Sao Rơi

Chương 32: Chương 32



Phòng học của bọn họ nằm ở tầng ba, Thẩm Hòe Tự chạy xuống lầu hai đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Xuân Sơn đi phía trước.
“Kỷ Xuân Sơn!”
Từ sau ngày xuống núi, đây là lần đầu tiên Thẩm Hòe Tự bắt chuyện với Kỷ Xuân Sơn, còn gọi cả họ tên hắn.
Kỷ Xuân Sơn vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, nghe tiếng quay đầu lại.
Từ sau ngày xuống núi, đây là lần đầu tiên hai người đối diện.
“Cậu chờ ——” Thẩm Hòe Tự gộp ba bước thành hai, giẫm hụt một cái nên lảo đảo sắp sửa té ngã.

Xung quanh lập tức vang lên từng tiếng xuýt xoa.
Người phía trước lại thở ra một hơi thật dài.
“Chân bị thương rất dễ tái phát, cậu không cần mắt cá của mình nữa à?” Kỷ Xuân Sơn buông cánh tay ra, nhìn xuống chân anh hỏi, “Có bị trật chân nữa không?”
Thẩm Hòe Tự vặn vặn cổ chân phải mấy cái, không thấy có gì đáng ngại liền thành thật đáp: “Không có.”
Kỷ Xuân Sơn xoay người tiếp tục bước về phía trước.
Thẩm Hòe Tự đi bên cạnh hắn lẩm bẩm: “Kỷ Xuân Sơn, đại sư kia nói thật đấy.”
Kỷ Xuân Sơn nghi hoặc nhìn anh, hoài nghi thứ bị hỏng không phải mắt cá chân người này, mà là đầu óc.
“Mọi chuyện nghe theo bản tâm, sẽ gặp dữ hóa lành.” Thẩm Hòe Tự cứ như vừa phát hiện ra thế giới mới, nở nụ cười ngây ngô, “Đại sư nói đúng lắm.”
Kỷ Xuân Sơn thấy anh bắt đầu có dấu hiệu phát bệnh, vội vàng tăng tốc đi nhanh hơn.

“Kỷ Xuân Sơn!” Thẩm Hòe Tự túm chặt cánh tay hắn, lời nói và ánh mắt đều rất thẳng thắn, “Bản tâm của tôi, cậu có muốn xem không?”
Kỷ Xuân Sơn bị câu nói lỗ m ãng của anh dọa choáng váng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, hiện tại đang là giờ cơm trưa nên trên hành lang tấp nập người đến người đi, bèn vội vàng thấp giọng cắt ngang những lời lảm nhảm của Thẩm Hòe Tự: “Chỗ này là hành lang trường học đấy.”
Thẩm Hòe Tự chậm chạp buông tay, cánh tay Kỷ Xuân Sơn đã bị anh bấu ra mấy vệt đỏ bừng.
Kỷ Xuân Sơn yên lặng vài giây rồi hỏi: “Cậu có đói không?”
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, trong đầu anh giờ phút này làm gì còn chỗ cho chuyện ăn uống nữa.
“Tôi cũng không đói.” Kỷ Xuân Sơn đề nghị, “Thế…!đi dạo một chút?”
Thẩm Hòe Tự gật đầu.
*
Bầu trời không một gợn mây, giữa trưa sân thể dục vắng tanh không một bóng người.

Kỷ Xuân Sơn dẫn anh đi đến cạnh sân bóng, hai người cùng ngồi xuống.

Nơi này vừa vặn là vị trí hôm qua Thẩm Hòe Tự nghiền ngẫm về nhân sinh trong tiết thể dục.
“Tôi chơi bóng trông có đẹp không?” Kỷ Xuân Sơn hỏi.
“Đẹp…” Nói được một nửa Thẩm Hòe Tự mới giật mình ngậm miệng, nuốt nước bọt một cái.
Hôm nay thời tiết quá nóng, nóng đến mức mặt anh cũng nóng bừng lên.
Kỷ Xuân Sơn chìa ra chai nước ngọt vừa mua, đồng thời duỗi luôn tay còn lại trước mặt anh.

