Tuyết Úc đần người ra.
Hình như, cậu xuyên vào thế giới xã hội pháp trị mà nhỉ? Sao lại có người ngang nhiên bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật thế này? Có lẽ nào là do nguyên chủ trước kia đã đắc tội ai đó nên bị tính sổ chăng?
Thiệt ra, với cái tính cách hống hách ngang ngược của nguyên chủ, nếu có đắc tội ai đó thì cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng bây giờ, người phải trả nợ lại chuyển thành cậu.
Âu cũng là cái số.
Không lẽ…!nhiệm vụ còn chưa xong mà cậu phải đi lãnh cơm hộp sớm vậy sao?
Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của cậu.
Tuyết Úc vừa lên xe, lực đạo mạnh mẽ của nam nhân liền buông lỏng ra.
Người đàn ông vòng qua cậu đóng sầm cửa sau lưng.
Cậu tựa người vào cửa xe, tim đập như nổi trống, hai chân run rẩy.
Thật đúng lúc, hệ thống xuất hiện an ủi cậu: [Ký chủ đừng sợ, là Trần Diên.
Hắn ra sẽ không làm hại cậu nha.]
Nghe thấy cái tên này, hai hàng mi run rẩy của thiếu niên liền cụp xuống.
Người này, cậu biết.
Cha của nguyên chủ là Bùi Dĩ Hoàn, vẫn thường xoi mói chuyện con trai yêu thích đàn ông, khiến cho Tuyết Úc cảm thấy vô cùng phiền phức.
Sau một lần cãi nhau, cậu ta liền mang theo tiểu tình nhân của mình ra ngoài sống.
Thẻ bị cha đóng băng, nguyên chủ chỉ có thể dùng số tiền mặt ít ỏi của mình thuê một căn chung cư nhỏ.
Hai cha con sĩ diện, chẳng ai chịu thua ai.
Nhưng phận làm cha mẹ, Bùi Dĩ Hoàn vẫn luôn lo lắng cho nguyên chủ.
Cách một đoạn thời gian, thủ hạ th@n tín của ông là Trần Diên sẽ đến thăm Tuyết Úc.
Còn Tuyết Úc thì dù chết vẫn ngang bướng không chịu cúi đầu.
Trong xe, người đàn ông thong thả tựa lưng vào ghế, dùng một miếng khăn ướt mỏng từ tốn lau sạch từng ngón tay.
Cứ như thể bàn tay vừa chạm vào Tuyết Úc sẽ bị lây dính vi khuẩn chết người, nên hắn phải tốn công tiêu trừ phòng hậu hoạ.
Người đàn ông có mái tóc cắt sát, làn da màu đồng cổ, thể trạng cao lớn.
Bên đuôi mắt có một vết thương vừa kết vảy.
Tuyết Úc ngồi bên cạnh hắn trông có vẻ vừa nhỏ vừa đáng thương.
Nhưng hiện tại, cậu đã biết thân phận Trần Diên.
Ai lại sợ hãi một tên thủ hạ? Tuyết Úc cúi mắt nhìn xuống.
Bàn tay Trần Diên vừa to vừa hữu lực.
Trong lòng bàn tay có một lớp kén dày.
Khi nãy lúc ôm cậu liền dùng có chút lực, thế nhưng eo cậu lại ẩn ẩn đau.
Sau khi lau tay sạch sẽ, Trần Diên cuối cùng cũng hướng mắt nhìn người ngồi cạnh bên.
Hai mắt sâu thẳm cúi xuống nhìn cậu, hắn mở miệng:
“Lão gia hỏi, cậu đã nghĩ thông suốt chưa? Có trở về không?”
Tuyết Úc nâng mắt nhẹ nhìn hắn.
Ánh mắt kia thật khó diễn tả, cứ như thứ cậu nhìn chỉ là một con chó giữ nhà không nghe lời.
Suy nghĩ này khiến Trần Diên hơi nhíu mày.
“Trần Diên.
Lời anh vừa nói, hơi vô lễ rồi đấy?”
