Không khí ngưng trọng.
Tuyết Úc lộ ra biểu tình không thể tin nổi nhìn Phó Dương, tay đang lau giày cũng ngừng lại.
Phó Dương cắn răng muốn nói gì đó.
Thế mà lúc này, vị huynh đài bên kia lại tiếp tục ồn ào.
“Sao? Đại ca? Sao anh không nói gì dạ? Alo alo?”
Cụp.
Phó Dương cúp máy.
Thái độ hắn bình tĩnh nhìn Tuyết Úc một cái rồi tự nhiên như ruồi quay về phòng, nếu không tính đến tiếng chậc lưỡi nho nhỏ.
Đóng cửa phòng, hắn thở ra một hơi dài.
Di động trong tay truyền đến tin tức cấp dưới gửi đến, thế nhưng Phó Dương hoàn toàn đọc không vô.
Hắn vứt điện thoại lên giường, trong đầu vô thức nhớ đến cảnh đẹp vừa thấy.
Da thịt trắng nõn nà.
Dù không chạm vào, hắn vẫn biết cảm xúc ắt sẽ rất mềm mại, như thể chỉ cần nắn nhẹ sẽ để lại dấu tay ửng đỏ.
Nghĩ nghĩ, Phó Dương mới sửng sốt phát hoảng.
Trước kia, hắn chưa bao giờ để ý tiểu thiếu gia ngạo mạn mắt cao hơn đầu.
Tại sao bây giờ lại bắt đầu nghĩ đến cậu ta?
…Là từ khi nào?
Phó Dương bình tĩnh hồi tưởng.
Có lẽ là từ lúc nhìn thấy cái eo nhỏ bị vén lên góc áo.
Mọi thứ vẫn như vậy, nếu không tính đến nốt ruồi son lạ kỳ xuất hiện ở hõm eo sau lưng…
Trong mắt Phó Dương lóe lên một suy nghĩ hoang đường.
*
Tuyết Úc lúc này lại đang cực kỳ hoang mang.
Cậu ngồi trong phòng khách mơ hồ cảm thấy, tính cách công chính Phó Dương có chút lệch khỏi quỹ đạo.
Càng làm cậu buồn rầu hơn là, hai ngày qua, công chính thụ chính tuyệt đối chẳng hề giao lưu tương tác gì với nhau.
Khác xa với kịch bản yêu thương thầm mến ngọt ngọt ngào ngào.
Là chỗ nào xảy ra vấn đề rồi?
Chẳng chờ cậu tìm ra nguyên cớ, hệ thống lại nhảy ra thúc đẩy: [Úc bảo, giá trị chán ghét của thụ chính đã đình chỉ lâu rồi, mau tìm cách đi nào!]
Khóe miệng ủ rũ, Tuyết Úc chống cằm mệt mỏi: “Tui cũng muốn lắm chớ, nhưng mà…!khó quá.
Đợi tui suy nghĩ xíu.”
Suy cho cùng, cậu vẫn là người dân hiền lành lương thiện, chuyện trái pháp luật đương nhiên không làm được rồi.
Vậy còn cách nào vừa khiến thụ chính tổn thương cả thể xác tinh thần mà vẫn trong vòng pháp luật đây?
Ngơ ngác suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi Tạ Thanh Vân trở về làm cơm xong, cậu mới mở miệng gọi: “Tạ Thanh Vân.”
Tạ Thanh Vân ngồi bên bàn ăn nghe tiếng gọi xoay đầu nhìn cậu, vẫn là gương mặt lãnh đạm cự tuyệt người sống.
Tuyết Úc tỏ vẻ mệt mỏi vẫy tay nhỏ.
“Tôi chưa muốn ăn cơm.
Lại đây xoa tay giúp tôi đi.
Hôm nay viết bài nhiều mỏi quá.”
Diện mạo cao quý, tựa như vương gia cao ngạo đang sai bảo nô bộc hèn mọn.
Thế nhưng Tạ Thanh Vân dường như không có bài xích như lúc trước.
Anh đứng dậy đi tới ngồi cạnh xoa tay cho cậu.
Thái độ nghe lời đối với nguyên chủ như vầy, nếu nói trước kia chính là cầu mà không được.
Thế nhưng nếu là Tuyết Úc, thì đây chính là death flag siêu to khổng lồ.
