Mục Thần Ký

Chương 47: Người thứ ba



Phía trước bọn họ có một con rồng lớn quay quanh bốn phía cung điện nguy nga, vòng một vòng lại một vòng, đầu rồng to lớn ngẩng cao trên không trung đại điện nhìn chằm chằm về phía bọn họ bên này!

Đây là một bộ xương rồng, một bộ xương rồng to lớn chỉ có khung xương không có huyết nhục, chỉ riêng hàm răng đã cao hơn Tần Mục một chút!

Dù rằng Cự Long đã chết đi không biết bao lâu, nhưng vẫn có thể thấy được chỗ uy mãnh, bất phàm của nó, nghĩ đến lúc còn sống nhất định là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ.

Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn lại, lập tức long cốt trước mắt phảng phất như sống lại vậy, thần quang ngút trời, Cự Long ở trong mắt hắn tựa hồ uốn lượn bơi lội, rõ ràng Cự Long đã chết, thế nhưng loại khí thế, khí khái này khiến cho hắn cảm thấy Cự Long phảng phất vẫn còn sống!

“Dũng Giang Long Vương, rồng chân chính… “

Tần Mục nhìn Cự Long, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhớ tới quyền pháp của Mã gia, chiêu Cửu Long Ngự Phong Lôi trong Lôi Âm Bát thức. Cửu Long Ngự Phong Lôi, nguyên khí chia làm chín tầng sức mạnh, tầng thứ nhất là Nộ Long xung kích, tầng thứ hai là Song Long giảo, sức mạnh mỗi một tầng đều tăng thêm một tầng sức mạnh so với tầng trước đó!

Tần Mục theo Mã gia luyện quyền từ nhỏ, đã luyện chiêu này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không cách nào đạt được tinh túy, gần đây tu vi tiến nhanh, lúc này mới làm cho uy lực của Cửu Long Ngự Phong Lôi tăng mạnh, tuy nhiên lúc giao phong cùng tiểu hòa thượng Minh Tâm thì hắn vẫn dưới cơ.

Tuy nguyên nhân là hắn không có được Như Lai Đại Thừa kinh của Đại Lôi Âm tự, nhưng nguyên nhân lớn hơn là quyền kình Cửu Long của hắn vẻn vẹn là gần giống rồng.

Giống rồng mà không phải rồng, có vẻ ngoài của nó, mà không có sự chân thực của nó nên đương nhiên sụp đổ dễ dàng.

Nếu quyền kình của hắn là Chân Long, dù cho không học được Như Lai Đại Thừa kinh, Cửu Long Ngự Phong Lôi của hắn cũng là chân truyền!

Bởi vì, quyền lý của Cửu Long Ngự Phong Lôi là mô phỏng theo khí thế điều động phong lôi (giông tố) của Chân Long, lôi đình vạn quân, Thần Long đánh giết trong lôi đình, nếu như có thể làm được điểm này, có học hay không học Như Lai Đại Thừa kinh đều không đáng kể!

“Cửu Long Ngự Phong Lôi, Cửu Long Ngự Phong Lôi… “

Tần Mục quan sát bộ xương rồng này một chút, bước chân không tự chủ được mà di động, trong mắt hắn chỉ còn lại bộ xương rồng chân chính này, quan sát long hình, tìm hiểu kết cấu xương cốt, quan sát long thế, phỏng đoán long vận, thể ngộ long khí, nghiền ngẫm long thần.

Hắn càng lúc càng vong ngã, vừa nhìn vừa làm ra động tác kỳ quái, cánh tay, thân thể không tự chủ mà mô phỏng theo nhất cử nhất động của Chân Long.

Trong lúc vô tình, nguyên khí của hắn cũng giống như Chân Long lan tràn khắp thân, một lần lại một lần, làm phong phú thêm nhiều chi tiết nhỏ.

Bên trong Linh Thai thần tàng của hắn, Linh Thai vậy mà cũng cử động theo hắn, hô hấp thổ nạp nguyên khí, dần dần xảy ra biến hóa kỳ diệu. Nguyên khí lúc nó thở ra không tiến vào trong cơ thể Tần Mục, mà là tràn khắp thân mình, hóa thành một con rồng nhỏ, mà theo hô hấp thổ nạp, nguyên khí càng lúc càng nhiều, con rồng nhỏ này cũng đang dần dần trưởng thành, chậm rãi biến thành cao hơn một người, quấn quanh Linh Thai.

Hồ Linh Nhi vốn còn đang sợ hãi, thế nhưng dần dần nỗi sợ trong lòng giảm bớt không còn như trước, chỉ là Tần Mục nghiên cứu long cốt có chút vong ngã, quên luôn nó.

