Cuộc gọi kết thúc.
Tuyết Úc cảm nhận được trạng thái không bình thường của Phó Dương.
Cậu cảm thấy nếu bị hắn bắt được, đời cậu sẽ rơi vào bất hạnh.
Cậu chỉ muốn vui vẻ trong những ngày còn lại ở thế giới này mà không cần phải dây dưa với bất kỳ kẻ nào.
Suy nghĩ một lát, cậu nhét điện thoại vào tay người thanh niên và chạy về phòng.
Tuyết Úc dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn hành lý và đặt vé máy bay.
Chuẩn bị đều xong, thế nhưng tiếc là cậu không có cơ hội chạy trốn lần nữa.
*
Sương tuyết phủ kín đường.
Tuyết Úc kéo vali rảo bước, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.
Từng giây từng phút trôi qua, chiếc xe buýt cuối cùng cũng xuất hiện từ đường chân trời.
Xe lăn bánh lại gần, Tuyết Úc muốn lên xe, nhưng bị một bàn tay giữ chặt.
Cảm giác đau đớn khiến cậu cắn môi hừ một tiếng.
Đôi mắt nhìn về đằng sau, đối diện với gương mặt âm trầm của người đàn ông.
Hắn gầy đi nhiều.
Sắc mặt mỏi mệt, đôi mắt vốn ung dung kiêu ngạo lúc này đầy tơ máu.
Trên ống quần hắn dính vết bùn đất bẩn thỉu, nhưng Phó Dương hoàn toàn mặc kệ.
Hắn một đường lái xe như điên, sợ hãi lại để vuột mất người này.
Tuyết Úc nhìn thấy Phó Dương như vậy, bỗng nhiên liền không biết phải nói gì.
Hầu kết lăn lăn, Phó Dương nhìn người mình ngày đêm mong tưởng thật lâu.
Hắn mang từng đường nét gương mặt, từ đuôi mắt đến mái tóc, từ đôi môi đến cái mũi của cậu mà khắc lại một lần.
Như vẫn chưa tin được người đang ở trước mặt mình, hô hấp hắn có chút gấp gáp run rẩy.
Phó Dương túm lấy cậu, hướng về làng du lịch.
Bằng tốc độ nhanh nhất mà lấy chìa khoá phòng, mang người vào trong và đóng lại cửa.
Tiếng sầm cửa rầm vang.
Lực đạo trên tay gắt gao.
Tuyết Úc nhấp môi dùng tay còn lại nắm lấy góc áo hắn.
“Phó Dương, đau…”
Nam nhân sững người, như bị tiếng gọi này kéo thần trí trở về.
Vẫn không buông cậu ra mà hắn chỉ nhẹ tay đi.
Rèm cửa buông chặt, không gian tối tăm yên tĩnh đến rùng mình.
Phó Dương ôm lấy bóng dáng thơm ngọt vào ngực.
Hắn dồn cậu vào tường.
Không đợi Tuyết Úc lên tiếng, hắn cúi đầu ác độc chặn kín môi cậu, mút mát cánh môi khiến thiếu niên run rẩy cả người.
Người đàn ông một đường bôn ba.
Nhiệt độ nóng bừng, hô hấp cháy bỏng.
Tuyết Úc bị bàn tay thô ráp kiềm chế giữ chặt eo.
Cậu bị ép phải ghé vào lồng ngực rộng lớn, chỉ có thể vô lực giương cái miệng nhỏ hơi sưng lên mặc người trêu đùa.
Một lời cũng không nói được, eo nhỏ bị người giữ lấy.
Phó Dương như phát điên.
Một bên nỉ non không ngừng gọi bảo bối, một bên ngậm lấy môi thịt thô lỗ gặm cắn.
Tuyết Úc mơ hồ nhận ra, việc cậu bỏ đi có kích thích lớn như thế nào với hắn.
Mải miết trầm luân, Phó Dương không nghe bất cứ lời nào cậu nói.
Hắn đè cậu trên giường, ngữ điệu âm trầm đáng sợ.
“…!Vì sao lại bỏ đi? Vì sao lại đến nơi này? Là tôi làm sai chuyện gì?”
Tuyết Úc muốn giải thích, nhưng những gì cậu thốt lên được chỉ là tiếng nức nở đáng thương.