Cậu nhăn mi nhìn anh chăm chú.
Sau đó hất bàn tay thon dài đang nắm lấy mình ra, cậu cố tìm lời lẽ thật khó nghe.
“Không thoải mái gì hết.
Làm biết bao nhiêu lần rồi vẫn không học được cách khiến chủ nhân vừa lòng hả?”
“Tôi không thích chó ngốc.”
Ánh mắt Tạ Thanh Vân trầm xuống, Tuyết Úc vẫn tiếp tục.
“Nếu mãi mà không học được cách hầu hạ như vậy…!Tôi liền đổi một người khác thông minh hơn.
Anh thấy sao? Người lần trước chuyển phí bồi thường ấy?”
Gương mặt Tạ Thanh Vân cứng đờ, cánh tay cũng vô thức ngừng lại tiết lộ cảm xúc phức tạp của anh.
Hệ thống nhanh nhảu thông báo điểm chán ghét gia tăng, Tuyết Úc mặt lạnh nói tiếp.
“Ngày mai cùng tôi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Tạ Thanh Vân ngẩng đầu.
Giọng anh so với lúc bình thường tối tăm chán ghét hơn rất nhiều.
Có thể ngồi đối đáp cùng Tuyết Úc đến giờ, chính là thành quả tu luyện của anh.
“Đi chơi, suốt ngày đi học chán quá, tôi không thích.” – Tuyết Úc giọng đều đều.
– “Đi gặp vài người bạn, mấy người đó anh từng gặp rồi á.”
Tạ Thanh Vân cứng đờ.
Mấy người bạn cậu vừa nói, Tạ Thanh Vân đương nhiên từng gặp qua.
Lúc trước, vì muốn khoe khoang bản thân đã thu phục được một mỹ nhân lạnh lùng khó gần, Bùi Tuyết Úc còn làm bộ làm tịch bao hẳn một phòng ăn, mời cả đống cẩu bằng hữu đến.
Trong bữa tiệc đó, chẳng có lấy một ánh mắt tốt đẹp nhìn anh.
Bùi Tuyết Úc còn thoải mái giới thiệu cùng bọn họ: “Đây là tiểu tình nhân tôi bao dưỡng.”
Lúc ấy, Tạ Thanh Vân chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát.
Tự tôn, cao ngạo như bị giẫm đạp dưới sình lầy.
Cảm giác rét run lạnh buốt ùa về, anh nói: “Tôi không đi.”
Tuyết Úc híp mắt: “Anh nói lại lần nữa, không đi?”
Tạ Thanh Vân nhìn cậu, ngữ điệu bình tĩnh: “Ngày mai cậu và tôi đều có tiết.
Tôi còn có buổi huấn luyện.”
“Có thể xin nghỉ mà.”
Tạ Thanh Vân kiên quyết, gằn từng chữ một: “Tôi sẽ không làm loại chuyện này, cũng không muốn gặp bạn bè của cậu.”
Hai người đối mắt, giằng co thật lâu.
Cuối cùng Tuyết Úc nhẹ nhàng gật đầu.
Thoạt nhìn, trông cậu chẳng hề tức giận.
Cậu cúi đầu lấy di động, tìm tìm một dãy số.
Hai ba tiếng đổ chuông, điện thoại đã được nhấc.
Tiếng ồn ào cãi cọ cười nói truyền đến từ bên kia.
Lẫn trong đó là âm thanh vồn vã náo nhiệt, có thể thoảng nghe được vài ba từ như “cá nướng”, “thịt dê”…!Có thể thấy được, người được gọi đang ở tiệm đồ nướng hoặc quán ăn khuya đông đúc.
Âm thanh ầm ĩ truyền đến tai khiến cậu cảm thấy hơi bất ngờ, tay vô thức đẩy điện thoại ra sao.
Qua một lát, cậu mới nhẹ nhàng nói: “Alo?”
*
Tiệm đồ nướng chen chúc nhiều người.
Chai bia lăn lốc khắp sàn.
Âm thanh ồn ã náo nhiệt, bàn nào cũng chật kín.
Hà Gia Lâm ngồi ở gần quầy bếp, vừa tiện lấy thức ăn, vừa tiện châm nước uống.
Người bên cạnh hắn cứ luôn mồm “Lâm ca”, tay lại không ngưng mời rượu.