Nét mặt tiểu thiếu gia lạnh lẽo, lời nói cũng như ẩn chứa hàn băng.
Ý tứ chỉ trích lại vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Trần Diên trong nháy mắt trầm xuống.
“Tôi sợ cậu lại muốn bỏ chạy.”
“Dù cho ta có chạy, thì đó cũng là chuyện của ta.
Ta biết lão già trọng dụng anh.
Nhưng dù thế nào, ta vẫn là chủ tử.
Lần sau nói chuyện, dọn dẹp cái thái độ đó trước.”
Tuyết Úc trơ mắt nhìn sắc mặt Trần Diên thay đổi.
Còn ngại chưa đủ, cậu đổ thêm ít lửa vào.
“Nghe hiểu không?”
Thái độ cao cao tại thượng của tiếu thiếu gia làm không khí trong xe chết lặng.
Tài xế ngồi ghế trước cứng người sợ hãi, bất an nhìn vào gương chiếu hậu.
Hắn thấy Trần Diên căng chặt gương mặt, các bó cơ dưới lớp quần áo đang gồng lên.
Biểu tình đen như đít nồi thế này…!có lẽ tiếp theo gã sẽ ném tiểu thiếu gia ra cửa.
Tuyết Úc chẳng hề sợ hãi đối mắt với ánh nhìn rét buốt.
Suy cho cùng, thái độ vô lễ của Trần Diên cũng đến từ sự buông thả của nguyên chủ, làm cho anh ta không hiểu rõ thân phận chính mình.
Nếu vậy, để cậu dạy anh ta.
Trái tim của tài xế nhảy đến cổ họng.
Khi anh ta đang lén lút lôi điện thoại ra định kêu trợ giúp thì nghe được âm thanh trầm thấp của người đàn ông.
“…Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tay đang mở điện thoại của tài xế khựng lại.
Biểu tình anh ta trở nên vi diệu vô cùng.
Trong kính chiếu hậu, Trần Diên cụp mi rũ mắt.
Như lời hắn nói, Trần diên thật sự thay đổi thái độ của mình.
Hắn chậm rãi hỏi lại.
“Vậy, thiếu gia ngài đã muốn trở về chưa?”
“Không về.”
Tuyết Úc bất động thanh sắc gửi tin nhắn huỷ chuyến taxi.
Sau đó, cậu quay sang nói với Trần Diên một địa chỉ.
“Đưa ta về đây.”
Trần Diên vô lễ, nên cậu càng muốn trừng trị anh ta.
Đương nhiên là phải tranh thủ bắt anh ta làm cuốc grab miễn phí rồi.
Trần Diên trầm mặc vài giây.
Trong ánh mắt hờ hững của Tuyết Úc, hắn nghiêng đầu ra hiệu cho tài xế.
Tài xế ngay lập lức khởi động xe, hướng địa chỉ Tuyết Úc vừa nói mà lăn bánh.
Trời sẩm tối, trên đường vắng vẻ, thật nhanh, xe đã đậu bên dưới chung cư.
Khi Tuyết Úc vừa ra khỏi cửa xe, một suy nghĩ chợt nhảy đến.
Nguyên chủ hiện tại đã trở thành người nghèo.
Tiền mặt còn thừa không còn nhiều.
Nếu để Tạ Thanh Vân biết được, tiểu tình nhân của cậu chắc sẽ chắp cánh bay đi mất.
Nghĩ nghĩ, Tuyết Úc nâng đôi mắt lóng lánh nước về phía Trần Diên.
Đúng lúc Trần Diên cũng đang nhìn cậu, hai người liền đối mắt nhau.
Hai cánh tay gã thủ hạ hơi cứng lại, hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
“Làm sao vậy?”
Tuyết Úc mấp máy môi.
Lại phải đóng vai thiếu gia ngang ngược hống hách, thế nhưng trong lòng cậu lại có chút chột dạ, vậy nên thanh âm không được tự nhiên mà nhỏ lại.
“Anh…!anh vừa mới nắm ta rất đau.
