“Hôm nay, ta giữ Tiểu Tề lại.”
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Mặc dù Tề Nghê Quần không muốn sinh con gái, nhưng đối xử với đứa con đầu lòng của mình vẫn tận tâm tận lực. Lúc Yên nhi hơn một tuổi đang ê a học nói, nàng chuyển bé đến hai gian phòng Tề Vân Nhược từng ở, lại thêm hai nhũ mẫu cẩn thận và có năng lực đến chăm sóc; chỉ để Sơ nhi con gái mình ở lại cạnh mình. Tông Chính Tự điều xuống bốn nữ tì nhỏ tuổi đã được huấn luyện qua, nàng chuyển cả Lưu Danh cho Sơ nhi, bà vú thì chọn Vương thị và Tống thị, đều là người nàng tin cậy.
Đến khi Sơ nhi lớn hơn, càng cần thêm nhiều người hầu hạ hơn. Tề Nghê Quần không muốn sử dụng người bên ngoài, lựa chọn kỹ lưỡng thật lâu trong đám nữ hầu từ ba đến bốn tuổi trong vương phủ, tìm được bốn đứa xinh xắn thông minh nhất cho ở chỗ mình, sai các ma ma bắt đầu huấn luyện.
Tề Nghê Quần không hề bên trọng bên khinh, cơ mà sau khi cho nhóc Tĩnh với bé Yên thêm người thì mới nhận ra trong phủ hơi thiếu người hầu. Lý Sâm rời cung dựng phủ sáu năm, ngoại trừ cung nhân hầu hạ hắn đi theo, còn lại là Thái Thường Tự(1) cử xuống với một đám được Túc Cát mua ngoài vào. Tôi tớ phân thành ba loại theo thứ bậc từ cao xuống: loại một có phẩm có cấp nhân số ít nhất, loại hai nhân số nhiều nhất, loại hạng ba đều làm việc nặng, nhưng cũng có a hoàn nhỏ tuổi đảm nhận việc quét tước như Tiểu San với Tiếu Cửu sau này đã được điều sang hầu hạ Tề Vân Nhược.
Tề Nghê Quần nói qua với Lý Sâm. Lý Sâm cười, nói: “Việc này Vương phi khỏi cần quan tâm, bảo Túc Cát gấp rút đi làm là được rồi”
Nàng có chút khó hiểu, không biết vì sao hắn phải nhúng tay vào chuyện chọn mua đầy tớ, nhưng loại chuyện này nàng không cần nắm bắt, mỉm cười đáp: “Có Túc Cát công công ở đây thiếp không còn gì phải lo.”
Qua vài hôm, Tề Vân Nhược đang đồ chữ trong phòng thì có người gõ cửa. Y ngẩng đầu nhìn, là Phụng Nguyên công công.
Phụng Nguyên nói: “Tiểu Tề, đi với ta.”
Tề Vân Nhược buông bút, hiếu kỳ: “Có gì à?”
Hắn tỏ ra thần bí: “Dẫn ngươi ra ngoài chơi.”
Y sửng sốt, hắn đã bảo với Lục Lam: “Đổi cho chủ tử ngươi bộ quần áo không bắt mắt, mang chút bạc vụn nữa.”
Phụng Nguyên là người viện Mặc Liên cho nên Lục Lam chẳng lo lắng gì, kéo Tề Vân Nhược đi thay đồ. Lưu Tô hỏi: “Không biết công công tìm công tử bọn ta vì việc gì?”
Hắn ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa hờ hững đáp: “Tóm lại không phải việc hại người.”
Chẳng mất bao lâu Tề Vân Nhược bước ra, y mặc một bộ đồ thư sinh xanh ngọc, chất vải cũng chẳng mới. Phụng Nguyên nói: “Cũng được, theo ta nào.”
Tề Vân Nhược bước theo, hỏi: “Đi đâu ấy?”
