Phi Tần Dắng Tường

Chương 25: 25: Tề Vân Anh



Lý Sâm nhíu mày, hỏi: “Nhạc phụ đại nhân có biết ngươi tới không?”
Tề Vân Anh lắc đầu: “Phụ thân không biết, phụ thân cứ bảo ta nửa tháng sau đi thi, nhưng ta vốn không bằng đại ca.

Đều là hiến công danh, thà rằng hiện tại ta đi theo ngài tự mình xây dựng tương lai, còn hơn là chờ sau khi không đỗ, phụ thân lại chi bạc cho ta vào Thiên Ngưu vệ hoặc là làm viên quan nhỏ đóng quân ở kinh kỳ*.”(*Kinh kỳ (京畿) trong văn hóa Trung Hoa, là từ địa danh, dùng để chỉ vùng đất xung quanh kinh đô của một quốc gia.)
Tề Vân Anh nói chuyện thẳng thắng, Lý Sâm cười: “Tiểu nội huynh có chí khí.”
Tề Vân Anh ngại ngùng cuối đầu, tuấn mã dưới thân hí vang một tiếng.

Lý Sâm bảo: “Được, đi theo ta!”
Sau khi Tề Vân Anh gia nhập đội ngũ, chú cháu Chu gia nhìn nhau với ánh mắt ngờ vực.

Ngay cả Tề Vân Anh cũng không biết rằng khi hắn đi rồi, phủ Tử Dương bá tưởng chừng như cái nồi bị nổ toang.

Tử Dương bá đảm đương phòng giữ kinh kỳ, chức vụ này tuy chỉ tứ phẩm, lại là vị trí vô cùng quan trọng, trong tay kiểm soát cấm vệ quân trực thuộc hoàng đế.

Hôm nay vừa khéo là thời gian tuần tra ba ngày, chiều ấy ông trở về thấy bức thư Tề Vân Anh để lại, sắc mặt thoắt cái tệ ngay.
“Tên nghịch tử!” Tử Dương Bá vỗ mạnh xuống bàn.

Trước đó Tề Vân Anh đề cập tới ý muốn đầu quân rèn luyện, ông đã phản đối thứ tử một cách rõ ràng, người phủ Tử Dương bá không nên dính líu tới binh quyền từ lâu rồi, ai dè cuối cùng Tề Vân Anh lại dám lén ông đi.
Triệu phu nhân lạnh lùng nói: “Bá gia nuôi được đứa con trai tốt nhỉ.”
Hiện tại Tề Vân Sâm đang đóng cửa khổ học, chẳng hề hay biết chuyện này.

Triệu phu nhân lại nói tiếp: “Có lẽ lão gia nên suy nghĩ tới cái lúc vào trường thi tháng sau, chúng ta giải thích với người ta thế nào khi chỉ có mỗi Sam nhi đi thi? Chớ để người ta cho rằng mẹ cả đàn áp con thứ, không cho nó đi.

À đúng rồi, quên nói với Bá gia.

Mấy hôm trước Quần nhi gửi thư sang, đứa con ngoan khác của ông cũng đi theo luôn Vương gia rồi.”
Tử Dương Bá sửng sốt: “Vân Nhược?”
Triệu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mà ta không nhìn ra nó có thủ đoạn thế này.

Quả nhiên là được hồ linh tinh sinh, sau này Quần nhi chúng ta còn uy nghiêm gì trong vương phủ nữa?”
Tử Dương Bá trả lời thản nhiên: “Đấy không phải do bà mưu tính ư?”
Triệu phu nhân sững sờ.
Ông nhặt thư Tề Vân Anh lên: “Chuẩn bị xiêm y cho ta, ta muốn vào cung.”
Triệu phu nhân nhận ra Tử Dương bá có lo lắng khác, cũng không tiếp tục mỉa mai nữa, kêu tiểu a đầu tìm quan phục cho ông vào cung.

