Kiều Nam Kỳ nghe thấy di động rung lên, nhưng y không nhúc nhích.
Y ngồi ở trên giương, cố gắng hít thở thư giãn một chút.
Nhưng mục đích của cuộc gọi này dường như để đánh thức y, cho dù đã bị tự động cúp nhưng vẫn không bỏ cuộc, lại lần nữua gọi tới, chưa ngừng lại lần nào.
Đợi tới khi Kiều Nam Kỳ bình tĩnh lại sau cơn ác mộng, y mới cầm di động lên nhìn, phát hiện người kiên trì gọi không ngừng này là Hạ Viễn Đồ.
Y cau mày — chuyện gì có thể làm Hạ Viễn Đồ liên tục gọi điện vào ban đêm thế này? Vấn đề công ty?
Y nhận máy, giọng vẫn còn mệt mỏi vì phải thức vào nửa đêm: “…… Sao vậy?”
Đầu dây bên kia, Hạ Viễn Đồ vội vàng nói: “Cuối cùng cậu cũng nghe rồi! Đã xãy ra chuyện —- không, là bên Tinh Bình và Triệu Vanh gặp rắc rối!”
Kiều Nam Kỳ vẫn còn chút mơ màng, y nghe lời nói vội vã của Hạ Viễn Đồ, đầu óc quay một vòng, đột nhiên tỉnh táo hẳn: “Cậu nói Triệu Vanh xảy ra chuyện?”
Nói xong, cơn buồn ngủ vừa rồi đều tan biến, lúc này mới chỉnh lại câu vừa rồi: “Cậu nói Triệu Vanh với ai?”
–
Hạ Viễn Đồ ở cửa khách sạn chờ Kiều Nam Kỳ, thấy Kiều Nam Kỳ xuống xe, mới quay người dẫn người vào trong: “Cậu tới nhanh thật đấy.”
Kiều Nam Kỳ bị đánh thức giữa đêm nên có chút hốc hác, hai mắt có quầng thâm nhẹ. Y nhanh chóng đi cùng hắn vào khách sạn, “Triệu Vanh đâu?”
“Ở trên lầu, cậu ấy mới vừa cùng Tinh Bình đăng ký phòng cho Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi.”
Hai người đi vào thang máy, Hạ Viễn Đồ đã giải thích tóm tắt những chuyện vừa xảy ra.
Hắn rất khác với Kiều Nam Kỳ Lục Tinh Bình, hắn là người luôn bồn chồn, tuy rằng cũng thích ăn chơi nhưng không trác táng, bởi vậy bạn bè tương đối nhiều.. Ông chủ của những nơi đó cũng biết tới hắn.
Bởi vậy Triệu Vanh và Dư Tiên xảy ra chuyện, hắn thậm chí còn nhận điện thoại sớm hơn cả Lục Tinh Bình.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là báo cho Kiều Nam Kỳ.
“….. Lúc tôi vừa nghe còn không nghĩ Triệu Vanh tàn nhẫn như vậy.” Hạ Viễn Đồ nhìn con số trên màn hình dần đi lên cao, nói: “Chỉ có Lưu Thuận đi cùng, không nói hai lời đã đánh người, mới đánh mấy cái, đám phú nhị đại kia đã muốn tiến tới giúp đỡ, Triệu Vanh lập tức lấy còi báo nguy ra, đám đó đa số đều không đứng đắn, chiêu này thôi đã dọa cả đám không dám cử động — Nhưng nói ngược lại, sao cậu ấy lại mang theo thứ này bên người chứ…? Dù sao thì sau đó Triệu Vanh cũng gọi cho Lục Tinh Bình, tìm một nơi gần đó để Lục Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của Kiều Nam Kỳ u ám tới đáng sợ: “Đám đó đâu?”
“Tinh Bình xử lý rồi, cậu đừng lo lắng, tôi lần đầu tiên thấy Tinh Bình đen mặt như vậy, đoán chắc lần này không nương tay đâu.”
Kiều Nam Kỳ lại nói: “Tinh Bình xử lý là phần Tiểu Nguyệt, tôi muốn xử lý là phần Triệu Vanh. Ngày mai giúp tôi hẹn gặp đám người nhà họ Dư kia, còn có từng đứa xuất hiện hôm nay nữa.” Y chưa nói muốn làm gì, nhưng sắc mặt u ám ấy đã nói lên tất cả.