Phụng Nguyên cầm một tờ danh sách có chữ ký của Túc Cát tới chuồng ngựa lãnh năm chiếc xe ngựa, cùng nhau đi ra bằng cửa hông. Hắn lên cùng một xe với Tề Vân Nhược, cả năm xe đều được thị vệ mặc quần áo người hầu đánh lái. Phụng Nguyên ngồi trong xe chỉ vào đám người, nói cho Tề Vân Nhược hay: “Là thị vệ trong viện Vương gia cả đấy, người bên ngoài kia họ Lưu, trên chiếc xe thứ hai là họ Phương… “
Xe ra từ cửa hông, đang đi trên đường, Tề Vân Nhược vén rèm ngó ra bên ngoài, cảm thấy rất mới lạ.
Phụng Nguyên nói: “Hôm đó ta nghe Vương gia nói với Túc Cát công công là sợ ngươi ở trong phòng buồn, tìm gì vui cho ngươi. Bữa nay vừa mới nhận việc ra ngoài ta đã nghĩ tới ngươi ngay ấy. Còn gì vui bằng việc ra ngoài chứ?”
Y nhất thời trưng ra biểu cảm lạ lùng ghê, hắn cười bảo: “Nhưng ta không có bạc đâu nghen, muốn gì ngươi tự trả tiền.”
Tề Vân Nhược gật gật đầu. Y không biết Phụng Nguyên muốn đi tới đâu, thế nhưng xe ngựa đi đã lâu rồi mà chưa chịu dừng, mình thì lại mệt muốn ngủ tới nơi. Chẳng biết qua bao lâu, hắn bảo: “Đến nơi rồi.”
Tề Vân Nhược giật mình, hình như bên ngoài rất ồn ào, lẽ nào là chợ? Y nhảy xuống xe ngựa, trong lòng thình lình thót lên một cái. Y ngỡ ngàng nhìn xung quanh rồi lại nhìn Phụng Nguyên.
Phụng Nguyên lấy làm lạ: “Có tính bán ngươi đâu, làm bộ mặt gì thế kia.”
Hắn ăn bận như ông đây là quản gia phú hào, đi tới đi lui trong đám người với cái vẻ nghênh ngang. Mỗi khi đi ngang qua người môi giới, hắn đều sẽ bị kéo lại nghe nịnh hót một hồi, rồi họ lôi người ở chỗ mình tới mời chào với hắn. Tề Vân Nhược theo phía sau hắn, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau y đuổi kịp Phụng Nguyên, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta đi mua người?”
Phụng Nguyên đáp: “Chính xác.”
Y khó hiểu: “Sao lại im hơi lặng tiếng như vậy?”, rồi thì thầm: “Vương phủ mua người, chẳng lẽ không phải ra cái lệnh là có người dẫn người tới cửa à?”
Hắn thở dài: “Đúng là phải im hơi lặng tiếng đấy.”
Tề Vân Nhược bối rối theo sát hắn, y cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình với ánh mắt gian tà. Phụng Nguyên tự nhiên, điềm tĩnh quan sát đám bé trai bé gái chen chúc nhau bị môi giới dẫn tới. Hắn chau mày nghiêm túc nhìn xem vóc người đám nhỏ, tóc tai, mặt mày với hàm răng của chúng.
Tay môi giới này vừa nhìn là biết mình gặp trúng người có hiểu biết, gã nịnh nọt: “Vị lão gia này, ngài cứ chọn đi. Ở cái chợ người này không ai không biết Hoàng Đại Thiên tôi, trong tay tôi đều là con cái nhà nông không có cơm ăn, bảo đảm sạch sẽ.”
Phụng Nguyên chỉ “ừ” một tiếng, so với mấy lượt nhìn trước đúng là được hơn nhiều. Hắn không mua thành niên, chỉ mua trẻ đến mười về huấn luyện ít lâu, bắt đầu làm từ việc lặt vặt, có tiến bộ thì có thể điều đến hầu hạ trong phòng chủ nhân.
“Lão gia, ngài nhìn chỗ tôi này, toàn là kiểu bé gái thanh tú thôi.”