Hắn cũng thờ ơ cầm ly uống vài ngụm rồi buông.
Lúc này, điện thoại đổ chuông.
Hà Gia Lâm tùy ý để điện thoại trên bàn.
Tay vẫn cầm que nướng đầy dầu mỡ, hắn nhận điện thoại mở loa ngoài.
Nhưng khi âm thanh mềm nhẹ tựa như làm nũng truyền đến, hắn mới sửng sốt vội vàng lau tay nghe máy.
Trong nháy mắt, hình ảnh tiểu thiếu gia xinh đẹp tràn đầy trí óc.
“Bùi Tuyết Úc?”
“Ừm, anh là…” – Tuyết Úc nghĩ đến nghĩ lui, vẫn không nhớ được tên người này.
Chán nản, cậu nhìn lại cái tên trên điện thoại rồi hỏi.
-“Hà Gia Lâm đúng không?”
Một tiếng gọi, lại làm tim của cả Hà Gia Lâm và Tạ Thanh Vân đang ngồi lặng yên cạnh cậu hơi run rẩy.
Mặt Tạ Thanh Vân trở nên khó coi, mắt đen nặng nề nhìn cậu.
Tuyết Úc lại như chẳng nhìn thấy, cậu mân mê tay trên sofa hỏi tiếp.
“Ngày mai anh có tiết không?”
“Ngày mai…” – Hà Gia Lâm vốn chẳng bao giờ nhớ nổi thời khóa biểu.
Hắn nhớ bạn cùng phòng mới nói là ngày mai có tiết gì đó, nhưng mặt vẫn không đổi sắc đáp.
-“Không có.”
Tuyết Úc gục gặc cái đầu, tay vẫn nắm lấy đệm sofa, cậu chẳng hề để tâm mà lên tiếng.
“Nếu không có tiết thì, có muốn cùng đi ra ngoài với tôi không?”
Hà Gia Lâm làm lơ lũ bạn đang ngó nghiêng tò mò xì xào hỏi hắn là ai.
“Ra ngoài? Tôi với em sao, đi đâu?”
Tuyết Úc như vô tình liếc Tạ Thanh Vân.
Mắt chạm nhau, cậu lại thản nhiên dời ánh nhìn.
“Đúng vậy, anh đi cùng tôi.
Đi đâu thì anh không cần biết…!Ừm, chỗ anh ồn quá, đổi chỗ khác nghe máy được không?”
Hà Gia Lâm nghe vậy giật mình.
Mới vừa còn bình thường, Tuyết Úc vừa nói, hắn thấy không gian xung quanh đúng là có hơi ồn ào.
Từ chỗ ngồi đứng dậy, hắn lách vào góc hành lang vắng người rồi chợt bất ngờ.
Sao tự nhiên mình nghe lời Bùi Tuyết Úc quá vậy?
Hà Gia Lâm cảm thấy hơi khó chịu.
Đó giờ chỉ có hắn sai bảo người khác, làm gì có chuyện bị người ta dắt mũi bảo này nói kia thế này.
Bùi Tuyết Úc là ai cơ chứ, là kim chủ của Tạ Thanh Vân!
Đang bao dưỡng Tạ Thanh Vân, thì tới trêu chọc hắn làm gì!
Hà Gia Lâm đây không phải là người tùy tiện.
Mặc dù số điện thoại là do chính hắn nài nỉ trao đổi…!Càng nghĩ càng thấy bất mãn.
Lửa giận trong lồng ngực đang hừng hực cháy, người bên kia lại nhẹ giọng nói tiếp.
“Giờ nghe rõ hơn rồi, lúc này tôi nói anh có nghe được không?”
Ngọn lửa trong lòng Hà Gia Lâm xèo một cái lặng xuống.
Giọng hắn không tự nhiên mà dịu đi.
“Gần đây tôi không có việc gì, có thể bồi em.
Dù gì em cũng có số di động của tôi, lúc đi ra ngoài chỉ cần gọi là được.”
Tuyết Úc rủ hắn đi, hắn nghĩ nát đầu cũng không biết là đi đâu làm gì.
Nhưng hắn vẫn muốn đi…
“Được.” – Tuyết Úc đáp ứng, ngữ điệu bình đạm, cậu tiếp tục.
-“Vậy ngày mai tôi…!Anh làm gì?”