Nếu không muốn ta cáo trạng với lão gia tử thì…!thì mau đưa tiền đây.”
Trần Diên: “…”
Cái cớ quá ư vụng về.
Căn bản thì hoàn toàn chẳng uy hiếp được hắn.
Thâm chí nếu hắn muốn, Trần Diên có thể báo cáo lại với lão gia tử rằng Tuyết Úc vừa không hối cải mà còn uy hiếp người.
Với tính cách của Bùi Dĩ Hoàn, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ ăn trái đắng.
Trần Diên quét mắt nhìn eo Tuyết Úc.
Nhớ đến đôi môi ửng đỏ vừa mới nói hai chữ “rất đau” kia, ánh mắt hắn lấp loé.
Ma xui quỷ khiến, hắn móc thẻ ngân hàng không thiết lập mật mã của mình đưa cho cậu.
Đổi lại là một lời khen của tiểu thiếu gia.
“Thật nghe lời.”
Tuyết Úc cầm thẻ ngân hàng và rời đi, để lại sự tĩnh mịch bao trùm trong xe.
Trần Diên dõi mắt nhìn theo bóng dáng tiểu thiếu gia.
Bàn tay như thể vẫn cảm nhận được cái eo nhỏ mềm mại.
Quẩn quanh trong xe là mùi hương ngọt ngào vẩn vương.
Hắn trầm mặc suy nghĩ.
Tiểu thiếu gia, trước kia cũng như vậy sao?
Lúc trước, bởi vì sợ hắn, mỗi khi ngồi chung xe cậu ta đều ngậm chặt miệng, gương mặt nhỏ trắng bệch sợ hãi.
Hôm nay, không biết vì sao cậu ta liền thay đổi tính tình.
Gương mặt vốn xinh đẹp khi treo lên biểu tình ngạo mạn đạm bạc, đưa ra yêu cầu kia.
Rõ ràng đang xem hắn như nô bộc hèn hạ, thế nhưng hắn lại…!không cảm thấy chán ghét chút nào.
*
Trần Diên dừng xe ở cổng tiểu khu.
Thế nên Tuyết Úc phải vùi cằm vào khăn choàng và đi bộ vào.
Vừa đến cửa cậu liền th ở dốc.
Cả người bị đông lạnh, phần da thịt lộ ra ngoài lạnh toát.
Đầu ngón tay ửng hồng.
Thay giày ở huyền quan, khi quay đầu nhìn vào phòng khách, cậu mới phát hiện có người đang ngồi trên sofa.
Tóc cắt ngắn, một gương mặt điển trai đào hoa.
Chân dài vai rộng, hình thể so với Trần Diên dường như còn cao hơn một chút.
Cơ bắp bên dưới quần áo căng chặt, tựa hồ ẩn chứa lực lượng c ường bạo đáng sợ.
Chàng trai vừa thấy cậu liền tặc lưỡi.
Như thể đang lẩn tránh ôn dịch, hắn ta nhanh chóng về phòng đóng sầm cửa.
Tuyết Úc” “…”
Nguyên chủ đúng là, người gặp người ghét ha.
Đây chính là bạn cùng phòng còn lại đã dọn vào từ sớm, vai chính công, Phó Dương.
Phó Dương, người vừa trở về sau thời gian tại ngũ trong quân đội, đã nhanh chóng tiếp nhận công ty họ Phó và trở thành con hắc mã trong thương trường.
Quyết đoán, tàn nhẫn, khó lường, hắn vươn đến tầm cao mà hiếm người trẻ nào có được ở tầm tuổi đó.
Thế nhưng, không biết đã có chuyện gì xảy ra, trong cốt truyện hệ thống cung cấp cũng bị thiếu hụt.
Chỉ trong một đêm, Phó Dương mai danh ẩn tích, hoàn toàn biến mất trên thương trường.
Tài sản dưới tên bị niêm phong, hắn lặng lẽ thuê căn chung cư này cư ngụ.
Trong mắt Phó Dương, kiểu người nhát làm thích hưởng thụ như Bùi Tuyết Úc chính là loại đáng ghét nhất.