Hai bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy ngực áo người đàn ông đến nhăn nhúm.
“Tôi làm sai chuyện gì, em nói cho tôi được không? Đừng để tôi đoán mò, đừng bỏ mặc tôi.”
Phó Dương đè nén sự thô bạo trong lòng, nhưng hắn không biết chính mình lúc này trông doạ người và hung tợn đến nhường nào.
Môi răng kề cận, trong tiếng thút thít nghẹn ngào của Tuyết Úc, hắn cầu xin.
“Tôi hiện tại cái gì cũng có, cái gì cũng có thể cho em.
Em muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, đừng trốn tránh tôi được không? Cả đời này ở bên cạnh tôi được không?”
“Nếu em lại biến mất, tôi thật sự chịu không nổi.
Tôi muốn điên rồi.
Em có biết tôi muốn bắt em về giam cầm đến nhường nào không?”
Tuyết Úc bị đau đến bật khóc.
Đôi môi bị người hôn đến sưng lên, cả người đáng thương nhũn trên nệm.
Hai mắt ướt đẫm, đôi mi run rẩy nhìn hắn.
Phó Dương nghe thấy âm thanh nức nở, duỗi tay xoa khoé mắt cậu.
“Rất đau?”
“Em đi rồi, trong thời gian này tôi cũng đau như vậy đấy, đau hơn…”
Hắn thật sự bị Tuyết Úc tra tấn đến không còn hình người.
Trái tim đầm đìa máu tươi bị nghiền trên đất.
Phó Dương biết chính mình điên rồi, hắn hiện tại chỉ muốn nuốt Bùi Tuyết Úc vào trong bụng, để người này không bao giờ có thể chạy trốn được nữa.
*
Phó Dương biết mình đã đi quá giới hạn.
Tuyết Úc run rẩy ngồi dậy, tát hắn một cái.
Cái tát như dồn hết sức lực.
Ấy vậy mà biểu tình Phó Dương cũng không thay đổi.
Hắn thành thấp cúi đầu hèn mọn, còn liên tục xoa bàn tay non mịn của tiểu thiếu gia.
Tuyết Úc nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền giận sôi máu.
Cậu đẩy hắn ra bước xuống giường hướng cửa mà đi.
Phó Dương sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hắn vội vàng đuổi theo ôm lấy cậu.
“Em lại muốn bỏ chạy? Không được…!Vất vả lắm tôi mới tìm được em.
Em tức giận thì cứ đánh tôi, đừng đi được không?”
Thanh âm vội vàng, con ngươi đen kịt hắc ám, như thể không nghe được đáp án mong muốn sẽ lập tức mất khống chế.
Nam nhân thân hình cường tráng cúi người vây lấy cậu.
Hai bàn tay tựa như tường đồng vách sắt giữ lấy Tuyết Úc, khiến cậu ngoại trừ việc trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn thì chẳng nhúc nhích được chút nào.
Cậu giãy giụa bất thành.
Tuyết Úc nhìn ra sắc trời sập tối bên ngoài, lòng như tro tàn.
Cậu nhụt chí, từ bỏ ý định bỏ trốn.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ.”
Phó Dương sửng sốt trong chốc lát.
Đôi mắt hắn dần sáng lên.
Hắn không kìm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu.
“Được được, em muốn gì cũng được.
Chỉ cần đừng bỏ đi.”
Nửa phút sau, Tuyết Úc nhìn cái người đang mày dày mặt dạn leo lên giường.
Lồng ngực cứng rắn tựa vào lưng cậu.
Phó Dương ôm lấy cậu không một kẽ hở.
Tuyết Úc tức giận nghiến răng.
“…!Ai cho anh lên đây?”
Phó Dương mắt điếc tai ngơ.
Hắn không hé răng đặt cánh tay ở vòng eo nhỏ của cậu, ôm lấy hai tay lạnh băng của tiểu thiếu gia.
Chăn bông bình thường rất lâu mới ấm lên, hôm nay được thân thể ấm áp của Phó Dương ủ lấy xua đi hơi lạnh.
Tuyết Úc được hầu hạ đến thoải mái, hừ hừ chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông ôm lấy thiếu niên nhỏ người mềm mại, cổ họng nuốt nước bọt.
