Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 4: Người chồng ba tốt



Đây là ngày đầu tiên Miêu Húc sống ở nhà Vương Dần Nhất, vì sự cố thức ăn cho mèo Vương Dần Nhất phải ở lại với đứa trẻ, thậm chí họ còn không ăn cùng nhau.

Vương Anh Chiêu sợ Miêu Húc chết khiếp, Vương Dần Nhất đương nhiên không có cách nào ngủ cùng Miêu Húc. Miêu Húc sống một mình trong phòng vẫn không có cảm giác thân thuộc, cảm giác như mình đã từ phòng chung chuyển sang phòng đơn

Anh nằm trên chiếc giường rộng rãi tự hỏi tương lai, nếu kết hôn rồi thì rất nhiều việc phải sắp xếp lại, anh nghĩ đi nghĩ lại, tưởng rằng mình sẽ vì lạ giường mà mất ngủ, kết quả không lâu sau đã ngủ thiếp đi, hương nguyệt quý ngoài cửa sổ bay phẩng phất.

Ngày hôm sau, Miêu Húc thức dậy đúng giờ quy định, suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp đến nhà ăn ăn sáng.

Kết quả là vừa bước ra khỏi phòng anh đã thấy Vương Dần Nhất đã đứng đó.

“Ăn sáng xong chúng ta đi.” Vương Dần Nhất đeo tạp dề, xắn tay áo, vén tóc sang một bên, để lộ đôi mày đẹp, cười nói với Miêu Húc.

Miêu Húc im lặng nhìn chằm chằm tạp dề kẻ ô của anh ta hồi lâu rồi hỏi: “Anh nấu ăn được không?”

Vương Dần Nhất cười nói: “Thử một lần sẽ biết.”

Vương Dần Nhất chuẩn bị bữa sáng có mì có sữa đậu nành, bên trên rưới nước sốt thịt bằm và có rau xanh nổi trong súp. Bên cạnh tô mì có một chiếc đĩa nhỏ, có một quả trứng luộc hình trái tim vàng ruộm, đang rưới nước tương đang bốc khói, mùi thơm ngào ngạt.

Miêu Húc nhìn quả trứng tình yêu, đột nhiên hỏi: “Anh làm sao thành như vậy được?”

Vương Dần Nhất không ngờ anh lại tập trung vào phương pháp nấu ăn, sửng sốt nói: “Có khuôn đúc.”

Nói xong anh ta liền hối hận, sử dụng công cụ hỗ trợ làm tổn hại đến hình ảnh một người chồng nội trợ huy hoàng của anh ta.

Miêu Húc gật đầu, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, lại ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn sao?”

Vương Dần Nhất ngồi bên cạnh cười khanh khách: “Em ăn trước đi.”

Miêu Húc cũng không khách khí, ăn sáng xong lau miệng nói một câu: “Đi đây.”

Vương Dần Nhất lại sửng sốt, ăn xong là hết rồi? Lúc này không phải nên tỏ vẻ cảm động, khen ngợi sao?

Làm anh ta thức dậy sáng tinh mơ chiên một trái tim hình trứng nữa chứ.

Miêu Húc đứng dậy khỏi bàn và bước ra ngoài.

Vương Dần Nhất đi theo anh đến tận cửa, hỏi: “Muốn tôi chở em tới đó không?”

Miêu Húc nói: “Không cần.”

Vương Dần Nhất đeo tạp dề không biết nên nói gì, dù sao cũng chỉ là hai miếng bít tết không thân, không nhận được phản hồi như mong đợi chỉ có thể vẫy tay chào Miêu Húc ở cửa.: “Đi đường cẩn thận nhé.”

Miêu Húc vẫn bình tĩnh, ra khỏi cửa được vài bước thì đột nhiên quay lại.

Vương Dần Nhất hỏi: “Em quên cái gì sao?”

Miêu Húc bình tĩnh nâng tay vỗ mặt Vương Dần Nhất, nói: “Anh thật hiền huệ.”

Nói xong, anh hoàn toàn xoay người đi rồi.

Trên mặt vẫn còn cảm giác ấm ấm, Vương Dần Nhất nhìn bóng dáng anh nhướng mày, người đã đi khuất mới nhẹ giọng cười: “Thú vị.”

