Giữa ý thức mông lung Đào Yêu nghe được bên ngoài một trận ầm ĩ, cậu ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, cậu ra khỏi giường, xỏ giày và mở cửa, đúng lúc Thư Nhã đang đi tới.
“Bảo bảo tỉnh rồi a.” Thư Nhã xoa đầu Đào Yêu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ra ngoài đi dạo với bà ngoại, con ngủ thêm một chút hay muốn đi cùng?”
Đào Yêu sửng sốt một chút rồi lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Thư Nhã cầm điện thoại di động đi ra ngoài, thấy Thư Nha bước đi, Đào Yêu lại ngồi xuống giường, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, biết bà Thư không thích mình, cho nên cậu thức thời không đi theo bên cạnh, từ khi có kí ức tới nay mỗi lần tới thăm người thân chưa bao giờ nhìn thấy bà Thư mỉm cười với cậu, dường như ngay cả mẹ cậu cũng bị cậu liên lụy.
Cậu nằm trở lại giường, nhét chiếc gối vào trong tay, đôi mắt trống rỗng, chợt ngồi dậy như nghĩ đến điều gì đó.
“Tôi đây, liền đi gặp nhóc.”
Những lời này hiện lên trong đầu khiến Đào Yêu nhịn không được nhíu mày.
“Nằm mơ đi.” Đào Yêu lẩm bẩm, nằm trở lại trên giường, trong lúc nhất thời cảm thấy giấc mơ này rất chân thực.
Có lẽ vì không khí bình dị của thị trấn và ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng mà Đào Yêu lại chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối trấn nhỏ hiện lên khắp mọi nơi một bầu không khí lãng mạn, dù đó là những ngọn đèn vườn hai bên đường hay những bông hoa rực rỡ nở rộ dưới những bức tường trắng và ngói xám.Khác với ban đêm, hồ nước trong thị trấn vào ban ngày có thể nhìn thoáng qua thấy nước chảy róc rách, bầu trời xanh, mây trắng, tường trắng và ngói xám, tất cả đều toát lên sự tươi mới.
“Đào Yêu.”
Phía sau vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng, Đào Yêu ánh nắng buổi chiều không chói lóa, thiếu niên chân dài đi về phía hắn, nói ánh nắng là tốt nhất cũng không phải vô lý lọc mọi thứ, hắn vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, khuôn mặt nghịch ngợm, vui tươi có ánh sáng quyến rũ dưới những góc cạnh sắc sảo, sự dịu dàng trong mắt hắn là điều cậu chưa từng thấy trước đây.
“Cù Mộ! Tại sao cậu lại tới đây?” Đào Yêu kinh ngạc.
“Tôi nói tới tìm nhóc, sao có thể thất hứa?” Cù Mộ nhếch môi cười, giơ tay sờ sờ tóc Đào Yêu, nhẹ giọng nói: “Tôi tới tìm nhóc để lấy đáp án.”
Đào Yêu nghi hoặc, “Đáp án gì?”
Cù Mộ khom lưng tới gần Đào Yêu, nhéo nhéo mặt Đào Yêu, “Tên nhóc con, đương nhiên là muốn cùng tôi ở bên nhau hay không a.”
Nghe vậy Đào Yêu hoảng sợ, nhất là ở chỗ xưng hô, có chút sợ hãi không trả lời mà không nói gì, thậm chí có thể muốn đập vỡ đầu cũng không nghĩ ra được Cù Mộ sẽ gọi mình “Tên nhóc con”.
Trước mặt Cù Mộ vẫn đang nhiệt tình hỏi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không thể ngăn cản của chàng trai, sự nghi ngờ trong lòng Đào Yêu càng tăng lên.
“Cù Mộ.” Đào Yêu nhẹ kêu.
“Cái gì?”
Hắn vừa dứt lời, Đào Yêu đã giơ tay dùng hết sức lực tát hắn một cái.
Giọng hắn trong trẻo, mặt đỏ bừng nhưng cũng không cau mày, hắn mỉm cười cúi đầu như không biết đau, dùng giọng trầm và từ tính nói: “Bé cưng, câu trả lời của em là gì?”
