Trần Mưu không hiểu tại sao lại bị Trần Trí Tường cho nghỉ đông.
Lúc cậu đến công ty, Trần Trí Tường gọi cậu vào văn phòng, sau đó nói với cậu:
“Ngày mai cậu đừng đi làm nữa.”
Trần Mưu sửng sốt nói:
“Tôi bị đuổi việc?”
Trần Trí Tường nói:
“Cậu được cho nghỉ phép mà thôi.”
Trần Mưu càng thêm không hiểu, bây giờ mới là tháng 3, Tết âm lịch cũng mới qua được một tháng, cậu hoàn toàn không rõ vì sao Trần Trí Tường cho cậu nghỉ phép.
Trần Trí Tường nói:
“Cha không ổn rồi, cậu về nhà ở cạnh ông đi.”
Mọi lời mà Trần Mưu muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cậu muốn hỏi Trần Trí Tường có phải đang lừa cậu giống lần trước không, nhưng cậu nhìn Trần Trí Tường cũng đã biết đáp án.
Trần Trí Tường nói:
“Trần Mưu, tôi vẫn luôn ghét cậu.”
Trần Mưu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói:
“Ừm, tôi cũng không thích anh.”
Trần Trí Tường trầm mặc nhìn Trần Mưu hồi lâu, mới nói:
“Đi đi.”
Trần Mưu xoay người rời đi, cậu sống ở nhà họ Trần mười mấy năm, nhưng dù cho Trần Trí Tường hay cha Trần thì cảm tình vẫn không thể sâu đậm nổi, có lẽ ngoại trừ Trần Miên Miên, cậu không có gì để quyến luyến ở nhà họ Trần.
Cha Trần từ khi đón Trần Mưu về nhà vẫn luôn đối xử với Trần Mưu rất tốt, nhưng loại tốt bụng này lại mang theo hàm ý xin lỗi, mặc dù tính cách của Trần Mưu vô tư, nhưng cậu vẫn có cảm giác mình không hợp với nhà họ Trần.
Nếu cha Trần đã sắp không trụ nổi, về nhà ở cạnh ông cũng không có gì đáng trách.
Trần Mưu dọn đồ đạc xong liền lái xe về phía nhà họ Trần, cậu đã rất lâu không về căn nhà này, nhưng đường đi vẫn nhớ rõ ràng.
Sau khi đến nơi, quản gia giúp Trần Mưu mở cửa, sau đó dẫn cậu đến lầu hai. Cậu còn chưa vào đã nghe tiếng khóc đè nén của Trần Miên Miên. Trần Mưu đẩy cửa ra, thấy cha Trần đang hôn mê và Trần Miên Miên với đôi mắt sưng đỏ.
Trần Mưu hỏi:
“Tình hình sao rồi?”
Trần Miên Miên không nói gì, chỉ nhào vào trong ngực Trần Mưu, khóc càng thêm bi thương.
Trần Mưu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chờ cô thuận khí mới nói:
“Có sao không?”
Trần Miên Miên lắc đầu, ý bảo Trần Mưu ra ngoài nói chuyện.
Trên hành lang, Trần Miên Miên nói với Trần Mưu:
“Bác sĩ nói là đã sắp không trụ nổi… chỉ có thể chờ…. Chờ.”
Trần Mưu im lặng một lát mới nói:
“Sao lại nhanh đến thế?”
Cậu còn nhớ rõ lần trước gặp cha Trần, ông vẫn còn khỏe mạnh.
Trần Miên Miên nói:
“Không biết, đột nhiên ba đổ bệnh, chờ cấp cứu đến thì….”
Trần Mưu sờ đầu Trần Miên Miên, cậu nói:
“Không sao, có anh ở đây.”
Trần Miên Miên nhịn không được nữa lại khóc lên.
Về tình về lý mà nói, Trần Trí Tường thân là anh trai lớn hẳn là cũng nên canh giữ bên cạnh ông lão, nhưng anh ta lại gọi Trần Mưu về, bản thân thì tiếp tục làm việc ở công ty, Trần Mưu đoán cũng đoán được là xảy ra chuyện gì, cậu nói:
“Trần Trí Tường và ông già, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trần Miên Miên nức nở nói:
“Anh ấy cãi nhau với ba một trận, em cũng không biết bọn họ cãi nhau vì cái gì, dù sao thì sau đó anh ấy rất ít khi về nhà.”
Trần Mưu mím môi.
Trần Miên Miên tiếp tục nói:
“Vì sao gia đình chúng ta lại thành thế nào hả anh? Em nhớ mẹ, em nhớ mẹ của em….”
Trần Mưu chưa từng gặp qua mẹ của Trần Miên Miên, lúc cậu vừa được đón về thì người phụ nữ đó đã bị bệnh qua đời rồi.
Trần Mưu an ủi Trần Miên Miên trong chốc lát, thấy nước mắt của cô nhóc đã ngưng thì cùng Trần Miên Miên vào phòng.
