Phi Tần Dắng Tường

Chương 9: 9: Anh Hùng Mỹ Nhân



Mấy ngày nay Quý phi coi như an phận, Tề Nghê Quần dự liệu nàng ta sẽ nhân lúc mình mang thai đề cập lại chuyện quản gia cũng không xảy ra, trái lại trong khoảng thời gian này người xuân phong đắc ý* chính là Vi phi.

Vi phi bất hòa với Quý phi vốn không phải chuyện bí mật gì, hai người ở đối diện nhau trong cùng một tòa lầu nhỏ tại Sương Thu viện đã nhiều năm, Vi phi đắc thế thì Quý phi chẳng dễ chịu gì.

(*: Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.)
Tề Nghê Quần có chút bất mãn, người mình tiến cử vừa rồi Vương gia chẳng thèm nhắc đến một ai, ngược lại Vi phi có quan hệ tế nhị với mình lại nhận được sủng ái, song Tề Nghê Quần cũng không mấy lo lắng, nàng định từ từ lôi kéo Vi phi về phe mình.
Quà mừng Vi phi tặng Tề Nghê Quần là hương an thần hoa huệ nhài* quý giá, thanh nhã tươi mát, cũng thích hợp đặt trong phòng phụ nữ mang thai, thứ này từng là đồ cưới của Vi phi, cô ta tổng cộng cũng chỉ có hai hộp.

(*bách hợp/huệ tây + hoa nhài)
Tề Nghê Quần thản nhiên châm hương lên, hôm sau Vi phi đến thỉnh an, nàng đã bắt đầu bằng lời khen: “Quả là hương tốt.

Mấy ngày nay ta nghe mùi gì cũng thấy ngấy, bèn châm hương này lên, hương đã an thần còn dịu nhẹ, lúc Vương gia đến cũng khen nữa.”
Vi phi cười nói: “Vương phi thích là thiếp vui rồi.”
Quý phi cười ngoài mặt: “Khi ấy thiếp mang thai cũng chẳng chịu được mùi gì.

Sau này Vi trắc phi có con rồi sẽ hiểu được nỗi khổ của Vương phi.”
Tề Nghê Quần có thai, lười để tâm tới đối chọi giữa họ, cho họ về sớm.
Mặc dù cơ thể Tề Nghê Quần không thoải mái, thường xuyên nôn mửa lại ăn không vô, nhưng tinh thần nàng vẫn tốt, không hề buông việc quản gia.

Nàng xem bản đồ vương phủ mấy lần rồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa định được nơi cho Tề Vân Nhược chuyển tới.

Vương phủ có hai viện không nhỏ, vị trí cũng đẹp, một cái ở rất gần viện Mặc Liên với thao trường, nàng dự định giữ lại cho con mình; một cái khác thì gần sát bờ hồ, phong cảnh đẹp đẽ, yêu cầu cấp bậc không thấp, nàng cũng không muốn để Tề Vân Nhược ở đây.

Còn ba bốn nơi nữa, hoặc là chưa được sửa chữa hoặc là có vấn đề khác, cũng không thích hợp với Tề Vân Nhược.
Vẫn còn thừa một cái sân nhỏ nhưng lại nằm liền kề Tú Lâm viện cách đấy không xa, để Tề Vân Nhược ở gần chỗ Quý Hoàn như vậy nàng càng khó chịu hơn.

Tề Nghê Quần buồn bực ném bản đồ đi, hớp một ngụm trà xanh, bảo: “Gọi Tề Vân Nhược tới đây.”
Khi Tề Vân Nhược tới, Tề Nghê Quần mỉm cười kéo y tới ngồi bên cạnh: “Ta có mang, công việc lại nhiều, nhiều khi không gặp đệ được, mấy ngày gần đây vẫn khỏe chứ?”

