Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 1



Vào ngày có điểm thi đại học, Diệp Sanh nhận được rất nhiều cuộc gọi điện thoại.

Từ các bạn cùng lớp, từ hiệu trưởng, từ cơ quan giáo dục, từ phòng tuyển sinh của các trường đại học khác nhau, và cả mẹ của hắn, bà Hoàng.
Bà Hoàng, người đã bỏ rơi đứa con trai út của mình và được gả vào một gia đình giàu có, nay có thể nói là rất tự hào và kiêu hãnh.

Bà học khẩu âm kì lạ của Hoài Thành, nén giọng nói với cậu: “Sanh Sanh, nghe nói con tính toán tới Hoài Thành học đại học.

Thật tốt quá, mẹ đang ở Hoài Thành, con có thể dọn lại đây và ở cùng với mẹ.

Mẹ sẽ kêu quản gia đi đón con sau khi con đến trạm.”
“Con đến đây và coi nó như nhà mới của con, dượng con nhìn ảnh chụp của con vẫn luôn khen con ngoan.

Con còn có mấy người anh chị em, bọn họ đều sẽ rất thích con.”
“Con đã đến rồi thì không cần vội vàng, mẹ sẽ đem con đi mua mấy bộ quần áo trước, làm quen một chút với hoàn cảnh sống mới, bằng không đến lúc đó đem dáng vẻ quê mùa đến trong nhà làm ra một trận chê cười thì không tốt.”
“Này, Sanh Sanh, Sanh Sanh con có đang nghe mẹ nói không đó?”
Diệp Sanh tháo tai nghe xuống, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, và phớt lờ bà.
Xe buýt chạy từ vùng nông thôn đến huyện thành, sông núi lùi về phía sau, ô cửa sổ phản chiếu ra gương mặt tuấn tú của thiếu niên.
Diệp Sanh có vẻ ngoài rất lạnh lùng và sắc sảo, với đôi mắt hạnh nhân sâu thẳm, đôi môi đỏ nhạt.

Tóc mái đen nhánh hơi dài che khuất đi đôi mắt đờ đẫn, trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu đen đã giặt đến mức phai màu làm nổi bật dáng người gầy guộc.

Trên người cậu không có nhiều tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, sự mệt mỏi chán đời cùng sự thiếu kiên nhẫn được pha trộn một cách quỷ dị, nhìn qua là một con người quái gở khó thể tiếp cận.
Ít nhất bề ngoài của cậu trông là như thế.
Dù sao cũng không ai muốn đi tìm hiểu nội tâm của cậu.
Sau khi đến nhà ga ở huyện thành, Diệp Sanh kéo một chiếc vali cao bằng nửa người hướng đến nhà ga đi đến.
Cậu cúi đầu liếc nhìn tấm vé xe trong tay, chuyến tàu khởi hành từ Âm Sơn và kết thúc ở Hoài Thành.

Ngón tay hắn chà xát hai chữ “Hoài Thành”, Diệp Sanh kéo khóe môi dưới, hai mắt thâm thúy, mặt không chút cảm xúc nghĩ đến cảnh tượng mẹ dắt theo em trai “về nhà”.
Âm Sơn là một trong những nơi nghèo nhất ở Trung Quốc, lúc đầu, sự xuất hiện của một chiếc siêu xe màu đen cả trăm vạn đã thu hút mọi người đến vây xem ở cửa thôn.

Người phụ nữ quyến rũ đi đến trước mặt hắn bịt mũi, trong tay nắm tay một đứa trẻ được nuông chiều và nói với cậu: “Tới đây Sanh Sanh, đây là em trai của con.”
Cậu thật cẩn thận mà đưa cho em trai một cốc nước lại bị em trai đẩy ra xa, nước nóng dội trực tiếp lên mặt.
Người em hét lên: “Cút ngay! Tránh xa tôi ra! Dơ muốn chết!”
Lần đó mẹ cậu đến không phải để đón cậu mà là đến để làm cảnh cho người khác xem.