Thang máy từ từ dừng lại, ‘Ding’ một tiếng mở cửa ra.
Kiều Nam Kỳ vừa mới bước ra, đã nhìn thấy cuối dãy hành lang thập dài, Triệu Vanh đang đứng trước cửa phòng đang đóng lại,
Ánh mắt vẫn còn lạnh lùng vừa nãy của Kiều Nam Kỳ đã dịu đi.
Triệu Vanh rõ ràng mới vừa động tay với ai đó, quần áo trên người không phẳng phiu, vạt áo còn hơi ướt, không biết có phải do hỗn loạn vừa rồi mà bị đồ uống đổ lên.
Nhưng sự chú ý của Kiều Nam Kỳ cũng không đặt trên quần áo của cậu.
Cho dù khoảng cách xa như vậy, y cũng có thể nhìn thấy bàn tay phải của Triệu Vanh dường như đã thấm đỏ.
Bên này.
Triệu Vanh vừa ở trong phòng, xác nhận Lục Tiểu Nguyệt không có vấn đề gì, chỉ là say quá nên ngủ mới đi ra.
Lưu Thuận nhỏ giọng hỏi cậu: “Ngủ rồi ạ?”
“Ừ ngủ sâu lắm.”
“…. Tụi mình bây giờ thì?” Lưu Thuận chỉ lên tay Triệu Vanh — Vết thương này là vừa rồi ở quán bar, lúc xô đẩy đụng trúng bình rượu bị vỡ, vừa rồi còn chảy máu, hiện tại đã ngừng chảy rồi. Cậu nhóc hỏi: “Hay là mình đi băng vết thương nha anh?”
“Yên tâm, anh lát nữa đi bệnh viện, cứ đợi tiền bối xử lý tụi rác rưởi Dư Tiên đã. Em nếu buồn ngủ thì về trước đi….”
Triệu Vanh dựa vào tường, ngửa đầu, hơi nhắm mắt lại.
Sau một đêm bị gây sức ép thế này, vừa rồi còn trực tiếp ra tay, bây giờ mới vất vả nhẹ nhàng thở ra, Triệu Vanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa vào tường cạnh cửa. Bởi vì tiệc tối y không ăn gì nhiều, nửa đêm lại thức dậy lo lắng tới bây giờ, lúc này mới thấy cả dạ đày đang co rút đau đớn.
Cậu cau mày, dùng tay không bị thương lục túi quần muốn lấy thuốc đau dạ dày ra.
Còn chưa đụng tới thuốc, đột nhiên lại chạm vào một vật hình chiếc nhẫn.
Thứ này cậu đã đeo trên tay suốt một năm không tháo ra, những đường nét trên đó dù chỉ dùng đầu ngón tay lướt qua cũng có thể nhận ra.
Triệu Vanh giật mình.
Lúc ấy khi cậu dọn ra khỏi nhà Kiều Nam Kỳ, nhẫn này không còn đeo trên tay nữa, cậu biết mình đã quên ở đâu đó nhưng không có đi tìm. Gần hai tháng trôi qua, cậu đã muốn vứt nó đi rồi, không nghĩ tới hôm nay mặc đại một cái áo khoác ra ngoài, vậy mà nó lại nằm trong túi áo khoác.
Cậu chỉ dừng lại một chút, rồi dời tay đi lấy thuốc dạ dạy ở bên cạnh.
Có tiếng bước chân càng ngày càng gần, Triệu Vanh chỉ nghĩ là người đi ngang qua, vẫn nhắm mắt dựa vào tường.
“Nhóc Lục.” Cậu gọi Lưu Thuận, muốn nhờ người chuẩn bị chút nước ấm cho mình.
Tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại khi tới gần bên cạnh, Lưu Thuận cũng không kịp phản ứng gì.
Có người đứng ở trước mặt cậu, chặn gần hết ánh sáng, cậu cho dù đang nhắm mắt cũng cảm thấy trước mắt tối sầm.
Người nọ nắm lấy tay của cậu, giọng nói trầm thấp chứa đầy sự đau lòng được kiềm chế: “Ai làm? Có đau không?”
Giọng này cậu quá quen thuộc.
Triệu Vanh mở mắt ra, chỉ thấy Kiều Nam Kỳ đang cầm bàn tay bị thương của mình, cúi đầu nhìn.