Sắc mặt của cha Trần rất kém, ống dẫn nước tiểu đã vẩn đục, Trần Mưu mặc dù không phải là bác sĩ cũng biết thời gian của ông chỉ sợ không còn nhiều nữa.
Biểu cảm của Trần Miên Miên dại ra, cô nhóc ngồi trong chốc lát lại bắt đầu khóc nức nở.
Trần Mưu biết bản thân không khuyên được, mấy lời khuyên bảo trong đầu chỉ sợ bây giờ không thể dùng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Cậu đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa.
Điện thoại được bắt, câu đầu tiên mà Trần Mưu nói chính là:
“Ông già sắp không xong rồi.”
Nguyên Phi Hòa tạm dừng hai giây, mới nói:
“Cần anh qua đó sao?”
Trần Mưu cười khổ một tiếng:
“Thôi bỏ đi….”
Nguyên Phi Hòa nói:
“Mưu Mưu, em đừng đau lòng quá.”
Lời nói lúc này chỉ là vô dụng, chuyện hắn có thể làm cũng không nhiều lắm.
Trong lòng Trần Mưu có chút buồn bực, cậu đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút:
“Nguyên Phi Hòa, anh nói xem, có phải em là thằng bất hiếu không, em không đau khổ, chỉ có cảm giác….”
Nguyên Phi Hòa nói:
“Không thật, phải không?”
Trần Mưu ừ một tiếng, một người bệnh nặng đang nằm trước mắt nhưng cậu lại có cảm giác như một giấc mơ, ngỡ như giây tiếp theo cha Trần sẽ ngồi dậy từ trên giường, gọi tên cậu, bảo cậu đừng ở bên Nguyên Phi Hòa nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
“Mưu Mưu, không sao cả, có anh ở đây rồi.”
Lời nói y như lúc Trần Mưu nói với Trần Miên Miên, Nguyên Phi Hòa cũng nói ra bốn chữ “có anh ở đây”, có bờ vai rắn chắc để em dựa vào.
Trần Mưu nói cho Nguyên Phi Hòa biết mình có thể sẽ không về, Nguyên Phi Hòa nói không sao cả, hắn chờ cậu.
Trần Mưu lúc này mới dập máy, lại đi vào phòng.
Không khí giữa hai người Trần Miên Miên và Trần Mưu rất trầm trọng, Trần Miên Miên khóc lóc, đột nhiên hít hít mũi, sau đó nói:
“Anh ơi, hình như em chảy máu mũi rồi….”
Trần Mưu nhìn thoáng qua, lúc này mới vội vàng đưa tờ giấy cho cô nhóc:
“Sao lại thế này, có phải em lại ăn cay nữa không?”
Trần Miên Miên hàm hồ nói:
“Không ạ, gần đây em hay chảy máu mũi lắm.”
Trần Mưu nhìn lướt qua cánh tay của Trần Miên Miên, đột nhiên phát hiện trên đó có rất nhiều vết bầm tím, cậu nói:
“Trên tay em sao lại có nhiều vết bầm thế? Ai đánh em?”
Trần Miên Miên nói:
“Không có mà, em không đau.”
Trần Mưu nháy mắt nhíu mày, cậu nói:
“Có thời gian rảnh anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Trần Miên Miên uể oải dạ một tiếng, hiển nhiên không để chuyện này trong lòng. Trong khoảng thời gian này, tình trạng của cha Trần vẫn luôn không ổn, bây giờ đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu, trên dưới nhà họ Trần trở tay không kịp.
Buổi tối, Trần Mưu và Trần Miên Miên thay phiên nhau ăn cơm.
Trần Mưu mới vừa ngồi xuống bàn, ăn một ngụm cơm thì nghe được tiếng khóc thê lương của Trần Miên Miên, bác sĩ đang đợi trong nhà nối đuôi nhau vào phòng ngủ.
Trần Mưu quăng bát cơm, chạy lên tầng ba, cậu thấy Trần Miên Miên đang tuyệt vọng ngồi khóc bên ngoài phòng ngủ, đầu dựa vào tường khóc rống lên, máu mũi chảy xuống khuôn mặt cô nhóc, cả người chật vật cực kì.
Trần Mưu vội vàng nâng Trần Miên Miên dậy, đặt cô ngồi trên ghế sau đó mới vào phòng ngủ xem tình hình.
Bác sĩ thấy Trần Mưu vào, lắc đầu – Cha Trần vẫn không thể chịu được qua hôm nay.
Trần Mưu nắm chặt tay, cậu nhấp môi nhìn ông lão trên giường, chỉ cảm thấy chung quanh là một tầng băng gạc cực dày.
Mấy ngày kế tiếp là nghi thức hạ táng.
Trần Trí Tường xuất hiện, cả người anh ta vô cùng tiều tụy, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Mưu cũng hờ hững.
Trần Miên Miên không chịu nói chuyện với Trần Trí Tường, trong mắt cô, Trần Trí Tường không chịu đến gặp cha lần cuối cùng là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, hoàn toàn không xứng làm anh hai của cô.
