Sao Rơi

Chương 55: Chương 55



============
Mấy ngày liền Thẩm Hòe Tự không đi công ty, lúc này đã hạ sốt, ngoại trừ cổ họng hơi sưng ra thì không còn gì đáng ngại liền quyết định lên công ty xem xét tình hình, tiện thể xử lý vài công việc tồn đọng trước đó.
Đóa hoa “cô dâu” kia vẫn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, màu đỏ đến chói mắt hiện lên giữa văn phòng làm việc đơn điệu hai màu xám trắng có vẻ cực kỳ không hợp.

Thẩm Hòe Tự lấy đầu ngón tay gảy nhẹ cánh hoa, xúc cảm mềm nhẹ như nhung, còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Anh ngắm hoa hồng đến tâm tình nhộn nhạo, suýt nữa quên mất Phan Thận vẫn đang đứng báo cáo trong văn phòng mình.
Thẩm Hòe Tự hơi xấu hổ thu tay về, nhân tiện đưa lên sờ mũi: “Việc hợp tác với bệnh viện Mỹ Giang tiến hành đến đâu rồi?”
Bệnh viện Mỹ Giang là một bệnh viện sản tư nhân nổi tiếng đạt nhiều thành tựu trong giới y khoa.

Bọn họ đang nhắm đến những đối tượng khách hàng có nhu cầu cao về sản phẩm sữa bột đặc chế như trẻ sơ sinh, phụ nữ mang thai, cho con bú và nhóm bệnh nhân hậu phẫu thuật, mục tiêu rất phù hợp với Mạch Mãn Bình Vu.
Phan Thận nói: “Đối phương cũng đang có ý định hợp tác, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nội trong tuần này có thể soạn thảo hợp đồng.”

Thẩm Hòe Tự gật đầu, liếc nhìn lịch công tác của mình một lần rồi dặn dò thêm: “Hẹn thời gian gặp mặt bọn họ đi, trong tuần này luôn.” Nghĩ xong lại bổ sung, “Trừ cuối tuần nhé.”
“Được.” Phan Thận đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhìn bình hoa đặt trên bàn làm việc dò hỏi một câu, “Anh có muốn thay nước cho hoa không?”
Thẩm Hòe Tự xua tay: “Không cần, cậu đi làm việc đi.”
Đuổi Phan Thận đi rồi, anh tự ôm bình hoa vào toilet lại bắt gặp vài nữ nhân viên từ bên trong đi ra, ai cũng nhìn anh đầy ngượng ngùng bối rối, chỉ thấp giọng chào một tiếng “Sếp Thẩm”.
Thẩm Hòe Tự đi được hai bước lại xoay người gọi bọn họ lại, ngữ khí hơi cứng nhắc: “Loại hoa này phải chăm sóc thế nào, có ai biết không?”
Thường ngày trong công ty tính cách anh vốn hiền hòa, quan hệ chưa đến mức quá thân thiết không phân trên dưới với nhân viên nhưng tuyệt đối không thuộc dạng xa cách, có người thử hỏi hoa này có phải do người yêu tặng không, anh chỉ cười không đáp.
Cách dùng từ rất tinh tế, không phải bạn gái, mà là người yêu.
Anh cong khóe môi trở lại văn phòng, lấy điện thoại ra liếc một cái.

Kỷ Xuân Sơn chưa nhắn tin, nhưng trong vòng bạn bè hiện lên một thông báo mới.
Thẩm Hòe Tự tò mò bấm vào xem, chính là bài đăng lần trước anh bấm like cho hắn.
Kỷ Xuân Sơn đăng tiếp một bình luận chỉ có ba chữ: “Đang theo đuổi.”
Anh nhìn bình luận kia mỉm cười một lát, lại nhắn tin cho Kỷ Xuân Sơn hỏi hắn có đang bận không.
Có lẽ đối phương đúng là đang bận thật, qua một lúc lâu mới trả lời: [ Bận lắm, còn không thoải mái nữa.

]
Nghe hắn than bận nên Thẩm Hòe Tự cũng không tiện gọi điện thoại, chỉ tiếp tục nhắn: [ Chỗ nào không thoải mái? ]
Kỷ Xuân Sơn không trả lời nữa, xem ra là bận đến không cầm điện thoại lên được, anh cũng không hỏi thêm, tiếp tục đặt hết chú ý vào bản nhận xét năng lực các nhà cung ứng hàng hóa trên tay.
*
Lúc Thẩm Hòe Tự về đến nhà Triệu Văn Nhân đã nấu cơm xong, trên bàn đặt sẵn bốn món một canh.

