Trà Cúc Dưa Leo
Cù Mộ nhìn quần áo trên người thiếu niên nhướng mày, nhóc con này cởi bỏ bộ đồng phục học sinh trông khá bắt mắt, ánh mắt của hắn rơi vào bắp chân lộ ra ngoài không khí của thiếu niên, trắng nõn và thẳng tắp, cơ bắp cân đối và đường nét mượt mà, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường được chân ít lông rất nhiều.
Cù Mộ đột nhiên ho khan dời đi tầm mắt, xúc động trong lòng không hiểu đêm qua lại dâng lên một lần nữa, hắn nhất định là có tật xấu gì rồi, tim đập loạn xạ cả lên.
Đào Yêu thấy người vẫn luôn ho, xuống xe thăng bằng, đi tới giúp hắn vỗ vỗ lưng, “”Khá hơn chưa?”
“Đừng chạm vào tôi!” Cù Mộ nắm lấy tay thiếu niên, giống như bị điên vỗ đến tim hắn bắn pháo bông vậy, không biết mắc giống gì, ngày mai nhất định phải đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân mới được.
Đào Yêu cụp mắt thu tay lại, quả nhiên là chán ghét cậu, “Vậy, không có chuyện gì mình đi về trước, tạm biệt.
“
Cù Mộ không để ý đến cậu, thấy người đi xa hắn mới xoa đầu chậc một tiếng, đ*, chuyện gì đâu không.
“Cù Mộ.
” Bả vai bị vỗ một cái, sau đó có người đi tới khoác vai hắn, nhìn về phía Cù Mộ đang nhìn, Người ta đi rồi còn nhìn cái kia, lưu luyến không rời như vậy sao?”
“Có điều, nhóc con này lớn lên đẹp thật, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người như vậy, đôi chân kia, đu me hoàn toàn hợp gu tao luôn, anh Mộ, cho xin số đi.
“
Cù Mộ liếc người nọ một cái: “Cút cút cút!”
Xin số? Tao còn không có thì lấy gì cho mày?
Lệ Ngang mắng, “Có phải huynh đệ hay không, chẳng lẽ mày muốn nuôi nàng tiên ốc hả?”
Nàng tiên ốc?
“Nàng mẹ mày, muốn chết thì chết đi.
” Cù Mộ ghét bỏ nói.
Lệ Ngang cắt một tiếng, “Tao nghe Quang Nhi nói rằng có một học sinh chuyển đến trong lớp phải không, chính là cậu ta phải không? Chậc chậc chậc, nếu là nói như vậy, tao quyết định, tuần sau tao phải đi học! Tao cảm giác tao sắp yêu cậu ta rồi.
“
Lúc trước, Lệ Ngang nhập viện mổ ruột thừa xin nghỉ, tuần trước xuất viện, nhưng kỳ nghỉ kéo dài thêm một tuần, nếu không có chuyện gì khác, hắn ta chỉ muốn chơi.
Cù Mộ hơi cuộn ngón tay, trong mắt hỗn loạn, “Muốn sao cũng được.
”
“A Mộ Mộ, Cù lão đại, mày sẽ không ghen tị đi!” Lệ Ngang hư hư che miệng, ánh mắt xảo trá, “Nếu như mày cũng coi trọng hai ta cạnh tranh công bằng đi, nếu không được, huynh đệ sẽ nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, không cho mày! ! Đ* má mày là thằng ngu, lão tử trong óc đều là trí tuệ!”
Trà Cúc Dưa Leo
Cù Mộ đánh vào đầu Lệ Ngang một cái rồi xoay người đi.
Lệ Ngang kêu: “Ngu xuẩn đi làm gì?”
Cù Mộ: “Ba ba đói bụng.
“
Phía sau Lệ Ngang cong cong môi, mắt đào hoa híp lại, ánh mắt lưu chuyển, người này thực sự có ý tứ, cả hai đều có ý tứ ha ha ha.
“Cược không?” Lệ Ngang nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dán mắt vào thú bông báo hồng 3D bên cạnh, đi qua đi ôm nó bả vai chỉ vào bóng dáng Cù Mộ, “Hắn năm nay vận đào hoa sẽ tới mày tin không?”
“Đúng không, mày cũng đồng ý đúng không!” Lệ Ngang dưới ánh mắt ngây ngốc của mọi người nhìn hắn, đập tay với gấu bông, “Về sau chúng ta chính là huynh đệ, sau này cùng nhau uống rượu đi, anh bạn, anh đi trước.
“
Dứt lời buông gấu bông ra đuổi theo Cù Mộ, để lại hồng huynh đệ một mình một người trong tư thế chào hỏi đứng ở cửa tiệm.
——
Cù Mộ ánh mắt u oán, lúc Thẩm Yên vô số lần thúc giục, mới miễn cưỡng đi theo tới cửa Đào gia, bấm chuông cửa.
Thấy vẻ mặt không cam lòng của con trai, Thẩm Yên giơ tay tát hắn một cái.
Nhất thời Cù Mộ ôm đầu cảm thấy tủi thân, đang vui vẻ thì đột nhiên mẹ hắn gọi điện nói tối nay hắn sẽ ăn tối với gia đình Đào Yêu.
Hắn không hiểu nổi, quen nhau chưa đầy một tuần mà đã quen thuộc như vậy rồi sao? Tình bạn giữa nữ và nữ đến nhanh như vậy sao?
“Thằng nhóc thúi con đàng hoàng cho mẹ, đừng có mỗi ngày như nợ 285 vạn như vậy, đến nhà người khác phải lịch sự hơn một chút, đừng lộn xộn nữa.
” Thẩm Yên giơ tay sửa sang lại cổ áo cho Cù Mộ, ngoài miệng không lưu tình nói.
Cù Mộ giương mắt xuyên qua bả vai Thẩm Yên, nhìn người đàn ông ấm áp nhẹ nhàng phía sau, đeo một cặp kính gọng vàng.
Người đàn ông nhận được tín hiệu từ con trai mình nhướng mày, cong môi nói: “Đừng nhìn ba, mẹ con nói đúng.
“
Ánh mắt Cù Mộ trong nháy mắt trở nên ai oán, nhìn mắt nhìn cha già không biết cố gắng, hừ, quả nhiên không thể trông cậy vào thê nô.
Trà Cúc Dưa Leo.