Vương Dần Nhất vừa về phòng liền cởi tạp dề ném lên ghế, trong nháy mắt mất đi vẻ hồn nhiên hiền lành, uể oải tựa người vào bàn, híp mắt khoanh tay, đứng một mình một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: “Kiều Nhị Cáp, buổi chiều đến chỗ tôi nấu cơm.”

2

Khoảng cách từ nơi ở mới đến đơn vị không xa, Miêu Húc đến đơn vị sớm, mặc đồng phục cảnh sát và bắt đầu làm việc.

Trong đơn vị công tác không có nhiều người biết anh đã có gia đình, lãnh đạo cũng không phải là người công khai những chuyện như vậy khắp nơi nên ngày cưới cũng không khác gì thường lệ.

Nhưng tâm lý của Miêu Húc đã thay đổi.

Dù sao hiện tại anh đã thành gia, không còn trạng thái là một người ăn no cả nhà không đói bụng, từ nay về sau anh phải ở cùng đại Vương tiên sinh và bạn nhỏ Vương.

Vương Dần Nhất hiện tại không có công việc, tuy rằng trong nhà có vẻ có tiền, để lại cho anh ta một căn nhà lớn, nhưng cứ như vậy thì một ngày nào đó sẽ miệng ăn núi lở.

Vì vậy, cảnh sát Miêu, người giàu tinh thần trách nhiệm, đã âm thầm gánh vác nhiệm vụ quan trọng nuôi cả nhà.

Đặc biệt là khi Vương Dần Nhất Nhất mặc tạp dề và nấu bữa sáng cho anh, thật hiền huệ biết bao, vì Vương Dần Nhất chịu trách nhiệm nấu nướng nên Miêu Húc tự động đặt mình vào vị trí người phụ trách kiếm tiền

3

Huống chi trong nhà còn có một bạn nhỏ.

Đứa bé kia đã năm tuổi, nhưng nhìn như mới ba tuổi, luôn nhút nhát sợ sệt, còn nhỏ như vậy đã gặp sự cố, cũng rất đáng thương.

Miêu Húc có thể kết hôn cùng Vương Dần Nhất, cũng đã chuẩn bị tâm lý gặp con Vương gia, anh vẫn chưa phát triển quan hệ với đứa trẻ này, nhưng đứa trẻ này là một phần của gia đình, không thể không quan tâm.

Vì thế Miêu Húc hạ quyết tâm nỗ lực kiếm tiền, nhiệt tình với công việc càng tăng vọt lên, anh thu thập tài liệu xong liền kêu Bạch Dụ cùng ra ngoài công tác.

Gần đây ở Thành Nam xảy ra vấn đề an ninh công cộng, trung tâm 110 đã gọi cảnh sát năm lần, mỗi lần đều nói có người đánh nhau ở nơi công cộng, nhưng mỗi lần cảnh sát gọi đến đều không bắt được ai.

Mọi cuộc đánh nhau đều có sự chứng kiến ​​của những quần chúng gần đó, dù cảnh sát ở đồn có hành động nhanh đến đâu thì những cuộc đánh nhau đó vẫn có thể giải tán trước khi cảnh sát đến. Gọi giám sát cũng không thu được gì, những người đó rõ ràng có chút kinh nghiệm biết tránh né giám sát, bọn họ biến mất rất nhanh, những người lân cận khác cũng không thể theo dõi dấu vết tiếp theo của bọn họ.

Vì những người này đều có kinh nghiệm phản trinh sát nên đồn cảnh sát lo ngại vụ việc này có thể liên quan đến băng nhóm nên đã báo cáo Đội Công an, họ đã sắp xếp cho Miêu Húc và Bạch Dụ đi về phía nam thành phố để giải quyết.

Làm việc với lão Bạch cũng bình thường, nhưng anh ta nói hơi nhiều, Bạch Dụ dọc đường đi đều quấn lấy Miêu Húc hỏi cái này hỏi kia.

“Tiểu Miêu, cậu ở nhà mới thế nào rồi?” Anh ta thậm chí khoa trương làm hình trái tim, giả bộ tan nát cõi lòng nói, “Ngày hôm qua tôi lăn qua lộn lại không thể ngủ, không có cậu thật sự cô chẩm nan miên.”

Miêu Húc nhìn anh ta không hé răng.

Bạch Dụ cười hì hì nói: “Thôi, bây giờ cậu là người đã có gia đình, không thể nói đùa kiểu này được. Nói thật, dọn ra đã quen chưa?”