Lưu Thuận đứng ở bên cạnh, đã bị khí lạnh tỏa ra từng người Kiều đại thiếu làm cứng đờ, nhìn Triệu Vanh, thiếu chút nữa đã viết ‘Tui là ai tui phải làm gì bây giờ’ lên mặt.
Hạ Viễn Đồ nhìn thấy động tác của Kiều Nam Kỳ đã lập tức hiểu ra: “Tôi tới tiệm thuốc gần nhất mua chút đồ xử lý vết thương ngoài.”
Hắn nói xong, nhanh như chớp rời khỏi.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Vanh là rút tay về.
Nhưng cậu hiện tại đã bị đau dạ dày tới không còn sức, Kiều Nam Kỳ giữ chặt cổ tay, cậu lại không có sức rút ra, tay vẫn bị Kiều Nam Kỳ nắm không thể cử động.
Triệu Vanh cau mày.
Cậu đối với việc Kiều Nam Kỳ sẽ xuất hiện tại đây không bất ngờ — Dù sao Lục Tiểu Nguyệt cũng xảy ra chuyện, mà Lục Tiểu Nguyệt lại là người thân mà Lục Tinh Bình quan tâm nhất.
Nhưng tại sao Kiều Nam Kỳ lại đau lòng với vết thương của mình chứ?
Ánh mắt này…..
Ánh mắt giống như cả hai chỉ mới xa nhau một đêm, vẫn là người yêu cùng chung chăn gối.
Lúc trước đồng ý cùng cậu ở bên nhau là Kiều Nam Kỳ, sau khi ở bên nhau không thích vẫn coi cậu là tình nhân là Kiều Nam Kỳ, hơn một năm coi thường lạnh nhạt là Kiều Nam Kỳ, sau khi chia tay lại đem những điều tốt đẹp mà cậu không ngờ tới lại vẫn là Kiều Nam Kỳ.
Cậu thà nguyện ý tin tưởng Kiều Nam Kỳ cho tới nay vẫn chưa bao giờ hồi tâm chuyển ý, còn hơn thật sự muốn ở bên cạnh mình một lần nữa.
Nhưng một người có thể làm lơ khi không yêu, lúc nói yêu rồi, lại có thể cố chấp như thế?
Cậu đã bất động trước tình yêu, người này lại cảm thấy đau lòng trước mặt cậu thế này.
Phải chăng vì muốn dỗ dành, bên ngoài giả bộ yêu đương, liền có thể khiến cậu hèn mọn quay về cuộc sống trần ai như xưa sao?
Cậu không lên tiếng, chỉ cố bình tĩnh lại, mới nói: “Tôi hiện tại không muốn tranh cãi với anh. Anh buông rồi, vết thương của tôi tôi sẽ tự xử lý.”
“Triệu Vanh, anh —-“
“Còn có, đừng có nhìn tôi như vậy.”
Kiều Nam Kỳ sửng sốt, lực tay cũng bớt đi.
Triệu Vanh rút tay về, tay khác đỡ tường, nói: “Tôi vừa bị đau dạ dày, anh nhìn tôi như vậy…..”
Cậu rời mắt khỏi khuôn mặt của Kiều Nam Kỳ, trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy buồn nôn.”
Kiều Nam Kỳ sửng người.
Triệu Vanh dựa tường cúi người, giống như bị đau dạ dày dữ dội. Y muốn đưa tay ra, nhưng tay lại dừng giữa chừng không trung, không dám chạm vào.
Mắt thấy Triệu Vanh không đứng vững nữa, Lưu Thuận mới từ trạng thái chết mái phục hồi tinh thần lại: “Trước, trước cứ vào nằm nghỉ đi….”
Lưu Thuận nói xong, vội vàng từ trong túi Triệu Vanh lấy ra thẻ phòng, lại mở cửa ra.
Kiều Nam Kỳ muốn đỡ Triệu Vanh đi vào, nhưng sắc mặt y chỉ hơi cử động, còn chưa kịp đưa tay ra, Triệu Vanh đã lạnh lùng liếc nhìn y.
Có lẽ do không thoải mái, sắc mặt Triệu Vay bây giờ trắng bệch, đôi mắt đen nhạt trong trẻo lúc này lại lạnh tới thấu xương.
Kiều Nam Kỳ chì nhìn Lưu Thuận đỡ Triệu Vanh vào phòng, không nói gì đi theo sau. Cũng may Lưu Thuận sợ y, cũng không dám nói gì, cứ để y đi vào như vậy.