Sau đó để lại cho cậu 30.000 nhân dân tệ liền giẫm chân ga bỏ đi.
Ông già lấm la lấm lét đưa ra đề nghị với cậu, xúi giục cậu lì lợm la li3m đến Hoài Thành nhận mẹ.
Ông ấy nói, cái loại gia đình giàu có này sẽ cho một khoản phí kếch xù để giữ mặt mũi.
Diệp Sanh liền cự tuyệt mà không cần ngẩng đầu lên.
Đời này cậu đều không muốn dính dáng gì đến mẹ mình.
Cho nên vào thời điểm khi nhận được cuộc điện thoại này, Diệp Sanh đầu tràn đầy nghi hoặc —— Hoàng Di Nguyệt đây là bị quỷ ám phải không?
Phải biết rằng mẹ cậu vì để cậu không đi theo kéo chân sau quấy rầy cuộc sống giàu sang phú quý của bà mà suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt cậu mặt đầy nước mắt.

Đối với một đứa bé tám tuổi, lời nói khẩn thiết đau khổ cầu xin.
“Sanh Sanh, vào thời điểm cha con chết, mẹ mới hơn hai mươi tuổi, con chả lẽ muốn mẹ cả đời ở trong núi sâu bảo vệ con sao?”
“Đầu tiên mẹ là một người phụ nữ, sau đó mới là mẹ con.

Con nếu thương mẹ thì con nhất định có thể thông cảm cho mẹ.

Đúng không?”
Đúng vậy, Diệp Sanh không bao giờ có ý định làm bất cứ điều gì với bà ấy trong cuộc sống của mình.
Diệp Sanh chặn số điện thoại này, cũng không quay đầu lại mà vào ga tàu hỏa.
*
Cùng lúc đó, tại Hoài Thành, trong một biệt thự tư nhân nào đó.

Người phụ nữ ngồi ở trên sô pha phát hiện Diệp Sanh đem số của bà vào danh sách chặn, ngay lập tức tức giận đến sắc mặt xanh lét, chửi ầm lên: “Cái đồ bạch nhãn lang này!”
Ngồi bên cạnh bà là một thiếu niên ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo thanh tú, dáng người tinh tế, là con trai của chồng bà và vợ trước.
Tạ Văn Từ trước đây rất ngang ngược, hiện giờ lại là khẩn trương thấp thỏm mà nắm tay bà, vội vàng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy, hắn có đồng ý không?”
Hoàng Di Nguyệt do dự nói: “Hắn cúp điện thoại.”
“Cái gì?! Hắn đem điện thoại treo!” Tạ Văn Từ lập tức rống giận: “Mẹ không phải nói cái gì hắn cũng nghe theo mẹ sao, nếu hắn không tới, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn đem con đưa cho lão già 50 tuổi kia để cưới?!”
Hoàng Di Nguyệt vội vàng trấn an: “Sẽ không Văn Từ, mẹ nhất định sẽ không làm con nhảy vào hố lửa này, sẽ không.”
Tạ Văn Từ tức giận đến nghiến răng.
Hắn vẫn luôn cực kì chán ghét vị tiểu tam này, nhưng hiện giờ lại không thể không nhẫn nại, tức giận cầu xin bà, hai mắt đỏ hoe: “Mẹ, con không muốn kết hôn, con mới mười bảy tuổi thôi.

Đại học còn chưa có tốt nghiệp, cuộc sống của con vừa mới bắt đầu.

Chẳng lẽ tuổi còn trẻ như vậy phải trói buộc với một lão già bi3n thái? Cha con không dám đắc tội Tần gia, hiện tại chỉ có mẹ mới có thể giúp con.

Tần gia nói rõ là muốn đứa con trai sinh vào ngày âm của Tạ gia chúng ta, Diệp Sanh cũng giống như con.

Mẹ đem Diệp Sanh đón trở về, hắn liền được coi là người Tạ gia của chúng ta – để anh ấy thay con đi gả đi.

Làm ơn đi mẹ, hức hức mẹ, con cầu xin mẹ.”
Hoàng Di Nguyệt từ trước đến nay bị Tạ Văn Từ đều là châm chọc mỉa mai, hiện tại ít nhiều có điểm vừa mừng vừa lo.

