Tân Lạc nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Anh ơi, nếu trứng linh thú của bọn họ sau khi nở không biết nói chuyện, có khi nào sẽ cho rằng em lừa bọn họ không?”
Thời Minh Chu nói: “Không, bọn họ chỉ nghĩ là số mình không tốt thôi.”
Tân Lạc chưa từng nghĩ tới khả năng này, nghe xong liền ngẩn ra: “Vì sao?”
Thời Minh Chu nói: “Không có vì sao, mọi người đều sẽ nghĩ như thế.”
Tân Lạc: “…”
Trước kia bọn họ đã khốn khổ nhường nào? Sao cái bần ấy lại ăn sâu vào tâm thức đến mức này thế.
Cậu không cầm được mà hỏi: “Ngoài việc từng làm lừa, Thượng Thang Ngư còn làm gì nữa?”
Thời Minh Chu không rõ, nhưng nhiệm vụ tân thủ cũng chỉ lẩn quẩn chừng đấy thôi.
Anh thản nhiên đáp: “Có thể là làm đồng, ra đường xin cơm, làm tạp vụ, khuân vác ở khu quặng, bày sạp sửa giày khâu vá, đại loại thế.”
Nói đoạn, anh lại nhớ tới một vài nhiệm vụ khá khó bốc trúng, bổ sung: “Còn cả mai mối giúp người khác, đón khách ngoài cổng, thay người ta kết hôn xong đào hôn, nếu vào dịp lễ tết thì sẽ diễn xiếc tung hứng.”
Tân Lạc phát hiện ra chi tiết: “Thay người ta kết hôn xong đào hôn?”
Thời Minh Chu nói: “Nghe bảo phải chuồn kịp lúc, bằng không sẽ bị tẩn một trận.”
Tân Lạc nhủ bụng chuyện này còn phải nói nữa à, hỏi: “Nồi Gang cũng từng làm mấy việc này?”
Thời Minh Chu nói: “Không khác mấy.”
Tân Lạc thấy có chút khó chịu.
Gia đình cậu hòa thuận, từ bé đến giờ chưa từng phải chịu khổ, cậu không tài nào tưởng tượng ra được một cuộc sống khắc khổ nhưng lại ngoan cường như cỏ dại như này.
Cậu còn nghĩ nhỡ sau này bọn họ có tìm tới cửa, nếu thật sự không ổn thì sẽ bịp tiếp.
Nhưng đối mặt với đám người cơ cực ở dưới đáy xã hội như này, sao cậu có thể xuống tay cho đặng?
Thời Minh Chu thấy cậu lặng thinh, hỏi: “Sao đấy?”
Tân Lạc nói: “À thì…lương tâm đang bị thiêu trên đống lửa.”
Thời Minh Chu nhướng mày: “Sao?”
Tân Lạc sụt sịt: “Em không dám chắc linh thú của họ có thể nói chuyện hay không, bọn họ dốc lòng chăm sóc lâu như thế, cuối cùng lại phát hiện là công cốc thì sẽ đau lòng đến nhường nào? Vả lại trước kia họ sống rất khắc khổ, sẽ vô thức cho rằng đó là số phận của bọn họ, nghe mà chua xót biết bao.
Anh ơi, thi thoảng anh có suy nghĩ như thế không?”
Cậu nghiêm túc: “Điều đó không đúng đâu!”
Thời Minh Chu rũ mắt nhìn cậu, cảm thấy quả trứng này quả thật rất sốt sắng, vừa mở danh bạ gửi tin vừa trấn an: “Ta không có, hiện giờ bọn họ đều sống rất tốt, phú khả địch quốc.”
Tân Lạc nói: “Dẫu là như thế, nhưng khi gặp phải chuyện chẳng may bọn họ vẫn sẽ cảm thấy là do số mình đen.”
Thời Minh Chu nói: “Chỉ là buột miệng thôi, sau này bọn họ sẽ có rất nhiều linh thú, con này không biết nói thì họ cũng không để tâm nhiều thế đâu.”
Tân Lạc nói: “Nhưng nhỡ linh thú khác của bọn họ cũng không biết nói thì sao?”