Trước mắt lướt qua một bóng đen cao lớn.
Trong giây lát, điện thoại trong tay Tuyết Úc bị nam nhân đoạt đi.
Tạ Thanh Vân rũ mắt nhìn di động trong tay, gương mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt Tuyết Úc mờ mịt, cậu nhấp môi duỗi tay muốn lấy lại di động.
“Anh lấy điện thoại tôi làm gì? Tôi đang cùng người khác nói chuyện.”
Bàn tay vừa nhỏ vừa mềm yếu chẳng tạo được sức uy hiếp với Tạ Thanh Vân.
Anh dễ dàng nắm cổ tay cậu lại.
Tạ Thanh Vân đang đứng, dáng người anh lại cao.
Tuyết Úc bị nắm chặt cổ tay nên cả người cậu bị kéo đứng dậy dựa vào người anh.
Chỗ tay bị nắm ẩn ẩn đau khiến hai mắt cậu hơi ẩm ướt, miệng nhỏ hừ một tiếng thật khẽ.
Đau nha.
Tạ Thanh Vân nghe thấy tiếng rên nho nhỏ, mí mắt vô thức giật giật.
Tay anh liền buông lỏng, Tuyết Úc liền lần nữa ngã ngồi trên sofa.
Ngẩng mặt, anh liền đối mặt với ánh mắt tức giận của Tuyết Úc.
Gương mặt thường ngày chẳng có nhiều biểu tình, trong lúc tức giận dường như sinh động hơn.
Cậu nhíu mi, bực bội xoa cổ tay ửng đỏ.
Mắt đen rũ xuống, Tạ Thanh Vân nói.
“Cậu không được đi.”
Tuyết Úc tức đến bật cười.
Mắt đen tràn ngập sự bực bội.
“Tại sao, anh không đi cùng còn không cho tôi tìm người khác? Tạ Thanh Vân, càng ngày anh càng không để tôi vào mắt.”
“Khi nãy lúc anh cướp điện thoại tôi đã muốn mắng anh, giờ tôi lại càng…”
Hai mắt trầm tĩnh chẳng chút phập phồng, anh nhìn chằm chằm Tuyết Úc: “Tôi đi.”
Tuyết Úc vẫn đang cố tìm lời hay ý đẹp để mắng người, đột nhiên bị ngắt lời, cậu ngẩn người hỏi lại: “Cái gì?”
“Tôi nói, tôi đi.” – Tạ Thanh Vân biểu tình đạm mạc như thường.
Tuyết Úc cạn lời.
Vừa nãy cậu còn chắc chắn Tạ Thanh Vân sẽ không đi.
Biết tính anh ta luôn đặt việc học làm đầu, làm gì có chuyện xin nghỉ để đi ra ngoài giải trí vui chơi.
Hơn nữa, vốn đã biết đám bạn xấu của nguyên chủ, Tạ Thanh Vân càng không có lý do để đồng ý.
Lúc nãy làm bộ gọi điện cho Hà Gia Lâm, cậu cũng chỉ muốn làm Tạ Thanh Vân tức chết.
Vì cậu có cảm giác hai người này chính là không ưa gì nhau.
Chỉ muốn chọc tức người ta…!sao lại thành đi cùng nhau rồi?
Cái này có hơi nằm ngoài kịch bản.
Sau một lúc lâu, Tuyết Úc mới căng da đầu nhỏ giọng: “Nếu…!nếu sớm đồng ý vậy thì hồi nãy còn làm bộ cái gì? Tôi đã đáp ứng người khác rồi, làm sao nuốt lời được?”
“Được.”
“?”
“Có thể nuốt lời.” – Tạ Thanh Vân mang ánh mắt dịch đến màn hình điện thoại như đang suy nghĩ điều gì.
Mười phút sau, ở tiệm đồ nướng, Hà Gia Lâm vẫn đang hoang mang mơ hồ nhận được một tin nhắn mới: Không đi.
Hà Gia Lâm: “…”
Hà Gia Lâm: “…………”
Khoé miệng co rút, Hà Gia Lâm nhớ tới lời thầy giáo của mình.
Hắn được bảo là người đơn giản, trời sinh “đầu óc ngu si tứ chi phát triển”.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn thừa biết tin nhắn này không phải do Tuyết Úc gửi.