Lục Tinh Bình đặt là dạng căn hộ, Lục Tiểu Nguyệt ở phòng ngủ chính, Lưu Thuận liền đỡ Triệu Vanh phòng ngủ phụ.
“Có cần gọi bác sĩ cho anh không?” Lưu Thuận nhỏ giọng hỏi cậu, lại liếc mắt nhìn Kiều Nam Kỳ tâm trạng đang vô cùng u ám — cậu nhóc cảm thấy mình gần sắp chết rồi.
Triệu Vanh lại bình tĩnh tới mức chỉ yếu ớt nói với Lưu Thuận: “Không cần, anh có thuốc dạ dày, rót cho anh ly nước ấm là được rồi.”
Lưu Thuận đứng dậy định đi nấu nước sôi, Kiều Nam Kỳ lại chợt mở miệng nói: “Để tôi đi, cậu cứ ở trong phòng cùng em ấy.”
“Ấy đừng đừng đừng, đại thiếu ngài cứ ngồi đi, tôi đi nấu được rồi —-“
“Nhóc Lục.” Triệu Vanh đột nhiên ngắt lời.
“Dạ?”
“Để anh ta đi đi.”
Triệu Vanh không nhìn Kiều Nam Kỳ khi nói. Cậu thật sự rất mệt, quần áo còn chưa cởi bớt, chỉ nằm trên giường dựa gối, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kiều Nam Kỳ nghe xong, ánh mắt hơi động lại mỉm cười.
Câu ‘Buồn nôn’ vừa rồi của Triệu Vanh giống như mũi tên lửa không chỉ đâm thủng trái tim y, còn muốn đốt cháy từng giọt máu cuối cùng trong người.
Y nghĩ đến Triệu Vanh từng ấy năm, lúc thân thể không khỏe, bị thương, bên cạnh không có ai, y cũng không có ở đó, đã cảm thấy không thởi nổi. Y muốn đền bù, Triệu Vanh lại nói ánh mắt của y thật ‘Buồn nôn’.
Nhưng lúc này Triệu Vanh lại đột nhiên bằng lòng cho y chăm sóc, không khác gì đưa cho y một sợi dây thừng để thoát khỏi giếng sâu tuyệt vọng.
Y vội vàng nói: “Anh đi ngay.”
Triệu Vanh không nói chuyện nữa.
Lưu Thuận lại im lặng như ve sầu giữa mùa đông.
Lúc Kiều Nam Kỳ đi náu nước, Hạ Viễn Đồ đã mua thuốc về,
Vị thiếu gia này chưa từng phải phục vụ ai, vết thương trên tay Triệu Vanh chỉ là bị thủy tinh vỡ gây ra, Hạ Viễn Đồ lại không biết loại nào thích hợp, lại lo lắng tình trạng hiện tại của Kiều Nam Kỳ, cho nên thuốc gì chữa thương đều được lấy mỗi thứ một cái, rồi xách cả một cái túi lớn về.
Triệu Vanh nhìn bao thuốc lớn bày ra như quầy hàng, thiếu chút nữa bị mấy vị thiếu gia cao quý này làm cho mất bình tĩnh.
Lưu Thuận sợ Kiều Nam Kỳ, tuy rằng không sợ Hạ Viễn Đồ, nhưng Hạ Viễn Đồ cũng không khác gì Kiều Nam Kỳ, mấy đứa chỉ biết ăn chơi như nhóc đều luôn phải tránh đi.
Kiều đại thiếu đi nấu nước, chuyện băng bó cũng không dám nhờ Hạ Viễn Đồ, cho nên cậu nhóc vội vàng hỏi Triệu Vanh phải băng bó thế nào, rồi vụng về làm theo từng bước.
Trước kia khi ở cùng người khác, đừng có mơ cậu nhóc làm gì, nhưng bây giờ dưới áp suất thấp tới nổi muốn đóng băng ngay trong phòng thế này, Lưu Thuận gần như bật khóc phải làm gì đó để dời đi sự chú ý.
Sau khi vết thương được xử lý xong, Kièu Nam Kỳ bưng một cốc nước nóng bốc khói trắng đi vào.
Lưu Thuận trơ mắt nhìn, cậu nhóc ngày thường ngay cả cơ hội nhìn thấy Kiều đại thiếu cẩn thận đặt ly nước lên đầu giường trong tầm tay Triệu Vanh còn không có, trong áp lực đó còn loáng thoáng cả niềm vui cùng đau lòng rõ ràng.