Thời Minh Chu tiếp tục an ủi: “Thế cũng chẳng liên quan đến mi, lần sau nếu bọn họ có nhận được trứng linh thú nữa thì ta cũng không cho đến hỏi chuyện mi đâu, nuôi không tốt là vấn đề của bọn họ, mi không cần cảm thấy áy náy.”
Tân Lạc: “!”
Cậu tuyệt đối không thể ngờ niềm vui lại ập đến đột ngột như thế, nhoáng cái liền hăng hái: “Thật ạ?”
Thời Minh Chu nghe giọng nói của cậu khẽ cẫng lên lần nữa, cam đoan: “Bao gồm cả bọn Dã Lai Vãng.”
Tân Lạc lập tức cảm động: “Anh ơi, anh thật tốt!”
Thời Minh Chu “Ừ” một tiếng.
Tân Lạc tâng anh lên chín tầng mây: “Em thích anh nhất trần đời!”
Thời Minh Chu lại “Ừ” một tiếng: “Ta biết.”
Tân Lạc thầm nhủ anh không biết.
Trước kia cậu không nói thật lòng, câu này mới là thật lòng.
Cậu hãy đang hưng phấn, bèn hỏi dò một câu: “Em cứ láng máng cảm thấy có rất ít linh thú biết nói, nhỡ sau này cả đại lục chỉ có mỗi em biết nói, em sẽ không bị coi là dị hợm chứ?”
Thời Minh Chu nói: “Không.”
Anh nhớ đến cái tính ranh mãnh của quả trứng này, nói: “Sau này ta sẽ dẫn mi dạo một vòng, cho bọn họ tức chết, thích không?”
Tân Lạc: “?”
Thật tình, có phải có hiểu lầm gì trong đây không, sao anh lại cảm thấy tôi thích mấy chuyện gây thù hằn như này?
Cậu giảng đạo lý: “Anh à, chúng ta mà chọc điên bọn họ, nhỡ họ ôm hận trong lòng rồi hợp tác tung tin rằng em là yêu nghiệt, mọi người sẽ ép anh thủ tiêu em đó.”
Thời Minh Chu phát hiện mạch suy nghĩ của quả trứng này khá là kỳ lạ.
Nhưng ngẫm lại, nếu đứng ở lập trường của cậu thì nó hoàn toàn hợp logic, dù gì thì đây cũng là AI cao cấp.
Anh hỏi: “Đó là lý do mi quan tâm đến Thánh địa?”
Tân Lạc do dự vài giây, ăn ngay nói thật: “Em sợ ở đó không có tư liệu viết rằng linh thú biết nói chuyện, người khác sẽ cảm thấy em dị hợm.”
Thời Minh Chu tự hỏi liệu rằng thiết lập này có phải là điểm mấu chốt ảnh hưởng đến sự biến chuyển trong tính cách hay không, ngoài miệng vẫn nói: “Yên tâm, không ai dám.”
Vì để xoa dịu nỗi bất an của đối phương, anh giải thích thêm vài câu: “Tộc linh thú rất thần bí, có thể xuất hiện bất cứ tình huống nào.
Chuyện phù thủy và linh thú ràng buộc với nhau là một chuyện riêng tư, linh thú của mình tự mình phụ trách, người khác sẽ không can thiệp, cũng không có ai dám gây hấn với ta đâu.”
Tân Lạc lập tức hăng hái hẳn lên, thầm nhủ một câu uy vũ khí phách.
Nhưng cậu vẫn còn vài điều chưa xác định: “Thế…!nếu bọn họ đánh hội đồng anh thì sao?”
Thời Minh Chu nói: “Bọn họ không dám.”
Tân Lạc không chịu buông tha: “Ngộ nhỡ thì sao?”
Thời Minh Chu dửng dưng: “Thế đến lúc đó mi cứ nấp đi, ta sẽ giải quyết bọn họ.”
Tân Lạc nói: “Làm thế coi sao được!”
Tuy cậu không biết nhục, nhưng vẫn biết cách làm người mà!
Chỉ cần Chu Minh không bỏ rơi cậu, cậu sẽ không bao giờ để anh phải đơn độc đương đầu với nguy hiểm.
Cậu nói: “Muốn đánh thì cùng đánh, muốn trốn thì cũng cùng trốn.
Nếu thật sự không thể cứu vãn được nữa thì anh à, anh cứ thí em đi, một trong hai chúng ta nhất định phải sống sót.