Cùng ngày hạ táng, Trần Miên Miên khóc và nôn rất nhiều lần, cô nghẹn ngào, khóc nức nở, như thể muốn làm khô hết nước trong người mình.
Trần Mưu vẫn luôn im lặng, thẳng đến khi xử lý xong xuôi, cậu mới mệt mỏi trở về nhà, thấy Nguyên Phi Hòa đang mỉm cười ngồi trong phòng khách nhìn cậu.
Nỗi lòng của Trần Mưu lúc này mới rơi xuống, cậu nói:
“Phi Hòa, em nhớ anh.”
Nguyên Phi Hòa nheo lại đôi mắt cười của mình:
“Anh cũng nhớ em.”
Sau khi cha Trần hạ táng, Trần Mưu về nhà rửa mặt chải đầu xong liền chuẩn bị đi đến nhà họ Trần một chuyến. Triệu chứng bệnh trên người của Trần Miên Miên làm cậu có chút bất an, cho nên cậu một phút cũng không muốn đợi.
Nguyên Phi Hòa thấy cậu muốn ra ngoài, hỏi cậu đi đâu.
Trần Mưu nói muốn đưa Trần Miên Miên đến bệnh viên một chuyến, Nguyên Phi Hòa nghe vậy khẽ thở dài, sau đó nói:
“Mưu Mưu, em đừng lo, hết thảy sẽ tốt lên thôi.”
Trần Mưu gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trần Miên Miên bị Trần Mưu kéo đến bệnh viện, cô xin nghỉ hơn một tuần lễ, cả ngày đều ngoài ở trong nhà, uể oải không chút tinh thần.
Trần Mưu bảo cô ra ngoài nhiều một chút, cô cũng không vui nổi, so với cô nhóc hay luyên thuyên, tinh nghịch hồi trước như hai thái cực.
Ba ngày sau, Trần Mưu nhận được xét nghiệm của Trần Miên Miên, cậu nhìn tờ đơn xét nghiệm mà bác sĩ đưa cho cậu, bác sĩ hỏi một câu, đây là ai?
Trần Mưu trả lời:
“Là em gái tôi.”
Sau đó, bác sĩ nói với Trần Mưu:
“Bệnh bạch cầu cấp tính, nhanh đưa vào viện để trị liệu đi.”
Đầu của Trần Mưu ong lên một tiếng liền nổ tung, cậu nói:
“Ông nói cái gì?”
Bác sĩ thấy Trần Mưu như thế có chút sợ hãi, liền nói:
“Đừng kích động, bệnh này bây giờ vẫn có khả năng chữa khỏi.”
Trần Mưu nói:
“Không phải bệnh bạch cầu cấp tính chỉ xuất hiện ở trẻ con thôi sao? Vì sao Trần Miên Miên bị bệnh này?”
Bác sĩ nói:
“Nguyên nhân phát bệnh trước mặt còn đang được nghiên cứu…”
Câu tiếp theo của bác sĩ, Trần Mưu đã nghe không rõ ràng lắm, đầu của cậu hiện giờ chỉ còn năm chữ “bệnh bạch cầu cấp tính”, cậu nhớ lại bộ dạng chật vật ngồi trên đất khóc của Trần Miên Miên, những vết máu tươi đó dính lên gò má của cô, làm trên mặt Trần Mưu không còn nhìn thấy nụ cười nào.
Siết chặt tờ đơn xét nghiệm trong tay, Trần Mưu trở về nhà.
Nguyên Phi Hòa hôm nay đột nhiên không đi làm, thấy Trần Mưu mất hồn mất vía trở về liền hỏi:
“Làm sao thế?”
Trần Mưu run rẩy đưa tờ xét nghiệm trong tay cho Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nhận lấy, nhìn hai giây, liền nói:
“Mưu Mưu, để cho Miên Miên nằm viện trước đi.”
Trần Mưu dại ra, nói:
“Em nên nói với em ấy thế nào đây?”
Nguyên Phi Hòa nói:
“Bệnh này không phải là không thể chữa khỏi, nếu bây giờ đã phát hiện vậy thì phải mau chóng trị liệu, không thể kéo dài thời gian hơn được nữa.”
Trần Mưu gật đầu, siết di động trong tay không động đậy, cậu vừa nhắm mắt đã nghĩ đến nụ cười xán lạn của Trần Miên Miên.
Nguyên Phi Hòa nói:
“Hay là để anh nói với em ấy?”
Trần Mưu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận lời đề nghị của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa lấy điện thoại, nhấn dãy số của Trần Miên Miên, nói cho cô biết là Trần Mưu lát nữa sẽ qua tìm cô có chuyện muốn nói.
Trần Miên Miên uể oải đồng ý, hiện nhiên là không hỏi lại Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nói:
“Mưu Mưu, hay là em gọi Trần Trí Tường vào bệnh viện đi, để anh ta có thể ghép tủy với Miên Miên được không.”
Trần Mưu đột nhiên gật đầu, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu nói:
“Đúng vậy! Đúng! Miên Miên, Miên Miên còn có hai người anh trai cơ mà!”