Ruột Bông Rách

Chương 2: Chương 2



Triệu Vanh cảm thấy cứ làm phiền Phương Trác Quần như vậy hoài cũng không được.
Hắn là người hoài cổ, thích giữ lại những quyển sách cũ và những cây bút mực nước khô.

Ngày trước là không nỡ bỏ, hiện tại lại cảm thấy, cũng không cần nhất thiết như vậy.
Hắn gửi tin nhắn cho Phương Trác Quần, nói mình sẽ bố trí ổn thỏa cho những vật nhỏ này, về sau không cần làm phiền anh tới xem nữa.
Sau đó, Triệu Vanh gọi điện thoại cho người phụ trách chuyên nghiệp về những vấn đề này, xử lý chuyện hậu sự của con mèo béo già.
Hắn tìm tới cửa hàng thú cưng gần nhất, trực tiếp mở thẻ hội viên cho mấy con mèo còn lại cùn một con mèo già khác, bỏ ra cũng nhiều tiền lắm, để người ở cửa hàng thú cung này mỗi ngày đều tới chăm sóc cho tụi nó.
“Ngài không muốn tiêm vắc xin phòng bệnh, tẩy giun rồi ôm tụi nó về nhà ạ? Chăm sóc mỗi ngày như vậy chi phí không thấp, nếu còn có con nào bị bệnh, lại tốn một khoảng phí lớn.”
Cô bé khoảng chừng hai mươi tuổi đứng trước quầy, lúc Triệu Vanh trả tiền, vừa làm thủ tục, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Vanh.
Cuối cùng, còn liếc nhìn tấm thẻ đen mà Triệu Vanh lấy ra — thanh niên trước mắt này vừa trẻ vừa đẹp lại có tiền, cả người mặc áo hoodie quần jean đơn giản, cho dù không nhìn rõ logo gì, cũng có thể nhìn ra giá cả đắt đỏ, ngoại trừ đôi mắt nhìn qua có chút đào hoa, những nơi khác thực sự là hình tượng của những cô gái trẻ tuổi như cô.
Triệu Vanh suy nghĩ một chút rồi liền một lần thanh toán hội phí mười năm, nói; “Tụi nó đã quen ở lại đây, không gian trong nhà quá nhỏ, cũng không bằn tiếp tục ở lại nơi này.

Tôi về sau sẽ không thường xuyên tới xem, nếu tụi nó bị bệnh, hoặc cần dùng thêm chi phí gì, cứ liên hệ tôi.

Phiền các cô rồi.”
Hắn cảm nhận được ánh mắt của cô bé, một chút đã đoán được cô bé này đang suy nghĩ cái gì, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng đừng thấy hắn hiện tại tiêu tiền như rác, không tới mấy ngày nữa hắn chỉ là phú nhị đại trong nhà phá sản mà thôi.
Nói không chừng chút cổ phần ở công Ty Kiều Nam Kỳ cũng không giữ lại được.
Tuy nhiên hiện tại chuyện này ai cũng không biết, ngoại trừ người thực hiện là Kiều Nam Kỳ, còn có pháo hôi đã từng xem qua nội dung truyện là Triệu Vanh.
Cuối cùng, mắt thấy cô bé muốn trao đổi thông tin liên lạc với mình, Triệu Vanh muốn lấy thân phận đã kết hôn rồi để khéo léo từ chối.

Nhưng hắn sờ ngón áp út trống rỗng của mình, mới phát hiện hôm nay vội vàng ra cửa, cũng không mang nhẫn theo.
Tối hôm qua lúc về nhà tắm rửa, cũng không biết đã đặt nhẫn ở đâu.
Đến nỗi việc quăng nó ở đâu, hắn vậy mà không còn ấn tượng gì nữa.
Hắn ngơ ngác một lát, đốt ngón tay hơi co lại, đầu ngón trỏ trực tiếp ấn gốc ngón áp út tay trái — nơi đó chỉ có hơi ấm của da thịt, cũng không có sự lạnh lẽo của kim loại thuộc về dĩ vãng.
Triệu Vanh lười đi tìm lại.
Không có thì không có, dù sao thì nó cũng sẽ bị ném.
Cô bé trước quầy còn đang nhìn hắn.
Cô bé còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã áp điện thoại lên, tai, làm bộ đang gọi điện thoại.
“…!Anh A Lý à, tôi thật sự không có tiền, tiền để mình tiêu còn không đủ đây…”
“Kiện tôi? Vậy anh kiện đi, dù sao tôi cũng không có viết giấy vay nợ.”
“Đừng tức giận ha, đợi khi nào tôi trúng số nhất định trả lại cho anh!”
“……”

