“Thiếu gia…!thiếu gia…!” Nàng nhìn Tề Vân Nhược, khóc không thành tiếng.
Các thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Y lẩm lẩm: “Chị Viên Viên, là chị sao, chị Viên Viên…”
Từ cánh cửa khép hờ sau lưng Tề Vân Nhược, Lý Sâm ngồi tựa bên trong thấy y bước đến bên cạnh người phụ nữ kia, bán quỳ, ôm lấy nhau.
Tề Vân Nhược không kiềm được mà vùi đầu vào bả vai Viên Viên, bởi vì run rẩy, hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng: “Chị Viên Viên ơi.
Những năm qua chị vẫn luôn ở đây sao?”
Cô gái ôm thiếu niên, giống như nhiều năm về trước nàng từng ôm bé con bảy tuổi mới vừa mất mẹ.
Họ chia xa đã chín năm.
Nàng không có họ, sau khi rời khỏi kinh thành đã lấy họ của chủ cũ dùng, định cư trong Ngọc Thự Quan xưng mình là Thủy Viên Viên.
Thủy Viên Viên tách khỏi Tề Vân Nhược khi vẫn còn con gái, bây giờ đã thành phụ nhân trẻ ba con.
Nàng đỡ thiếu niên dậy, lau khô nước mắt, dịu dàng nói: “Ông trời có mắt, để tôi gặp lại thiếu gia lần nữa.
Thiếu gia đừng khóc nữa, chúng ta gặp nhau là chuyện tốt.”
Lý Sâm sau cánh cửa ra dấu cho thị vệ, hai người đàn ông cao to đỡ đôi chủ tớ vào trong.
Tề Vân Nhược thấy hắn thì hoảng hốt.
Hắn lại cười động viên y: “Dắt người ta vào đây đi Tiểu Tề.”
Thủy Viên Viên nhìn Tề Vân Nhược, khi này mới như sực nhớ ra gì.
Tại sao thiếu gia ở đây? Bên trong là Thuần Vương điện hạ đúng không? Chẳng lẽ…!tim nàng đánh thót.
Y dắt nàng vào.
Lý Sâm đã ăn bận chỉnh tề đang ngồi trên ghế.
Thủy Viên Viên thi lễ một cách tự nhiên, thành thạo: “Quân phụ là Thủy Viên Viên, bái kiến Thuần Vương, thiên tuế.”
Hắn quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trông dáng dấp cấp bậc lễ nghĩa quả nhiên là người đến từ kinh thành.
Rồi lướt qua cặp mắt hồng hồng của Tề Vân Nhược, nói: “Chị đây là phu nhân nhà quan phải không?”
Nàng đáp lời: “Vâng phải, chồng quân phụ là một đô úy ở Ngọc Thự Quan, chức quan lục phẩm.”
Hắn mỉm cười: “Cảm phiền, cho hỏi vị đô úy nào vậy?”
“Chồng quân phụ tên là Đổng Thành.”
Tề Vân Ngược mừng rơn: “Là anh A Thành ạ?” Chị Viên Viên, chị lấy anh Thành ạ?”
Nàng nở nụ cười với y, xoay người một cái lại nhìn Lý Sâm bằng ánh mắt săm soi.
Lý Sâm nói với y: “Các người ở đây trò chuyện thong thả, ta ra đi dạo lát.”
Y cuống cuồng: “Vương gia, người không được ra ngoài, vết thương còn chưa lành.
Vả lại người còn chưa ăn sáng mà?”
Hắn cười, lắc đầu: “Tới chỗ Cù Kình có mấy bước thôi.
Ta ngủ một giấc xong thấy ổn cả, yên tâm đi.”
Tề Vân Nhược chau mày.
Lý Sâm lại vỗ vỗ vai y, đi vòng qua bọn họ.
Hắn đi rồi, rốt cuộc Thủy Viên Viên không giấu nổi lo âu: “Thiếu gia à.
Biên cương không như kinh thành, nguy cơ trùng trùng…!Tại sao ngài ở bên cạnh Thuần Vương?”
Nhưng y chẳng trả lời, cười hỏi: “Chị với anh A Thành thành thân với nhau thật sao? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ anh Thành làm tướng dẫn binh rồi ạ?”
Nàng buông nỗi lo xuống, nụ cười lại treo lên gương mặt lần nữa, hồi tưởng lại, kể: “Sau khi cô nương qua đời, tôi bị người phủ Tử Dương Bá bán, bán tới Tây Bắc làm nô.
