Mễ Tiểu Bối ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì.
Kha Nguyệt cũng vậy.
Cô không hiểu vì sao chủ tịch lại tức giận.Có phải là hắn tức giận vì vị Phong tổng kia đang cười nhạo cô hay không?
” Nè .”
Mễ Tiểu Bối mặt đáng thương hết nhìn Mạc Khôi Vũ lại nhìn vị Phong tổng ngồi đối diện kia.
” Bối Bối muốn về nhà.”
Mạc Khôi Vũ có chút khựng lại, bảo bối của hắn mới đó đã muốn rời xa hắn rồi sao? Đến cả vị Phong tổng kia cũng ngừng cười.Y di chuyển sang ngồi cạnh Mạc Khôi Vũ.
” Bối Bối.
.
.
?”
” Ưm…hức …!”
Mễ Tiểu Bối mím môi, mắt sóng sánh nước nhìn vô cùng đáng thương.Điều này khiến cả hai vị tổng tài kia đều hoang mang.
” Hức.
.
.
Oaoa~ Bối Bối muốn ăn thịt!! Bụng của Bối Bối xẹp lép rồi…oaoa…”
Phù .
Cả hai vị sếp lớn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.Cứ tưởng Bối Bối bị gì cơ.
Đúng là doạ họ đau tim mà .
” Được rồi, Bối Bối muốn ăn gì? Hôm nay vị Phong tổng tôi đây sẽ mời cậu!”
Phong Hiên Ngư chỉnh cổ áo cười tươi nói.
Lâu rồi mới đoàn tụ , y phải triêu đãi vị tổ tông nhỏ này một bữa!
” Thịt nướng.”
Mễ Tiểu Bối vẫn còn cái chấp niệm to đùng với món thịt nướng.Đến cả nước mắt đang chảy cũng bốc hơi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
” Ơh …!Tôi cảm thấy chúng ta vừa bị hố nhỉ ?”
Phong Hiên Ngư mắt cá chết nhìn Mạc Khôi Vũ.
Cả hai cùng hướng mắt nhìn vị tiểu tổ tông đang đung đưa chân ngồi trên đùi Mạc Khôi Vũ.
Cuối cùng, một nhà hàng năm sao tỷ đô vẫn phải đi nướng thịt bằng than cho vị tiểu tổ tông họ Mễ ấy.
Nhiều nhân viên của nhà hàng cũng nhìn nhau ngơ ngác cho rằng vị khách này quá là vô lý.
Trong nhà hàng này toàn cao lương mỹ vị, sơn hào hải vị thì đầy ra , cớ sao cứ phải cố chấp với món thịt nướng than hồng ngoài vỉa hè cơ chứ?!
Nhưng mà.
.
.
Người ta có hai vị tổng tài danh tiếng bảo kê.
Thôi vậy .
***
” Vậy tôi sẽ miễn cưỡng hợp tác với cậu vì tiểu tổ tông này nhé! Nếu không có Bối Bối tôi cũng chẳng muốn gặp cậu đâu đấy!”
Phong Hiên Ngư vuốt tóc,chân vắt chéo nhìn Mạc Khôi Vũ.
” Được rồi, đi nhé! Chăm sóc tiểu tổ tông cho tốt.
Nếu không.
.
.
Cậu cũng biết mà.
Hai người kia chắc chắn không tha cho cậu.Và cả tôi nữa…!tôi sẽ lấy đầu cậu mang treo chuồng heo !”
Mạc Khôi Vũ cười nhẹ gật đầu.Sau khi tạm biệt Phong Hiên Ngư,hắn cũng đứng dậy bế theo Mễ Tiểu Bối đang ngủ say kia đi về Mễ gia.
Hắn mặc dù không muốn xa bé con, nhưng …!à , hắn cũng có thể mang bé con đến công ty mà nhỉ?
Nghĩ là làm, Mạc Khôi Vũ liền mang theo bé con nhà hắn tới Mạc thị.Phải thông báo cho Mễ gia trước đã .
**
Mễ Tiểu Bối tỉnh dậy đã là gần 15 giờ chiều.
Cậu ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.
Nhìn lạ quá đi mất.
” Oa~ Đói bụng quá đi!”
Cốc cốc.
” Mạc tổng , tôi có thể vào không?”
Một giọng nữ từ bên ngoài truyền vào.
Mễ Tiểu Bối gãi đầu.
Trong này chỉ có một người,đó là cậu.
Vậy là đang gọi cậu nhỉ? Nhưng người này gọi Mạc tổng mà .
Mễ Tiểu Bối nhìn xung quanh phòng, cuối cùng chắc chắn người ta đang gọi mình , vậy liền ngồi lên ghế ở bàn máy tính , trên bàn có rất nhiều giấy tờ.
” Khụ …!Có thể vào!”
Người bên ngoài im lặng một chút, không tới một phút sau liền mở cửa đi vào.
Là một cô gái xinh đẹp và theo phía sau là một người đàn ông có mái tóc màu vàng.
” Ơ.
.
.
Ngài là Mạc tổng??”
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Mễ Tiểu Bối.Đây rõ ràng là một cậu nhóc , không thể là Mạc tổng được! Nhưng Mạc tổng mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không để ai được tự do ở trong phòng mình, càng không để người ta ngồi lên ghế của mình…như cậu nhóc kia!
Người đàn ông phía sau nhắc nhở cô gái không được thất lễ như vậy.Cô gái kia liền cúi đầu xin lỗi rồi lùi ra phía sau người đàn ông..