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Hòe Tự lan xuống tận cổ, đầu óc mê mang không biết nên nắm lấy chai nước ngọt hay là bàn tay hắn.
Kỷ Xuân Sơn nhìn anh bật cười: “Bản tâm của cậu đâu? Cho tôi xem đi.”
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới phản ứng được là mình vừa hiểu sai ý, động tác chậm rì rì thò tay vào túi móc ra một phong thư nho nhỏ, cầm trên tay rồi lại không biết phải làm sao.
Kỷ Xuân Sơn dứt khoát tự hành động đổi chai nước trong tay mình lấy phong thư, hỏi: “Lần này lại là cô bạn nào nhờ cậu đưa cho tôi thế?”
Thẩm Hòe Tự không trả lời.
Kỷ Xuân Sơn rất hứng thú nhìn vật trong tay, chất giấy đặc biệt màu xanh đậm, trên mặt dập những chấm tròn màu bạc sáng lấp lánh.
Hắn cẩn thận mở phong thư ra.
“Khoan đã, đừng đọc trước mặt tôi.” Thẩm Hòe Tự lộ ra vẻ ngượng ngùng, chuẩn bị đứng dậy, “Lần này tôi sẽ xấu hổ thật đấy.”
Kỷ Xuân Sơn đè vai anh lại: “Không được, cứ ngồi đó mà xấu hổ đi.”

Thẩm Hòe Tự đành ngồi về chỗ cũ, ngượng nghịu quay mặt sang chỗ khác.
Hàng chữ nhũ bạc viết trên nền giấy màu xanh sẫm tựa như những vì sao sáng lấp lánh treo trên bầu trời đêm vô tận.

Nhưng mà ánh sao hôm nay hơi ít, chỉ có ba dòng ngắn ngủi:
“Truy phong cản nguyệt mạc đình lưu,
Bình vu tẫn xử thị xuân sơn.
Có biết nghĩa là gì không?”
Thậm chí còn không thèm ký tên.
Kỷ Xuân Sơn trước nay nhận được vô số thư tình, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bức thư không đầu không đuôi như vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Có ai viết thư tình giống cậu không?”
“Cậu không hiểu đâu, cái này gọi là thơ tình ba hàng.” Thẩm Hòe Tự đưa mắt nhìn ra chỗ khác, miệng vẫn ba hoa chích chòe.
Kỷ Xuân Sơn chất vấn: “Hết hai hàng là trích dẫn rồi còn gì?”
Thẩm Hòe Tự giả điếc.
Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng gấp thư lại cất vào phong bì, cả giọng nói lẫn động tác đều rất cẩn trọng: “Thế cuối cùng là có ý gì?”
“Ý nghĩa là…” Cổ họng Thẩm Hòe Tự khô khốc nhưng vẫn chịu đựng không vặn chai nước ngọt ra, sợ mình sẽ tự phá hủy phần dũng khí khó khăn lắm mới tích cóp được, “Tôi không muốn để Tưởng Mộng Nam hẹn hò với cậu, cũng không muốn cậu hẹn hò với Tưởng Mộng Nam.”
Thẩm Hòe Tự quay đầu đối diện Kỷ Xuân Sơn, mắt đối mắt.

Giọng anh đã hơi khàn khàn, ánh mắt lại rất thành kính: “Tôi muốn hẹn hò với cậu.”
Tiếng tim đập trong lồ ng ngực rất lớn, không biết Kỷ Xuân Sơn có nghe thấy hay không.
Kỷ Xuân Sơn ngơ ngác nhìn anh.
“Kỷ Xuân Sơn.” Thẩm Hòe Tự củng cố tinh thần, tiếp tục nói, “Không phải mọi biển mây đều tan biến sau khi mặt trời mọc.”

Kỷ Xuân Sơn run rẩy thở ra một hơi dài.
“Biển mây hình thành chủ yếu chịu ảnh hưởng của độ ẩm, nhiệt độ và tốc độ gió, không chỉ sau cơn mưa, chỉ cần xung quanh có ao hồ…”
Kỷ Xuân Sơn thấy kịch bản sắp chạy loạn liền vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Thẩm Hòe Tự, cậu chắc chắn muốn giảng địa lý cho tôi ở loại thời điểm này hả?”
Thẩm Hòe Tự: “…”
Anh vươn tay che miệng, lại nhảy ra mấy chữ qua kẽ ngón tay: “Thế, thế, thế ở loại thời điểm này nên làm gì?”
Ánh mắt Kỷ Xuân Sơn quét qua bốn phía, các học sinh đã ăn trưa xong, lác đác có người đi vào sân thể dục.

Hắn thở dài: “Không làm được cái gì hết.”
Bàn tay Thẩm Hòe Tự cũng bị mặt ủ cho nóng bừng.
“Bây giờ đã đói bụng chưa?” Kỷ Xuân Sơn đứng lên phủi quần.
“Đói rồi.” Thẩm Hòe Tự cũng đứng lên theo.
Anh đã sớm đói bụng, không chỉ đói mà còn khát nước.
Kỷ Xuân Sơn lấy chai nước ngọt từ trong tay Thẩm Hòe Tự, thành chai đã bị cầm chặt đến tỏa nhiệt.

Hắn vặn nắp chai ra trả cho anh rồi nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.