Sau đó cậu nhóc nghe thấy Kiều Nam Kỳ nhẹ giọng gọi: “Triệu Vanh?”
Triệu Vanh từ từ mở mắt ra.
Cậu nhìn qua ly nước bên cạnh, rồi nhìn Kiều Nam Kỳ đứng ở bên giường, mặc cho cơn đau dạ dày dữ dội mà ngồi thẳng dậy.
Lưu Thuận đổ thuốc ra cho cậu, thầm nghĩ —- Tam thiếu của bọn họ thật sư quá lợi hại, có thể khiến Kiều đại thiếu cúi đầu hầu hạ. Tuy rằng không biết vì sao lại như thế này, nhưng nhìn xem, Triệu Vanh cuối cùng cũng hạ xuống bậc thang, sau hai ngày đã chịu làm hòa với Kiều đại thiếu, nhưng vẫn không hiểu sao không khí bây giờ sao vẫn đóng băng như cũ vậy?
Giống như để xác minh suy đoán của Lưu Thuận, Triệu Vanh vươn tay trái, nắm lấy quai cốc, từ từ nâng cốc chứa đầy nước nóng lên.
Kiều Nam Kỳ nhìn cậu, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cổ tay Triệu Vanh khẽ cử động.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Viễn Đồ và Lưu Thuận, cậu nhìn Kiều Nam Kỳ, từng chút từng chút, từ từ —-
Đổ hết nước trong cốc xuống đất.
Tiếng nước bắn tung tóe nối tiếp nhau vang lên trong im lặng.
Cậu buông tay, vứt cốc nước rơi thẳng xuống đất, nháy mắt tiếng vỡ vụn hòa cùng nước ấm, tạo nên tiếng đặc biệt chói tai.
Vẻ mặt Kiều Nam Kỳ cứng đờ.
Y dường như không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, mờ mịt nhìn những mảnh vỡ vụn cùng vệt nước trên mặt đất.
Một lát sau, y chậm rãi nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng hàm, đè nén giọng hỏi: “….. Vì sao?”
Lưu Thuận nghẹn họng, sợ Kiều đại thiếu giây tiếp theo đã trở mặt không quen biết.
Triệu Vanh lại cố tình việc vừa rồi chỉ là một chuyện bình thường, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói tuy suy yếu nhưng lại có chút lạnh lùng.
Cậu nói: “Nóng quá, tôi không uống.”
Lưu Thuận như ngừng thở.
Cậu nhóc nghĩ: Tiêu, tiêu rồi, mình và Triệu Vanh tiêu rồi, Lưu gia bọn họ cũng gần tiêu luôn rồi —
Trong lòng còn chưa nói xong, cậu nhóc đã thấy Kiều Nam Kỳ kiềm chế lại cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Anh đi thêm chút nước lạnh.”
Sau đó, Kiều Nam Kỳ xoay người đi vào phòng khách, một lần nữa đổ cốc nước ấm, trực tiếp dùng tay che miệng cốc kiểm tra nhiệt độ. Lúc che lại tay y đã run lên, chứng tỏ đã bị bỏng, đột nhiên buông lỏng tay ra, cầm bình nước khoáng mới đổ vào một chút.
Lặp lại như thế, khoảng ba bốn lần, lúc này mới bưng nước ấm có độ vừa phải vào, nhẹ nhàng đặt cốc nước tới gần tầm tay Triệu Vanh.
Triệu Vanh lại nhìn y một cái.
Lần này, cậu thậm chí còn không nhấc cốc lên, mà là trực tiếp quơ tay quét cốc nước mới xuống.
Tiếng thủy tinh vỡ đầy đất, xen lẫn với những mảnh thủy tinh vừa rồi.
“…..Triệu Vanh.” Giọng Kiều Nam Kỳ đã mang theo một chút cầu xin, “Nếu em tức giận, có thể nghỉ ngơi xong rồi hẳn trút giận. Em còn chưa uống thuốc —-“
“Đúng vậy, tôi còn chưa uống thuốc.” Triệu Vanh cảm thấy bụng đau dữ dội, nhưng giọng nói vẫn bình thản: “Cho nên anh còn chưa hiểu sao?”
“Tôi thà bị đau, cũng không ham cái loại rẻ tiền này của anh.”