Giọng nói của hắn đầy lưu manh, biểu tình ngả ngớn, còn có một thân khí chất ăn chơi trác táng nhiều năm sống trong xa hoa trụy lạc luyện ra, vừa nhìn thật giống như đã trả lời lại như vậy.
Triệu Vanh tự biên tự diễn nói xong một hồi lời kịch, lúc buông di động xuống, mặt cô bé đã tái mét, một câu cũng không nói ra nổi nuốt ngược trở lại.
Lúc ra khởi cửa hàng thú cưng, Triệu Vanh tình cờ đi ngang qua một nhân viên chăm sóc thú cưng đang mang theo một cái lồ ng đựng mèo.
Mấy con mèo hoang trong lồ ng, phòng bị mà nhìn ra bên ngoài, cũng không biết chào đón tụi nó chính là cuộc sống khác trước.
Triệu Vanh đứng ở cửa, nhìn ổ mèo nhỏ đối diện nhà cũ đã không còn con mèo nào nữa.
Ngôi nhà cũ này chứa đựng nhiều ký ức thời niên thiếu của Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh đi ngang qua nơi này không biết bao nhiêu lần, lại chưa từng đi vào.
Lúc này đã là mùa thu, cỏ dại trên đất cùng lá đã chuyển sang màu vàng, hòa quyện hài hòa với ánh sáng phía đông, thoát lên vẻ ảm đạm mới mẻ.
Những ngôi nhà bên đường Xương Khê vẫn giữ nguyên kiến trúc như mười mấy năm trước, gạch tráng men bên ngoài đã có chút gồ ghề.

Nhìn qua cửa sổ của một số căn nhà, cũng đã không còn ai ở lại.
Một vài mảnh sơn đã rớt khỏi cửa nhà Kiều Nam Kỳ thời niên thiếu, bụi tích tụ có thể nhìn thấy chồng chất, hiển nhiên là đã nhiều năm không có người tới ở.
Người đi rồi, mèo cũng không.
Một đồng tiền xu rơi vào trong nước còn có thể b ắn ra chút bọt nước, nhưng ném nó vào trong nước mười mấy năm rồi, một chút tiếng động cũng không thể nghe ra.
Hắn ở trong cuộc đời Kiều Nam Kỳ, vẫn là một khách qua đường như cũ.
“Mình không bằng nghe bọn nhóc Lục, bao nuôi tiểu mỹ nữ hay tiểu soái ca cho rồi,” Triệu Vanh đá đá bên chân, ánh mắt bình tĩnh tự nói, “Hao mấy năm, nói không chừng còn có thể nuôi ra tình yêu đích thực.”
– —-
Chuyện mèo xong xuôi cũng đã sang chiều.
Triệu Vanh đi tới công ty kết thúc thời gian nghỉ, ngồi trở lại vị trí làm việc của mình.
Trên bàn làm việnc không có tài liệu công việc mới nào.
Hắn ở công ty là một người rảnh rỗi, trợ lý của Kiều Nam Kỳ đã từng hỏi hắn muốn làm việc gì khác không, nhưng hắn đã từ chối.
Trước khi xuyên sách, từ nhỏ đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi, phải dựa vào học lực của bản thân mới có thể thi đậu trường nổi tiếng có cuộc sống ổn định, nếu thật sự nghiêm túc muốn học chút gì đó, cũng không phải không thể làm.

Nhưng hắn đã xem qua cốt truyện rồi, biết những người ở Trần gia là cái mặt hàng gì, một đám đều sợ hắn có tiền đồ, cho dù những việc này hắn có thể làm, cũng không thể làm tốt.
Kiều Nam Kỳ nói rất đúng.
Hắn không có nội hàm tao nhã gì, cũng không phải tâm hồn thú vị gì.

Trước khi xuyên sách cũng chỉ biết học tập, chăm chỉ làm việc, sau khi xuyên sách bởi vì để những người thân có cùng huyết thống này mất cảnh giác, ngược lại còn học được một thân ăn chơi trác táng.
Xác thật là chẳng làm nên trò trống gì.
Hắn ngáp dài, chán nản.
Triệu Vanh thật sự rất buồn ngủ, nghĩ một hồi, lại không tự chủ được ghé vào bàn mơ màng thiếp đi.
Hắn nửa ngủ nửa tỉnh, trong lúc đó còn nhớ tới ngày đó ký hôn ước với Kiều Nam Kỳ.
Kể từ lần đầu hắn gặp Kiều Nam Kỳ cho tới khi ký phần hôn ước ấy, tổng cộng đã mất gần 10 năm.
Khi đó hắn cảm thấy, nếu có thể đi được một bước, vậy cũng có thể đi càng nhiều bước hơn nữa.
Hơn một năm trước.

