cậu sửa sai, nhưng hiện tại trong lòng cậu quá khó chịu, lười đè nén bản thân, trong mắt lạnh lùng vẫn chưa phai nhạt.

Lý quản gia thở dài nói: “Thưa cậu, xin cậu đừng làm khó tôi, nếu tôi thực sự muốn hại cậu, tôi không cần dùng thủ đoạn phiền phức như vậy.”
Diệp Sanh cụp mắt xuống, nhận lấy cốc giấy, mặt không biểu tình nhấp một ngụm.

Chắc hẳn trong nước ấm có thuốc, một loại thuốc chắc chắn không thể mua được trên thị trường.

Thứ chất lỏng mát lạnh từ từ làm dịu đi cảm giác xé rách nơi cổ họng.

Mặc dù bụng cậu vẫn còn khó chịu, nhưng cậu đã có thể chấp nhận nó.

Lý quản gia nói: “Cậu đi tắm trước đi.

Dị giáo gây ra vết thương rất đặc biệt, trên đó sẽ có chút tà vật dính vào, rửa sạch sẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Diệp Sanh không nghĩ ông đang nói đến vết thương ở cổ họng hoặc trong cơ thể cậu.

Nhưng bây giờ cậu thực sự mệt mỏi, và cậu không muốn ở lại với quản gia như con hổ hay cười của Ninh Vi Trần.

Thà đi tắm còn hơn nói chuyện với ông già này.

Cậu đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Lý quản gia, cậu đi vào phòng tắm bên cạnh.
Bật vòi hoa sen lên, Diệp Sanh chọn tắm bằng nước lạnh.

Cậu thực sự không sợ đau.
Thậm chí càng là đau đến không thể bình tĩnh phân tích, cậu càng quen dùng nỗi đau dữ dội hơn để trấn tĩnh bản thân.

Nước lạnh xối qua lông mi, sống mũi, môi, cằm, gột rửa vết máu trên người, cũng gột rửa đi bao mệt nhọc của cuộc hành trình này.

Ngay sau đó, Diệp Sanh tắt vòi hoa sen và đấm vào tường.

Cậu cảm thấy cuộc sống an ổn của cậu đã không còn nữa.

Diệp Sanh đứng yên trong phòng tắm rất lâu.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm gõ cửa của Lý quản gia, ông nói: “Thưa cậu, tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu, tôi đặt ở bên ngoài.” Nói xong liền rời đi.

Diệp Sanh đem quần áo vào, là một chiếc áo dài tay mỏng màu cà phê nhạt, thay xong quần áo, cậu tùy ý dùng khăn lông lau tóc rồi đi ra ngoài.

Sau khi ở trong phòng tắm khoảng nửa giờ, khi cậu thay quần áo và trở lại phòng tiếp tân, Ninh Vi Trần đã ra khỏi phòng họp và đang ngồi trên ghế sô pha.

Diệp Sanh: “…”   
Diệp Sanh hiện tại không muốn nói chuyện.

Cậu mặc kệ Ninh Vị Thần, cậu có chút khát nước, đi rót nước cho mình.

Bộ quần áo màu cà phê sáng đắt tiền và ôm sát người lại càng tôn lên làn da trắng nõn của thiếu niên, khi cúi người để lộ một phần vòng eo săn chắc, chiếc quần tây đen càng tôn lên tỷ lệ cơ thể của cậu một cách hoàn hảo.

Chỉ là lệ khí mệt mỏi với thế giới trong cậu quá rõ ràng, phá hủy đi sự dịu dàng này.

Khi Diệp Sanh đang uống nước, cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ninh Vi Trần.

“Anh không có lời gì muốn nói với em sao?”
Diệp Sanh kéo khóe miệng, cầm ly nước xoay người đi.

Ninh Vi Trần cười khúc khích và đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Hắn ta cao hơn Diệp Sanh một chút, vì vậy làm cậu cảm thấy áp bức mười phần.
Nhưng Diệp Sanh lại ngây người nhìn hắn.

Nếu biết rằng mình sẽ gặp phải tất cả những điều này khi lên chuyến tàu 1444, cậu thà đi bộ một trăm tám nghìn dặm từ Âm Sơn đến Hoài Thành còn hơn là lên chiếc xe tặc đó.

Ninh Vi Trần nhìn cậu một hồi, lại nói: “Đi thôi.”   
Diệp Sanh: “???”   
Ninh Vi Trần không quay đầu lại rời đi, đi ra ngoài: “Lại đây.”
Diệp Sanh ngẩn người đi ra ngoài, Lý quản gia đã ở bên ngoài với chiếc vali của mình.

Cậu nhìn quanh và không thấy một người nào từ Cục Phi tự nhiên.

Ra khỏi nhà lễ tân là một con đường rộng với những ngọn đèn đường lác đác bật sáng.

Một chiếc ô tô trông đắt tiền đã đậu sẵn bên đường, ngoài cửa còn có một người trông như vệ sĩ.

