Tất cả mọi người trong lò rèn không khỏi ngơ ngác.
Bá thể nguyên khí của Tần Mục vậy mà có thuộc tính, hơn nữa là thuộc tính “lửa”, rất rõ ràng là Chu Tước nguyên khí!
Người điếc đang muốn hoan hô thì trưởng thôn lại nói: “Người điếc, đừng vội. Mục nhi, con lại nhìn nước, không nghĩ gì cả, tâm thần thủ nhất.”
Tần Mục làm theo lời ông, lần thứ hai nhìn nước, trong Linh Thai thần tàng của hắn, nguyên khí vọt tới hóa thành nước chảy róc rách, rèn luyện Linh Thai. Trong lò rèn nho nhỏ chật ních thôn dân nghe tin mà tới, Mã gia, người què, đồ tể, dược sư, người mù đều chen vào, nhìn Tần Mục đang quan sát nước mà không dám thở mạnh.
Tiếng trưởng thôn truyền đến, nói: “Còn nhớ thương pháp người mù dạy con không? Hãy tưởng tượng trong tay con như đang cầm một cây thương, đâm tới trước!”
Tần Mục giơ tay, đâm ra một thương, mũi thương điểm điểm, rung rung tạo ra một vòng lại một vòng tròn lớn, ngay lúc bàn tay trống rỗng của hắn đâm ra thì nguyên khí hóa thành hơi nước trắng như tuyết lao ra, càng tạo nên dáng dấp một cây trường thương nằm trong tay hắn, đồng thời có tiếng nước róc rách truyền đến, hơi nước như một con thủy long, bị hắn vung ra một cái lại một cái vòng tròn lớn!
“Thành công rồi, thành công rồi… “
Mã gia mừng đến phát khóc, rơi lệ nói: “Cuối cùng cũng thành công, không uổng sự cực khổ của chúng ta mấy năm nay… Mục nhi, con lớn rồi… “
Ông không nhịn được lén lút nghiêng đầu qua một bên, dùng cánh tay duy nhất của mình lau nước mắt.
Trên mặt người què mang theo nụ cười hàm hậu, lẩm bẩm nói: “Mục nhi của chúng ta đã có thể tự mình sống trong Đại Khư… Chết tiệt, lão Mã, ngươi không cần phải lau nước mắt, ta sắp khóc theo ngươi rồi! Tư lão thái bà đi Tương Long thành mua đồ, không ở nơi này, nếu như bà ta ở đây thì sẽ khóc nhiều nhất!”
“Khóc cái gì?”
Vành mắt dược sư đỏ hoe, cười nói: “Chúng ta hẳn phải cười mới đúng! Tương lai coi như chúng ta chết già, Mục nhi cũng có thể tự mình sống tiếp, đây là chuyện rất tốt, chúng ta hẳn nên cười to!”
“Đúng thế, đúng thế!”
Người điếc cười ha ha: “Dược sư, tuy rằng ta không phục ngươi, thế nhưng câu nói này của ngươi lại làm cho ta phục!”
Bên trong lò rèn nho nhỏ truyền đến tiếng cười kinh thiên động địa, vang tận mây xanh, Tần Mục nhìn những ông lão đang hưng phấn bên cạnh, trong lòng cuộn dâng từng dòng từng dòng nước ấm.
Những người này đều có chút tàn tật, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khuyết điểm, từng ông lão nhìn như hung thần ác sát này, là thân nhân của hắn, người thân nhất!
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tư bà bà, cười nói: “Đám lão già các ngươi chen ở đây cười cái quỷ gì?”
Tần Mục vừa mừng vừa sợ, Tư bà bà cuối cùng cũng từ Tương Long thành trở về rồi!
Rất nhanh, người què nói ra chuyện vui lớn lao này, Tư bà bà cũng không khỏi vừa mừng vừa sợ, vành mắt có chút đỏ, cười nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt, rốt cuộc thì Mục nhi cũng lớn rồi… Đây là chuyện tốt… “
Bà nghĩ đến mười một năm ngậm đắng nuốt cay của mình lại không nhịn được rơi lệ, tiểu lão thái bà này ngồi xuống, lau nước mắt nói: “Nếu như tương lai chúng ta chết rồi, Mục nhi cũng có thể sống sót… Đừng đụng ta, là hạt cát bay vào mắt ta… “
Trưởng thôn lặng lẽ thở phào một hơi, mây đen đè nặng trong lòng ông rốt cục cũng tản đi theo Bá thể nguyên khí có thuộc tính của Tần Mục, Tần Mục có thể vận dụng nguyên khí, để nguyên khí phát huy ra uy lực, cũng là ngồi vững thân phận “Bá thể” này, hóa giải một hồi nguy cơ trong thôn.
