“Mẹ! Labrad!”
“Được được, mẹ tìm cho con!”
Mẹ Dương dù chưa rõ nhưng vẫn đau lòng vỗ về cậu vừa quay qua nhìn ba Dương.
Ba Dương lập tức lấy điện thoại ra gọi đi trong mơ hồ.
Nhưng giống như muốn đối lập với họ, mặc kệ cho ông gọi bao nhiêu lần, ở bên kia chỉ có âm thanh “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” đầy tàn nhẫn vang lên.
Giống như hiểu họ đang làm gì, khi âm thanh này quanh quẩn bên tai Nạp Lan Dương không khống chế được khóc nấc lên: “Labrad ô ô!”
“Ngoan ngoan đừng khóc con ta…”
Mẹ Dương nghẹn ngào đem cậu ôm vào lòng không ngừng vỗ về, nhưng chính là Nạp Lan Dương vẫn cứ khóc.
Cậu vừa khóc vừa không ngừng gọi cái tên kia, chỉ cần nghe thôi là biết cậu thương tâm cỡ nào, giống như người kia không mất tích mà là đã chết rồi vậy.
Rốt cuộc Nạp Lan Dương đã khóc đến ngất đi, khiến một đám người loạn cả lên.
Còn cái người chọc cho cậu thương tâm như vậy lúc này lại đang trầm mình dưới đáy biển sâu.
Nói đến Labrad, sau khi hắn đem tâm huyết nhân ngư đưa cho Nạp Lan Dương thì tính mạng đã như ngọn đèn trước gió.
Tuổi thọ của mỹ nhân ngư dài lâu như vậy, không ai nghĩ sẽ có ngày nó giống như nước trên ống cống, nhanh chóng xói mòn không còn một mảnh.
Labrad dựa vào một chút sức lực cuối cùng để đến được bờ biển đã là cực hạn của hắn.
Từ trên vách núi hắn cứ thế mặc cho cơ thể rơi một cách tự do như vậy, mạnh mẽ chìm vào đáy biển.
Sóng biển nhanh chóng đem hắn cuốn lấy, mang hắn đi càng xa hơn, rời khỏi vùng đất của nhân loại, trở về với biển sâu bí ẩn nhưng hiền từ đối với con dân của họ.
Labrad không biết bản thân đã chết hay chưa, hắn chỉ biết từ thời điểm hắn dùng tâm huyết của chính mình cứu lấy sinh mệnh bé nhỏ kia hắn đã ôm tâm tư phải chết.
Cho nên hắn chưa từng nghĩ giãy giụa cầu sinh.
Em ấy sống, vậy là đủ rồi.
Giày vò em, tôi chưa từng hối hận.
Nhưng làm một người yêu, tôi chịu không nổi khi thấy em vật lộn với sinh mệnh.
Tâm huyết có phải là thánh dược trị được bách bệnh hay không hắn không biết.
Nhưng hắn biết, tâm huyết nhân ngư là thứ duy nhất có thể hóa giải lời nguyền của nhân ngư.
Nói nôn na là dùng mạng đổi mạng, còn phải cam tâm tình nguyện, nếu không nó cũng chỉ là uổng phí.
Hắn không có kịp nghĩ sau khi hắn chết Nạp Lan Dương có vì hắn mà đau khổ hay không, hắn chỉ có thể dùng tất cả mọi cách để cứu lấy cậu.
Rồi cậu sẽ quên hắn, sẽ có cuộc sống tốt hơn, không còn bị bệnh tật giày vò nữa.
Nhưng hắn lại không ngờ, khi hắn tưởng mình đã chết rồi, thân thể không có tuổi thọ chống đỡ sẽ dần dần mục rửa, trở về với biển cả mênh mông thì tại nơi sâu thẳm hắn lại nghe thấy tiếng khóc của cậu.
Hắn không biết thân thể mình hiện tại là dạng gì, làm sao nghe được, thế nhưng âm thanh kia vẫn như cắt vào lòng hắn, khiến hắn chết cũng không an ổn.
Nếu hắn còn trái tim đang sống, nó nhất định sẽ tràn ngập thương tâm.
Mỗi giây mỗi phút trầm mình trong dòng nước lạnh lẽo dưới đáy biển khơi Labrad đều nghe thấy âm thanh kia.
Dần dần hắn bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình đã chết hay chưa.
Nhưng mặc kệ là thế nào, hắn cũng không muốn buông xuôi nữa.
Hắn nghe không nổi âm thanh kia nữa.
Hắn cảm thấy mình sẽ không chết vì mất đi tâm huyết nhân ngư mà chết vì tiếng khóc đó.
Hắn còn không biết tiếng khóc của nhân loại lại có thể có ma lực như vậy, trực tiếp xuyên qua đáy biển, như sinh ra từ trong tâm khảm của hắn vậy.