Đi quanh nhà một vòng, trong ngoài không dính một hạt bụi, có lẽ bà đã tiện tay tổng vệ sinh qua một lần.
Triệu Văn Nhân hiếm thấy vui vẻ ra mặt cứ như sắp tuyên bố chuyện gì rất vui.

Với cái sự hưng phấn kia, dù bây giờ bà có mở miệng nói muốn tìm cha dượng cho anh, Thẩm Hòe Tự cũng tin.
Nhưng hiển nhiên bà Triệu không hề hứng thú với chuyện chung thân đại sự của chính mình.
Mấy năm nay bà thay đổi rất nhiều, bắt đầu nói chuyện quanh co lòng vòng, trước hết hỏi tình hình công ty Thẩm Hòe Tự, sau đó hỏi gần đây bận chuyện gì, cuối cùng mới chính thức vào đề: “Gần đây con đang yêu đương đúng không?”
Thẩm Hòe Tự suýt nữa sặc cơm lên mũi, vội vươn tay gắp một miếng xương sườn mềm, dùng động tác gặm c ắn che giấu chất giọng yếu ớt: “Chuyện ở công ty nhiều thế làm gì còn sức lực đi yêu đương ạ.”
Triệu Văn Nhân dừng đũa: “Gia vị trong bếp bị xê dịch, trong tủ lạnh có thêm đồ ăn.”
Thẩm Hòe Tự nói phét: “Hai hôm trước con bị cảm, rảnh rỗi ở nhà tự học nấu cơm.”
Triệu Văn Nhân làm như vừa nghe thấy một chuyện rất khôi hài, xoay người mở tủ lạnh móc ra một cái vại thủy tinh: “Bình dưa chuột muối này cũng là con tự làm?”
“Con xem công thức.” Thẩm Hòe Tự lấy lại cái bình thò đũa nếm thử, dưa chuột do Kỷ Xuân Sơn muối đúng là khá ngon.
Triệu Văn Nhân lại nói: “Vị trí đồ dùng trong toilet phòng cho khách bị thay đổi.”
Thẩm Hòe Tự lại gắp cho bà một miếng sườn heo: “Hôm qua vệ sinh nhà cửa con xếp lại đấy, mẹ đừng suy nghĩ bậy bạ, mau ăn cơm đi.”
Triệu Văn Nhân không ăn, ném ra đòn trí mạng cuối cùng: “Ga trải giường trong phòng cho khách đã thay sang bộ mới.”

Thẩm Hòe Tự chửi thầm một tiếng thất sách.
Thường ngày phòng cho khách không có ai dùng, chỉ lúc nào Triệu Văn Nhân đến ở mới được trải giường.
Lúc này bà mới bắt đầu gặm sườn heo: “Là người thế nào? Mẹ có biết không?”
Thẩm Hòe Tự đáp rất không liên quan: “Mẹ, sườn heo mẹ làm ngon thật đấy.”
“Mẹ thấy bếp núc được quét tước sạch sẽ lắm, cũng là đứa biết làm việc nhà đấy.” Triệu Văn Nhân hoàn toàn không để ý anh huyên thuyên, “Nếu con thấy thích hợp thì cứ dẫn về cho mẹ gặp.

Bây giờ mẹ cơ bản đã lui xuống phía sau hỗ trợ rồi, rảnh rỗi lắm, mấy đứa bạn học đều đã có cháu bồng hết, con cũng phải đẩy nhanh tiến độ cho mẹ.”
Thẩm Hòe Tự nhai cơm không hé răng, yêu cầu cuối cùng thật sự rất khó làm.
Triệu Văn Nhân thấy anh mất kiên nhẫn cũng không thúc giục nữa, chỉ nói: “Ngày mai mẹ mang thuốc qua cho, nghe giọng là biết bệnh tình chưa ra làm sao rồi.”
Thẩm Hòe Tự vừa nghe bà muốn sang nữa lập tức xua tay: “Để con tự đi bệnh viện xin kê đơn thuốc, mẹ không cần đi đâu.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.