Miêu Húc trả lời: “Còn được, nhà rất lớn.”

Bạch Dụ chớp mắt, cười không có ý tốt: “Đêm qua cậu hẳn là rất bận, chắc cũng không có thời gian chú ý mấy thứ khác đâu nhỉ.”

Người như Bạch Dụ rõ ràng đã hơn ba mươi mà cứ như chưa lớn, thảo nào vẫn còn mãi độc thân.

Miêu Húc cũng không dám nói đêm qua anh với Vương Dần Nhất căn bản không ở chung phòng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Chuyện thành nam lần này anh thấy thế nào?”

Chuyện chính sự Bạch Dụ vẫn đáng tin cậy, nói: “Việc tụ tập ở cùng một chỗ lâu dài nhất định phải có mục đích và lý do, rất có thể trong nhóm xảy ra bất hòa, gây rắc rối trong thành phố.”

Miêu Húc gật đầu, nói: “Hơn nữa thời gian dài như vậy không đổi chỗ nháo chứng tỏ nguyên nhân là ở phụ cận đó, chúng ta qua bên kia thăm một chút.”

Hai cảnh sát công an đã đến phía nam thành phố và tìm ra địa điểm xảy ra vụ tai nạn dựa trên thông tin trong tài liệu.

Có lẽ vì gần đó luôn có những trận đánh nhau, đường phố vắng tanh, những cửa hàng bên cạnh trông hơi ảm đạm vì không có khách hàng.

Bạch Dụ chỉ vào một trong các cửa hàng nói: “Chính là nơi này, nghe nói ở cửa ra vào có đánh nhau, cửa hàng này cũng xui xẻo, chúng ta vào hỏi xem.”

Miêu Húc nhìn chằm chằm vào biển hiệu cửa hàng mà không cử động.

Bạch Dụ kỳ quái hỏi: “Sao vậy?” Anh ta cũng ngẩng đầu nhìn cửa hàng, không hiểu Miêu Húc tại sao lại ngơ ngác như vậy, “Cậu sợ mèo sao? Không phải vẫn luôn cho mèo ăn à?”

Quán này…thực chất là một quán cà phê mèo.

Cửa quán cà phê mèo được trang trí rất dễ thương, trên cửa có những bàn chân mèo con màu hồng, từng con một bò khắp trên kính, từ khe hở trên kính có thể thấy bên trong được trang trí rất ấm áp, và thậm chí còn có Munchkin chân ngắn ngẩng đầu ngồi xổm ở cửa, nhìn qua kính nhìn hai đại lão gia ngoài cửa với đôi mắt tròn xoe ướt át.

Mèo nhỏ và Miêu Húc nhìn nhau qua cửa, lập tức cảnh giác, nhăn mũi đứng dậy, xoay người chạy vào trong bằng đôi chân ngắn ngủn, vặn vẹo quay người báo cho quản lý cửa hàng.

…Đây là thiên đường sao.

Miêu Húc thu hồi tầm mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói với Bạch Dụ: “Không sợ, vào đi thôi.”

*

Vương Dần Nhất tìm ghế dựa, ngồi ngay cửa bếp, một tay tựa vào ghế, một tay cầm sách, bắt chéo đôi chân dài, thân hình hơi nghiêng, nhìn có vẻ thanh thản dễ chịu.

Lúc này đã gần tối, ánh sáng không mấy tốt nhưng vẫn ấm áp, tạo nên một bầu không khí yên bình.

Ánh nắng chiếu vào lên bìa sách trên tay Vương Dần Nhất, phản chiếu dòng chữ lớn “Dạy nấu ăn”.

Vương Dần Nhất nhìn một hồi, đặt cuốn sách sau lưng, nói: “Thật nhàm chán.”

Trợ lý Kiều đang rửa và thái rau trong bếp nói: “Chỉ đọc sách thì không thể học nấu ăn được, anh đến thực hành đi.”

Vương Dần Nhất liếc anh ta một cái, nói: “Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh đi, cũng muộn rồi.”

Trợ lý Kiều bĩu môi nói: “Rõ ràng là không biết nấu ăn nhưng vẫn phải giả vờ, thành thật mà nói với phu nhân là được mà.”

