Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 5: C5: Trò hay bắt đầu



Ngày hôm đó, sau khi tan sở ở quán bar, đã hai giờ sáng, trong phòng tắm không có máy nước nóng, vì vậy cậu run cầm cập mà tắm nước lạnh, vừa mới lăn ra giường. Ngoài cửa bất chợt vang lên một tiếng động lớn.

Tếng động lớn vang vọng trong căn phòng hẹp khiến Lăng Vân Phàm giật mình.

Trước khi Lăng Vân Phàm kịp phản ứng, cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị đá mạnh.

Ba người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ xông vào. Họ lao tới trước mặt Lăng Vân Phàm, vặn mạnh cổ tay cậu và kéo cậu đứng dậy khỏi giường.

Một người đàn ông lùn với khuôn mặt mập mạp bật đèn trong phòng lên, đi đến trước mặt Lăng Vân Phàm, khinh thường hỏi: “Có biết tại sao tao lại tìm đến mày không?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================

Lăng Vân Phàm thức thời, cũng không tranh cãi với bọn họ: “Ngày mai tôi mới được lãnh lương, sẽ trả trước ba ngàn cho mấy người.”

Người đàn ông có khuôn mặt mập mạp tát vào mặt Lăng Vân Phàm, tức giận nói: “Ba ngàn? Mày cho ăn mày đấy hả! Thằng ranh, mày có biết mày nợ bao nhiêu không?!”

Lăng Vân Phàm nghiêng đầu vì bị đánh, ho khan liếm khóe miệng hai lần, nếm được vị máu tươi.

Người đàn ông châm một điếu thuốc, mùi khói ngào ngạt tràn ngập trong căn phòng chật chội, hắn ta nhìn Lăng Vân Phàm, giọng điệu thay đổi, chậm rãi nói: “Thật ra, lần này bọn anh đến đây cũng không phải để làm khó dễ chú em. “

Nói xong, hắn ta hút một hơi thuốc lá rồi nhả ra, vỗ vai Lăng Vân Phàm: “Anh đây muốn cho chú một công việc. Công việc này kiếm được khá nhiều tiền. nếu chú em đồng ý nhận, không đến hai năm, chú em có thể trả hết nợ trên người, thế nào?”

Lăng Vân Phàm giả vờ bình tĩnh: “…Công việc gì?”

“Ầy, đấy cũng không phải là công việc khó khăn gì, chỉ là…” Người đàn ông béo lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nheo mắt nhìn Lăng Vân Phàm, hắn ta tặc lưỡi, “Phục vụ khách.”

Dù sao Lăng Vân Phàm cũng là sinh viên đại học, cậu cũng không hiểu những thứ bẩn thỉu đó, nghi ngờ nói: “Tôi là con trai, hơn nữa còn là Alpha.”

Người đàn ông cười khẩy một tiếng, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Lăng Vân Phàm: “Cưng nên thấy may mắn vì mình là Alpha đi. Rất nhiều ông chủ lớn muốn “chơi” alpha một lần. Thuần hóa alpha thú vị hơn thuần hóa beta hoặc omega nhiều.Hơn nữa, số lượng alpha như cưng đạt đến được mức đó là rất ít, vì hàng hiếm mới có giá trị, các ông chủ lớn mới sẵn lòng trả nhiều tiền hơn để “chơi”.

“Lại nói…” người đàn ông nhéo má Lăng Vân Phàm, nhìn trái nhìn phải, cười nham hiểm nói, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy cưng, anh đã cảm thấy khuôn mặt của cưng chắc chắn sẽ bán được với giá cao.”

Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Vân Phàm trở nên tái nhợt.

“Đưa nó vào xe dưới lầu đi.” Người đàn ông có khuôn mặt béo tròn vẫy tay một cái, không cho ai chõ mõm vào.

“Anh” Lăng Vân Phàm đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi cùng các người, bảo bọn họ buông tôi ra, đừng kéo tôi, cầu thang trước cửa rất hẹp, hai người đi không được, chen lấn va chạm sẽ ngã.”

Người đàn ông nheo mắt lại nhìn Lăng Vân Phàm, ánh mắt sắc bén như một cái móc sắt tẩm độc.

Lăng Vân Phàm: “Các anh có ba người, trong nhà này chỉ có một cửa, tôi không có nơi nào khác để chạy.”

Người đàn ông cười nhạo, thổi một hơi thuốc lên mặt Lăng Vân Phàm, chế giễu: “Thế này sao? Đã sẵn sàng tâm lý nhanh vậy? Muốn để người khác “chơi” đến vậy à?”