Qua một lúc lâu, bụng Hồ Linh Nhi ùng ục ùng ục réo vang, lúc này nó cẩn thận từng li từng tí một bò xuống khỏi lưng Tần Mục, rón ra rón rén ra khỏi Long cung dưới đáy nước này. Không phải nó lo lắng quấy nhiễu Tần Mục, mà là có sự sợ hãi bẩm sinh đối với rồng, sợ chính mình gây ra tiếng vang quá lớn, quấy nhiễu bộ xương rồng này.

Qua nửa canh giờ, bạch hồ từ bên ngoài trở về, trong tay mang theo một cái túi, trong túi đều là sinh vật kỳ quái như bồ công anh.

Hồ Linh Nhi chống lại nỗi sợ xương rồng từ trong nội tâm, đi vào sương mù, tới bên người Tần Mục, lại bò lên người Tần Mục, ngồi trên bả vai hắn, nhét sinh vật kia vào miệng hắn.

Tần Mục dường như không phát hiện, cơm đến liền há mồm, cứ thế mà ăn.

Hồ Linh Nhi đút cho hắn hơn hai mươi sinh vật kỳ quái kia, lúc này bản thân mới bắt đầu bẹp bẹp ăn.

Tần Mục vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn đang đi lại không ngừng, con mắt gắt gao nhìn vào long cốt, thậm chí có lúc còn bò lên long cốt rồi đi lại trên đó.

Trên Linh Thai hình người của hắn, Thanh Long quấn quanh, thoáng hiện điện quang lốp bốp, chỉ là Tần Mục còn đang tập trung tinh thần quan sát long cốt, không có phát hiện.

Cứ không hay không biết như thế hai ngày, ăn uống ngủ nghỉ của Tần Mục đều ở nơi này, trên người đã sớm thối hoắc nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hồ Linh Nhi rất kiên trì, mấy ngày nay chiếu cố việc ăn uống của hắn, Tần Mục khát, nó liền dùng lá cây lấy nước, đói bụng, nó liền đi bắt sinh vật kỳ quái trong thông đạo, chỉ là ven đường nhất định phải đi qua hồ nước, quái ngư núp ở trong nước, không cẩn thận thì sẽ bị quái ngư ăn thịt, cũng may nó lanh lợi, không gặp phải sự cố gì.

Đương nhiên, lúc Tần Mục đại tiểu tiện thì nó vẫn sẽ né tránh.

Đến ngày thứ ba, Hồ Linh Nhi đang chuẩn bị đi lấy ít nước thì đột nhiên âm thanh của Tần Mục truyền đến, kinh ngạc nói: “Sao trên người ta lại bẩn như thế?”

Hồ Linh Nhi vừa mừng vừa sợ, giòn tan nói: “Ngươi đứng ở chỗ này ba ngày, không bẩn mới lạ!”

“Ba ngày?”

Tần Mục lấy làm kinh hãi, thất thanh nói: “Gay to! Đã ba ngày không về, người trong thôn nhất định gấp chết rồi! Đi, chúng ta mau trở về!”

Đột nhiên, hắn lại dừng bước, nói: “Bây giờ đi về, nhất định sẽ bị mắng, thậm chí nói không chừng còn không cho ta đi ra. Đã đến rồi, không bằng đi vào long cung xem một chút, nói không chừng có thể tìm được bảo vật gì.”

Hắn tràn đầy phấn khởi đi vào long cung dưới đáy nước này, Hồ Linh Nhi đánh bạo cũng theo hắn đi vào cung điện nguy nga này, chỉ là nó nhát gan, chỉ dám bám sát Tần Mục, không dám tùy ý đi lại.

Cung điện này cũng bị sương mù bao phủ, hơn nữa càng dày đặc, mênh mông trắng xóa, không nhìn được quá xa.

“Kỳ quái, sương mù phát ra từ đâu?”

Tần Mục buồn bực, loại sương mù này không phải hơi nước, mặc dù là Thần Tiêu Thiên Nhãn cũng nhìn không được xa lắm. Càng đi về trung tâm cung điện, sương mù liền càng dày, phạm vi có thể nhìn thấy càng ngắn, Hồ Linh Nhi càng thêm sợ hãi, cắn ống quần Tần Mục để hắn kéo đi.

Lúc này, hắn nghe được âm thanh kỳ quái, dịu dàng, đong đưa, rồi lại làm cho người ta có cảm giác bi thương, như là có người ở bên trong sương mù đang hát một khúc bi ca, thế nhưng nghe không hiểu là đang hát cái gì.

Đây là một loại ngôn ngữ cổ xưa, thần bí, tối nghĩa, cổ xưa như Thần ngữ, Ma ngữ vậy.