“Cậu không hiểu.” Vương Dần Nhất lấy sách ra đọc thêm hai trang, anh thật sự không đọc được, đứng dậy khỏi ghế giám sát công việc của trợ lý nói: “Đã muộn rồi, nhanh lên.”  

Trợ lý Kiều trợn mắt trong lòng, chết sĩ diện khổ thân.

Không, rõ ràng người đau khổ vẫn là anh.

Trợ lý Kiều không nhịn được oán giận: “Lúc trước tôi phải đón Chiêu Chiêu, còn phải mua đồ ăn, lại làm bảo mẫu lại làm đầu bếp, hiệu suất đã rất cao rồi đó.”

Trợ lý Kiều theo Vương Dần Nhất rất nhiều năm, vừa lắc đuôi Vương Dần Nhất đã hiểu ý, Vương Dần Nhất hào phóng nói: “Tăng lương cho cậu.”

Thế còn được, trợ lý Kiều bưng thức ăn vào nồi, bảo ông chủ đứng xa để dầu không bắn vào người, nói: “Nói thật, sao anh không để lão Triệu tới đây?”

Lão Triệu là đầu bếp bên nhà chính, Vương Dần Nhất vì kết hôn mà dẫn con trai dọn từ nhà chính qua, theo lý thì cũng có thể đem luôn đầu bếp qua mà.

Vương Dần Nhất nói: “Lão Triệu trù nghệ quá tốt, quá giả. Cậu làm mức trung bình, vừa vặn.”

Trợ lý Kiều: “……” sao tôi lại nghe ra ý ghét bỏ vậy?

Trợ lý Kiều không đoán được ý ông chủ, nói: “Lúc trước anh nói kết hôn phải tìm người ôn nhu hiền huệ, săn sóc tỉ mỉ có thể chiếu cố Chiêu Chiêu, cảnh sát Miêu thoạt nhìn đúng là ngược lại ý anh mà, anh trái lại còn phải nấu cơm chăm sóc cậu ta.”

Đây là kiểu gì chứ, không chỉ dọn từ biệt thự cao cấp ra ở nhà cũ, ngay cả xe cũng đổi thành loại rẻ tiền, thậm chí còn học nấu cơm, còn giả làm người chồng ba tốt kết hôn với cảnh sát kia.

Vương Dần Nhất cười tủm tỉm: “Lại lắm miệng thì không chỉ không tăng lương còn bị trừ tiền.”

Kiều Nhị Cáp không dám nhiều lời.

Đại lão hổ hung dữ.

Trợ lý xào mấy món cơm nhà, khi anh đang đặt món ăn cuối cùng lên đĩa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động.

Trợ lý Kiều liếc nhìn Vương Dần Nhất, những người như họ có thính giác và thị lực tốt hơn người bình thường, Vương Dần Nhất hiển nhiên đã nghe thấy, vẻ mặt anh thay đổi nói: “Miêu Húc đã trở lại.”

Trợ lý Kiều hoảng hốt: “Chúng ta nên làm gì đây?”

Vương Dần Nhất lần lượt cởi tạp dề của Tiểu Kiều ra, đeo vào cho mình rồi nói: “Mau biến thân đi.”

Trợ lý Kiều: “???”

“Nhanh lên.”

Trợ lý Kiều biến thành một con chó, Vương Dần Nhất nhặt quần áo lên, nhanh chóng làm một chiếc túi rồi buộc sau lưng anh ta.

1

Trợ lý Kiều: “???”

“Mau đi.”

Husky trợ lý Kiều trừng mắt, hỏi ông chủ mình: “Anh muốn làm gì?”

Vương Dần Nhất bế con chó husky lớn lên, nhét thẳng ra ngoài cửa sổ bếp.

“Này này! Đợi một chút!” Husky không khỏi giãy giụa, nhưng Vương Dần Nhất Nhất mạnh đến mức lập tức thả anh ta ra ngoài cửa sổ.

Phòng bếp ở lầu một, Husky rơi xuống từ cửa sổ, giẫm phải đất bên ngoài, Vương Dần Nhất đóng sầm cửa sổ lại.

+

“Anh đang nấu cơm sao?” giọng Miêu Húc truyền đến, trợ lý Kiều sợ tới mức không dám động, trừng mắt, cõng tay nải nhỏ tránh sau tường, cắn chặt lưỡi chó không dám thở mạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.