Phong cách lạnh nhạt, dấu chấm câu quy củ cứng nhắc.
Cái tật xấu này, ngoài cái kẻ đó thì có thể là ai?
Lũ bạn đang bận rộn bên bàn ăn đầy xiên que nhìn sang thấy biểu tình tối tăm của hắn, hơi do dự chút cũng lên tiếng hỏi thử:
“Lâm ca, sao…!sao anh không ăn? Anh là chủ lực bữa này nha, đừng có dừng đũa sớm vậy.”
Hà Gia Lâm không đáp.
Hắn nhìn quanh những ánh mắt cảnh giác tò mò.
Mọi người như thể lo sợ hắn sẽ một tay hất đổ cả bàn tiệc thơm ngon.
Một lúc lâu tĩnh lặng, cả đám mới nghe thấy Hà Gia Lâm trầm giọng:
“Má nó, thì ra hai người này ở cùng một chỗ?!”
*
Chuyện Tạ Thanh Vân đồng ý là ngoài ý muốn.
Lúc sau trong lúc xoa bóp tay, Tuyết Úc làm bộ bị đau, mắng anh vài câu rồi đuổi anh đi.
Tạ Thanh Vân đứng dậy về phòng.
Mắt liếc nhìn Tuyết Úc vẫn còn ngồi tại chỗ, trên đôi mi cong đọng vài giọng long lanh.
Cậu cúi đầu xoa bóp cổ tay, như cảm giác thấy điều gì mà quay đầu nhìn anh.
Tạ Thanh Vân mím môi đóng cửa.
…Hẳn là bị đau, lại dỗi nữa rồi.
Tuyết Úc dời mắt khỏi cánh cửa phòng đóng sầm.
Mục đích của vở diễn hôm nay đã đạt được rồi.
Điểm chán ghét cũng tăng lên, cậu thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Tuyết Úc đi vào phòng bếp tìm nước uống.
Vừa vào bếp liền bắt gặp bóng dáng Phó Dương.
Hắn lặng yên đứng đó chẳng biết từ bao giờ.
Không biết hắn đã ngây người ở đây bao lâu, đã nghe được gì…
Tuyết Úc chớp mi, lại chẳng để trong lòng.
Trên bàn có nhiều trà bánh thức uống, Tuyết Úc nhìn một vòng.
Cậu không thích nước khoáng nhạt nhẽo, liền vươn tay lấy túi lọc trà chanh.
Túi trà vừa đổ vào ly, biểu tình của Phó Dương trở nên vi diệu mà nhìn cậu.
Bị hắn nhìn đến dựng đứng cả lông tơ, Tuyết Úc cố nhanh tay lẹ chân hơn một chút.
Đột nhiên Phó Dương mở miệng.
“Trước kia cậu chưa từng uống thứ đó.”
Tay đang khuấy trà khựng lại, Tuyết Úc mờ mịt ngẩng đầu.
Lưỡi liếm nhẹ răng năng nhòn nhọn, Phó Dương thản nhiên nói tiếp.
“Mấy thứ trà đó đều của Tạ Thanh Vân.
Lúc mua về cậu còn thử qua một lần liền phun hết ra.
Từ đó chẳng bao giờ đụng vào nữa.”
Vì sao hắn nhớ? Vì lúc đó khi Tuyết Úc gây náo loạn, hắn cũng tình cờ có mặt, còn chứng kiến cảnh cậu ta giận chó đánh mèo lên Tạ Thanh Vân.
Đường đường là một đại nam nhân cao lớn, bị cậu ta nhục nhã đến vậy mà còn không dám đánh trả.
Không khí phút chốc như bị đóng băng.
Tuyết Úc chấn kinh.
Cậu ngây người nhìn ánh mắt Phó Dương như lang như hổ mà nhìn cậu.
Trái tim loạn nhảy, dù trong phòng ấm áp đến đâu, cảm giác sởn tóc lạnh lẽo vẫn vồ lấy Tuyết Úc.
…!Anh ta nói vậy là sao?
Như thể không thấy được biểu tình hoảng loạn của Tuyết Úc, Phó Dương bình tĩnh đặt ngón tay thon dài lên mặt bàn gõ nhẹ.
Giọng hắn vững vàng đến đáng sợ.
“Trước kia không uống, tại sao bây giờ lại bắt đầu uống?”.