Tuyết Úc ngủ thực ngoan, da thịt vừa mềm vừa trắng nằm gọn trong lòng hắn, ngọt đến nao lòng.
Hắn giữ nguyên tư thế, đến khi hơi thở của người trong lòng chậm rãi trở nền đều đặn, hai tay không thành thật của hắn mới xoay người lại nằm đối diện mình.
Trong bóng tối, hắn lần mò sờ soạng tìm đến đôi môi còn hơi sưng kia, nhẹ nhàng ngậm lấy mút mát.
Thấy Tuyết Úc vẫn không có phản ứng, Phó Dương được một tấc tiến một thước chậm rãi cạy môi cậu, cái lưỡi gian ác luồn vào bên trong.
Nước bọt trong miệng đều bị hắn hút sạch sẽ.
Phó Dương vẫn chưa biết đủ.
Hắn cảm thấy mình đã nhịn thật lâu, lúc này vừa tìm được người, còn chưa kịp hôn đến thoả mãn đã bị cậu đánh.
Hiện tại, người đã ngủ say, hắn mới thừa cơ tìm chút phúc lợi.
Nam nhân không ngừng nghỉ hôn cái miệng nhỏ.
Cho đến khi Tuyết Úc run mi tỉnh lại, tức giận lại cho hắn một cái tát thì mới thôi.
*
Buổi sáng sớm, tuyết mịn trắng xoá bao phủ đất trời.
Phó Dương đi mua cơm trở về, cẩn thận đẩy cửa phòng.
Hắn dè dặt thả nhẹ bước chân, thế nhưng người trên giường vẫn giật mình tỉnh giấc.
Tuyết Úc mơ màng ngồi dậy.
Chăn bông từ đầu vai trắng nuột rơi xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp với đôi môi hơi sưng đáng thương, cùng cái eo nhỏ mê người.
Tuyết Úc hơi híp mắt, nhìn Phó Dương không lên tiếng.
Cậu tuỳ ý duỗi hay tay như đang muốn bảo hắn ôm mình dậy.
Gương mặt nhỏ ửng hồng, hai tay mềm mụp rũ giữa không trung khiến trái tim hắn như bị ai nhéo một cái.
Hắn vội vàng để túi ni lông xuông bàn, bước đến mép giường ôm cậu dậy.
Tuyết Úc mơ màng chưa tỉnh ngủ, mặc hắn giúp mình thay quần áo.
Cậu dùng âm mũi mà hỏi.
“Anh mua đồ ăn sáng rồi hở?”
“Ừ.” – Phó Dương thành thật trả lời.
Sau đó, hắn buông câu thô tục, bực bội nói.
– “Sao em lại chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này, xung quanh cái gì cũng không có.
Tôi chạy quanh chỉ tìm được mỗi một nhà hàng mở cửa bán đồ ăn sáng.
Cũng chỉ có hoành thánh.”
Tuyết Úc uể oải nhìn túi hoành thánh trên bàn, chớp mắt, cậu nhìn xuống người đàn ông đang ngồi xổm trên đất mang giày cho cậu.
So với ngày hôm qua, tinh thần của Phó Dương tốt hơn rất nhiều.
Cằm đã cạo râu, đôi mắt hẹp dài sắc bén trong ánh ban mai từ cửa sổ càng trở nên thu hút ánh nhìn.
Rõ ràng là người quyền cao chức trọng, có thể hô mưa gọi gió ở Đàm thị, rõ ràng có thể quên lãng cậu mà sống cuộc đời của hắn, có thể không cần giúp cậu ủ ấm ổ chăn hay mua đồ ăn sáng…!Thế nhưng Phó Dương vẫn như vậy, dù bị cậu đánh vẫn không nói lời nào.
Tuyết Úc nhấp môi trầm mặc.
Phó Dương nhìn biểu tình của cậu, ngỡ là cậu đang nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Hắn chột dạ nghĩ mình có hơi quá đáng rồi, nên thành thật nhận sai.
“Em, em nghe tôi nói.
Đã lâu lắm rồi không được gặp em, tôi thật sự nhịn không được.
Có phải môi còn đau không, tôi chạy đi mua thuốc nhé?”
Tuyết Úc sững người, mặt đỏ như trái cà chua.
Cậu đẩy người đàn ông ra, đi vào nhà tắm.