“Lão gia, ngài nhìn mấy thằng nhóc này xem, sức lực lớn lắm, sức ăn chỉ bằng một nửa người ta thôi hà…”
Trong chợ người toả ra mùi ôi thiu hôi thối cùng tiếng gào khóc thảm thương ầm ĩ, Tề Vân Nhược nhìn khắp nơi, có cái cảm giác như bước vào địa ngục trần gian trong kinh Phật nói. Phụng Nguyên quay lại nhìn y, lập tức nhìn thấu điều y nghĩa, hắn giễu cợt: “Chúng ta đang làm chuyện tích phúc đấy. Ngươi không ngẫm coi, vào phủ chúng ta hầu hạ là điều may mắn biết bao nhiêu.”
Tề Vân Nhược im lặng, lúc này đột nhiên có tên đàn ông kéo tay áo y, chòng ghẹo: “Tiểu công tử này bán thế nào? Bao nhiêu bạc?”
Y đơ ra ngay, Hoàng Đại Thiên nói: “Ơ kìa, Hàn gia…… Vị này là khách hàng của tôi đây……”
Phụng Nguyên lạnh lùng quát: “Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!.”
Người nọ cũng chả sợ, cho rằng lúc bị mình nắm lấy người này liền này sợ hãi rụt người, không giống chủ tử nhà phú hộ gì cả. Huống hồ quyền quý người ta đều mua người từ mẹ mìn quen biết, làm gì có người nhà quan tới chợ người. Gã cười ha ha: “Tiểu công tử chớ sợ, nói ta nghe, cưng bán không đây, á ——”
Lưu thị vệ bắt lấy cổ tay gã, thoạt nhìn không dùng bao nhiêu lực mà người này đã thét lên giống như heo bị thọc tiết. Tề Vân Nhược giật tay áo về, tức ngực muốn ói. Phụng Nguyên lạnh lùng bảo: “Bẻ tay vứt đi.”
Lúc này không ít người trong chợ bu lại, Hoàng Đại Thiên vội vàng hô lên: “Ngài ơi không làm vậy được đâu, Hàn gia đây là cháu ngoại trai của chủ quản khu chợ này đấy.”
Hắn cau mày nhìn Lưu thị vệ, bảo: “Hầy, bỏ qua vậy. Ngươi đi nói mấy câu đạo lý với gã đi.” Không trực tiếp bẻ luôn thì thôi, chủ quản kia thì… chậc…
Lưu thị vệ gật đầu rời đi, hắn thở dài với Tề Vân Nhược: “Thiếu gia của tôi ơi, hay là ngài cứ chờ trong xe đi, tôi cũng chả dám cho cậu ở lại chỗ này nữa.”
Những người hóng hớt còn lại thấy Phụng Nguyên cũng chẳng thèm để chủ quản vào mắt, trong lòng đều có mấy ý nghĩ. Phụng Nguyên tự mình chọn người, Tề Vân Nhược theo Phương thị vệ trở về xe ngựa.
Tề Vân Nhược cúi đầu cau mày, đến khi chợ người gần tới thời điểm hỗn độn, y ngẩng đầu lên, nghiêng mình nhìn ra sau, bỗng nhiên sững cả người.
“…… Tề công tử?”
Tề Vân Nhược nhìn về hướng kia, ngay cả Phương thị vệ nói gì cũng chẳng nghe thấy, gạt người bên cạnh ra, bước qua. Phương thị vệ nhíu mày đi theo, chờ y dừng bước hắn mới nhìn rõ người trong lều bán thân: một bà lão mặt mày phong sương với một phụ nhân trẻ tuổi, đều mang vẻ mặt sầu khổ.
Bà lão kia thấy y, chỉ liếc mắt một cái liền chuyển đường nhìn.
Ngược lại, phụ nhân kia thấy đó là một vị công tử trẻ thì nhìn y chằm chằm như là nhìn thấy hi vọng.
Giọng Tề Vân Nhược đắng chát: “Ngày ấy ta nghe nói con trai của một nhũ mẫu phủ Tử Dương Bá phạm lỗi, thì ra là con của bà.”
Phụ nhân trẻ kia từ từ cúi đầu, sau đó lại như nhớ ra điều gì, kích động hô lên: “Tam thiếu gia, cậu là tam thiếu gia… ” Giọng cô dưới cái nhìn lom lom của mẹ chồng dần dần hạ xuống.