Hoàng Di Nguyệt cắn răng nói: “Được rồi, Văn Từ, mẹ nhất định sẽ giúp con.” Nếu bà muốn có được chỗ đứng vững chắc ở Tạ gia trong tương lai, bà phải nhận được sự chấp thuận của con cái của người vợ trước.

Đặc biệt là sự chấp thuận của anh trai của Văn Từ, Tạ Quý.

Tạ Văn Từ đem cằm để ở trên vai bà, hít hít cái mũi, lo lắng sốt ruột: “Mẹ, Diệp Sanh nếu là không đồng ý làm sao bây giờ.”
Hoàng Di Nguyệt nặng nề nói: “Hắn sẽ không phản đối đâu.”
*
【 Kính thưa quý khách, đoàn tàu số 1444 phương hướng từ Âm Sơn đến Hoài Thành sắp phải kiểm tra vé.

Hành khách đi tàu số 1444 vui long đóng gói hành lý và đến cửa soát vé để chuẩn bị làm thủ tục soát vé.


Âm Sơn lạc hậu nghèo nàn, không có tàu cao tốc chạy thẳng đến đây, chỉ có hai chiếc xe lửa màu xanh lục đã sớm bị thời đại vứt bỏ, một nam một bắc.
Trật tự trên xe lửa không tốt, trộm cướp hoành thành, cướp của giết người thường xuyên xuất hiện trên báo chí.

Khi Diệp Sanh đi qua cổng soát vé, xách theo chiếc vali đi về phía sân ga thì ngửi được một chút mùi gì đó kì lạ.
Vào giữa mùi hè, mùi cơ thể của mọi người sẽ tăng lên rất nhiều, ví dụ như mùi mồ hôi, mùi cơ thể và mùi của gia cầm như gà, vịt và ngỗng.

Nhưng những thứ làm cho Diệp Sanh chú ý không phải là những thứ này, cậu ngửi được một cỗ mùi lạ cùng một chút hương vị máu tươi quỷ dị.

Mùi vị gay mũi như dưa bắp cải thối rữa trong lọ.

Khi đi lên cầu thang, Diệp Sanh nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang chật vật trèo lên cầu thang mang theo một chiếc túi da rắn.

Người đàn ông có nước da ngăm đen, dáng người nhỏ gầy, trên lưng cõng một đứa trẻ con đang ngủ say trong tã lót, hắn phải khom người, dung hết sức mới nhấc được chiếc túi trên tay, người toát mồ hôi hột, thở hổn hển.
Diệp Sanh thấy vậy, lễ phép hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Ai ngờ người đàn ông nghe thấy giọng cậu đột nhiên ngẩng đầu, như chim sợ cành cong, cả người run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lắc đầu cảnh giác nhìn cậu.
Diệp Sanh gật đầu không có nói cái gì nữa, xách vali đi lên sân ga.

Một tình tiết nhạc đệm như vậy DIệp Sanh cũng không để ở trong lòng, trong lúc đợi xe buýt, cậu bắt đầu tính toán xem sẽ tìm việc làm thêm ở đâu ở Hoài Thành.
Hiện tại cha cậu đã chết, mẹ cậu tái giá, ông lão kia mắt thấy tiền cũng bỏ hắn mà xa chạy cao bay.

Diệp Sanh một mình lẻ loi, trong vali chỉ có mấy bộ quần áo cùng với hai trăm đồng chính là toàn bộ gia sản của cậu.

Cậu từ bỏ các trường cao đẳng và đại học ở thủ đô và lựa chọn Đại học Hoài An, nguyên nhân lớn chính là Đại học Hoài An cho cậu điều kiện không tồi.
Không chỉ có miễn phí học phí toàn bộ mà còn được đặc quyền chuyển vào kí túc xá vào trước tháng sáu.
Khi đã có nơi ăn chốn ở rồi thì mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng nói chuyện.
Diệp Sanh sẽ không đi tìm Hoàng Di Nguyệt.
Cậu không thiếu tình thương của mẹ, cũng không khao khát những thứ này.
Khi còn nhỏ cậu không đẩy đầu đứa em trai, kẻ đã hất cậu xuống sông cũng đã cho mối quan hệ mẹ con giả tạo này rất nhiều mặt mũi rồi.
Tốt hơn là đời này bọn họ đừng gặp lại nhau nữa.
Xe lửa ở Âm Sơn rất hỗn loạn, các toa chật kín người, mọi người phải không ngừng chen lấn vào bên trong mới có thể tìm được chỗ ngồi.