Lăng Vân Phàm cúi đầu: “Anh thấy đấy, nơi tôi sống giống như chỗ chó sống. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi muốn nhanh chóng trả hết nợ và sống một cuộc sống bình thường. dù cho là mạng như cỏ, chỉ cần không chết là được.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm một lúc lâu, im lặng một lúc rồi nháy mắt ra hiệu với những người bên cạnh.

Hai người đang tóm lấy Lăng Vân Phàm buông tay ra.

Lăng Vân Phàm xoa xoa bả vai, cười nịnh nọt với người đàn ông: “Cảm ơn anh trai nhé. “

Người đàn ông chỉ hướng mũi về phía cửa: “Anh nói cho chú biết, đừng giở trò với anh, đi thôi.”

“Nào dám. ” Lăng Vân Phàm vừa còn đang gật đầu nịnh nọt, nhưng trong chớp mắt, cậu đột nhiên vung tay lên, đấm một cú vào mặt của người đàn ông bên cạnh, làm người đó ngã xuống sàn.

Sắc mặt cậu thay đổi nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.

Khi người đòi nợ định thần lại, Lăng Vân Phàm đã trèo lên khung cửa sổ đang mở rộng, nhảy xuống mà không chút do dự,

Cơ thể cậu va vào nhà kho sắt và lăn xuống đất, cơn đau khiến mắt cậu nhòe đi nhưng ý thức của cậu thì vẫn còn rõ ràng. Giọng nói trong đầu hét lên đau lòng, mau bỏ chạy.

Lăng Vân Phàm vừa giữ chặt cánh tay bị thương của mình chạy ra khỏi con hẻm, nhưng bất thình lình bị một chiếc xe hơi màu đen đâm ngã xuống đất.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của chủ xe, Lăng Vân Phàm thực sự muốn làm một cử chỉ không đứng đắn với ông trời.

Trong xương cốt của tuổi trẻ phù phiếm không muốn thừa nhận sự thất bại là một trong những động lực chống đỡ được Lăng Nhất Phàm đến tận bây giờ, mà bây giờ lại cho cậu xuất hiện trước mặt đối thủ cũ với hình tượng nghèo túng như vậy, thật giống như mang tôn nghiêm của cậu đè bẹp xuống đất, cọ xát trên mặt đất nhẵn nhụi.

Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau đó ý thức của cậu chìm vào bóng tối, rơi vào hôn mê.

Tám giờ sáng, đang đầu hè, ngày dài đêm ngắn, hiện tại trời đã sáng, mặt trời treo lơ lửng trên trời cao.

Ở phía cửa sổ hành lang bệnh viện, một bác sĩ đang nghiêm túc xem xét sổ bệnh án trong tay, đối diện với ông là một người đàn ông cao ráo mặc áo sơ mi đen, với vẻ ngoài điển trai đôi mắt đen như những ngôi sao sáng rọi.

Đây là hành lang của phòng bệnh VIP, giá cả cao đặc làm người ta ngại bước vào, vì vậy hành lang rộng lớn này không có ai đi lại, rất yên tĩnh.

Người đàn ông hơi nhíu mày vì lo lắng, chờ bác sĩ mở miệng.

Bác sĩ đẩy kính ngẩng đầu lên: “Bệnh nhân bị tổn thương mềm mô ở nhiều vị trí trên cơ thể, cổ tay trái bị trật khớp, não bị chấn động nhẹ.”

“Có nghiêm trọng không?” Kỷ Thương Hải hỏi, thanh âm lạnh như suối.

Bác sĩ nói: “Cũng không nghiêm trọng, nhưng mà vết thương cần được nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày này phải chú ý đến chế độ ăn uống.”

Kỷ Thương Hải thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ông.”

“Đừng khách sáo, đúng rồi, bệnh nhân đã tỉnh, cậu có thể đi xem.”

Kỷ Thương Hải trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Kỷ Thương Hải tới trước cửa một phòng bệnh, cánh cửa trắng tinh sạch sẽ đóng chặt, Kỷ Thương Hải xoa xoa giữa mày, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, không khí trong phòng được lưu thông, những tấm màn tuyn màu trắng sữa đang khép hờ trong phòng bệnh khẽ phấp phới theo gió.  

Người ngồi trên giường, đầu bị băng gạc quấn quanh, nhìn chằm chằm về phía Kỷ Thương Hải, hai đôi mắt đối mặt nhau.

Kỷ Thương Hải muốn nói gì đó, nhưng Lăng Vân Phàm đã nói trước.

Lăng Vâm Phàm mơ hồ hỏi: “Đây là đâu vậy? Cậu là ai? Tôi… tôi là ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.