Môi giới vốn ở gần đó nói chuyện với người khác, thấy Tề Vân Nhược có vẻ như hứng thú, vội đi tới: “Hai kẻ này đều từ hộ nhà giàu phạm lỗi đuối ra, cực kỳ hiểu phép tắc, công văn khế ước đầy đủ cả, giá không hề cao, hai người hai mươi lượng bạc.”
Khổng ma ma nói: “Tam thiếu đừng thương hại ta. Ta không dạy được con trai, phá hủy thanh danh gia chủ, đáng bị vậy.”
“Mẹ chồng à!” Phụ nhân trẻ sốt ruột nhìn hai người.
Môi giới thấy bọn họ quen nhau, biết buôn bán này không thoát khỏi tay, bảo Tề Vân Nhược: “Ta thấy công tử có vẻ tử tế, mười tám lượng hai người, không hề đắt.”
Y lấy túi tiền của mình ra, tên môi giới nghía sang liền chau mày lảo đảo, sắc mặt bắt đầu xấu đi. Y nhìn sang Phương thị vệ.
Chờ Phụng Nguyên lựa người xong trở lại lại không thấy Tề Vân Nhược đâu, đợi một hồi thấy y dẫn về hai người đàn bà một già một trẻ. Hắn nhướng mày hỏi: “Chuyện gì đây?”
Tề Vân Nhược im bặt không nói, Phương thị vệ cũng lặng thinh.
Phụng Nguyên thấy bà lão kia giống như người từ gia đình giàu có đi ra, phụ nhân trẻ cũng rất có phép tắc. Hắn sáp tới bên y, nhỏ giọng: “Là ai cũng đừng là từ phủ Tử Dương bá nha.”
Y nhìn hắn, vẻ mặt có phần cầu xin.
Phụng Nguyên kéo y qua một bên: “Ngươi mua cũng mua rồi, có nghĩ tới thu xếp thế nào chưa? Vương phủ chắc chắn là không thể vào rồi, bởi ma ma mụ mụ đều phải đăng ký, vừa hỏi trước đây họ làm công nhà nào chẳng phải lòi ra hết trơn sao? Ngươi mua người phạm tội ở phủ Tử Dương Bá về cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
Tề Vân Nhược trầm mặc.
Phụng Nguyên lại nói: “Bữa nay ta tính dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, kết quả đầu tiên khiến ngươi khó chịu trong lòng, rồi lại bị kinh sợ. Thế này đi, ta có quen quản sự ở một ngoại viện của Vương gia, trước tiên an bài người ở đó đã. Nhưng mà ngươi phải nói rõ ràng với Vương gia đấy, như vậy mới được.”
Tề Vân Nhược trả lời: “Cám ơn công công.”
Phụng Nguyên khoát tay, thôi không nói nữa.
Hắn thuê một chiếc xe, viết mảnh giấy sai người dẫn mẹ chồng con dâu Khổng ma ma đi, bản thân thì đưa các thiếu nam thiếu nữ mua được trở về Vương phủ.
Khổng ma ma ngồi lên chiếc xe ngựa đằng trước, nói với Tề Vân Nhược: “Thiếu gia, cho phép ta nói vài lời với cậu.”
Y bước qua, vẻ mặt Khổng ma ma như thường: “Lần này cậu đã cứu ta, ta cảm kích cậu. Ta cũng biết trước đây ta không có ơn gì với cậu, cũng đối xử với cậu không được tốt….. Năm ngoái ta biết lão gia phu nhân đưa cậu sang phủ Thuần Vương mà không gặp mặt lấy một lần. Bây giờ gặp, ta thấy thời gian qua cậu vẫn tốt.”
Y đáp: “Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.”
Khổng ma ma thở dài: “Đúng vậy. Ta đi, mai này tam thiếu gia sống tốt nhé, đừng có lỗi với bản thân mình.”
Tề Vân Nhược tiễn họ rời đi rồi lên xe Phụng Nguyên. Phụng Nguyên mua mười sáu người, sắp xếp trong mấy xe ngựa phía sau. Sau khi về vương phủ đầu tiên là kêu các ma ma dẫn đi tắm rửa mấy lần cho sạch sẽ, sau đó tìm mấy xiêm áo bỏ không mặc nữa của các cô nương, tiểu tử cho chúng mặc, rồi phân cho nhóm ma ma tổng quản dạy dỗ.