Trong lúc tìm vị trí, Diệp Sanh cũng không biết bị bao nhiêu người thò tay vào túi áo, giật lấy vali của cậu.

Cậu bình tĩnh giẫm mạnh một chân vào tên trộm, sau đó bẻ tay tên trộm đang nắm vali của mình.

Tên trộm đau đến ứa nước mắt, giận mà không dám nói gì, liếc mắt một cái rồi bỏ đi.
Trong tàu thật ồn ào, đủ loại ngôn ngữ địa phương lẫn lộn.
Diệp Sanh tỏ vẻ thờ ơ, ngay khi cậu chuẩn bị đi đến chỗ ngồi của mình.
Bỗng nhiên một đôi tay chạm vào bờ vai cậu, Diệp Sanh cho rằng lại là một tên ăn trộm không biết sống chết.

Không ngờ đôi tay này lại có dụng ý khác, mà còn cư nhiên ái muội lưu luyến mà sờ s0ạng ở vai lưng cậu một lúc, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“?”
Diệp Sanh sững người, cậu từ nhỏ đến lớn cũng chưa ra khỏi Âm Sơn, cả đời này cũng chưa từng tiếp xúc với đồng tính luyến ái.

Cho nên ngay từ đầu Diệp Sanh trong đầu chỉ có một câu: Đây là đang làm gì?
Cái móng heo kia nhìn dáng vẻ còn muốn tiếp tục sờ xuống, Diệp Sanh còn chưa kịp kinh ngạc quay đầu lại, đã có người giúp cậu giải quyết.
Một giọng nói trẻ trung mỉm cười vang lên bên tai: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài tái nhợt đã giữ chặt thanh niên gầy guộc phía sau Diệp Sanh, bẻ lấy vai hắn và đẩy hắn ra với một lực không thể kháng cự lại được.

“A!” Thanh niên cánh tay bị bẻ gãy, lảo đảo vài bước, đột nhiên hét thảm một tiếng.

Nhưng hắn có tật giật mình, hung tợn trừng bọn họ liếc mắt một cái, nhanh chóng cúi người chạy nhanh rời đi trong dòng người.

Diệp Sanh xoay người, liền thấy được một thiếu niên có ngoại hình và khí chất không hề phù hợp với nơi này đang đứng trong toa tàu.

Bản thân Diệp Sanh cao 1m8, nhưng thiếu niên này rõ ràng so với cậu còn cao một chút.
Hai chân thon dài thẳng tắp, đứng chen chúc ở trong toa tàu giống như hạc trong bầy gà.

Thiếu niên buông tay, ngón tay trắng nõn, vừa thấy chính là người sống trong nhung lụa.

Cổ tay áo sơ mi trắng được xắn lên để lộ xương cổ tay, trên tay đeo một chiếc vòng tay dây leo màu huyết dụ.
Ngoài chiều cao thì ngoại hình cũng không kém phần nổi bật.
Diệp Sanh nhìn sang, đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt đào hoa phong lưu, khi cậu nhìn người này đánh giá, người này cũng không chút nào nao núng mà đánh giá cậu, trên môi nở một nụ cười, có ý gì đó không thể giải thích được.

Diệp Sanh rất ít khi nhận được một cái nhìn tùy ý như vậy.

Cậu dừng một chút, cảm thấy chuyện vừa rồi phát sinh quá mức thái quá, đoán chừng đối phương chỉ là đơn thuần cản đường, vì thế cái gì cậu cũng không nói.