“Bé cưng, chúng ta hãy ở bên nhau nhé.”
“Bé cưng, anh thích em.”
“Anh muốn hôn em…”
Theo mỗi một câu phun ra Đào Yêu cảm thấy sự nghẹt thở ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng cậu vùng vẫy như thể cậu đã phá vỡ một thế lực hung bạo nào đó, cậu mở mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết trước khi nhận ra mình vẫn còn ở trong phòng.
Cậu cố gắng ngồi dậy vì sốc, kéo cổ áo quanh cổ và th ở dốc.
Thật, thật đáng sợ.
·
Cùng lúc đó, trong con hẻm nhà máy cũ bên kia, những tiếng r3n rỉ đau đớn không ngừng vang lên, dưới bóng cây, áp suất không khí thấp phát ra từ cơ thể bao trùm toàn bộ cơ thể, thêm vào yếu tố bạo lực, đôi mắt Cù Mộ sắc như đỉnh, hắn nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất r3n rỉ lạnh lùng.
“Ông thật đúng là không thể ngừng ăn cứt. Lần trước thả ông ra, tôi đã nghĩ cho tuổi già của ông và đứa con kiêu ngạo của ông, bây giờ thêm một kẻ cặn bã cũng không bằng ông.”
Lệ Lai Hỉ phun ra máu, Khuôn mặt rỗ rỗ đầy máu tràn đầy khinh thường, “Phi, mày là ai hả? Mày là thứ gì a? Lão tử tìm con trai, mày lại muốn làm con trai của tao sao?”
Cứ việc từng vào cục cảnh sát thì cả đời này ông cũng đều chỉ có thể sống như chuột cống, mà đều bị một thằng nhóc con hết lần này đến lần khác xử lý sao có thể không tức giận, lúc này cây đậu lớn nhỏ Cù Mộ đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đứng ở trước mặt ông.
“Cù Mộ.” Lệ Ngang tiến lên kéo lấy Cù Mộ, trầm mắt lắc đầu.
Quán bar thường mở cửa vào ban đêm, Lệ Ngang mơ hồ nghe thấy tiếng đổ vỡ ở tầng dưới, lòng cậu ta không ngừng chùng xuống, cậu không mang giày chạy ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng ở hành lang dưới lầu làm cậu nhìn thấy liền ngăn không được run rẩy, người đàn ông mang cho cậu hắc ám vô tận, vừa mới được tân trang lại, những chiếc ly mới mua và rượu quý nằm rải rác khắp nơi, người đàn ông dẫn đầu một nhóm người lục lọi trong đống hỗn độn.
Cậu không nghĩ tới Cù Mộ có thể tới, những người đó chân trước mới vừa đi Cù Mộ liền tới rồi, xoay người rời đi không nói một lời, Lệ Ngang lên lầu xỏ giày, vội vàng đuổi bọn họ ra ngoài.
Dưới áp lực thấp của Cù Mộ, những tên côn đồ không thể chống trả lần lượt bỏ chạy, để lại Lệ Lai Hỉ một mình.
“Lệ Ngang, mày thật là một đứa con ngoan, đáng lẽ tao phải dìm chết mày từ lâu rồi!” Ánh mắt Lệ Lai Hỉ như rắn rết, run run rẩy rẩy đứng lên.
Trên đường trở về cửa hàng, cả hai đều im lặng, khoảnh khắc im lặng bị gián đoạn bởi tin nhắn nhắc nhở trên điện thoại di động, khi màn hình bật lên thì đó là lời nhắc du lịch đường sắt cao tốc.
Lệ Ngang hiển nhiên cũng thấy được, cậu ta cười, “Mày muốn đi ra ngoài a? Cái này nhắc nhở mày đi nhanh đi, sau này không cần phải vội vàng quay về.”
“Lệ Ngang……”
Lệ Ngang cắt ngang, “Tao tự mình xử lý, Cù Mộ, mọi việc tao không thể trông cậy vào mày được, đừng lo lắng về chuyện này, màu đi tàu cao tốc đi, tìm nhóc đáng yêu, đi nhanh lên, muộn rồi.”