Tề Vân Nhược nói: “Ta rất khỏe, cũng không có chuyện gì cả.”
Tề Nghê Quần gật đầu, hỏi: “Ta đang muốn tìm cho đệ một viện tử phù hợp đây, đệ thích nơi nào?”
Tề Vân Nhược nhìn nàng, nói khẽ: “Ngài cứ quyết định.”
Tề Nghê Quần khẽ thở dài: “Ra là tam đệ hờn ta, hờn người chị này đã không chăm sóc tốt cho đệ.

Làm dâu con hoàng thất chẳng dễ dàng gì đâu, trong phủ này cũng không yên bình như chúng ta thấy, chẳng ai toàn tâm toàn ý với ai, chỉ có ta với tam đệ là thân nhất, đệ là người mà ta tin cậy nhất.”
Tề Vân Nhược im lặng không đáp.
Tề Nghê Quần lắc đầu gượng cười, nắm tay Tề Vân Nhược nói: “Ta vẫn chưa hỏi đệ, tại sao Vương gia đột nhiên bảo đệ đi? Vì tỷ tỷ đã đối xử qua loa với đệ, hay những kẻ khác trong viện hành xử coi khinh đệ? Đệ cứ nói với tỷ, tỷ làm chủ cho đệ.”
“……!Không ai làm gì cả.” Tề Vân Nhược từ tốn: “Đằng nào cũng sẽ dọn ra.

Nhà trong vương phủ đều là nữ quyến, cả Thanh nhi cũng không được ở lại hầu hạ, sớm muộn gì ta cũng phải ra, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

Thêm nữa, đại tiểu thư chuyển tới đây rồi, tiểu chủ tử cũng sẽ nhanh chóng ra đời, chỗ của ngài sẽ càng chật đi, cũng không thích hợp nữa.”
Lời Tề Vân Nhược nói rõ ràng rành mạch, có lý có căn cứ, lại làm Tề Nghê Quần nhìn bằng ánh mắt khác xưa.

Thế nhưng nàng cũng nghi ngờ thật ra y ẩn ác ý, giống như mẫu thân từng nói, trông hiền lành tâm lươn lẹo.
Tề Nghê Quần buông chén trà qua phiến* đang cầm xuống, rất lâu không nói năng gì, qua thêm một lúc nữa nàng xoa bụng dưới của mình, nói: “Tối nay Vương gia đến đây dùng bữa với ta, ngươi mặc đồ màu tươi chút để Vương gia nhìn thử.” (*瓜片: Lục An Qua Phiến loại trà xanh Xuất xứ vùng Lục An, tỉnh An Huy.)
“…….Vâng.”
Thời điểm Tề Vân Nhược ra khỏi nhà chính, mặt trời đang độ chói chang nhất, y ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc giật mình cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ toàn màu đen.
Y trở về phòng nằm, bên chính phòng lại gọi Lưu Tô sang.
Chừng hai khắc sau Lưu Tô về, đứng bên giường Tề Vân Nhược, chốc sau ngồi xuống.
Lưu Tô vươn tay vuốt thẳng tóc rối bên tai Tề Vân Nhược, khẽ nói: “Cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn.”
Thời gian trước các chị em sáng tối âm thầm hỏi thăm hành động mấy tháng này của Tề Vân Nhược, còn nói bóng nói gió ít chuyện, Lưu Tô xưa giờ sáng suốt, sau khi nói thuận theo bọn họ đôi ba câu bèn lấy cớ có việc phải về.

Cô đột nhiên hiểu ra, cho dù trong lòng cô hướng về phu nhân thế nào, hướng về đại tiểu thư ra sao, cô đã là người hầu hạ tam thiếu gia, từ Lưu Bạch cho đến đại tiểu thư đều đề phòng cô.
Chủ nhân của cô, là Tề Vân Nhược.
Buổi chiều, Lưu Tô hầu hạ Tề Vân Nhược tắm gội sạch sẽ, mặc vào chiếc áo ngoài mỏng màu đỏ nhạt, xong Tề Vân Nhược ngồi trên ghế dựa nhìn cánh cửa sổ khép kín.
Mãi đến khi trời lờ mờ tối, Lưu Danh sang đây gõ cửa, nói chuyện có phần cung kính: “Vương phi đã chuẩn bị xong bữa tối, mời tam thiếu gia sang dùng chung.”