Kiều Nam Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, ngồi thẳng người đối điện với Triệu Vanh trên ghế sô pha, hai nút trên cùng cổ áo tùy ý cởi ra, vừa quý phái lại pha trộn chút lười biếng.
Người này trời sinh đã có gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu hút có hồn, lông mày đẹp sắc sảo không cần chỉnh sửa.

Đôi mắt của y có màu hơi nâu, còn có một nốt ruồi rất nông và nhỏ ở cuối mắt trái, giúp trung hòa các đường nét trên khuôn mặt, khiến mọi người không thể rời mắt.
Vẻ mặt Kiều Nam Kỳ nghiêm túc hoàn toàn không giống như không phải ký loại chuyện này — không có vui vẻ, cũng không phải không vui, giống như đang xử lý công việc.
Nhưng khi đó, Triệu Vanh vẫn đang cúi đầu, rất nghiêm túc viết xong tên của mình.
Khi ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Kiều Nam Kỳ cúi đầu, ánh mắt đúng lúc chạm vào nhau.
Hắn theo đuổi Kiều Nam Kỳ lâu như vậy, giờ phút này coi như thật vất vả mới đạt được cơ hội, cho nên cảm thấy không khí đều là sự ngọt ngào.
Hắn không nhịn được cười.
Đôi mắt đào hoa khi khi cười rộ lên giống như vầng trăng khuyết, con ngươi đen nhạt lúc cười lên còn trong sáng dị thường.
Kiều Nam Kỳ dường như ngây ra trong giây lát.
“Cười cái gì?”
Triệu Vanh có chút xấu hổ, nói gần nói xa: “Không có gì, chỉ là cảm thấy…!Anh mặc áo sơ mi trắng này trông rất đẹp.

Chúng ta nói xem, anh có thể mặc thêm vài lần không? Em sẽ đóng gói hết tất cả kiểu sơ mi trắng khác nhau trên thế giới này cho anh…”
Ký ức đột ngột kết thúc.
“— Tiểu Triệu? Tiểu Triệu?”
Triệu Vanh bị tiếng gọi đánh thức.
Ngồi bên cạnh bàn của hắn là một người phụ nữ tên Tống Hân Hân, đã làm việc ở đây nhiều năm.
Sau khi cô đánh thức Triệu Vanh rồi nói: “Vừa rồi tôi không chú ý, sao anh lại ngủ quên rồi? Buổi sáng hôm nay Kiều tổng không biết vì sao lại xuống một chuyến, thấy bàn làm việc của anh trống không, còn hỏi tổ trưởng sao anh lại không có mặt, vừa rồi lại tới tìm tổ trưởng, kết quả nhìn thấy anh ngủ…!Tôi cũng không kịp gọi anh dậy…”
Triệu Vanh còn đang dụi mắt, nghe thấy Tống Hân Hân có chút khó xử nói với hắn: “Sau đó ngài ấy nói, bảo cậu tỉnh rồi thì tới văn phòng của ngài ấy một chuyến.

Tôi thấy anh vẫn chưa tỉnh, còn chưa tỉnh nữa thì Kiều tổng nói không chừng đã về rồi…”
Tống Hân Hân trông rất lo lắng.
Cô còn nhớ rõ, mấy tháng trước, Triệu Vanh ra ngoài gọi điện thoại, tình cờ bị Kiều tổng đi ngang qua nhìn thấy.

Kết quả Kiều tổng trực tiếp gọi người đi, nói là đi ghi biên bản cuộc họp.

Tống Hân Hân không có tham gia cuộc họp ngày hôm đó, nhưng cô nghe nói Triệu Vanh ngày hôm đó tạm thời bị gọi tới cuộc họp ngay cả ghế dựa cũng không có, đứng ở bên cạnh Kiều tổng theo dõi cuộc họp cả ngày.
Hôn nay xin phép nghỉ nửa ngày rồi con bị bắt gặp ngủ gật, này chẳng phải ngày mai có thể bị dọn đồ cút đi sao?
Nghĩ tới áp suất thấp Kiều Nam Kỳ vừa rồi đi ngang, Tống Hân Hân liền có chút lo lắng — Nếu Triệu Vanh thật sự bị sa thải, vậy tìm đâu ra soái ca đẹp mắt ngồi bên cạnh bây giờ?
Triệu Vanh lại không có sợ nhiều như vậy.