Tử Dương bá thay xong, nói: “Buổi tối mấy người ăn trước đi, khỏi chờ ta.”
Triệu phu nhân nhìn bóng lưng ông, hơi cau mày.
Điện Vũ Anh.
“……Con thứ của thần, tính tình lỗ m ãng nên thần mới gò ép nó, bắt nó đọc sách thánh hiền.

Ai ngờ đứa nghiệp chướng này lén thần để lại thư rồi chạy ra khỏi thành, e rằng bây giờ nó đã đuổi kịp Thuần Vương điện hạ……” Tử Dương bá quỳ gối dưới điện, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thứ nhất, đứa con trai này của thần chẳng có năng lực nắm giữ ấn soái.

Thứ hai, gia thế thần suy bại, chỉ mong mấy đứa nhỏ giữ gìn những gì đang có để mai này khai chi tán diệp.

Vân Anh, nó quá lớn mật.”
Hoàng thượng không nhịn được cười, sai nội thị mang cho Tử Dương Bá cái ghế, bảo: “Con nhỏ không hiểu chuyện, không phải chúng ta cũng có lúc như vậy sao?”
Tử Dương Bá thấy Hoàng thượng cũng không giận thì mới yên lòng, tạ ơn rồi ngồi xuống.
Hoàng thượng nhìn sắc trời đã tối, thái độ tự nhiên sai người bưng bữa tối lại đây dùng chung với Tử Dương bá, Tử Dương bá cũng không từ chối mấy.

Quân thần hai người rót rượu, hoàng thượng nói: “Thiếu niên, ai mà không có lòng kiến công lập nghiệp? Vì nước lại vì mình, như vậy triều đình mới không thiếu nhân tài.”
Tử Dương Bá trả lời khiêm tốn: “Hiển nhiên kể ra thì có vô số anh tài nguyện ý dốc sức vì bệ hạ.

Thần hiểu rõ con trai thần, lần này nó cố gắng đừng làm vướng chân Thuần Vương điện hạ thì thần đã thoả mãn rồi.”
Hoàng thượng cười lắc đầu, bỗng dưng hỏi: “Trẫm nhớ rõ là ngươi có ba đứa con trai?”
Tử Dương Bá đáp: “Đứa nhỏ đang hầu hạ bên cạnh Thuần Vương điện hạ.”
Hoàng thượng “À” một tiếng, không truy vấn.
Dùng bữa xong Tử Dương Bá xin cáo từ, Hoàng thượng lại nói với nội thị kế bên: “Ban đêm gió mạnh, tìm áo choàng tinh tinh nỉ(1) hôm trước trẫm mặc tới đây, ban cho Tử Dương bá.”
Tử Dương Bá vội tạ ân, nhận áo rồi lui xuống.
Sau đó cửa điện đóng lại, quân thần đều thu lại nét cười trên mặt.
Con út nhà Tử Dương bá……!hẳn đã mười sáu……!Thì ra đã mười sáu năm trôi qua, thảo nào trẫm thường cảm thấy mình già rồi.
Tử Dương Bá đang đi đường, nghĩ về các tổ tiên mình.

Lúc trước Tề gia theo Lý gia đánh vào kinh thành, nhưng đến khi phân phong công trạng lại không chiếm được bao nhiêu lợi lộc.

Công Hầu Bá Tử Nam, tổ tiên Tề gia chỉ được phong mỗi cái Bá tước, bị tiểu nhân công lao thấp bé được phong Công Hầu chế giễu…!Bốn đời Tử Dương Bá chiến đấu anh dũng, máu nhuộm sa trường mới kéo danh vọng phủ Tử Dương bá lên cao như ngày nay.

Thế nhưng chỉ cần cái người ăn trên ngồi trước trong hoàng cung kia nhận xét giản lược, những thứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa.
Buổi tối đại quân hạ trại, Lý Sâm mời Tề Vân Anh sang lều dùng cơm chung với mình, cùng với chú cháu họ Chu, Lý Việt và bốn thị vệ phủ Thuần Vương.

Uống là uống rượu mạnh.

Mấy tên công tử thế gia trong lều cũng không quen lắm, nhưng đều bị rượu cay nồng khơi dậy chí làm trai(2), bỏ đi kiểu cách, ăn to nói lớn.