Ngày cậu ta chuyển đến, vì không ngủ quen loại giường nệm giá rẻ, liền tự bỏ ra một số tiền chẳng còn nhiều nhặn gì của mình mà thay một chiếc giường lớn mềm mại hơn.
Còn buồn cười hơn là cậu ta coi như đương nhiên mà sai bảo Phó Dương dọn dẹp tới lui.
Từ ngày đó, thái độ chán ghét của Phó Dương đối với nguyên chủ, người mù cũng có thể nhìn thấy.
Ngày thường, nếu nguyên chủ ở phòng khách, Phó Dương sẽ ở rịt trong phòng chẳng ra cửa.
Ăn cơm cũng chẳng bao giờ ăn chung.
Hắn cũng rời giường sớm, tận lực triệt tiêu mọi khả năng chạm mặt giữa hai người.
Nhưng nguyên chủ một chút cũng không thèm để ý.
Tuyết Úc cũng chẳng để trong lòng.
Cậu chậm rãi thay dép mang trong nhà đi vào bếp uống nước.
Có tiếng máy móc tích tích, hệ thống xuất hiện thông báo: [Ký chủ ký chủ, đêm nay trước 12 giờ phải hoàn thành một đoạn cốt truyện!]
Trước mặt cậu hiện lên một tấm bảng.
[Cốt truyện số 1: Trước mặt công chính đánh chửi thụ chính.
Khiến cho công chính đau lòng, xúc tiến cảm tình công thụ.]
Tuyết Úc héo úa, rầu rĩ lên tiếng:” Mấy giờ rồi?”
Hệ thống: [9 giờ.]
“Còn sớm mà, với lại giờ thụ chính cũng chưa về.
Tui ăn cơm trước nha.”
Hai ngày trước vì phản đối nhiệm vụ, cậu còn nháo tuyệt thực với hệ thống.
Giờ vừa mới đi suối nước nóng cùng Tạ Thanh Vân về, cái bụng nhỏ đã đói meo…
Phiền quá phiền quá.
Cậu không muốn làm nhiệm vụ tí nào.
*
Phó Dương tiến vào bếp liền nhìn thấy gương mặt Tuyết Úc đang thất thần.
Hắn lạnh lùng đi ngang lấy ly nước của mình.
Đang muốn rời phòng bếp, Tuyết Úc cuối cùng cũng như sựt tỉnh nhìn hắn.
Mày khẽ nâng, Phó Dương nhìn sang Tuyết Úc theo bản năng.
Mắt hắn lướt qua hai chân trần của cậu.
Lúc sáng khi ra cửa, Tuyết Úc mặc quần dài.
Nhưng lúc về bị dính tuyết khiến ống quần ướt đẫm, cậu liền ném vào phòng tắm, chỉ mặt quần đùi dài đến đầu gối.
Quần đùi rộng thùng thình, bên dưới là hai đùi trắng nõn thon dài như thể tạc nên từ tuyết đầu mùa.
Rõ ràng là chân nam nhân nhưng lại trắng nõn mịn màng.
Nếu chỉ nhìn chân, hẳn người ta sẽ nhầm đây thành chân nữ nhân, còn là loại nữ nhân cần được đàn ông yêu thương chiều chuộng.
Phó Dương bực bội dời mắt.
Hắn muốn tự vả chính mình tại sao lại có suy nghĩ như vậy.
Tuyết Úc lúc này nâng mắt nhìn hắn, hỏi.
“Anh muốn lấy nước hả?”
Phó Dương sửng sốt, tiếc chữ như vàng mà đáp.
“Không.”
Bộ nói hai chữ thì chết hả? Tuyết Úc nghĩ.
Bụng đói, lá gan lớn, cậu trừng mắt nhìn Phó Dương một cái.
Cái trừng mắt này lại vừa vặn bị Phó Dương bắt được.
Chân mày hắn nhăn lại.
Diện mạo hắn vốn thiên về cuồng dã.
Hơn nữa thể hình tay dài chân dài, cơ bắp lực lưỡng, lúc này lại đang nhíu mi thật sâu trông lại càng dữ dằn.