Cậu xoay người, đem vali cất đi và ngồi xuống với tấm vé.
Không nghĩ tới, thanh niên kia cúi đầu nhìn xuống vé xe.
Thế nhưng hắn khẽ cười một tiếng, bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh cậu.
“……”
Thật là trùng hợp?
Diệp Sanh sửng sốt.
Chuyến tàu xe lửa này, từ Âm Sơn đến Hoài Thành ít nhất phải mất ba ngày ba đêm.

Cậu tình nguyện ngồi bên cạnh một ông già “trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý” chứ không muốn ngồi kế một người cùng tầm tuổi có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.

Cậu bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi thiếu niên ngồi xuống bên cạnh, liền mỉm cười không chớp mắt nhìn cậu.

Tầm mắt cũng không có nhiều mạo phạm, nhưng Diệp Sanh như cũ cảm thấy không được tự nhiên.
Cậu mặt không biểu tình mà quay đầu lại.
Thiếu niên thấy cậu xoay người, lập tức có hứng thú, con ngươi trong veo, khóe môi cong lên: “Có thể làm quen một chút không?”
Diệp Sanh trước nay không nghĩ tới bản thân sẽ ở trên xe lửa làm quen với người khác, với một thiếu niên.
Thiếu niên kẹp vé xe giữa các ngón tay, đưa cho Diệp Sanh như một tấm danh thiếp, anh ta cười với đôi mắt đào hoa, giọng nói trong trẻo như nước suối: “Xin chào, tôi tên Ninh Vi Trần.”
Diệp Sanh rũ mắt nhìn xuống tên trên tấm vé xe, trầm mặc trong chốc lát, vẫn là mở miệng: “Tôi tên là Diệp Sanh.

Sanh trong Sanh Ca.”
Ninh Vi Trần hơi mang xin lỗi nói: “Vừa rồi có làm cậu sợ không?”
Diệp Sanh: “Cái gì?” Đề tài thay đổi quá nhanh làm cậu trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Ninh Vi Trần giải thích nói: “Tôi không phải cố ý làm người kia bị thương.

Khi tôi vừa lên xe liền thấy hắn ta đang làm gì đó không tốt với cậu cho nên không thể không nhịn được lập tức đẩy hắn ta ra.”
Diệp Sanh: “……”
Đối với một thẳng nam ghét đồng tính luyến ái như cậu, việc “bị một người đàn ông sàm sỡ” được nhắc đến chính là một loại tra tấn tinh thần, đặc biệt khi bị một người đàn ông như Ninh Vi Trần nói ra vì lo lắng.

Diệp Sanh xấu hổ rất nhiều lại sinh ra một chút tức giận —— dù sao thì cậu cũng có thể giải quyết nó mà không cần đến Ninh Vi Trần.

Nhưng cậu sẽ không thật sự giận chó đánh mèo với người có thiện ý trợ giúp mình, biểu tình ngây người mất vài giây.
Diệp Sanh giấu đi sự không được tự nhiên trong lòng, quay đầu đi chỗ khác, hàm hồ gật đầu: “Không có, vừa rồi cảm ơn cậu.” Ánh mắt cậu loạng choạng, quay đầu, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xe, không nói chuyện nữa.
Ninh Vi Trần ngẩn người, thấy cậu không muốn nói chuyện với mình, hắn mím chặt môi.

Hắn chống cằm nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Diệp Sanh một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không muốn cùng tôi nói chuyện phiếm à?” Trong giọng nói kỳ thật có vài phần khổ sở.

Công bằng mà nói, gương mặt này của Ninh Vi Trần, tùy tiện cười một cái thì toàn bộ toa xe đều vội vàng cùng hắn nói chuyện phiếm.

Diệp Sanh cũng không phải chán ghét hắn, chính là do cậu xấu hổ.
Tuy nhiên nếu trong chuyến hành trình dài này có một người bạn đồng hành để nói chuyện cũng tốt, đặc biệt người này còn vừa mới giúp đỡ cậu.

Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, “Không có, tôi có chút buồn ngủ, hôm nay dậy sớm quá.”
“Mấy giờ cậu thức dậy?”
“Rạng sáng năm giờ, từ nhà tôi đến ga tàu hỏa phải mất ba giờ xe.”
Trong mắt Ninh Vi Trần toát ra vẻ lo lắng: “Cậu muốn đi Hoài Thành à?”
“Ừm.”
“Từ nơi này đến Hoài Thành ít nhất phải mất ba ngày, sao cậu không đặt một vé nằm?”
Diệp Sanh nói: “Vé giường nằm quá đắt.”
“Thì ra là như vậy.” Quần áo Ninh Vi Trần đều cho thấy hắn là một người có gia cảnh giàu có, nghe thấy đáp án quẫn bách này, thần sắc lại không lộ ra bất kì cảm xúc gì, hắn hỏi: “Cậu muốn ngủ à?”
Diệp Sanh không buồn ngủ chút nào, nhưng cậu đã đưa ra lời nói dối, nghiêm túc gật đầu.
Ninh Vi Trần chống cằm, bỗng nhiên cười.
“Vậy cậu ngủ đi.

Trên chuyến xe lửa này có rất nhiều người xấu, nhưng tôi có thể giúp cậu trông chừng đồ, không cần lo lắng.”
Ninh Vi Trần ngũ quan khắc sâu, nhưng cặp mắt đào hoa ngậm ý cười kia làm hắn bớt đi một chút tính xâm lược, làm cho hắn khi nhìn người khác phá lệ chân thành.
Trên một chuyến tàu hỗn loạn như vậy, gặp được một đồng bạn tốt thật sự là một việc may mắn.
Hảo cảm của Diệp Sanh đối với hắn tăng lên vài phần, “Ừm” một cái, liền dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời đổ xuống.
Làn da ở cổ Diệp Sanh rất mỏng, hiện giờ dưới ánh nắng càng lộ ra vẻ yếu ớt, cậu nhắm mắt lại, lông mi phủ một tầng bóng mờ.

Tầm mắt Ninh Vi Trần nhìn thật sâu vào cổ cậu, đứng thẳng dậy.

Hắn dựa vào ghế xe, chán đến chết mà đùa nghịch ngón tay.

Thanh niên trên người là một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh xảo, nhìn qua liền thấy giá cả xa xỉ, không ai chú ý tới, dưới cổ tay áo hơi xắn lên, vòng tay dây màu đen dính đầy máu tươi chưa khô vết máu, lạnh lùng hung ác.
Diệp Sanh vốn là tưởng chợp mắt một chút, nhưng sau đó lại thật sự ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối.
Cậu mới vừa mở mắt ra, liền nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm dễ nghe, “Muốn uống nước không?”
Diệp Sanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hoa đào luôn mỉm cười ôn nhu kia.
Ninh Vi Trần cầm trên tay một cốc giấy nhựa đựng nước ấm, giơ lên trước mặt cậu: “Xe đồ ăn vừa mới đi qua, tôi không biết cậu sẽ tỉnh trong lúc này, nếu không tôi sẽ giúp cậu mua chút đồ ăn.

Cậu có đói không?”
Khi nói ba từ cuối cùng, hắn còn hạ thấp giọng.

Diệp Sanh: “……”
Nhưng Ninh Vi Trần không lớn lên đẹp như thế, săn sóc tỉ mỉ như vậy làm mọi người nghi ngờ.

Nhưng biểu tình thiếu niên bên cạnh thành khẩn như vậy, thế cho nên Diệp Sanh bắt đầu hoài nghi chính mình?
—— chẳng lẽ mọi người ở thế giới bên ngoài Âm Sơn đều hòa thuận, thân thiện, tốt bụng và ân cần như vậy sao?
Cậu tự trách nghĩ lại bản thân: Có phải nội tâm mình quá mức đen tối?
Trong quá trình uống nước, bọn họ chính thức bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tuy rằng phần lớn là Ninh Vi Trần hỏi, Diệp Sanh lời ít mà ý nhiều trả lời.
Khi biết Diệp Sanh đi học ở Đại học Hoài An, Ninh Vi Trần mỉm cười: “Đại học Hoài An là một trường học thật sự ưu tú trăm năm danh giáo, chúc mừng cậu.”