“……!À.”
Tề Vân Nhược đứng lên, chân hơi loạng choạng.

Lưu Tô vội đỡ lấy y, Tề Vân Nhược hất tay nàng ra với vẻ phòng bị, nàng cứng đờ người, y đã đi mất rồi.
Tiểu San và Tiểu Cửu nhìn theo bóng Tề Vân Nhược, cười mỉm: “Lưu Tô tỷ tỷ, có phải chủ nhân chúng ta đi hầu hạ Vương gia không?”
Lưu Tô đáp hờ hững: “Các ngươi còn nhỏ mà biết nhiều nhỉ.”
Tiểu San nói: “Ngày tháng sau này của chúng ta cũng sẽ tốt hơn.

Chị Nguyệt Nha Nhi ở tiền viện, cái người hầu hạ Quý Hoàn công tử đó, ra tay hào phóng lắm.”
Lưu Tô trả lời: “Có hào phóng đi chăng nữa chúng ta cũng là nô tài, cũng phải hầu hạ chủ.”
Đến bây giờ Tề Vân Nhược vẫn không nghĩ ra việc Tề Nghê Quần thành thân có can hệ gì tới mình.

Can hệ duy nhất có lẽ là cái lúc mà trong phủ có nhiều người làm, quan viên Lễ bộ dẫn theo thợ thủ công đến để làm đồ cướp hợp quy cho Tề Nghê Quần ngay tại cái sân cách vách Tề Vân Nhược, ồn ào cả ngày.

Một hôm Tề Vân Nhược tò mò, lúc đi ngang qua có đứng ở cửa một chốc, một nam tử trắng trẻo chừng hai mươi tuổi đang cầm con dao khắc nhỏ nhất chạm trổ họa tiết trên cái hộp đựng thức ăn.
Một đứa sai vặt mang cơm tới, ở cửa nói: “Ta cũng muốn học một nghề.

Thợ thủ công đất Thục đều làm công cho quan lại quyền quý, phục vụ này nọ so với hầu hạ người ta thì cao hơn.”
Người khác lại cười nhạo: “Những nghề thợ này đều được truyền dạy qua nhiều thế hệ trong dòng họ bách công* đất Thục, tổ tiên là công tịch, con cháu đều là công tịch, những người như chúng ta còn có thể chuộc thân về nhà, bọn họ còn chẳng có chỗ để mà chuộc.” (*百工: đủ loại nghề thủ công, đủ loại thợ thuyền – thợ thuyền được hiểu là công nhân nói chung(cũ))
Tề Vân Nhược ở bên cạnh nhìn, bỗng có chút thương cảm.
Sau đó không biết vì sao tổng quản Bá phủ đích thân đến tìm y, bảo rằng Bá gia và phu nhân có việc tìm.

Tề Vân Nhược theo sau tổng quản, nhìn bọn tôi tớ xung quanh đã bắt đầu thu dọn, sửa sang lại Bá phủ, leo lên leo xuống, trải đỏ treo xanh, tổng quản còn gợi ý rằng: “Đây cũng là hỷ sự của tam thiếu gia đấy.” (*披红挂绿: trải đỏ treo xanh: thành ngữ chỉ việc mặc quần áo hoặc lên đồ trong trí lộng lẫy cho dịp lễ)
Triệu phu nhân thay đổi thái độ coi thường trước đây, vẫy tay cười nói: “Con ngoan, con lại đây.”
“Chị con được ban hôn cho Nhị hoàng tử……”
“Chị con đơn thuần lại không chỗ dựa, một mình không ổn……”
“Chị con thương con nhất……”
“Bá phủ sẽ không bạc đãi con……”

Tử Dương Bá thì ngồi một bên uống trà, cố gắng không nhìn đến mặt tiểu lang nhà mình, đến cả Triệu phu nhân cũng bất ngờ.