Anh Thành không phải nô tịch, bị đánh một trận rồi đuổi đi…! Tôi cũng đâu ngờ anh ấy dưỡng thương xong cầm tiền để giành mấy năm qua đi tìm tôi.
Lúc dẫn tôi chạy trốn thì xảy ra xung đột với lính giữ cửa quan.
May vô cùng tướng quân Tư Đức đang đi tuần tra, thấy anh Thành có phần chính trực, thu làm thân binh.
Rồi sau này anh Thành đạt quân công đã xin ân huệ để tôi có được hộ tịch nhà lành lưu trú tại Túc Châu này, rồi thành thân với tôi.” Đôi mắt Thủy Viên Viên thấp thoáng ánh nước, nàng lấy khăn tay lau đi: “Giờ nhóc lớn được sáu tuổi, nhóc hai bốn tuổi còn gái cả vẫn mang tả lót.
Những năm này, thứ tôi muốn có đã có được.
Nhưng mong mỏi duy nhất là cậu.
Thiếu gia, tôi biết lâu rồi, Tử Dương Bá không phải là người đáng để giao phó cuộc đời.
Thế nhưng nói sao cô nương cũng chẳng chịu nghe, chẳng chịu chừa đường lui cho mình.
Về sau tôi cứ luôn canh cánh trong lòng.
Tử Dương Bá nhiều cơ thiếp con cái như này thì sao đối xử tốt với cậu được…!May thay, rốt cuộc hôm nay tôi cũng gặp được cậu.”
Thủy Viên Viên dẫu đã là phu nhân nhà quan nhưng vẫn chủ động tới quân y giúp đỡ, cho nên mới có chuyện đi đưa cháo thuốc cho Thuần Vương.
Nàng nhìn Tề Vân Nhược với vô vàng yêu thương, nhớ tới lời đồn nghe được gần đây, trong lòng lại càng thêm bất an.
Tề Vân Nhược nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ: “Vương gia tử tế lắm, em cũng thích ở bên cạnh ngài ấy.
Chị Viên Viên chớ lo.
Mình chờ anh Thành rỗi rồi tới gặp ha, em cũng muốn gặp mấy đứa nhỏ nhà chị nữa.”
Lòng nàng đánh cái thót, vội hỏi: “Tôi ở biên ải không biết nhiều tin tức kinh thành.
Cơ mà năm ngoái không phải Cô Cả phủ Tử Dương Bá được gả cho Thuần Vương à?”
“…!Em theo làm dắng.” Y cúi đầu.
“Súc sinh!” Thủy Viên Viên nghiến răng: “Tề Túc Tiêu! Ổng lấy mặt mũi đâu làm loại chuyên này! Ổng không thấy…!có lỗi với cô nương hả? Lúc trước ổng làm bao nhiêu trò mới khiến cô siêu lòng! Trước đây có biết bao nhiêu người mến mộ cô, thậm chí…” Nàng ngập ngừng, nhìn y: “Thiếu gia, sao tôi không gặp lại cậu sớm hơn chứ? Bảo tôi quay về kinh thành cũng được, tôi dẫn cậu tới biên ải rồi chúng ta sống chung với nhau, còn tốt hơn bây giờ.”
Tề Vân Nhược ôm nàng, an ủi: “Em sống tốt lắm, thật đó, tin em đi.
Đừng tức cũng đừng cuống nữa, được không?” Đợi đến khi Thủy Viên Viên hết kích động, y thấp giọng: “Chị không biết đấy thôi, ở bên cạnh Vương gia, em thường cảm thấy mình yếu đuối vô dụng, còn thường xuyên gây thêm rắc rối.”
Nàng nhớ tới mới đêm hôm kia Vương gia vừa mang về cho Ngọc Thự Quan một trận thắng, tâm tình có chút rối ren.
Lý Sâm mãi vẫn chưa về, Tề Vân Nhược nhớ hắn còn bị thương, phần nào hơi là không yên lòng.
Thủy Viên Viên đứng dậy cáo từ: “Hôm nay anh Thành vẫn đang làm nhiệm vụ, chập tối mới được về, khi đó tôi sẽ đến đón cậu.
Ở nhà chỉ có mỗi bà vú trông mấy đứa nhỏ thôi, tôi hơi lo.”
Tề Vân Nhược đi tiễn nàng, tiễn thẳng ra ngoài trại, lúc lâu sau mới thu tầm mắt lại.
Y xoay người thì phát hiện Lý Sâm đang đi từ từ về.
Y reo lên vui vẻ: “Vương gia, người về ạ.”
Hắn cười gật đầu, vẫy tay.
Y chạy bước nhỏ tới, hỏi: “Người ăn gì chưa? Người đi đâu lâu dữ vậy?”