Tần Mục nghe nghe, giơ tay sờ sờ gò má, trong lúc vô tình lệ đã rơi đầy mặt hắn.

Tiếng ca này mang đến cho hắn một cảm giác thật giống như là bên trong sương mù có một cô gái đang trôi tới trôi lui, hát khúc chuyện xưa làm nàng tan nát cõi lòng.

Đột nhiên, từng cái từng cái vòng vàng của thiền trượng Khích Khí La trong tay hắn vang lên tiếng keeng keeng, vang rất to.

“Mã gia gia nói vòng vàng của thiền trượng Khích Khí La có hiệu quả loại bỏ tạp niệm ác niệm, tâm động thì vòng động, trong tâm có một cái tạp niệm ác niệm thì vòng kêu một tiếng. Giờ vòng này kêu như rang đậu, leng keng leng keng không ngừng, tạp niệm ác niệm của mình thật sự nhiều như vậy sao?”

Tần Mục cúi đầu nhìn lại, không khỏi dở khóc dở cười, nguyên lai Hồ Linh Nhi đang run cầm cập, gắt gao ôm chân hắn, đuôi lại quấn trên Khích Khí La, không phải tâm Tần Mục loạn mà là tâm của tiểu hồ ly loạn.

“Linh Nhi, ngươi bỏ đuôi ra.” Tần Mục nói.

Hồ Linh Nhi hất đuôi qua một bên, tiếp tục run.

Tần Mục cau mày, sau khi đuôi của Hồ Linh Nhi dời đi, vòng vàng của thiền trượng Khích Khí La vẫn đang không ngừng lay động, tiếng keeng keng vang vọng.

“Lẽ nào ngoài mình và Hồ Linh Nhi, nơi này còn có người thứ ba? Ác niệm dày đặc là của người thứ ba? Lẽ nào là của cô gái đang hát kia?”

Kim hoàn của thiền trượng Khích Khí La vang động càng ngày càng nhanh, rõ ràng là có người thứ ba ở đây, tạp niệm ác niệm của hắn quá nhiều, Khích Khí La cảm nhận được tạp niệm ác niệm của hắn, mới sẽ vang lên không ngừng!

Trên không trung, tiếng ca trôi nổi kia càng bi thương.

Tần Mục cúi đầu nhìn lại, đột nhiên rùng mình một cái, chỉ thấy trong sương mù, một bàn tay gầy gò toàn khớp xương đang duỗi tới thiền trượng Khích Khí La, còn chưa chạm được vào thiền trượng thì run rẩy không ngớt, tựa như bị lôi điện bổ trúng, lặng yên không tiếng động rụt trở lại.

Tần Mục chống thiền trượng Khích Khí La, nhìn chung quanh, khóe mắt không khỏi nhảy nhảy, bốn bên trong sương mù, từng bàn tay khô gầy đang không ngừng dò về phía hắn, chỉ là gặp phải Khích Khí La liền không tự chủ được rụt trở lại.

Mà tiếng ca dịu dàng trong sương mù cũng dần dần rõ ràng lên, như là vang lên bên tai hắn.

“Bên trong sương mù rốt cuộc là thứ gì?”

Da đầu của hắn tê dại, Hồ Linh Nhi đã bò từ ống quần lên lưng hắn, lại chui vào trong ngực, trốn trong y phục của hắn, chỉ có cái đầu nhỏ đầy lông lộ ra ngoài, lén lút đánh giá bốn phía, run lẩy bẩy.

Loại tình cảnh này thực sự khủng bố, tim của Tần Mục cũng không khỏi có chút đập thình thịch, tuy nhiên kim hoàn chấn động, có một loại tác dụng khiến cho tâm cảnh người ổn định, để trái tim của hắn rất nhanh bình phục lại.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhiều tay như vậy, hiển nhiên không phải cùng một người.

“Mặc kệ là món đồ gì, tất cả lùi tán!”

Nguyên khí Tần Mục rung động, theo cánh tay nhảy vào trong thiền trượng Khích Khí La, giơ thiền trượng lên, nặng nề nện xuống, chỉ nghe một tiếng keeng vang lớn, bên trong thiền trượng Khích Khí La đột nhiên bắn ra từng tia sáng, vọt về bốn phương tám hướng, cùng lúc đó phía sau hắn xuất hiện hình ảnh một vị Phật, ngồi xếp bằng trên không trung, phát ra Phạm Âm.

“Như là ta nghe!”

Phạm âm trong miệng vị Phật ảnh này rung động: “Tất cả chúng sinh từ xưa tới nay sống rồi chết, đều do không biết thường trụ chân tâm, tính tịnh minh thể, quá nhiều vọng tưởng. Việc này không đúng, cố mà luân chuyển –, luân chuyển –, luân chuyển –, chuyển — “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.