Anh nhớ phải báo thù cho em đó, cứ nói là anh bị em mê hoặc, sau đó diễn một màn tỉnh ngộ rồi hóa địch thành bạn, cuối cùng tìm cơ hội khích tướng ly gián, âm thầm phát triển thế lực, không cần vội, cứ từng chút từng chút một hạ sạch bọn họ.”
Chất giọng vẫn luôn lạnh nhạt của Thời Minh Chu giờ đây đã nhuốm chút ý cười, đưa ra một phương án khác: “Thế này đi, ta sẽ vờ đại nghĩa diệt thân, mi giả chết trốn thoát, chúng ta một người ngoài sáng một kẻ trong tối, bắt tay giải quyết bọn họ.”
Tân Lạc “Wow” một tiếng, thầm nghĩ không hổ là người có thể đảm đương chức vị thành chủ, đồng ý: “Được đấy, cứ vậy mà làm!”
Thời Minh Chu dỗ trứng xong, lại trò chuyện cùng cậu một lúc, chờ Thượng Thang Ngư và Nồi Gang Hầm Thịt đến.
Mới nãy hai người họ đều nhận được tin nhắn của Chu Minh, nhưng lúc ấy đang làm dở nhiệm vụ, làm rồi xong bèn chạy tới ngay.
Nồi Gang Hầm Thịt ân cần sờ trứng một phen: “Em trai còn chưa ngủ sao?”
Tân Lạc vừa nghe giọng anh ta liền chột dạ nín thinh, không rõ anh ta lại tới làm gì.
Thượng Thang Ngư nhìn về phía Chu Minh: “Tìm bọn tôi có việc gì?”
Thời Minh Chu nói: “Vì để làm rõ một chuyện, sau này linh thú của các cậu biết nói hay không là vấn đề của các cậu, không liên quan đến linh thú của tôi, nó chỉ đưa ra kiến nghị thôi.”
Tân Lạc phút chốc ngẩn ngơ.
Thượng Thang Ngư và Nồi Gang Hầm Thịt cũng sửng người, không rõ sao anh lại nói chuyện này.
Thời Minh Chu khẽ nghiêng đầu về phía trứng linh thú, ra hiệu cho họ.
Nồi Gang Hầm Thịt lập tức hiểu ý, phối hợp: “Chứ sao nữa, việc này còn cần cậu nói à! Em trai của chúng ta có lòng đề xuất chủ ý, sao bọn tôi có thể trở mặt được chứ, nhỡ không biết nói thật thì âu cũng là do bọn tôi không có duyên, đúng không Lão Ngư?”
Thượng Thang Ngư cũng phụ họa.
Tân Lạc: “…”
Khá lắm, hệt như những gì Chu Minh nói luôn!
Biết là tình thế đã có lợi cho mình, cậu vẫn kìm lòng không đậu khuyên họ: “Các anh không nên cứ mãi nghĩ như thế, quá khứ đều đã qua rồi, phải nhìn về phía trước chứ.”
Nồi Gang Hầm Thịt cười ha hả, hào sảng đáp: “Biết rồi, em trai cứ yên tâm, nếu sau này anh mà trách em câu nào thì linh thú của anh không con nào biết nói hết!”
Tân Lạc muốn nói lại thôi, nhất thời không biết có nên nói chuyện này khả năng cao là sự thật hay không.
Bọn Nồi Gang vẫn còn nhiệm vụ chưa kịp trả, nói thêm đôi ba câu rồi liền rời đi.
Tân Lạc biết Chu Minh làm thế là vì mình, lại cảm động lần nữa.
Cậu nịnh anh thêm vài câu, sau đó mới phát hiện vấn đề, tò mò hỏi: “Từ lần trước đến giờ Thượng Thang Ngư vẫn chưa đi sao? Anh ấy ở thành Thương U làm gì?”
Thời Minh Chu nói: “Cậu ta ở thành Tuyết Đồ.”
Tân Lạc kinh ngạc: “Nhưng Tuyết Đồ và Thương U không phải là hai cực của đại lục ạ?”
Thời Minh Chu nói: “Có trận pháp truyền tống.”
Tân Lạc hãi hùng: “Thế…!muốn đi đâu thì đi đó?”