Chỉ cảm thấy mình có chút xui xẻo, mỗi lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, luôn có thể bị Kiều Nam Kỳ bắt gặp.
Điều này càng chứng tỏ được cái nhìn của Kiều Nam Kỳ đối với hắn — bên ngoài tô vàng nạm gọc, bên trong ruột bông rách.
“Không sao.” Triệu Vanh mỉm cười với Tống Hân Hân, thực sự không có áp lực lắm, “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Toàn bộ công ty là toàn bộ khu thương nghiệp mà lúc trước Kiều Nam Kỳ trực tiếp mua, bao gồm tòa nhà văn phòng cao nhất cùng năm sáu tòa nhà lớn có chức năng như phòng thực nghiệm, nhà máy, nhà kho…!Nơi xa nhất thậm chí phải băng qua hai con phố.
Văn phòng của Triệu Vanh thật ra cùng một nơi với Kiều Nam Kỳ, nhưng chỗ làm việc của hắn tầng hai, còn của Kiều Nam Kỳ ở tầng cao nhất.
Hắn trời sinh đã bị bệnh mù đường, mỗi lần đi đều có trợ lý dẫn đường, còn bản thân chưa bao giờ đi tới văn phòng Kiều Nam Kỳ một mình.
Trong công ty có rất nhiều thang máy, lên xuống cách biệt, Triệu Vanh suýt chút nữa đi lạc mấy vòng, may mắn gặp được trợ lý của Kiều Nam Kỳ, lúc này mới biết được Kiều Nam Kỳ hiện tại không có ở văn phòng, mà là trong khu thí nghiệm liên quan tới vật liệt.
Trợ lý dẫn hắn đi tới khu thí nghiệm.
Khu vự này chỉ dưới văn phòng Kiều Nam Kỳ mấy tầng, không có tường xi măng hay trang trí kiểu châu Âu thường dùng trong văn phòng, mỗi phòng hầu như chỉ có vách kính, có thể nhìn từ trong ra ngoài, rộng rãi thoáng mát.
Triệu Vanh đi theo trợ lý, cuối cùng dừng lại trước phòng thí nghiệm lớn nhất.
Cửa ra vào đóng chặt, xuyên qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy thiết bị lạnh lẽo sắc bén bên trong, cũng như những người mặc áo khoác trắng hoặc quần áo cách ly màu trắng ra vào.
Mặc dù vậy, Triệu Vanh liếc mắt vẫn nhìn ra Kiều Nam Kỳ.
Y cũng mặc chiếc áo khoác trắng không khác gì những người khác, nhưng vạt áo cực dài vẫn không che được đôi chân thon dài của người này.

Bên trong vẫn là áo sơ mi trắng Triệu Vanh quen thuộc, áo sơ mi không có hoa văn gì, nhưng chẳng hề lỗi mốt mà còn có chút nho nhã.

Nếu không phải vì vẻ ngoài quá mức dễ nhìn của y, còn thật sự nghĩ rằng anh là người dịu dàng như vậy.
Ngay cả hắn gần sắp không có liên quan gì cùng Kiều Nam Kỳ, cũng không thể không thừa nhận — Kiều Nam Kỳ mặc kệ lớn lên thế nào cũng phù hợp với sở thích của hắn.
Đẹp trai vl.
Nhưng hình người mà tính chó.
Triệu Vanh đứng bên nhìn vài phút, Kiều Nam Kỳ vẫn ngồi bất động trước màn hình của một vật liệu, nhìn chằm chằm những con số nổi phía trên.
Ánh mắt của y một chút cũng không dời, căn bản không thấy được Triệu Vanh đã tới.
Chuyện Kiều Nam Kỳ bảo Triệu Vanh tới văn phòng tìm mình, giờ phút này sợ là hoàn toàn chả nhớ, chỉ nhằm chằm vào số liệu ở phòng thí nghiệm.

Triệu Vanh giờ phút này đi tới, không tiến vào được, chỉ lúng ta lúng túng, cứ như vậy đứng ngoài cửa.
Thỉnh thoảng có người ra vào liếc mắt nhìn hắn, nhiều ít cũng có chút khó hiểu dò hỏi.
Sau một lúc lâu, Kiều Nam Kỳ cùng một người đàn ông tóc hoa râm cùng mặc áo khoác trắng đi ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi cửa, ánh mắt của hắn quét qua Triệu Vanh, lại cũng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt căn bản không có dừng lại.
“…!Thật ra những vấn đề kỹ thuật này giao cho chúng tôi là được.