Tề Vân Nhược đứng lẳng lặng, nghe xong không đáp cũng không biểu thị thái độ.
Triệu phu nhân đợi một lát, hỏi: “Con thấy sao?”
Tề Vân Nhược vẫn không hé một chữ.
Trong lòng Triệu phu nhân dần mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi không ngẫm xem cho dù ngươi muốn cưới vợ, tiểu thư khuê các nhà nào bằng lòng gả cho ngươi? Hay là ngươi muốn cưới đứa con gái gia đình sa cơ thất thế nào đó, tiếp tục bôi xấu thanh danh Bá phủ chúng ta?”
Tử Dương Bá cất tiếng: “Chuyện này đến đúng là vừa khéo……”
Tới nhà chính của Tề Nghê Quần, Tề Vân Nhược đi vào, Lý Sâm đã bắt đầu dùng bữa với Tề Nghê Quần, thấy y hắn sửng sốt trông thấy.
Hình dáng thiếu niên thon gầy, mặc màu đỏ nhạt chẳng hề quá lố, ngược lại làm nổi bật khuôn lên mặt nhỏ nhắn trắng nõn, xinh đẹp mềm mại.

Lý Sâm thoáng cái mềm lòng, Tề Nghê Quần cười bảo: “Tiểu đệ lại đây.”
Sau khi Tề Vân Nhược ngồi xuống, Tề Nghê Quần kéo tay y, nói với Lý Sâm: “Vương gia nhìn Vân Nhược của chúng ta này, màu nào cũng làm tôn lên cả.”
Lòng Lý Sâm xốn xang, khẽ gật đầu.
Đúng là rượu không say người tự say, Lý Sâm ăn cơm mà chẳng biết mùi vị, còn Tề Nghê Quần dù trong lòng có thế nào thì trên mặt vẫn treo nụ cười.

Sau khi mang thai nàng không dám uống rượu, Lý Sâm uống một mình một hồi, rồi nói: “Rót Tiểu Tề một ly.”
A hoàn chia thức ăn vội tìm cho Tề Vân Nhược một cái ly, Tề Vân Nhược giơ lên, lại buông xuống.
Tề Nghê Quần cười hỏi: “Tiểu đệ chưa từng uống rượu à?
Lý Sâm không nói gì, chỉ bảo: “Không muốn uống, thì thôi.”
Tề Vân Nhược cảm thấy rượu này không thơm, không như rượu hoa quế có hương của hoa quế.
Ba người đều có tâm sự, chẳng ai để tâm trên đồ ăn.

Qua ba tuần rượu, Tề Nghê Quần vịn tay a hoàn đứng lên, dịu dàng nói: “Hôm nay thiếp sẽ không giữ Vương gia, chốc nữa Vương gia sang đối diện uống chén trà với tam đệ nhé.”
“Vương phi nghỉ sớm đi.” Lý Sâm đáp
Tề Nghê Quần mỉm cười, a hoàn dìu nàng rời khỏi.
Nàng đi rồi, Tề Vân Nhược buông đũa, cũng đứng lên đi ra ngoài.
Lý Sâm do dự chốc lát, cũng rời theo.
Tề Nghê Quần vịn tay a hoàn ngồi tựa trên tháp, trên đùi phủ tấm chăn mỏng, nàng hoạt động eo lưng một chút rồi hỏi: “Đi rồi à?”
“Ngài vừa đi thì đi.”
Tề Nghê Quần hừ lạnh một tiếng.
Tề Vân Nhược có hai gian phòng, một gian y ở nối liền với cái thư phòng nhỏ, một đầu khác của thư phòng là phòng của a hoàn.

Đây là lần đầu Lý Sâm bước vào nơi này, cảm thấy nó hơi chật chội.