Lý Sâm ngồi một bên, không tham dự câu chuyện của họ, Tề Vân Nhược cũng lặng lẽ dùng bữa bên cạnh.
Chu Thuận Hải vẫn luôn vô tình hoặc cố ý nhìn y.

Chu Lệnh Nghiêm thì vẫn nói chuyện cùng bọn Lý Việt, gã ngó sắc thái mấy món ăn, cảm khái: “Chỉ sợ sau này còn ăn trấu nuốt rau* nhiều, hiếm được cơ hội có rượu có thịt như vầy.” (*ăn uống kham khổ)
Trưởng thị vệ Cù Kinh nói: “Như Vương gia nói, chúng ta không phải đi hưởng phúc.”
Chu Lệnh Nghiêm nhìn hắn, cười: “Ta nhớ Cù đại nhân vốn là người vùng Tây Bắc.”
Cù Kinh cũng cười: “Tại hạ là người Túc Châu, cha ở phía nam, ông nội vẫn đang ở Tây Bắc.”
“Cù gia là danh môn vọng tộc tây bắc, chắc hẳn hiểu biết rất rõ tình hình bên đó.”
Chu Lệnh Nghiên vừa dứt lời, mọi người đã yên lặng lại.

Cù Kinh nói thật: “Không dối gạt các vị.

Trước đây nhà họ Cù làm không ít buôn bán với người quan ngoại*, những năm gần đây lại bị thương gia Tân Nguyên quốc cướp hết phân nửa.

Bên cạnh đó, tình hình biên ải căng thẳng, càng ngày càng khó làm giấy thông hành.

Họ Cù đã không còn được như xưa từ lâu rồi.” (*Vùng ngoài cửa ải, trong truyện chỉ hướng Tây Bắc thì là vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, TQ)
Không biết mấy người này tin được bao nhiêu, đều gật gù với vẻ đăm chiêu.
Tề Vân Nhược ăn lửng dạ, tranh thủ rót rượu cho Lý Sâm.

Chỉ hết nửa chén, Lý Sâm đã lắc đầu tỏ ý mình bấy nhiêu đủ rồi, ngay sau đó Tề Vân Nhược cúi đầu, tự mình ăn tiếp.
Vẻ mặt Chu Lệnh Nghiêm sa sầm, bình tĩnh đối mắt với Chu Thuận Hải.

Chu Thuận Hải uống hết một chén rượu, thở dài: “Thảo nào nói rượu vào thì người gan.

Bây giờ ta đã cảm thấy hơi nóng xộc lên, kêu ta làm gì ta cũng dám làm.” Hắn cười với Tề Vân Nhược: “Sao vị công tử này không uống?”
Y đáp: “Ta không uống rượu.”
“Đàn ông sao có thể không uống rượu chứ?” Chu Thuận Hải trợn mắt, gương mặt non trẻ tràn đầy kinh ngạc: “Không gạt ngươi, ta đây cũng lần đầu uống rượu, trước đây chú nhỏ cũng chẳng cho uống.”
Chân mày Tề Vân Nhược hơi chau lại.

Lý Sâm cười cười: “Đừng làm khó y, y chỉ uống chút rượu hoa quế ngọt thôi.

Chớ uống đến khi say mèm rồi thả ma men ra quậy.”
Tề Vân Anh cụp mắt nhìn chén rượu của mình, không nói gì.
Chu Thuận Hải nâng chén mình lên, nói: “Vương gia, ta kính ngài một ly.

Chúc ngài lần này giương cờ là thắng, đánh tan quân giặc.” Nói xong, nốc hết cả chén.
Lý Sâm cũng uống một hơi cạn sạch, đặt chén rỗng xuống.
Sau khi cơm rượu đủ đầy, nhóm người cáo từ rời lều.

Tề Vân Nhược thu dọn chén đ ĩa xếp vào giỏ đựng thức ăn rồi xách lên mang ra ngoài.

