Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ

Chương 5-2: Chương 5.2



Hôm qua lúc ăn thịt nướng, tôi lần nữa lại muốn chui đầu xuống đất.
Lý do là khi tôi trở về từ nhà vệ sinh và thấy rằng thịt bò trên khay đã biến mất. Tôi ngạc nhiên hỏi một câu sao không để lại cho tôi một ít. Z sững người một lúc, nhìn vào tôi, rồi nhìn vào túi rau diếp trong tay, rồi đưa nó lên miệng tôi và nói, há miệng.
Tôi hỏi theo phản xạ, tại sao?
Z nhìn tôi rồi đáp, thì giữ lại cho cậu nè, nhanh mở miệng.

Tôi không biết bạn có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó không. Nếu một người đàn ông to lớn được cho ăn bởi một người đàn ông khác, hoặc là tứ phía đều có ánh nhìn từ người khác, tôi có cảm giác không thích hợp một chút. Tôi đẩy tay Z, kết quả cự tuyệt, tôi sẽ nướng lại cái mới.
Z nhìn tôi, không nói cũng không rút tay về, trên gương mặt nở một nụ cười. Tôi nhìn bộ dạng ấy thì biết có chuyện chẳng lành. Kết quả, cậu ấy đưa túi rau diếp tới, trực tiếp chạm vào môi tôi, rồi nói rằng mở miệng ăn chỉ cần một giây, cái đấy mà cũng sợ sao? Lúc đó một số người đã bắt đầu cười, để không trở thành nhân vật chính trong weibo, tôi chỉ có thể quay đầu, tiếp tục từ chối, tớ không ăn, cậu nhanh bỏ tay ra.
Ngay khi tôi vừa buông lời, Z liền thu lại trạng thái, không nhanh không chậm nói, nếu hôm nay cậu không dùng miệng ăn hết bịch rau diếp này, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu liệu mà tìm cách đi. 
Tôi thấy rằng ngay cả phục vụ cũng bắt đầu quan tâm, lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ khách trong quán sẽ chú ý mất, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể mở túi ra diếp. Z rất sảng khoái, lập tức đặt một cây nấm hương trước miệng tôi, tôi khóc không được cười cũng không xong, chỉ có thể cầu cứu Z, tớ có tay, cậu tự ăn của cậu đi, tha cho tớ đi có được không?
***
Hôm nay tôi đi cùng Z trong chợ vật liệu đến 8 giờ, ăn cơm trưa rồi sau đó về nhà. Tối nay Z đãi khách, ăn thịt nướng uống  bia, sau vài chai thì thấy mệt mỏi và chóng mặt nên giờ tôi phải đi ngủ, chúc các bạn ngủ ngon.
***

Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng Z không chơi douban, nên không thể xem mấy bài đăng này, kết quả phát sinh ra một chuyện. Thời gian trước đây tôi đã từng vào quán bar với nữ đồng nghiệp của Z (trước đây chúng tôi không thân nhau, cho nên tôi cũng không ngờ rằng cô ấy xuất hiện nhiều lần như vậy. Cô ấy họ dương, gọi cô ấy là Y cũng được), hôm qua cô ấy đã nhắn với tôi trên Q, cô ấy đã xem bài đăng này và xem nó trong hơn một tiếng đồng hồ. 
Lúc đó tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cảm giác bản thân không hiểu hết được hàng tá từ. Tôi đang suy nghĩ về cách trả lời, Y lại gửi một câu hỏi khác, cô ấy hỏi tôi rằng việc đó đúng hay sai. 
Tôi không dám và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc để bất kỳ ai trong thực tế biết chuyện này, gần như trong tiềm thức, tôi đã chọn hành động ngớ ngẩn và gõ sáu chữ gửi qua, ý cậu muốn nói là gì?
Rất nhanh, Y đã hồi đáp, ngu ngốc thì không đáng yêu đâu.
Tôi đã cố gắng trả lời ngu nhất có thể, nhưng Y đã không chấp nhận nó và thậm chí bỏ qua chủ đề của tôi. Thật ra mà nói, cô ấy ban đầu nói rằng cảm thấy nhân vật chính giống tôi, đến khi cô ấy xem clip về bữa ăn và quán bar thì cô ấy đã xác định. Câu cuối cùng Y hỏi tôi là, Z đã biết hay chưa.

Đến nước này tôi chỉ có thể nói thật. Tôi nói với Y, Z cái gì cũng không biết, tôi không tiết lộ điều đó. Y đã gửi một nhãn dán ngạc nhiên và nói rằng cô ấy nghĩ bữa ăn lần trước, Z đã nói giỡn để từ chối T. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là sự thật, cô ấy thật sự có thể nhìn thấy nam x nam.
Tôi đã chỉnh lại và nói, Z không phải vì tôi mà từ chối T, giữa Z và tôi đơn giản chỉ là huynh đệ.
Y hỏi, vậy giữa cậu và Z là gì?
Tôi ngạc nhiên, muốn hỏi cái đấy có gì khác nhau, nhưng lại thôi. Giữa Z và tôi, giữa tôi và Z, dường như thật sự có hai khái niệm khác nhau. Như tôi đã nói, giữa Z và tôi chỉ là tình huynh đệ, nhưng giữa tôi và Z thì tuyệt đối không phải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.