Đến khi cậu bước ra cửa, vẫn thấy Phó Dương đứng đó xoắn xít, tựa như cún con biết mình làm sai, gấp đến độ không biết phải làm như thế nào.
Cậu liếc hắn một cái, ngồi lên ghế nhàn nhạt nói.
“Tôi đói bụng.”
Phó Dương tay chân mau lẹ đến bên bàn, mở hộp và gắp một viên hoành thánh tròn vo đến bên miệng cậu.
Tuyết Úc nhướn người, vươn tay giữa lấy cánh tay rắn chắc của hắn.
Gương mặt xinh đẹp hướng về trước, dùng tư thế đó mà cắn viên hoành thánh kia.
Môi đỏ khẽ nhếch, mơ hồ ẩn hiện đầu lưỡi mềm.
Phó Dương lại không có tiền đồ mà nuốt nước bọt.
Hắn chuyên nghiệp mà đút cho Tuyết Úc bữa sáng.
Tiểu thiếu gia cảm thấy no bụng liền quay về giường xốc chăn ngủ nướng.
Hắn không dám mở lời hỏi cậu có muốn trở về hay không.
Chỉ cần nhìn thấy người này, trái tim hắn đã cảm thấy thoả nguyện.
Công việc tại Đàm thị giao lại cho thuộc hạ tín nhiệm, chỉ khi cần quyết định quan trọng hắn mới nhúng tay vào.
Thời gian kế tiếp, Phó Dương vẫn luôn quanh quẩn bên cậu.
Tuyết Úc đi đâu, hắn đi đó.
Tựa như cún con quấn chủ, đuổi cũng không đi.
Phó Dương nghĩ thầm, bây giờ có Thiên Vương đến đuổi hắn, hắn cũng không đi.
Mấy ngày nay Tuyết Úc ngoan đến lạ thường.
Chỉ cần không quá hung bạo hôn hít, cậu sẽ không đẩy hắn ra.
Có khi, cậu còn ngửa đầu đáp lại.
Tiểu thiếu gia mềm mại bị ôm trong ngực hắn, bị bóp eo sẽ ngoan ngoãn mở miệng, lười biếng nhúc nhích.
Phó Dương đòi hỏi như thế nào cũng được đáp ứng.
Trái tim bị khoét rỗng của hắn như được nhồi đầy xúc cảm sung sướng.
Hắn tự hỏi, tại sao trên đời này lại có một người như vậy? Cậu chỉ cần trong tầm mắt của hắn cũng có thể cho hắn biết hạnh phúc có màu sắc như thế nào.
Thực tuỷ biết vị.
Phó Dương nghĩ, nếu có một ngày Tuyết Úc chủ động một chút, cậu nói hắn đi chết, hắn cũng nghe theo.
*
Hai ngày triền miên, Tuyết Úc bị Phó Dương quấn lấy đến nỗi ít khi đặt chân ra khỏi cửa.
Người đàn ông cứ một chốc là muốn gặm cắn ôm hôn khiến cậu ngủ chẳng ngon giấc tẹo nào.
Hôm nay Tuyết Úc quyết định chấm dứt chuyện này.
Cậu mặc quần áo tươm tất, nhìn Phó Dương đi sau lưng.
Nam nhân căng cứng cả người như đang chuẩn bị đánh trận.
Tuyết Úc mặc kệ hắn, mang cái cằm ửng hồng vùi vào khăn choàng, uể oải đi ra cửa khách sạn.
Đón chờ cậu là một người đàn ông mặt mày ủ ê.
Hương bạc hà thoảng đến.
Tuyết Úc còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói có chút uỷ khuất của anh ta.
“Tôi cứ tưởng em đã rời đi.”
Phó Dương và Tuyết Úc đồng thời nhìn lên.
Đứng trước cửa khách sạn là Bạch Ký trong bộ quần áo xa hoa đắt tiền.
Anh ta nhìn chằm chằm Tuyết Úc.
Cậu qua loa trả lời.
“Không đi.”
Môi mỏng khẽ nhếch, Bạch Ký định tiếp lời thì nhận thấy một ánh mắt sắc bén đang ghim vào mình.
Anh ta nhìn sang, cùng Phó Dương đối mắt.
