Sao Rơi

Chương 42: Chương 42



Thẩm Hòe Tự hoảng loạn một trận vô ích, chuyến bay của Triệu Văn Nhân diễn ra vào ngày mai.
Anh gọi điện thoại cho mẹ xác nhận đối phương chiều mai mới trở về, lúc này cục đá trong lòng mới nhẹ nhàng rơi xuống.
Kỷ Xuân Sơn rầu rĩ không vui, sau khi ăn xong lại ngồi ườn trên ghế sô pha xem tiếp đoạn phim lúc nãy tạm dừng.

Thẩm Hòe Tự mơ hồ cảm thấy mình lại gây họa liền thấp thỏm ngồi bên cạnh cùng hắn xem anime.
Hai người yên lặng xem hết nửa bộ phim còn lại, chờ cho dòng credit cuối cùng chạy xong, Thẩm Hòe Tự mới nhìn Kỷ Xuân Sơn hỏi thử: “Ngày mai anh có phải đi làm không?”
Kỷ Xuân Sơn nhìn chằm chằm lên màn hình đen thui, đáp “Có”.
“Vậy…!nên nghỉ ngơi sớm một chút?” Thẩm Hòe Tự nhìn đồng hồ, đã sắp qua 1 giờ rồi.
Kỷ Xuân Sơn buồn bực: “Ừ.”

Thẩm Hòe Tự lục ra một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới và áo ngủ, phòng cho khách thỉnh thoảng Triệu Văn Nhân cũng tới ngủ lại, bây giờ anh lại đổi một bộ ga trải giường sạch sẽ khác cho Kỷ Xuân Sơn.
Sau khi dàn xếp cho ông Phật kia xong, anh về phòng ngủ chính tắm rửa rồi bò lại lên giường.

Ngày hôm nay đã ngủ rất nhiều nên hiện giờ không hề có cảm giác muốn ngủ, đành phải lục lọi vài báo cáo nghiên cứu mới nhất về thực phẩm đặc y ra nắm thông tin, đọc xong hết cũng đã là 2 giờ sáng.
Vẫn không ngủ được.
Thẩm Hòe Tự rảnh rỗi nằm xoài trên giường lớn, lại ấn vào vòng bạn bè của Kỷ Xuân Sơn.

Hôm nay hắn đã sửa lại thiết lập —— Bạn tốt chỉ hiển thị bài đăng trong vòng nửa năm gần đây.
Nhưng vẫn chỉ có một nội dung như cũ.
Thẩm Hòe Tự suy nghĩ một chút, quyết định nên thể hiện thành ý trước liền ấn like một cái, kết quả ngón tay chưa kịp rời khỏi màn hình đã nhận được điện thoại của Kỷ Xuân Sơn.
Hai người bọn họ chỉ cách nhau có một bức tường mà còn phải gọi điện thoại, Thẩm Hòe Tự cảm thấy hơi kỳ quặc, do dự mãi mới bấm nhận: “Sao anh còn chưa đi ngủ đi?”
Đầu bên kia luôn giữ im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở như thể đang ngủ thì vô tình ấn nhầm lên màn hình nên điện thoại mới gọi đi.

Thẩm Hòe Tự giơ điện thoại ra trước mặt chuẩn bị ấn tắt, trong ống nghe lại vọng ra một câu rất nhỏ: “Tôi muốn gặp em.”
Chức năng trong đại não Thẩm Hòe Tự đồng thời rối loạn, tay run lên một cái thật sự ấn cúp.
Mười phút sau, anh mang theo tâm trạng bực bội đẩy cửa phòng ngủ cho khách.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ màu vàng, Kỷ Xuân Sơn đang ôm điện thoại dựa lên đầu giường, ngón tay đánh chữ trên màn hình dừng giữa khoảng không.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, Thẩm Hòe Tự nghiêm mặt nói: “Anh đẹp trai, tới giúp anh dỗ giấc đây.”
*
Lần cuối cùng hai người nằm bên nhau trong bóng tối là hồi bọn họ đi cắm trại mùa xuân.

Lần này anh vẫn dán lên mép giường nằm thẳng tắp, tư thế nghiêm chỉnh hơn cả lúc bị túi ngủ bọc lại kín mít.
“Lại mất ngủ à?”
Giọng Kỷ Xuân Sơn gần trong gang tấc khiến thân thể Thẩm Hòe Tự càng căng thẳng, anh cứng nhắc ném ra câu đùa giỡn năm xưa: “Nếu tôi không mất ngủ thì làm sao anh ngủ được?”
Trò đùa này không buồn cười, nhưng lại làm Kỷ Xuân Sơn sầm mặt cả buổi tối bật cười một tiếng.
Người thật vẫn dễ dỗ hơn cái vị trong giấc mơ nhiều.
“Bây giờ chất lượng giấc ngủ của tôi tốt lắm.” Kỷ Xuân Sơn sờ dọc xuống tay anh, đan chặt mười ngón, sau đó kéo người về phía mình, “Không sợ em nửa đêm lăn lộn nữa.”
Thẩm Hòe Tự trở mình theo động tác của hắn rồi đâm sầm vào một cái ôm ấm áp.

Lồ ng ngực này vừa rộng vừa rắn chắc, dưới làn da là trái tim anh từng cảm thụ qua, mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
“Tôi cũng không còn lăn tới lăn lui nữa, không ngờ được phải không, tôi trưởng thành rồi.” Thẩm Hòe Tự buồn bực ném ra một câu.
Kỷ Xuân Sơn tán thành: “Quả thật đã trưởng thành, trước kia chỉ sờ vai một cái đã mất ngủ cả đêm, hiện giờ còn biết tự giác nhào vào lòng tôi.” Người khởi xướng vừa trợn mắt đổi trắng thay đen vừa siết chặt cánh tay ôm người vào lòng, “Tiểu Tự, chức năng tim phổi của tôi bây giờ vẫn tốt đúng không?”
– ——————-
Lời tác giả:
10 giờ sáng thứ tư, mấy cô nàng công sở tụ tập bên cạnh máy pha cà phê chia sẻ tin giật gân nhất sáng nay.
“Các cô có biết không…” Tiểu Vương phòng Hành chính bí ẩn thì thầm, “Hôm qua có một anh đẹp trai tới tặng hoa cho sếp Thẩm đấy! Một bó hoa hồng đỏ siêu lớn! Hiện giờ đang đặt trong văn phòng sếp! Còn cắm bằng bình hoa của tôi!”
Tiểu Lý của phòng Kinh doanh cầm túi đường, đơm thêm vào câu chuyện: “Chắc cô lầm rồi, không phải sếp Thẩm của chúng ta bị lãnh cảm sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.