Chỉ là, dù ông thần thông quảng đại, cũng không khỏi buồn bực khó hiểu, đó là Bá thể nguyên khí của Tần Mục làm sao đột nhiên lại có thuộc tính?
Quái lạ hơn nữa là hai loại thuộc tính thủy và hỏa này!
Nên biết, coi như là linh thể thì cũng đều chỉ có một loại thuộc tính, tuyệt đối không thể có hai loại.
Rõ ràng tư chất của Tần Mục là bình thường, khư khư lại nắm giữ hai loại thuộc tính, hơn nữa còn là hai loại thuộc tính không thể cùng tồn tại là nước và lửa, việc này quá quái lạ.
“Người bình thường, sau khi Linh Thai thức tỉnh đều sẽ là hai loại thuộc tính* sao?”
*nguyên văn là hai loại linh thể.
Ông không khỏi có chút mờ mịt: “Rốt cuộc là người câm dạy nó cái gì mới khiến cho nguyên khí của nó nắm giữ thuộc tính thủy và hỏa? Người bình thường khác cũng có thể làm được sao?”
Ông biết, mấy ngày nay, vì để cho Bá thể nguyên khí của Tần Mục phát huy uy lực, các thôn dân đều đã dùng hết thủ đoạn, dược sư chọn chính là dùng thuốc tẩm bổ, người què, đồ tể cùng Mã gia là huấn luyện điên cuồng, người mù không tiếc truyền thụ thần nhãn của chính mình, người điếc lại muốn Tần Mục dùng thư họa nhập đạo, vẽ ra thần thông, mà người câm đến cùng là dùng thủ đoạn gì thì ông lại không biết.
Không nghĩ tới cuối cùng kích phát ra uy lực của Bá thể nguyên khí lại là người câm.
Ông chỉ biết người câm để Tần Mục nhìn lửa, nhìn nước, chỉ nhìn thôi thì làm sao để nguyên khí của Tần Mục có thuộc tính thủy hỏa, ảo diệu trong này làm ông không rõ.
Người câm thợ rèn trong thôn, chưa bao giờ lộ ra trước mắt người đời. Trong thôn, tâm tình không ổn định nhất chính là người mù, thẳng thắn nhất là đồ tể, nhiệt tình nhất là Mã gia lạnh như băng, âm hiểm nhất là người què đầy niềm nở, kiên định nhất là dược sư, vô dục vô cầu nhất là người điếc, giỏi thay đổi nhất là Tư bà bà lưng còng, mà chất phác nhất chính là người câm.
Đối với người câm, trưởng thôn hầu như không biết gì cả, chỉ biết ông bị người cắt mất đầu lưỡi, hơn nữa là một tay luyện khí cừ khôi, ngày thường rèn các loại hình đồ vật như dao phay, lưỡi cày cho dân ở các thôn lân cận để sống.
Từ việc ông ta chỉ điểm cho Tần Mục, để nguyên khí của Tần Mục phát huy ra uy lực thì xem ra tu vi và trình độ của người câm chỉ sợ là cao nhất trong thôn sau bản thân mình.
“Mục nhi, hiện tại con có thể làm được luyện khí thành tia không?” Tư bà bà mong đợi hỏi.
Tần Mục thử buộc nguyên khí của mình thành tia nhỏ, sau một khắc, nguyên khí của hắn thoát khỏi thân thể lao ra, lớn bằng cánh tay, bốc lửa.
“Tia nguyên khí” vừa lớn vừa to này cuốn dao mổ lợn lên, bổ tới, cọc gỗ to bằng vại nước ở phía trước lập tức bị đánh vỡ, uy lực kinh người!
Đám thôn dân nhìn tia nguyên khí lớn bằng cánh tay này, không ai nói gì.