Hắn không trả lời, hỏi ngược lại: “Ngươi đói không?”
Tề Vân Nhược hơi ngơ ra, chợt nhớ tới mình cũng đã ăn cơm đâu.
Lý Sâm kéo y đi về.
Y phát hiện trong phòng họ ở đã bày sẵn cháo nóng cùng với một chồng bánh.
Hắn nhìn y ăn uống xong, cũng không nóng lòng hỏi chuyện giữa y với cô gái vừa nãy.
Y thì nhìn vào hắn, đôi mắt mang chút hoài nhiệm: “Chị Viên Viên là nữ tì của mẫu thân ta.
Chỉ lớn hơn ta bảy tám tuổi, trông nom ta từ nhỏ.
Anh Thành là người làm công trong nhà, ảnh thích chị Viên Viên, mà chỉ lại cảm thấy địa vị mình thấp kém, không xứng với thân phận nhà lành của anh Thành.”
Lý Sâm yên lặng lắng nghe y.
Trong giọng y chất chứa bi thương: “Ta bị mang về phủ Tử Dương Bá khi mới lên bảy, chẳng làm được gì cả.
Ta biết chị Viên Viên bị bán nhưng không cách nào tìm chỉ, qua nhiều năm, ta đã từng cho rằng cả đời này bọn ta sẽ không gặp nhau nữa.”
Rất lâu rồi Tề Vân Nhược chưa nghĩ về mẫu thân mình, nhưng bởi vì gặp lại Thủy Viên Viên, dường như y lại quay trở về khung cảnh của năm tháng ấy.
Mẫu thân y đẹp hơn bất cứ người con gái nào y từng gặp qua.
Mẹ luôn dịu dàng trang nhã, không vội vàng cũng chẳng rề rà, nhưng gương mặt hay phản phất nỗi buồn, và nụ cười thì luôn mờ nhạt.
Sinh mệnh của mẹ, ở độ tuổi gần hai mươi sáu đã bị phí hoài trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, rồi kết thúc.
Tề Vân Nhược ngẩng đầu lên nói với Lý Sâm: “Vương gia, ta với chị Viên Viên có bàn với nhau tối nay sẽ sang nhà họ thăm anh A Thành với ba đứa con của họ đó.”
Hắn gật đầu: “Ừm.”
Chốc sau, Tề Vân Nhược cuống cuồng: “Vương gia, ta quên mất, trong người người ổn thật không? Không bị nứt vết thương chứ? Ngực còn khó chịu không?”
Lý Sâm bó tay, lập lại: “Ta nói rồi, ta không sao thật.”
Y kéo hắn tới giường nằm lần nữa, hỏi: “Sáng nay người có ăn cháo thuốc không?”
“Có ăn ở chỗ Cù Kình.”
Lúc bấy giờ y mới yên lòng.
Hắn nhìn Tề Vân Nhược, trong lòng mềm mại.
Ở phủ Tử Dương bá bị người ta cố tình bỏ bê, hờ hững.
Tiểu Tề không đọc được bao nhiêu sách, cũng không tập võ, thế nhưng y làm việc rất nghiêm túc.
Lúc ở Vương phủ, nhận công việc quản gia bị người ta làm ơn mắc oán, sao chép sách tập quà cáp ở viện Mặc Liên chẳng chút lợi lộc.
Trong khoảng thời gian hành quân, giấc ngủ y cực nông, mình hơi động tí thôi là y đã tỉnh giấc, nước bưng về luôn ấm áp vừa vặn, khi mình quên cả giờ giấc y sẽ nhắc nhở mình, đem cơm về…
Tiểu Tề tâm tư tinh tế, tính tình sáng sủa.
Ấy mà hôm nay bắt được ánh mắt Thủy thị nhìn mình, Lý Sâm mới nghĩ tới, cứ mãi giữ khư khư Tiểu Tề hầu hạ bên cạnh có phải là bẻ đi đôi cánh của y không? Nếu cho y khoảng trời rộng lớn hơn, liệu y có đi đến nơi thật xa không?”
Hắn nhớ về Quý Hoàn.
Quý Hoàn đến có mục đích rồi được toại nguyện mà đi.
Tiểu Tề thì không.
Y sống trong môi trường nhỏ hẹp, mười lăm tuổi, lứa tuổi vẫn chưa rành đời.
Chờ y lớn hơn nữa, hiểu được tương lai bản thân khó cất nửa bước, liệu y oán hận mình chăng?
Trước kia bởi vì y không có cơ hội, nếu như mình cho y cơ hội này…
Trong đầu Lý Sâm lờ mờ hình thành một dự định.