Tề Vân Nhược không để ý đến hắn, tự mình ngồi xuống giường, ngồi một lát y đứng dậy cởi y phục.
Cởi áo ngoài lại cởi áo trong rồi lặng lẽ nằm xuống.
Y nhớ tới phần ký ức sâu thẳm, người phụ nữ ấy mỹ lệ nhưng nàng lại không cười, nàng luôn luôn trông ngóng, trông chờ đến khi hương tan ngọc vỡ, buông tay về tây.
Nàng nắm tay Tề Vân Nhược viết chữ đánh đàn, dạy Tề Vân Nhược đánh cờ với mình hòng giải thoát bản thân thoát khỏi cô đơn buồn khổ.

Cái đẹp mỹ lệ của nàng không thể lâu dài, nét u sầu luôn lan trên mặt nàng, điều này khiến cho Tề Vân Nhược bé bỏng biết rằng sinh mệnh là thứ mong manh nhất, chớp mắt một cái, một người biến mất khỏi thế gian.
Trước khi nàng chết, hai mắt vô thần nhìn vào tấm màn vẽ mưa bụi Giang Nam, thều thào gọi “Tề Túc Tiêu, ngươi phụ ta……!Tề Túc Tiêu……!Tề Túc Tiêu……”
Tề Vân Nhược ngồi trên ghế con cạnh giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Câu chuyện anh hùng cùng mỹ nhân hạnh phúc dài lâu, chỉ có trong thoại bản hư cấu, không tồn tại trên trần gian này.
“……!Ngươi khóc.”
Lý Sâm vào đến, lúc đi tới mới thấy Tề Vân Nhược lưng tròng nước mắt, y mở to mắt nhìn lên không trung, hai hàng giọt nước chảy xuống từ khóe mắt.
Lý Sâm ngồi cạnh giường đưa tay lau mặt y.
Tề Vân Nhược không nói năng gì cũng không có biểu cảm gì.

Y nhớ tới thời điểm Tử Dương Bá dẫn y về phủ, ở cửa chính do dự một hồi.
Tề Vân Nhược ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên, không biết tại sao Tử Dương Bá đột nhiên đứng yên.
Y nghe thấy Tử Dương Bá nói: “Tới cửa tây.”
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, Tề Vân Nhược không nhớ rõ đi mất bao lâu thì Tử Dương Bá quát y xuống xe, y cúi đầu bước lên hai bậc thang, bọn đầy tớ ấy nhìn y với vẻ tò mò.
Thế nhưng khi y rời khỏi phủ Tử Dương Bá, đi ra là cửa chính.
Bởi vì Tề Nghê Quần là chính thê, của hồi môn của nàng đều phải quang minh chính đại chuyển đi bằng cửa lớn phủ Tử Dương Bá, đi trên đường bằng phẳng qua non nửa kinh thành, bày ra trước mắt người đời.
Ngày ấy khi tiễn Tử Dương Bá và Tề Vân Sam về, y theo Lý Sâm đích thân đi đưa, là đi trên đường chính vương phủ thẳng tới tận cửa, kiệu nhỏ của Triệu phu nhân cũng được nâng tới, một nhà ba người từ biệt nhau.

Vương phủ nhà cao cửa rộng, dưới xà nhà treo hơn mười chiếc đèn lồ ng, soi tới sáng trưng.
Lý Sâm kéo chăn mỏng lên đắp cho y, ra ngoài gọi người vắt khăn ấm, lau mặt Tề Vân Nhược.
Quý Hoàn ca ca sẽ rời đi, bây giờ đã vào hạ, đầu xuân năm sau sẽ rời khỏi.

Sau này hắn như cá bơi ngòai khơi, từ đó trời cao mây thoải.
Lưu Tô cũng có thể đi, chỉ cần nàng ta góp đủ bạc là có thể hủy bỏ nô tịch.
“Ngủ đi.”
Lý sâm đứng lên, trước khi rời đi còn nói một câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.