Cù Mộ rời đi, nhưng không đi ga tàu cao tốc mà là về nhà vào phòng ngủ, Lệ Lai Hỉ đã trì hoãn Lệ Ngang quá nhiều, hiện tại ngoại trừ cờ bạc ra, không còn gì có thể đưa người vào tăng hình phạt.
Nằm trên giường, đầu óc lang thang, rồi sau đó Cù Mộ ấy điện thoại di động ra, tra cứu số điện thoại của Thư Nhã, do dự một chút, ấn nút gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được trả lời, giọng nói dịu dàng của Thư Nhã vang lên trong điện thoại, “Mộ Mộ.”
“Chào bữa trưa, cô, con muốn tìm Đào Yêu một chút .” Cù Mộ mím môi và nhẹ nhàng thì thầm, buổi sáng vừa hỏi Thẩm nữ sĩ số di động Thư Nhã,gọi điện xong mới phát hiện Đào Yêu không mang theo di động của mình, Đào Yêu thậm chí còn không nhìn thấy tin nhắn gửi đi, khiến hắn lo lắng cả đêm.
Đầu bên kia điện thoại có tiếng bước chân dồn dập, tiếng đẩy cửa, rồi: “Con yêu, Mộ Mộ gọi điện thoại tới, con nghe máy đi, bữa trưa con ăn chưa nhiều nên mẹ mang cho con một ít lát bánh mì nhỏ để ăn khi đói.”
Khi căn phòng yên tĩnh lại, hắn nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, “Cù Mộ?”
“Ừ.” Cù Mộ nhẹ nhàng trả lời, nằm trên giường nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm: “Đào Yêu.”
“Làm sao vậy?” Đại lại lời Cù Mộ Đào Yêu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao lúc sáng cậu vừa mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó.
“Giữa trưa sao không ăn cơm a?”
“Ăn.” Đào Yêu nhẹ nhàng nói: “Nhưng có nhiều người quá.”
“Xin lỗi a, tôi nuốt lời.”
Buổi sáng nghe trong điện thoại truyền đến hô hấp đều đều cùng giọng nói đáp lại có chút khàn khàn làm Cù Mộ nhất thời có cảm giác thôi thúc, muốn lập tức lập tức nhìn thấy Đào Yêu, nói cho cậu biết tình cảm của mình, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Hắn đã đặt vé, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông trông giống Lệ Lai Hỉ cùng một nhóm người trên đường, hắn đã dừng xe.
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn vẫn rất muốn thấy Đào Yêu.
“Cái……” Đào Yêu đột nhiên im tiếng, cau mày lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi, lúc này là 8 giờ 07 phút sáng, cuộc gọi kéo dài… hai tiếng.
Nghe tín hiệu bận trên điện thoại, Cù Mộ cau mày ngồi dậy, gọi lại, sau hai hồi chuông cúp máy, gọi lại liền tắt máy.
Cù Mộ: “……” Cái quỷ gì??
Không thể phủ nhận giấc mơ đó đã khiến Đào Yêu sợ hãi, tính thương tổn cực đại, phá hủy lý trí của cậu, bây giờ hắn lại nói cho cậu biết, nguồn gốc của những gì cậu cho là mộng thực ra là lời nói thật.
Làm sao có thể thản nhiên đối mặt được.
Làm không được!
Ăn cơm xong một nhà Thư Hàm liền đi rồi, trước khi đi Đào Yêu còn bị bắt cùng Thẩm lược ôm ôm, sau khi cả nhà rời đi, Thư Nhã đỡ thư lão thái trở lại phòng khách, bà lão thoát khỏi vòng tay của Thư Nhã xụ mặt nhìn về phía Đào Yêu đứng ở một bên.
Thấy thế Đào Yêu sửng sốt tiến lên, đỡ lấy thư lão thái thái, hô thanh, “Bà ngoại.”
“Thằng nhóc lớn đầu, khi nhìn người thì phải ngẩng đầu lên, ưỡn ngực tự tin lên, cẩn thận nhìn bà như vậy làm gì? bà có thể ăn con sao?” Thư lão thái thái hừ lạnh.