Tối đến, Thủy Viên Viên tới gặp Tề Vân Nhược, Lý Sâm tránh mặt.
Y ra khỏi khu trú quân liền thấy một hình dáng quen thuộc, mắt y sáng ngời, reo lên phấn khởi: “Anh A Thành!”
Đổng Thành quan sát y từ trên xuống dưới, vui mừng nói: “Thiếu gia lớn rồi.”
Y hơi ngượng: “Anh Thành, chị Viên Viên, hai người đừng gọi em là thiếu gia này nọ nữa, gọi tên em thôi.”
Thủy Viên Viên nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, cười gật đầu.
Đổng Thành đã làm quan, sau khi vào quân tịch được phân cho một ngôi nhà, ba bốn người hầu.
Hai đứa con trai của hắn trông lanh lợi lắm, bé gái thì được bà vú ẵm ra cho thấy mặt xong bồng trở vào.
Chỗ ngồi chỉ có hai ba món ăn nóng, hơi nóng vẫn đang bốc lên hầm hập, lòng Tề Vân Nhược cũng ấm áp theo.
Đổng Thành lẫn Thủy Viên Viên đều đang nhìn y với cái nhìn ôn hòa, cánh mũi Tề Vân Nhược có chút tê xót.
Con lớn nhất của Đồng Thành tò mò nhìn y, y xoa đầu nhóc, nghĩ mình đã là bậc cha chú, không thể để lộ sự yếu đuối.
Đổng thành rót cho y một ly rượu.
Hắn nghe được một chuyện từ vợ mình, có hơi khó tin, song lại không nghĩ ra cách gì khuyên được y rời khỏi Thuần Vương,
Thủy Viên Viên dịu dàng nói: “Ở nhà không có việc gì nên tôi có nói qua với Lưu đại nhân, khi nào cần thì tôi sang phụ giúp.
Vợ chồng bọn tôi được tướng quân Tư Đức giúp đỡ khá nhiều, anh Thành bảo vệ cửa quan, tôi cũng không thể ngồi an nhàn như mấy bà lớn nhà quan khác được.
Hôm nay sau khi về tôi cứ nghĩ, may mắn là hôm nay tôi đã đi.
Giả như sau này không có dịp, không biết kiếp này còn cơ hội nào gặp không.”
Tề Vân Nhược nở nụ cười, nâng ly rượu lên, nhấp có ngụm nhỏ mà vào miệng vẫn cực kỳ cay.
Thở ra một hơi cả người nhẹ nhõm, y nói: “Em biết hai người lo cho em nhưng sự việc không giống như mọi người nghĩ đâu.
Vương gia chưa bao giờ ép buộc em, lần này cũng do em tình nguyện đi theo.”
Cô lạnh lùng đáp: “Nhưng Tử Dương Bá đúng là đồ chẳng ra gì.
Năm cô nương qua đời để lại bao nhiêu vàng bạc châu báu, mớ tiền của này đủ cho thiếu gia sống sung túc cả đời, dư dả ba thời*.
Họ bán tôi, đuổi anh Thành.
Trên đường tới tây bắc tôi tự nhủ sau này sẽ đưa cậu ra ở riêng, chẳng cần cắc bạc nào của họ! Tống con trai ngoan hiền của mình đi làm của hồi môn cho con gái, ông ta đúng là có mặt mũi ghê ha!”
(*dư trạch [tức là ơn như hồng thủy, để lại ơn huệ cho người đời sau] + tam thế [thời quá khư, hiện tại và tương lai]).
Tề Vân Nhược đâu còn nghe rõ câu sau của Thủy Viên Viên nữa.
Y ngơ ra, hỏi: “Mẫu thân em để lại nhiều của cải lắm ạ?”
Nàng gật đầu một cách nghiêm túc: “Lúc cô nương rời khỏi lầu Tri Nhã mang theo trang sức, bảo thạch, ngọc bích đã có giá trị mấy vạn lượng.
Cô không hề dựa dẫm Tề Túc Tiêu dù chỉ một ngày, tự mình mua hai cửa hiệu mặt tiền, một cái kinh doanh mì gạo, cái kia kinh doanh trang sức với vật liệu may mặc.
Đều ở chỗ phồn hoa nhất kinh thành, bảo một ngày thu vào cả đấu vàng cũng chẳng ngoa.”
Tề Vân Nhược nhất thời ngỡ ngàng.
Y nhớ lại thuở bé sống trong một căn viện ở ngõ Thanh Chi.