Tuyết Úc trong lòng lúng túng.
Công chính lớn lên nhìn có hơi kh ủng bố không?
Cậu li3m môi, thành thật chuyển mắt.
Hô hấp vô thức thả nhẹ.
Cậu như mèo nhỏ cảnh giác chậm rãi bước qua Phó Dương về phòng.
Đằng sau câu, ánh mắt Phó Dương vẫn dõi theo.
Khi cậu đi ngang qua người, biểu tình hắn có chút kỳ quái.
Tuyết Úc đương nhiên chẳng thể thấy được biểu tình hắn ta.
Khi cậu về lại phòng khách, cửa cũng lách cách mở ra, Tạ Thanh Vân vừa trở lại.
Biểu tình anh lạnh lẽo.
Môi trắng bệch, trên vai cũng phủ đầy tuyết.
“Anh về rồi à?”
Nam nhân nâng mắt nhìn về hướng sofa, đối mắt với tiểu thiếu gia.
Gương mặt nhỏ chẳng có biểu tình gì, ngữ khí cũng thắng tắp chẳng phập phồng.
Thế nhưng câu cậu vừa hỏi lại khiến cảnh tượng lúc này như thể bạn gái nhỏ đang hỏi bạn trai mình.
Tạ Thanh Vân nhấp môi, trầm giọng.
“Ừ.”
Tuyết Úc tiếp tục chuyên nghiệp đọc lời thoại của tiểu thiếu gia ác độc.
“Lần sau còn dám quên lời tôi nói, cửa nhà này anh cũng không cần bước vào nữa.
Ngủ ngoài đường hay hầm xe thì tuỳ anh.
Cút càng xa càng tốt, hiểu chưa?”
Kiêu căng ngang ngược, một chút đạo lý cũng chẳng có.
Môi mỏng mím chặt, Tạ Thanh Vân nhìn cậu.
Mắt đen cuồn cuộn cảm xúc nhìn chằm chằm Tuyết Úc.
Đối với biểu tình như ăn thịt kẻ thù của anh, Tuyết Úc nhìn mãi cũng quen.
Cậu bình tĩnh hỏi tiếp.
“Nghe hiểu không?”
Tạ Thanh Vân hơi nhíu mày” “….Hiểu.”
“Còn dám không?”
“Không dám.”
Tuyết Úc bị thái độ thành khẩn lấy lòng của anh dỗ ngọt.
Cậu ngưng làm khó dễ mà nhấp một ngụm nước ấm, tiến về ngăn tủ gần đó.
Trong tủ vốn dự trữ đồ ăn nhanh mà nguyên chủ để dành, Tuyết Úc muốn tìm mì gói.
Cậu chẳng yêu cầu cao gì đối với đồ ăn, no là được.
Đối với cậu, mì gói hay bò bít tết xa hoa đều như nhau.
Trong lòng bị mì sợi quấn chặt, cậu chẳng hề phát giác ánh mắt dõi theo mình của Tạ Thanh Vân hơi ngẩn ra khi cậu hướng đến tủ chén.
Phó Dương đang dựa tường ngậm thuốc lá cũng nhìn cậu suy tư.
Tuyết Úc dựa người vào bàn, nhón chân duỗi tay tìm mì trong tầng tủ cao.
Khi cả người vươn lên, áo thun thấp thoáng cái eo nhỏ và hai lõm eo đáng yêu.
Ánh mắt hai nam nhân vô thức dõi theo cậu.
Lần mò tìm kiếm thật vất vả, khi cậu nắm được gói mì liền kêu lên một tiếng.
Tạ Thanh Vân phản xạ có điều kiện nhăn mi.
Lại sao nữa?
Chỉ thấy Tuyết Úc sắc mặt trắng bệch lùi bước lảo đảo.
Tạ Thanh Vân nheo mắt, hai ba bước tiến đến đỡ lấy Tuyết Úc đang loạng chạng.
Nếu có thể, anh tuyệt đối chẳng muốn tiếp xúc với kẻ này.