Đào Yêu duỗi thẳng người, thân hình nhỏ nhắn của Thư lão thái thái ở khuỷu tay cậu trông có vẻ Đào Yêu cao lớn lên, cậu hơi hơi cúi đầu: “Bà ngoại nói con nhớ kỹ rồi.”
Sắc mặt Thư lão thái thái dịu xuống một chút, “Con nhớ cái gì cơ? Đều trưởng thành rồi mà vẫn trông như một đứa trẻ, không hề nam tính chút nào.”
“Mẹ.” Thư Nhã nhíu mày.
“Bà ngoại, ngoại hình không phải là chuyện con có thể quyết định, cũng không phải tiêu chuẩn để chỉ trích một người. Nhỏ bé không có nghĩa là không nam tính. Ngược lại, người có ngoại hình cường tráng có thể là kẻ hèn nhát.” Đào Yêu nhấp môi nhẹ giọng nói, Thư lão thái thái đối với cậu công kích, mặc kệ làm cái gì.
“Sao bây giờ con lại nói chuyện.” Thư lão thái thái dẫn cậu vào nhà, vừa đi vừa nói: “Hôm nay bà sẽ không nói nhiều như vừa rồi nữa, lát nữa bà sẽ để mẹ con nấu món gì đó cho con gì đó, giữa trưa cũng không ăn cơm, nuôi sống đi liền(?).”
Dứt lời liền tránh thoát cánh tay Đào Yêu một mình trở về phòng, Thư lão gia tử dặn dò hai câu thì đi theo.
Sáng hôm sau cả nhà về sớm, lái xe một quãng đường dài, Đào Yêu phải đến lớp vào buổi tối, dù lái xe rất xa nhưng Đào Yêu vẫn nhìn thấy bóng dáng Thư gia, cậu ngồi thẳng thân mình nhìn đồ trong tay bà ngoại đưa cho cậu trước khi lên xe.
Một cái bao lì xì.
Số tiền tuy không nhiều nhưng đã thay đổi lời từ chối trước đây của bà Thư, có lẽ bà ngoại chỉ không biết cách bày tỏ tình cảm của mình mà thôi.
Giữa trưa về đến nhà Đào Uyên trực tiếp đi công ty, Đào Yêu lấy phong bì màu đỏ do bà Thư đưa Thư Nhã đi ăn cái lẩu nhỏ, về nhà tắm rửa xong, cậu bỏ số tiền còn lại vào hộp nhỏ dưới giường , bên trong là số tiền cậu đã tiết kiệm được trong nhiều năm.
Từ dưới gầm giường trèo ra, Đào Yêu ngẩng đầu liền thấy một thanh niên cao lớn tựa nửa người vào khung cửa ban công, nhàn nhã nhìn cạu.
Đào Yêu: “…… Cậu nghiện đi trên ban công à?”
Cù Mộ không nói lời nào tiến vào phòng ngủ, ánh mắt sâu thẳm rơi vào ngực trần của Đào Yêu.
Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, Đào Yêu không biết vì sao lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, nuốt khan, lùi về sau, nhưng không ngờ, cậu lùi lại một bước, lùi tới giường, liền ngồi xuống trên giường.
Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một gang tay, Cù Mộ tay mắt lanh lẹ vòng tay qua eo người đang chuẩn bị bò ra khỏi giường, kéo cậu vào lòng, trầm giọng nói: “Chạy cái gì, tôi còn có thể ăn nhóc sao?”
Đào Yêu chống bả vai Cù Mộ đôi mắt sáng như nước, nhìn thẳng vào thiếu niên, lắp bắp nói: ” Không, không có.”
“Không có gì?” Da dưới tay hắn như lụa, eo không đầy đặn, hầu kết lăn hai vòng, Cù Mộ hơi hơi cúi đầu.
Cảm nhận được ý đồ của Cù Mộ, Đào Yêu vội vàng lấy tay che miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong mắt Cù Mộ hiện lên một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên khi lại gần, người trước mặt hạ tầm mắt xuống, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt rụt rè rơi xuống môi mình.
“Hôn không?”
“…… Hôn.”