Đồ mẹ mặc trên người luôn tinh xảo đẹp đẽ, còn từng cài một cây bộ diêu chuỗi bằng vàng ròng có chim thanh loan ngậm chín hạt châu, hạt châu rất tròn rất sáng.
Bên eo mẹ đeo một sợi cấm bước làm bằng bạch ngọc, theo bước chân, vòng ngọc sẽ vang lên những âm thanh lanh lảnh trong trẻo.
Mẹ thích nghiêng mình đọc sách trên giường nhỏ, sau lưng là tấm bình phong được thêu vô cùng khéo léo…
Hồi đó đồ y ăn phải được chế biến tinh tế.
Mẹ cũng chẳng hề tiếc rẻ dùng gấm vóc tốt nhất may quần áo cho.
Y ra đường đánh không lại mấy đứa khác thì về khóc méc, mẹ sẽ cho y hạt châu vàng bắn chim trên cành…!Từng cảnh cũ hiện về trước mắt Tề Vân Nhược.
Y nhớ lại lúc mình vừa mới tới phủ Tử Dương bá, bị Tử Dương Bá bỏ lại trong một căn viện nhỏ hoang tàn, mỗi mùa hai chiếc áo lót vải bông, thời gian vào đông lạnh nhất trốn trên giường quấn chăn tránh mà vẫn lạnh run.
Y nghĩ rằng tiền của mẹ từ chỗ Tử Dương Bá nên ông ta lấy lại tất cả.
Tới hôm nay mới biết hóa ra chẳng phải thế, mẹ của y, đúng là đã để lại cho y rất nhiều của cải.
Chúng đâu?
…!Bỗng dưng, y nhớ lại khi Tề Nghê Quần xuất giá, y bị kêu đến chỉnh lại danh sánh đồ cưới cho nàng ta.
“Một cây bộ diêu thanh loan nhả châu vàng ròng, một cây bộ diêu điệp luyến hoa khảm ngọc mạ vàng, một cây bộ diêu mẫu đơn thạch anh trắng, một cây trâm dài bằng vàng điểm thuý khảm ngọc ngũ sắc.”
“Một chuỗi cấm bộ bạch ngọc trăm châu, một chuỗi cấm bộ ngọc thạch anh đỏ.”
“Một bộ kháng bình gỗ đàn hương mạ vàng thêu bốn mùa hàng Tô Châu”
Đồ đạc của mẹ…!tại sao lại thành đồ cưới của Tề Nghê Quần?
Tề Vân Nhược rời nhà họ Đổng, Thủy Viên Viên lo lắng theo sát y ra ngoài.
Y bước đi thẫn thờ, lúc ngẩn mặt lên thì bắt gặp bóng dáng thân thuộc cách đó không xa.
Trăng treo giữa trời, Lý Sâm cầm đèn lồ ng nhìn y, nở nụ cười.
Thủy Viên Viên dừng bước, Tề Vân Nhược đi sang.
Lý Sâm nói với nàng: “Các ngươi lâu rồi mới gặp có lẽ sẽ uống rượu.
Tiểu Tề uống rượu dở lắm, ta sợ y không thấy đường về nên qua đây xem sao.”
Nàng phúc thân, gương mặt không chút cảm xúc, đáp: “Quân phụ thay thiếu gia cảm tạ Vương gia.”
Hắn không để ý đến sự khách sáo trong ngữ điệu của nàng, hỏi Tề Vân Nhược: “Sao vậy? Trông sắc mặt ngươi không được tốt.”
Y gượng cười: “Uống chút rượu, hơi đau đầu.”
Hắn không gặng hỏi thêm, nói cùng Thủy Viên Viên: “Phu nhân dừng chân, bọn ta cáo từ.” Hết câu liền dìu Tề Vân Ngược quay đi.
Y được hắn dìu, từ từ suy nghĩ buông thả, cho đến khi cả hai trở về căn phòng trong khu trú quân, Lý Sâm thắp đèn lên, y mới phản ứng lại.
Hắn xuôi cho y nằm lên giường xong xuôi, bản thân ngồi bên cạnh vuốt lên sườn mặt người ta, hỏi: “Các người nói gì thế?”
Tề Vân Nhược nghiêng qua nhìn hắn.
Gương mặt Tề Nghê Quần, Tử Dương Bá và Triệu phu nhân không ngừng xoay vòng trong đầu y, cuối cùng hóa thành cái ngày Lý Sâm thành thân với Tề Nghê Quần.
Khi đó mình chống cửa sổ lên, Vương gia mặc lễ phục cưới, cảm thấy có ánh mắt nhìn hắn, thoáng cái liền trông lại đây..