Diệp Sanh: “Cảm ơn.”
Ninh Vi Trần giống như tùy ý nói: “Cậu vừa mới nói vừa vào đại học, cậu năm nay 18 tuổi? Cậu sinh tháng mấy?”
“Tháng Hai.”
Ninh Vi Trần gợi lên khóe môi: “Vậy cậu lớn hơn tôi, anh trai, em sinh tháng Năm.”
(Editor: Bản wikidich để là tháng Mười, nhưng mình check bản raw thấy để tháng Năm nên mình để tháng Năm nhé.)
Diệp Sanh tự động bỏ qua câu gọi anh trai đó, lịch sự hỏi lại: “Cậu đi Hoài Thành làm gì?”
Ninh Vi Trần không để ý lắm nói: “Đi tham gia một hôn lễ của họ hàng.”
Trong cuộc nói chuyện phiếm sau đó, Diệp Sanh cũng biết Ninh Vi Trần quả nhiên không phải là người Âm Sơn.

Hắn là người ở thủ đô, lên xe ở Âm Sơn vì trước đó đã thực hiện một chuyến thám hiểm rừng sâu một mình.
Diệp Sanh, người sinh sống trong núi sâu hoàn toàn không hiểu chỗ này có cái gì hay để thám hiểm.

Ninh Vi Trần là một người rất giỏi lắng nghe và tìm kiếm chủ đề, khi hắn ta nhìn người khác, ánh mắt luôn nghiêm túc, khiến cho Diệp Sanh, người ít nói không thể không nói thêm vài câu.
Trò chuyện rôm rả, xe ăn lại đến.

Ninh Vi Trần gọi một hộp trái cây, một phần sushi, còn cầm một bình sữa bò nóng.
Diệp Sanh ngủ lâu như vậy đã quá mức đói, một chút thèm ăn đều không có, không ăn còn có thể tiết kiệm một ít tiền.

Cũng may Ninh Vi Trần không có quay đầu lại hỏi cậu ăn cái gì, nếu không cậu lại phải cho vị công tử này một lần nữa nhìn thấy vẻ thế gian nghèo khó.
Không nghĩ tới, Ninh Vi Trần xoay người lại, đem ba phần đồ ăn kia đặt trước mặt Diệp Sanh.
“Anh trai, cho anh.”
“……”
Diệp Sanh cảm thấy may mắn chính mình không uống nước, bằng không cậu thật sự phun ra.
Diệp Sanh xua tay: “Không cần, cảm ơn.”
Ninh Vi Trần ngón tay thon dài gõ gõ cái bàn, giọng nói mang theo ý cười: “Không cần cự tuyệt em, em là thật sự rất muốn kết bạn với anh, cũng thật sự muốn đối xử tốt với anh.”
Diệp Sanh nói một cách cứng rắn: “Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không đói bụng.”
Ninh Vi Trần có chút thất vọng nói: “Được rồi.”
Hắn đem đồ ăn đặt lên bàn rồi không cử động nữa.
Ninh Vi Trần quay đầu nghiêm túc nhìn Diệp Sanh trong chốc lát, thấy Diệp Sanh chút tái xanh, lại một lần nữa lo lắng mở miệng nói: “Chuyến tàu này có thể bị trễ, hơn nữa còn hơn 50 tiếng, anh thật sự không cần đổi thành vé giường nằm?”
Diệp Sanh có chút do dự.

Cậu vừa mới ngồi ngủ ở trên xe lửa, đã hiểu sâu sắc cái gì eo đau lưng đau, bắt đầu hối hận.
Ninh Vi Trần mở miệng nói: “Em có thể trước giúp anh thanh toán.” Hắn từ trong túi lấy ra một cây bút, ở trên vé tàu viết lên một dãy số xinh đẹp, đưa cho Diệp Sanh, cười nói: “Đây là số điện thoại của em, khi anh tới Hoài Thành rồi thì có thể đem tiền trả lại cho em.”
Diệp Sanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhướng mày, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Ninh Vi Trần.