Ít nhất hắn biết hắn không muốn nghe cậu khóc gọi hắn nữa.
Từ khoảng khắc đó, Labrad ý thức bắt đầu sống với một ý niệm, đó chính là nỗ lực vật lộn với sinh mệnh.
Bởi vì chỉ có còn sống, hắn mới có thể đem âm thanh kia cho chặn, bên tai mới sẽ không nghe thấy tiếng khóc đó nữa.
Cho dù hắn không biết việc hắn làm rốt cuộc có phải là mộng tưởng của hắn hay không thì hắn vẫn vô thức làm ra.
Ít nhất khi nghĩ như vậy hắn mới cảm thấy âm thanh kia ít tra tấn hơn trước.
Này là quả báo của hắn sao…!Sao hắn lại không biết con cừu nhỏ kia còn có tiềm chất khóc kinh thiên động địa như vậy chứ…!Trước đây là hắn nhìn cậu vật lộn với sinh mệnh, hiện lại đổi lại, hắn đến vì cậu nghịch thiên cải mệnh.
Labrad ơi Labrad, quả báo chỉ đến muộn chứ không phải không đến.
Đúng như Labrad cảm nhận, con cừu nhỏ Nạp Lan Dương quả thật từ khi tỉnh lại mỗi ngày đều khóc.
Cho dù sau khi triệt để chấp nhận hiện thực là mình đã sống, còn sẽ tiếp tục sống, sống khỏe mạnh chứ không phải sống lay lắt như trước đây, là vì người đàn ông kia nên mới sống, cậu ở trước mặt ba mẹ Dương không khóc thì khi đêm khuya thanh vắng cậu sẽ lặng lẽ ở trong chăn một mình khóc.
Đúng vậy, so với người khác chẳng biết tại sao sau một trận bạo bệnh cậu lại bất ngờ giống như cải tử hồi sinh sống lại, Nạp Lan Dương lại biết nguyên nhân tại sao.
Cho dù lúc đó cậu chỉ là cảm nhận thì cậu vẫn tin tưởng đó là thật.
Bởi vì chẳng ai so với cậu biết rõ điều gì có thể khiến mình trở nên như vậy.
Nhưng cậu không muốn a…
Tựa như Nạp Lan Ninh Lục không muốn lấy mạng người khác ra đổi mạng mình, Nạp Lan Dương trong lòng còn mang một tình yêu với con cá kia, cậu lại càng không muốn.
Cậu sẽ đau khổ, mặc cho trước mặt người khác cậu vẫn luôn tỏ ra mình không sao, trừ đôi mắt bình tĩnh như chết, khóe môi cũng mất đi nụ cười.
Dù biết bản thân như vậy sẽ khiến cha mẹ đau lòng, thế nhưng sinh mệnh của cậu là người khác cho, cậu làm sao cũng không thể bình tâm tiếp nhận chứ chưa nói đó còn là sinh mệnh của người cậu yêu.
Ba mẹ Dương hiểu rõ, cho nên mặc dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cặp mắt của đứa con sưng đỏ lên ông bà nhưng cũng không có nói lời nào hòng khuyên nhủ cậu.
Họ chỉ biết ở trong lòng rơi nước mặt, một bên âm thầm tìm người.
Không phải họ không muốn thử, mà là đã từng thử.
Mỗi lần họ thử, đứa con sẽ ở trước mặt họ khóc càng thêm thương tâm.
Nhìn cậu khóc lại không phát ra âm thanh, ông bà đau lòng gần chết.
Cho nên mặc dù biết cậu sẽ khóc lúc không có ai thì nếu có thể giảm thiểu chút nào hay chút đó thôi.
Dù sao con trai đã khỏe lại, khỏe một cách thần kỳ.
Chỉ cần nó sống, muốn ông bà làm sao cũng được hết.
“Vẫn không tìm thấy sao?”
Mẹ Dương xoay vòng vòng đỏ mắt hỏi ba Dương.
Ba Dương mỗi ngày nghe bà hỏi cũng không có tỏ ra phiền muộn, bởi vì ông cũng gấp: “Không biết từ lúc nào hắn đã xin nghỉ tại trường đại học rồi biến mất không chút tăm tích.
Không ai biết hắn ở đâu trừ một số điện thoại hiện tại không thể liên lạc được.”
“Không thể thông qua tần số điện thoại tìm đến nơi tọa lạc của nó sao?”
Mẹ Dương gấp nói.
Cho dù có lẽ họ chỉ tìm được nó ở một nơi không người nào đó thì họ đã chẳng có đường nào để đi nữa.
“Muốn tìm thì nó cũng phải mở nguồn lên mới được.”
Ba Dương bất lực.
“Vậy phải làm sao đây?”
Cốc cốc cốc.
Mẹ Dương vừa nói dứt lời thì tiếng gõ cửa đã vang lên dọa bà nhảy dựng.