Nhưng nếu cậu ta té ngã, mấy ngày kế tiếp chắc chắn anh sẽ phải trải qua cảnh gà bay chó sủa chẳng thể yên ổn.
Vậy nên sau vài giây cân nhắc, anh chịu đựng chán ghét ôm lấy cậu.
Tuyết Úc nhỏ người, eo thon chỉ cần một cánh tay là giữ được.
Trong lúc vội vàng, tay Tạ Thanh Vân chạm đến da thịt mềm mại dưới lớp quần áo.
Cả người căng thẳng, anh cứng người đứng đó.
Cánh tay chẳng dám cử động.
Cúi mắt nhìn xuống, anh thấy Tuyết Úc đang uất ức nhìn tay mình.
Tạ Thanh Vân cũng theo đó mà chuyển mắt nhìn lên tay cậu.
Trên bàn tay mềm mại có một vết cắt nhỏ, hai giọt máu tươi rướm trên đầu ngón tay.
…Chỉ có như vậy thôi mà cậu ta trông như sắp chết vậy?
Thanh niên cường tráng thầm nghĩ, quả là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Một chút đau đớn cũng chẳng chịu nổi.
Cơn đau đến nhanh đi nhanh.
Tuyết Úc cuối cùng cũng nhận ra tư thế ám muội của hai người.
Tạ Thanh Vân vốn là sinh viên ngành thể thao, cơ bắp vững chắc hữu lực.
Tuyết Úc bị hắn ôm trong ngực, một thân da thịt mềm như tơ chưa từng chịu qua cực khổ.
Sau lưng bị thanh niên cường tráng cộm đến đau, cậu nhăn mi tức giận muốn đẩy anh ra.
Hai tay chạm lên ngực anh, sức lực tựa như kiến con.
Chẳng những không đẩy được Tạ Thanh Vân, mà còn đổi lấy ánh mắt kỳ lạ.
Tuyết Úc bị nhìn đến xấu hổ, lạnh lùng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tạ Thanh Vân thấp giọng: “Ở trên có dao nhọn, chắc là bị quẹt phải, để tôi băng lại cho cậu…!Còn có, lần sau muốn ăn cái gì, cứ nói với tôi là được.”
Tạ Thanh Vân không hiểu, tiểu thiếu gia bình thường luôn thích sai bảo người khác.
Hôm nay lại tự mình vào bếp? Hay là, gần đây cậu ta lại nghĩ ra trò mới để hành hạ anh? Là cố ý bị thương để kiếm chuyện mắng mỏ?
Tuyết Úc không biết Tạ Thanh Vân đang não bổ cái gì.
Nhân cơ hội, cậu đánh lên ngực Tạ Thanh Vân kháng nghị.
“Không muốn cùng anh nói chuyện đó, rồi sao? Ai cho anh ôm? Một thân đầy mồ hôi, nhanh buông tay ra!”
Cái đánh mềm như bông, đối với Tạ Thanh Vân chính là không đau không ngứa.
Đúng lúc này, hệ thống nhảy ra: [Chúc mừng ký chú đã hoàn thánh cốt truyện số 1.]
Dừng một chút, hệ thống vi diệu bổ sung: [Thụ chính chán ghét +10 điểm, công chính chán ghét -5 điểm.]
Tuyết Úc: “?”
Khoan khoan, có cái gì đó sai sai.
Sao lại giảm năm?
Tuyết Úc ngốc lăng, vẫn còn trong tư thế bị ôm xoay đầu nhìn công chính vẫn đang đứng trong phòng khách.
Phó Dương hoàn toàn vứt xó kịch bản, thay vì nhìn thụ chính, gương mặt tràn đầy tính xâm lược nhìn cậu chằm chằm.
Nương theo ánh mắt hắn, Tuyết Úc cúi đầu nhìn xuống.
Góc áo vô tình nâng lên để lộ vòng eo bị cánh tay nam nhân thon chắc giữ chặt.
Tuyết Úc: “…”
Hình như vai chính công…!có chút tật xấu??.