Nói đoạn, cậu nhớ lại: “Chả trách lúc sáng em nghe được giọng của Dã Lai Vãng, còn tưởng anh ấy nhanh như thế đã từ bỏ việc tìm trứng linh thú rồi, vậy là anh ấy cũng truyền tống tới?”
Thời Minh Chu nói: “Ừ, nhưng không phải muốn đi đâu cũng được.”
Anh nhớ rằng “Nguyên Vũ” có đăng tư liệu về trận truyền tống, bèn lục lại, tìm thấy lời giải thích của nhà phát hành: “Năm đó, sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người đã rút được bài học sâu sắc về sự chậm chạp của quân tiếp viện, thế là liền lấy thành trung tâm làm điểm xuất phát, đặt bệ đá phép thuật ở các tòa thành lớn và những khu vực quan trọng.
Các bệ đá cảm ứng lẫn nhau, có thể đưa người qua lại, nhưng chỉ có thể dịch chuyển những người có năm mươi năng lượng trở lên.
Đôi khi ma vật sẽ đánh úp, phá hủy bệ đá, làm chậm tốc độ tiếp viện của con người.”
Tân Lạc lại được tiếp thu kiến thức, cảm thấy thế giới này rất thần kỳ.
Cậu hỏi: “Thành trung tâm vô chủ, thế ai là người quản lý vậy ạ?”
Thời Minh Chu kiên nhẫn trả lời: “Do các đại biểu quý tộc và những đại biểu còn sót lại của tòa thành đồng quản lý, chứng nhận phù thủy mà lần trước ta kể cũng là do thành trung tâm phụ trách.”
Một người một trứng chuyện trò thêm mười phút, Tân Lạc mệt lử, lại đánh giấc nồng.
Kể từ ngày ấy, Thời Minh Chu bỗng phát hiện trứng linh thú càng thêm phần thân cận với anh.
Anh đoán rằng thiết lập bất an kia chính là mấu chốt, anh đã phản hồi đúng hướng, thế nên trứng linh thú mới tươi tắn hơn.
Người chơi trên toàn server vẫn đang lùng sục manh mối.
Khi đã tìm thấy toàn bộ nội dung về linh thú, những manh mối phía sau đều có liên quan đến Thánh địa.
Bọn họ đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng tìm đủ tất cả manh mối trong thời gian quy định.
Chín giờ sáng cùng ngày.
Dưới mắt bao người, Thánh địa nổi lên mặt hồ, hoạt động linh thú chính thức bắt đầu.
Trưa đến, Thời Minh Chu online, tới Thánh địa đối thoại với NPC, kích hoạt giao diện linh thú, lúc này mới về cung điện thả trứng linh thú chia sẻ tin vui: “Thánh địa đã mở.”
Tân Lạc hít thở không thông: “Thì?”
Thời Minh Chu nói: “Trong đó có một luồng pháp thuật mà tổ tiên mi để lại, có thể giao tiếp bình thường với con người.”
Tân Lạc bắt được trọng điểm: “Có thể nói chuyện?”
Thời Minh Chu nói: “Có thể.”
Thật ra còn có một dòng giải thích bối cảnh dài ngoằng, có điều giờ đây anh chỉ muốn xua tan chút băn khoăn cuối cùng của trứng linh thú thôi: “Rất hiếm, nhưng không phải yêu nghiệt.”
Lòng Tân Lạc bỗng nhẹ bẫng, hoàn toàn an tâm.
Số cậu quả nhiên không đến nổi nào, dẫu có xuyên thành trứng thì cũng là một quả trứng quý hiếm.
Cậu bất chợt nói: “Câu lúc trước anh nói cũng đúng phết.”
Thời Minh Chu đáp: “Câu nào?”
Tân Lạc nói: “Nếu linh thú của bọn họ không biết nói thì anh nên dẫn em đi dạo một vòng.”
Cậu cảm thấy sống lưng mình thẳng tắp, như thể có thể bước ngang qua luôn: “Em quý hiếm thế này, là gương mặt hái ra tiền đó, phải để cho họ chiêm ngưỡng phong thái của ông đây chứ!”
Thời Minh Chu: “?”
Có phải là anh an đã ủi hơi quá, khiến cho quả trứng này bắt đầu phát triển theo khuynh hướng nhìn đời bằng lỗ mũi rồi chăng?.