Trước đây cậu đối với Ninh Vi Trần đều là một loại thái độ có lệ, hiện tại coi như chân chân chính chính xem kỹ.
—— loại tình bạn này quá mức thân mật “Thân thiện”, cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thích hợp.
Mà nụ cười của Ninh Vi Trần cũng không thay đổi chút nào, thậm chí còn chống cằm hơi hơi cúi người, hạ giọng làm nũng: “Em ngồi ở đây cũng không thoải mái chút nào, em muốn đổi giường nằm, nhưng em luyến tiếc một người có thể nói chuyện phiếm, nếu anh không ngại có thể ngủ chung giường cùng với em.”
Hắn dựa sát, đến hơi thở tựa hồ đều rơi vào mặt Diệp Sanh, đôi mắt đen đào hoa như có thể hút người xoáy nước, thì thầm tiếc nuối nhỏ giọng nói: “Như thế có thể tiết kiệm một số tiền, nhưng em biết anh khẳng định sẽ không đồng ý.”
Hắn thái độ tự nhiên thong dong, làm Diệp Sanh sửng sốt, lại một lần nữa nghĩ lại có phải hay không tâm tư chính mình quá mức đen tối.

Cậu nhận lấy tấm vé xe có viết phương thức liên lạc kia, rũ mắt nói: “Đổi đi.

Nhưng trong điện thoại tôi vẫn còn một ít tiền, không cần phiền đến cậu.”
“Được!”
Ninh Vi Trần trong mắt sáng lên minh quang, đứng dậy chủ động mà giúp Diệp Sanh lấy hành lý.
Hai người đều là thiếu niên có bộ dạng xuất chúng, cùng nhau đứng ở trong xe đã thu hút tầm mắt vô số người.
Diệp Sanh cau mày, không quen với cảnh tượng này, sải chân dài bước nhanh đi về phía trước.

Người soát vé chuyển họ sang toa số 44.
Diệp Sanh đi vào toa xe, phát hiện bên trong đã có một người.
Thật trùng hợp, chính là người đàn ông bế em bé mà cậu đã gặp ở cầu thang trước đó.

Cùng lúc đó, cậu lại ngửi thấy mùi thối rữa hơi chua chua.

Người đàn ông đặt đứa bé sang một bên, cuộn tròn ngủ bên ngoài giường, cái túi lớn màu xanh lục bị anh ta nhét vào bên trong giường.
Diệp Sanh nhìn nó như vậy trong lúc.
Ninh Vi Trần đã chủ động đem hành lý của mình cất đi, đồng thời mang chăn gối đi đến, hắn cười hỏi: “Anh thích ngủ giường trên hay giường dưới?”
“Tôi ngủ giường nào cũng được.”
Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, nhận lấy chăn bông.
Dưới ánh đèn, Ninh Vi Trần, trầm ngâm suy tư nhìn cậu trong chốc lát, nhoẻn miệng cười: “Em ngủ giường trên vậy, em để sushi cùng sữa bò ở trên bàn, nếu buổi tối anh đói bụng có thể trực tiếp lấy mà ăn.


Diệp Sanh ngẩn người, không quen thuộc tiếp nhận lòng tốt của người khác.
“Cảm ơn.”
Tác giả có lời muốn nói: Đã thay đổi ngày sinh nhật của Ninh Vi Trần.

Biên tập viên nói tuổi không thể viết là 17, phải là người trưởng thành, tôi tạm thời thay đổi, nhưng có một số chỗ vẫn chưa được chỉnh sửa.

Xin chú ý, công thụ 18 tuổi, công nhỏ hơn thụ.

Tôi không muốn đọc một số bình luận rằng Sanh Sanh là một người không hiếu thảo.

Để giải thích, mẹ của thụ là một bia đỡ đạn nhỏ trong giai đoạn đầu, và cha của thụ không phải là người tốt, ông ấy đã đột ngột qua đời.

Thụ có thể được coi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên một mình trong núi.

Xuất thân là siêu nhiên, tôi nghĩ rằng nếu bạn bỏ rơi đứa trẻ từ ban đầu, không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng đứa trẻ thì tốt nhất là không nên quấy rầy lẫn nhau khi chúng lớn lên..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.