Tề Vân Anh vốn rớt đằng chót, bước chậm lại, đến khi Tề Vân Nhược đi tới cạnh hắn, hắn chẳng nói chẳng rằng thò tay lấy đi cái giỏ trong tay Tề Vân Nhược, tự mình cầm.
“……Mang đi đâu?” Tề Vân Anh bước được hai bước, hỏi.
Tề Vân Nhược không nói gì, im lặng bước tới chỉ một hướng.

Trong quân doanh thỉnh thoảng có năm ba người qua lại tuần tra, cách bảy tám trượng(3)(21~24m) thì dựng một ngọn đuốc cháy, cả quân doanh không nơi nào bị ẩn trong tối.

Đi thẳng tới nhà bếp, mấy người bận đồ binh sĩ hạ cấp lấy giỏ đựng thức ăn đi, Tề Vân Nhược di chuyển tới hướng khác, định tiện thể múc nước về luôn.
Tề Vân Anh theo một hồi, hỏi: “Ngươi ở đây……!là Vương gia bảo ngươi tới sao?” Thật ra hắn muốn hỏi có phải Tề Vân Nhược đến hầu hạ sinh hoạt thường nhật của Lý Sâm không.
Tề Vân Nhược không nói gì, Tề Vân Anh nói tiếp: “Ta cho rằng ngươi không nên tới, sau này có thể sẽ có nguy hiểm.”
Y liếc nhìn hắn với vẻ lạ lùng: “Thế sao ngươi lại tới đây?”
Hắn xụ mặt: “Ta học không giỏi, chắc chắn không thi đỗ.

Kiến công lập nghiệp vốn là việc nam tử hán tốt cần phải làm.”
Tề Vân Nhược múc nước nóng quay lại thì hắn đã trở về căn lều cách vách của mình, không tiếp tục hỏi y nữa.

Hắn nghĩ rằng, Tề Vân Nhược lại chẳng có cơ hội kiến công lập nghiệp, hà tất đến đây chịu khổ, chả nhẽ chỉ đơn giản đến để hầu hạ người ta thôi sao? Trong lòng Tề Vân Anh có chút bất mãn, thấy em trai ruột mình làm những công việc của hạ nhân, còn nom như ăn mật, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho dù người kia có là Vương gia cũng vậy.
Tề Vân Nhược chẳng biết những suy nghĩ quái đản này của hắn, bưng nước vào lều, rồi trải giường chiếu.

Lý Sâm đang đọc sách dưới đèn, thấy bóng dáng tất bật của y, khoé môi từ từ nhếch lên.
“Lại đây.” Giọng nói hơi khàn.
“Đây ạ.” Tề Vân Nhược vỗ vỗ tay đi tới, bán quỳ bên cạnh hắn.
Lý Sâm vén sợi tóc rối của Tề Vân Nhược, hỏi: “Mệt không?”
Y lắc đầu, cười đáp: “Không mệt.” Y vừa mới học được cách cưỡi ngựa, cảm thấy rất mới lạ.

Y học rất nhanh, thậm chí tốc độ khiến Lý Sâm kinh ngạc.

May là Tề Vân Nhược mặc quần rất dày mới không cà rách chân cẳng, có điều trên đùi vẫn hơi sưng.

Hắn bôi thuốc mỡ giảm đau cho y, hai người cùng nhau nằm xuống.

Rồi hắn ngồi dậy giúp y nhấn eo lưng, y cảm thấy vừa nhức lại vừa khoan khoái, chốc thì cười chốc lại la í ới, sau đó y mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khác với suy nghĩ của người ngoài, ở trong quân Lý Sâm không có tâm tư yêu đương gì, ôm Tề Vân Nhược vào lòng, tìm một góc độ thoải mái rồi vào giấc ngủ.
Bọn họ cũng không biết rằng trong căn lều cách vách Tề Vân Anh đã ngủ, vào lúc Tề Vân Nhược phát ra âm thanh đầu tiên thì lập tức mở bừng hai mắt, Lý Việt ngủ cùng một lều với hắn cũng phiền muộn lăn qua lăn lại.

Tề Vân Anh trợn mắt, nhớ lại một chuyện đã qua.
Ở phủ Tử Dương Bá, đích trưởng tử Tề Vân Sam văn võ song toàn, không ai lay động được địa vị ấy.