Bạch Ký cao gần mét chín, nhưng người trước mắt anh ta dường như còn nhỉnh hơn.
Làn da màu đồng khoẻ mạnh, người đàn ông đứng bên cạnh càng khiến nước da trắng nõn của Tuyết Úc như phát sáng.
Lúc này Bạch Ký mới để ý đến đôi môi sưng to ửng hồng của mỹ nhân.
Môi châu đầy đặn, vừa nhìn liền biết đã bị ai đó ngậm lấy mút mát không biết bao nhiêu lần.
Nụ cười ôn nhu tan vỡ, Bạch Ký ấm ức lên tiếng.
“Em nói là mình chưa có người yêu mà?”
Mí mắt Tuyết Úc giật giật, cậu liếm nhẹ môi.
“…Anh ta không phải.”
Đôi mắt Bạch Ký toả sáng vui mừng: “Vậy, tôi vẫn còn có cơ hội?”
Phó Dương xụ mặt muốn mắng người.
Nhưng e ngại Tuyết Úc, hắn chỉ có thể nhỏ giọng thầm thì.
“Thứ dưa vẹo táo nứt ở đâu cũng dám nhìn ngó người của kẻ khác.”
Tuyết Úc: “…”
Cậu đứng ở giữa hai người đàn ông cao lớn, thu hút nhiều sự chú ý xung quanh.
Tuyết Úc không muốn đứng đây mất mặt thêm, cậu chỉ muốn cách mấy người xa một chút.
Chân vừa bước về phía trước toan đẩy cửa ra ngoài, cậu bị Phó Dương kéo lại hôn.
Hai người chênh lệch chiều cao quá lớn.
Hai ngày này, hắn luôn ôm cậu đặt trên đùi nâng niu.
Trừ bỏ việc há miệng, Tuyết Úc chẳng cần vất vả động đậy.
Còn bây giờ, cậu bị hắn ép ngưỡng cằm cong người.
Tuyết Úc có chút không quen, khi đã phản ứng lại, cậu run rẩy đưa tay đẩy Phó Dương.
Đuôi mắt ửng hồng.
Hàng mi rớm nước long lanh.
Tựa như một thuỷ tinh linh xinh đẹp yếu ớt.
Cậu nhíu mày, tâm trạng cực kỳ tệ hại.
Cậu không thích người này cứ hôn rồi lại hôn mình.
Không những không thoải mái, mà còn làm cằm cậu ướt đẫm vệt nước.
Tâm tư mắng Phó Dương đều nguội lạnh, Tuyết Úc ngẩng đầu ách giọng: “Lau.”
Phó Dương dừng hai giây, từ cằm cậu hôn dọc lên khoé miệng.
Tiểu thiếu gia tức đến run rẩy.
Lông mi nhắm chặt.
Cậu xấu hổ vô cùng, không chỉ vì Phó Dương đột nhiên dở chứng không nghe lời, mà còn vì ánh mắt chằm chằm của Bạch Ký ở bên cạnh.
Trước giờ, cậu chưa từng bị vây xem như vậy.
Tuyết Úc cắn môi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
“Tôi bảo anh lau, anh lau như vậy??”
Phó Dương chuyển ánh mắt trào phúng đang nhìn Bạch Ký về.
Hắn nhìn Tuyết Úc đang tức giận, nhẹ giọng nhận sai.
“Không có mang giấy.”
Tuyết Úc: “…”
Cậu phiền nhất chính là cái thái độ này, sau khi gây chuyện hắn liền chân thành xin lỗi khiến cho cậu không biết phải nói gì.
Tuyết Úc dứt khoát xoay đầu đẩy hắn ra, bước ra ngoài cửa.
Ngoài trời, sương tuyết lạnh lẽo phủ xuống ngôi làng.
Chóp mũi mẫn cảm ửng đỏ.
Cậu kéo cao cổ áo, che đi nửa khuôn mặt.
Trong khoé mặt, cậu nhìn thấy hai người đàn ông vội vàng theo sau mình.
Bạch Ký đó giờ đều đóng vai chủ nhà.
Mỗi khi Tuyết Úc ra ngoài thăm thú, anh ta đều chạy theo, giới thiệu chỗ này chỗ kia.
Dù mấy phút trước người hắn theo đuổi vừa hôn môi cùng nam nhân khác, anh ta vẫn tự nhiên mà bám lấy cậu.