Tề Vân Nhược mang tâm sự nặng nề trở về, ngâm mình trong nước hồi lâu. Y nhớ tới lời Phụng Nguyên, mặc đồ xong tới Mặc Liên viện tìm Lý Sâm thưa chuyện.
Lý Sâm đã nghe Phụng Nguyên nói sơ lược, y không biết nói gì nữa, Lý Sâm lại hỏi: “Vị nhũ mẫu kia là người đã chăm sóc ngươi nhiều năm?”
Tề Vân Nhược gật đầu.
“Rất săn sóc ngươi?”
Y hơi do dự, lắc đầu.
Hắn cười cười, bảo y ngồi xuống, hỏi tiếp: “Thế tại sao? Người không đối tốt với ngươi mà giờ ngươi còn nhớ?”
Tề Vân Nhược đáp: “Nhũ mẫu làm đúng bổn phận, lúc bà trông nom ta cũng chưa từng cắt xén thứ gì, dạy ta phép tắc, bà là một nhũ mẫu tốt.”
Lý Sâm chẳng nói đúng sai, hắn nhìn Tề Vân Nhược, từ từ suy ngẫm. Mấy năm qua chắc hẳn không có ai đối xử tốt với y, cho nên dù có một người không xấu, y đã ghi tạc trong lòng.
Phụng Nguyên không dám lừa dối Lý Sâm, nếu mình không tự khai mà để Vương gia tra ra, đầu của mình khó mà bảo đảm. Với lại có Tề công tử ở đây, Vương gia cũng sẽ ra tay quá mạnh. Châm chước một lát, Phụng Nguyên quỳ xuống: “Nô tài không dám giấu giếm, hôm nay đưa Tiểu tề công tử đi ra ngoài khiến Tiểu Tề công tử bị kinh sợ. Có một gã lưu manh vô lại họ Hàn có chút quan hệ thân thích với chưởng quản khu chợ, có hành vi bất kính với Tiểu Tề công tử, nô tài…”
Lý Sâm không chờ gã nói xong, sắc mặt đã sa sầm.
“Bất kính thế nào!”
Phụng Nguyên áp sát đầu xuống, không dám hé chữ nào.
Tề Vân Nhược vì chuyện Khổng ma ma đã sớm quên mất chuyện này, vội nói: “Không có gì đâu, Phụng Nguyên đã bắt người kia, hẳn đánh cho tên đó một trận…… rồi?” Y cũng không chắc, nhưng mà y biết “nói đạo lý” khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phụng Nguyên nuốt xuống ngụm nước miếng, đem chuyện xảy ra lúc đó khai báo tường tận.
Tề Vân Nhược cảm thấy bầu không khí càng ngày càng lạnh, cũng không nói gì. Cuối cùng, Lý Sâm bảo: “Lui xuống, tự lĩnh phạt hai mươi trượng.”
Tề Vân Nhược theo bản năng muốn can, nhưng thấy ánh mắt Lý Sâm thì ngậm miệng. Y nhìn bộ dạng Phụng Nguyên như thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới thôi.
Y nhìn tay mình, cảm xúc trong lòng càng ngày càng phức tạp. Hình như y dần hiểu ra đây là ý gì, y là vật sở hữu của một người khác, giống như thứ đồ sứ quý báu, người ngoài dễ gì chạm vào được.
Hắn chạm vào mặt y, hỏi: “Ngươi không vui?”
“Ta……” Tề Vân Nhược nhìn vào Lý Sâm, nét mặt hắn khi nhìn mình thật nghiêm túc. Tề Vân Nhược lắc đầu: “Ta không có.”
Lý Sâm ừm một tiếng nhạt nhẽo.
Tề Vân Nhược càng có cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than. Y đang suy nghĩ có phải đã đến lúc mình nên cáo từ rồi hay không thì hắn bảo Túc Cát:
“Hôm nay, ta giữ Tiểu Tề lại.”. harry potter fanfic
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Chuyện mục chú thích
(1)Thái Thường Tự là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa. Cũng như các tự khác trong Lục tự, Thái thường tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.