Diệp Sanh như đang mộng du và đứng trên đường cái với chiếc vali của mình, thật không thể tin được – cứ như vậy thôi sao?   
Ninh Vi Trần nhàn nhạt nói: “Cục Phi tự nhiên sẽ không tìm anh nữa.”
Diệp Sanh cau mày ngẩng đầu nhìn.

“Đưa vé cho em.”   
Diệp Sanh sửng sốt, chợt hiểu ý của hắn ta, lấy ra tấm vé có ghi thông tin liên lạc của Ninh Vi Trần.

||||| Truyện đề cử: Cách Cưng Chiều Bạn Gái Của Nhị Gia |||||
Ninh Vi Trần nhận lấy tấm vé, giữ nó giữa ngón trỏ và ngón giữa, và mỉm cười một cách khó hiểu.

Dáng người hắn cao gầy, khuôn mặt lãnh đạm và sáng lên dưới ánh trăng, hắn dùng ngón tay mò mẫm hàng chữ, thản nhiên nói: “Thông tin liên hệ thật của em sẽ được mã hóa nghiêm ngặt.

Chuỗi số này thực tế chỉ có giá trị trên tàu.”
“Sau khi xuống tàu, giữa chúng ta sẽ không có liên lạc.”   
Diệp Sanh không nói chuyện.  
Nửa đêm dưới ánh đèn mờ ảo và ánh trăng ở Hoài thành, Ninh Vi Trần cầm tấm vé lên, nhẹ nhàng áp vào môi dưới.

Hắn có một khí chất độc đáo, mọi việc hắn làm đều ái muội, bây giờ nhìn hắn trông giống như đang trao một nụ hôn tạm biệt dịu dàng, nhìn Diệp Sanh với đôi mắt đào hoa đen tối không rõ.

“Tại sao em lại thích anh như vậy, Diệp Sanh.” Ninh Vi Trần nghiêng người, cười dịu dàng nói: “Anh là người đầu tiên khiến em tức giận mà không cần trả giá.”
Hắn xé nát tấm vé và dựa sát vào bên tai Diệp Sanh.

Đôi môi mỏng mím chặt hồi lâu mới nở nụ cười, thanh âm mềm mại dịu dàng.

“Bảo bối, bây giờ mới là lời chúc mừng thực sự cho anh.”
“Chúc anh có một cuộc sống đại học vui vẻ.”
Nói xong, Ninh Vi Trần không chút lưu tình xoay người, dùng đôi chân dài bước qua bậc thang, đi về phía cửa xe.

Lý quản gia và các vệ sĩ đã đứng bên cạnh và mở cửa hàng ghế sau cho anh ta.
Diệp Sanh bị hắn làm cho có chút bối rối, nhưng mơ hồ hiểu được ý tứ của Ninh Vi Trần –
Cục Phi tự nhiên sẽ không liên lạc với cậu.

Ninh Vi Thần sẽ không gặp lại cậu nữa.
Tất cả những sự kiện hỗn loạn, không ổn định và chệch khỏi đường ray, sẽ biến mất trong cuộc đời của cậu.

Cuộc sống của cậu vẫn diễn ra bình thường, không có gì thay đổi.

Vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận, kết quả liễu ám hoa minh?!
* “sơn cùng thủy tận” – núi cùng nước tận – lâm vào cảnh tuyệt vọng.
“liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Gió lạnh làm cậu thanh tỉnh, cậu nắm chặt lấy tay vịn vali, Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ma xui quỷ khiến mà mở miệng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu gọi tên Ninh Vi Trần một cách bình tĩnh không chút cảm xúc như vậy.
“Ninh Vi Trần.” Diệp Sinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy bị gió lạnh như trăng sao quấn lấy, cậu bình tĩnh nói: “Trước đây chúng ta có quen biết sao?”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Ninh Vi Trần đặt tay lên cửa xe, bóng người dừng lại, nghe thấy lời này, yết hầu của hắn giật giật, sau đó khẽ cười một tiếng.

“Ừm, có quen biết.”   
Gió đêm đem lại lời nói cuối cùng của hắn.
“Lần sau gặp mặt, em sẽ kể cho anh nghe về mối quan hệ trước đây của chúng ta.”
Cửa xe đóng lại.

“Nếu còn có lần sau.”
Tác giả có một cái gì đó để nói: Lần sau gặp mặt lại chính là văn án.

Lại nói tiếp, có bảo bối quen thuộc văn bản Tấn Giang sửa cho ta một văn bản hay không, a a a, ta thật sự không biết làm thế nào sửa nửa đầu ô ô ô ô.

Điều này không biết là nhận trước 18 hay 19.

Hehe, Diệp Sanh mất đi trí nhớ, kỳ thật tình cảm của Ninh Vi Trần cũng đã trải qua xử lý mặc dù chưa xử lý hoàn toàn HHHH) khẳng định không phải trước năm tuổi, khác trong kiếp trước và kiếp này, khác thường hiểu không? Khác thường!
Editor có gì đó muốn nói: Mỗi ngày một chương mỗi ngày một chương cố gắng nỗ lực! Mình rất thích Ninh Vi Trần hehe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.