Phó Dương liếm răng nanh, cười nhạt.
Hắn nhận ra, Bạch Ký và hắn là cùng một loại người, cũng giống như Tạ Thanh Vân.
Điều đó càng làm hắn muốn cắn xé đối phương hơn.
Thân thể làm ra bản năng, hắn rảo bước đứng bên cạnh cậu, vừa lúc ngăn trở Bạch Ký lại gần.
“Chúng tôi ra ngoài, anh không cần đi cùng.”
Bước chân Bạch Ký dừng lại.
Hai ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo va chạm nhau.
Phó Dương rũ mắt, nhìn anh ta bằng cái nhìn khinh miệt trào phúng.
Hai người nã vào nhau từng ánh nhìn chết chóc.
Tuyết Úc không quan tâm bọn họ, cậu một đường mà đi về phía trước.
Phó Dương nhìn theo bóng dáng tinh tế, quyết định buông tha cho tên vô danh tiểu tốt này.
Môi mỏng nhấc lên, ngữ điệu âm lệ cảnh cáo.
“Thu hồi tâm tư dơ bẩn của mày lại.”
Chỉ vài bước chân, hắn bắt kịp Tuyết Úc.
Cậu quay đầu nhìn hắn, thuận miệng mà hỏi: “Anh nói gì với anh ta vậy?”
Phó Dương rũ mắt, biểu tình quái lạ có chút ghen tuông.
“Em mới đi có mấy ngày mà đã chọc ghẹo một tên đàn ông khác.
Nếu tôi đến trễ, có phải em liền cùng hắn dây dưa quấn quít không?”
“Câm miệng.”
Tuyết Úc cúi đầu đỏ mặt tránh né ánh mắt cửa người qua đường.
Phó Dương nhìn xoáy tóc ngoan ngoãn của cậu, tim đập nhanh.
Hắn bị sự đáng yêu bóp chết mất! Nhưng nhớ lại cái gã Bạch Ký vừa rồi, cả người Phó Dương lại cảm thấy bực bội.
“Em cùng cái thằng tóc vàng đó quen biết thế nào?”
…Bảo anh câm miệng rồi cơ mà?
Tuyết Úc xoay mặt nhìn về phía trước, hời hợt trả lời: “Chỉ biết mỗi tên thôi.”
Phó Dương không cam lòng khi cậu chuyển dời đề tài.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp với người này.
Hắn liếm răng, ném xuống một câu kết luận.
“Tôi cảm thấy gã này không phải người tốt, về sau em đừng cùng hắn nói chuyện nữa.”
Tuyết Úc vô ngữ nhìn hắn: “Từ đâu mà anh cho ra cái kết luận đấy đấy?”
Phó Dương hùng hồn, nói có sách mách có chứng.
“Người bình thường ai lại nhìn người mới gặp mặt vài lần hôn môi.
Dù sao, tôi thấy hắn cũng cực kỳ chướng mắt.”
“…Người khác cũng thấy anh chướng mắt…”
Sắc mặt Phó Dương hơi đổi.
Cái đuôi vô hình sau lưng như đang dựng lên, hắn cảnh giác hỏi.
“Sao em lại bênh vực gã, em thích gã hả?”
Bị phản ứng quá mức của hắn làm kinh ngạc, Tuyết Úc hờ hững đáp trả trong ánh mắt nghiêm túc của nam nhân.
“Anh bình thường chút được không?”
Nhưng Phó Dương như thể uống nhầm thuốc.
Hắn cúi đầu, không an phận mà nắm lấy tay cậu.
Dáng người cao lớn cong xuống, hắn đặt mũi mình bên má cậu ngửi ngửi.
Đôi mày anh tuấn nhăn lại.
“Trên người em có mùi thối của gã đó.”
Tuyết Úc: “…”
Cậu tức giận vô cùng.
“Chứ không phải là mùi thối của anh hả? Hôm nay gặm tôi cũng không ít a.”
Trừ bỏ buổi tối ngày đầu tiên, Phó Dương hôm này cũng bị cậu đuổi xuống đất ngủ.
Thế nhưng, đối với người vô sỉ như hắn, chuyện đó hoàn toàn vô dụng.