Địa vị cao nhất tiếp theo đó chính là đích trưởng nữ Tề Nghê Quần, dựa theo địa vị của phủ Tử Dương bá, mai sau thế nào đại tiểu thư cũng sẽ kết thông gia với con cháu danh gia vọng tộc, có điều chẳng ai nghĩ tới nàng ta có thể trực tiếp trở thành Thuần Vương phi.

Ngoại trừ anh em họ, tuy mẹ ruột Tề Vân Anh mất sớm nhưng vì là con trai, Tử Dương Bá vẫn rất coi trọng hắn, từ nhỏ đã cho hắn luyện võ, đọc sách cùng với Tề Vân Sam.

Bởi vì có người mẹ ruột là Liễu thị rất được Tử Dương bá yêu thích, nhị tiểu thư Tề Đan Hà ở trước mặt Tử Dương bá cũng rất có trọng lượng.

Cuối cùng là Tề Như Tuyết, mẹ ruột cô bé tuy là a hoàn được nâng lên thành di nương, nhưng bởi trẻ tuổi xinh đẹp, Tề Như Tuyết lại là con gái út, thường thì có cái gì Tử Dương bá cũng sẽ không để thiếu phần họ — Sau này Tề Vân Anh lớn lắm rồi mới biết thật ra mình còn một đứa em trai nữa.
Lúc Tề Vân Nhược về phủ thì Tề Vân Anh đã mười tuổi.

Không ai nói với hắn chuyện đó, mãi đến giao thừa, hắn theo nhũ mẫu của mình tới thỉnh an phụ thân mẫu thân mới nhìn thấy bé trai gầy yếu được Khổng ma ma nghiêm khắc dắt tới.

Tề Vân Anh hỏi nhũ mẫu, nhũ mẫu chỉ ậm ờ trả lời rằng đó là người được nuôi bên ngoài, nhị thiếu gia đừng tìm nó chơi.
……!Sau ấy đến khi Tề Nghê Quần xuất giá, Tề Vân Anh tiếp khách uống rượu mới biết được cậu em trai mấy năm qua mình chẳng gặp được bao nhiêu lần phải theo Tề Nghê Quần xuất giá đến phủ Thuần Vương, lấy thân phận người làm dắng.
Gặp lại y là lúc mình cùng cha với anh tới vương phủ chúc mừng Tề Nghê Quần có thai.

Thiếu niên gầy yếu ấy thưa huynh trưởng với giọng điệu thản nhiên rồi bình tĩnh đứng sang một bên.
Hôm sau dưới mắt Tề Vân Anh có một bọng đen, Lý Việt cười nhạo một trận, ra cửa bắt gặp Tề Vân Nhược thần thái sáng láng đang bưng nước vào căn lều cách vách, không khỏi “chậc chậc” thành tiếng.
Đại quân tiếp tục tiến về phía trước, Tề Vân Nhược cưỡi ngựa theo cạnh Lý Sâm.

Trời đất bao la, rất nhiều chuyện Tề Vân Nhược chẳng muốn nghĩ tới, đôi khi y rất muốn hét to lên để nghe xem tiếng vọng của mình tại trời đất này ra làm sao.
Buổi trưa chỉ dừng tại chỗ ăn lương khô, nghỉ ngơi, chỉnh đốn chừng hai khắc.

Trong xiêm áo trước ngực Tề Vân Nhược có cất một bao giấy dầu bọc thịt bò khô ướp muối, y xé ra hơn phân nửa đưa Lý Sâm.

Lý Sâm cười cầm lấy, đưa túi nước của mình cho Tề Vân Nhược.

Tề Vân Nhược nhận rồi uống một hớp lớn, sau đấy thì buộc túi nước lên ngựa mình.
Sau ba ngày đại quân đã rời khá xa kinh thành, Tề Vân Nhược vọng về phía đông, thỉnh thoảng y có cảm giác như đã xa khuất khỏi sự ồn ào huyên náo nơi kinh sư..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.