Tôi nghĩ rằng ngài sẽ tự mình tới xem, công tác chuẩn bị thực nghiệm cũng không đầy đủ lắm.

Vất vả ngài còn ở bên trong chờ chúng tôi vận hành lâu như vậy.”
“Hiểu những điều này cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Kết quả lần này hóa ra lại tốt nhất…”
“……”
Hai người đã đi ngang qua Triệu Vanh.
Triệu Vanh không di chuyển, chỉ quay đầu sang một bên, nhìn bóng lưng Kiều Nam Kỳ đi vào thang máy.
Sau vài phút, trợ lý của Kiều Nam Kỳ mới ở bên cạnh ngại ngùng nói: “Có lẽ tiên sinh không nhìn thấy, Triệu tiên sinh, anh xem…?”

“Anh ấy còn kế hoạch gì nữa không?”
“Tiên sinh sao? Không có không có, hôm nay tới khu thí nghiệm cũng là theo ý muốn nhất thời.”
“Có thể phiền anh dẫn tôi tới văn phòng một chút không? Tôi không nhớ đường đi lắm.”
Người kia tất nhiên đáp ứng.
Sự thật đúng như trợ lý nói, Kiều Nam Kỳ thật sự không có kế hoạch nào nữa.
Nhưng lúc Triệu Vanh tới văn phòng, cử phòng khép hở, Kiều tiên sinh trăm công ngàn việc đang ngồi vào bàn làm việc, như thể đang giải quyết những công tác quan trọng.
Triệu Vanh gõ cửa ba lần.
Người đàn ông ngồi bên trong đầu cũng không ngẩng lên một chút.
Không biết qua bao lâu, Kiều Nam Kỳ giống như đã xử ly xong công việc, mới ngước mắt lên nhìn thoáng qua hắn.
Thấy Triệu Vanh còn đứng tại chỗ, ánh mắt của y tựa hồ có chút dao động mà nói: “Sao cậu không đi vào?”
Triệu Vanh nghĩ thầm, Kiều tiên sinh thật giỏi làm khó người khác mà.
Hắn đẩy cửa đi vào, từ từ đi tới trước bàn làm việc của Kiều Nam Kỳ, dựa vào bàn làm việc, cách một cái bàn nhìn đối phương nhưng không nói chuyện.
“Đáng lẽ cậu phải đứng ở đây từ ba giờ trước.” Kiều Nam Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt y đang dò xét, nhưng thể nhìn một món đồ thuộc quyền sở hữu không thể thiếu.
Rõ ràng người ngước nhìn là Kiều Nam Kỳ, nhưng người bị đánh giá lại là Triệu Vanh.
Hắn tránh đi tầm mắt của Kiều Nam Kỳ, nhìn chiếc cằm phúng phính râu của người này, thành thật nói; “Em ngủ quên.”
“Nếu không muốn tới công ty, thì có thể ở nhà chơi.”
Triệu Vanh nheo mắt nhìn.
“Em tối qua tắm rồi.” Hắn nói.
Kiều Nam Kỳ cụp mắt xuống, từ từ cởi khuyu măng sét trên tay áo, từ từ làm phẳng cổ tay áo sơ mi.

Làm như không nghe thấy Triệu Vanh phản bác, tiếp tục nói: “Đừng có ngày nào cũng chạy ra ngoài uống rượu.”
“Chơi bời lêu lổng.” Kiều tiên sinh nhận xét.
Triệu Vanh bĩu môi.

Thành kiến của Kiều đại thiếu đối với hắn cũng không phải mới ngày một ngày hai.
Quên đi.
Pháo hôi cùng nam chính không có tiếng nói chung.
“Ờm.”
Kiều Nam Kỳ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều với hắn nữa.

Người này bỏ tài liệu trước mặt gọn gàng vào tring ngăn kéo, vẫy tay với Triệu Vanh, ý bảo hắn đi sang bên kia bàn làm việc.
Triệu Vanh không nhúc nhích.
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại, giơ tay lên chợt túm chặt cổ áo hoodie của hắn.
Người này hơi đứng dậy trực tiếp kéo Triệu Vanh tới trước mặt mình, đôi môi ấm áp trong nháy mắt tiến tới gần vành tai Triệu Vanh, mang theo cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng.
“Mùi của cậu hôm nay rất sạch sẽ.”
Triệu Vanh đang ngẩn người, tay Kiều Nam Kỳ đã cởi nút thắt cổ áo của hắn ra..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.