Hắn sẽ cực kỳ kiên nhẫn đợi cậu ngủ say, sau đó lén lút bò lên giường mà hôn cậu đến nghẹt thở.
Đôi khi Tuyết Úc bị hắn hôn đến thiếu dưỡng khí mà tỉnh lại cho nam nhân một cái tát, rồi lại tiếp tục ngủ.
Ngoại trừ lúc Tuyết Úc thanh tỉnh bị hôn vài lần, cậu bị tên chó con này gặm cắn không thể đếm xuể.
Nếu nói trên người cậu có mùi của ai đó, chắc chắn phải là của tên này.
Tuyết Úc lúc nóng giận càng trở nên xinh đẹp hơn.
Khuôn mặt nhỏ vựng hồng, miệng nhấp, đôi mắt câu nhân ngẩng lên trừng hắn.
Phó Dương có cảm giác, mỹ nhân quyến rũ nhất cũng không hấp dẫn hắn bằng người này.
Trái tim run rẩy không chống đỡ được.
Hắn kéo cổ áo cậu lên, che đi đôi môi xinh đẹp hút hồn mà thầm thì.
“Chỉ có ở miệng mới có mùi của tôi thôi…”
Tuyết Úc không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay đầu đi về phía nhà hàng.
Đúng thời gian bữa trưa, người trong khách sạn đều ùa ra ngoài, chen chúc trên đường.
Phó Dương cẩn trọng bước sau cậu, che chở để tránh cậu bị va chạm nhiều.
Dòng người vồn vã náo nhiệt, tiếng nói đan xen.
Phó Dương cau mày, không muốn nghe những tạp âm vô nghĩa kia.
Hắn tìm cơ hội nói chuyện.
“Em muốn ăn gì? Tôi trả tiền.”
Tuyết Úc liếc hắn, chân vẫn hướng đến một nhà hàng.
“Ăn lẩu.”
*
Trời sập tối.
Tuyết Úc nâng ly trà ấm nóng trong tay.
Phó Dương chen chúc trong tiệm mua cho cậu, bảo cậu về khách sạn trước, để hắn mua vài món đồ ăn vặt khác.
Đèn đường đã thắp lên.
Cả ngày du ngoạn khiến cơn buồn ngủ của cậu mơ hồ dâng trào.
Cậu chậm rãi bước, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà sữa ấm.
Chỉ còn cách khách sạn một chút, Tuyết Úc chớp mắt ngẩn người nhìn về phía trước.
Một thân hình cao lớn đứng bất động lặng yên trong bóng tối.
Dáng vẻ lạnh lùng, ngoại hình anh tuấn.
Không biết người đó đã đợi bao lâu.
Cái bóng dưới chân kéo dài trên đường, càng tạo nên cảm giác quỷ mị.
Tuyết Úc khiếp sợ trừng mắt.
Người kia như có cảm giác mà quay đầu lại nhìn.
Cậu vội vã cúi cầu.
Anh ta có nhìn thấy mặt mình chưa?
Hẳn là không có.
Vừa rồi cậu cúi đầu nhanh như vậy, trên đường cũng còn những người khác, có lẽ…!là không có đâu…
Cổ họng vừa nhấp qua ngụm trà nóng nhưng lại vô thức lạnh lẽo cả người.
Cậu chôn mặt trong cổ áo.
Hệ thống luôn bảo cậu ngốc nghếch, nhưng đôi khi, trực giác cậu lại vô cùng nhạy bén.
Tựa như lúc này, trực giác của cậu bảo rằng mình phải chạy thật nhanh, trốn thật nhanh.
Ngay lúc này.
Tuyết Úc nhấp môi, trái tim đánh trống trong lồng ngực.
Cậu rảo bước cố hoà vào nhóm người đang đi phía trước, mong mình sẽ không bị nhận ra.
Thế nhưng, bước chân còn chưa chạm cửa, cậu bị túm chặt vào một cái ôm nóng bóng.
Cánh tay hữu lực gắt gao giữ lấy eo cậu, có chút hung bạo mà siết lấy cái bụng nhỏ mềm mại.
Người đàn ông hổn hển thở dốc, phả hơi nóng cháy rực vào gáy cậu.
Thanh âm nghẹn ngào cứa vào bên tai.
“…Em cứ như vậy mà không muốn gặp tôi sao?”.