Uy lực tia nguyên khí của Tần Mục cố nhiên đủ mạnh, thế nhưng luyện khí thành tia, là luyện nguyên khí đến thành tia nhỏ, như vậy mới càng thêm linh hoạt đa dạng, có thể điều khiển bảo kiếm, dùng khí ngự kiếm, có thể sử dụng tới rất nhiều chiêu thức mà bình thường không triển khai được.
Mà tia nguyên khí này của Tần Mục không thể gọi là tia, gọi là cánh tay nguyên khí còn tạm được.
Tia nguyên khí lớn như thế thì tiêu hao cũng là rất lớn.
Người què gãi gãi đầu, nói: “Ta cảm thấy cánh tay nguyên khí cũng không sai, nhiều hơn một cánh tay, đánh nhau cũng rất là uy mãnh.”
Mọi người dở khóc dở cười, Tư bà bà lắc đầu nói: “Tia nguyên khí nhạy bén hơn, cánh tay nguyên khí lại quá tráng kiện, độ dẻo, độ cứng và nhạy bén đều kém xa tia nguyên khí. Mục nhi, con phải nhanh chóng luyện khí thành tia.”
Tần Mục gật đầu.
Chỉ lúc nhìn lửa hắn mới có thể làm cho nguyên khí hiện ra thuộc tính “lửa” tương tự Chu Tước nguyên khí, thế nhưng chỉ cần không nhìn lửa thì nguyên khí vẫn là nguyên khí bình thường.
Mà một bên nhìn lửa, một bên luyện khí thành tia, đối với hắn mà nói vẫn còn có chút khó khăn.
Mấy người trưởng thôn cũng nhìn ra chỗ không ổn, ai nấy đều cau mày, chỉ khi Tần Mục nhìn lửa thì mới có thể sử dụng được thuộc tính “lửa”, nhìn nước mới có thể triển khai thuộc tính “nước”, điều này cực kỳ bất lợi trong lúc chiến đấu!
Trong chiến đấu, kẻ địch sẽ cho ngươi cơ hội nhìn nước nhìn lửa sao?
Vốn bọn họ còn cảm thấy Bá thể nguyên khí của Tần Mục nắm giữ hai loại thuộc tính thủy hỏa thì vô cùng lợi hại, hiện tại lại có chút không dám khẳng định.
“A a!”
Người câm hoa tay múa chân, cười đến rất là hàm hậu.
Người điếc xem hiểu, cười nói: “Người câm nói đúng, hiện giờ Mục nhi mới chỉ vừa tìm được bí quyết, quen tay hay việc, cứ tiếp tục tu luyện khẳng định nó có thể nắm giữ!”
Nguyên khí có hai loại thuộc tính thủy hỏa, tương đương với Huyền Vũ linh thể cùng Chu Tước linh thể đồng thời thức tỉnh, lúc Tần Mục nhìn lửa thì đó là Chu Tước nguyên khí, nhìn nước thì đó là Huyền Vũ nguyên khí.
Trong thôn trang, Tần Mục điều khiển tia nguyên khí có độ lớn bằng cánh tay triển khai đao pháp giết heo, dao mổ lợn bay lên hạ xuống, thỉnh thoảng suýt nữa chém hắn thành hai khúc, mỗi khi gặp phải nguy hiểm, người mù ở một bên liền dùng trúc trượng tách dao mổ lợn ra, miễn cho hắn thật sự chém chết mình.
Luyện khí thành tia, lấy khí ngự kiếm, cần tu luyện từng bước từng bước một, lấy tia nguyên khí điều khiển bảo kiếm, ngự kiếm giết địch, nhưng là cực kỳ nguy hiểm, chỉ có chuyên cần khổ luyện mới có thể điều khiển như ý.
Đao pháp giết heo của đồ tể là lưu phái chiến kỹ, dù đồ tể hấp thu một ít ưu điểm của lưu phái thần thông, có thể tuột tay ngự đao, nhưng nói cho cùng thì chiêu thức của lưu phái chiến kỹ rất khác với lưu phái thần thông, dùng đao pháp giết heo để tập luyện dùng khí ngự kiếm thì cực kỳ hung hiểm.
Chiêu thức của đồ tể thực sự quá điên cuồng, quá nguy hiểm, điên cuồng đến nỗi chém cả bản thân thì tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
Mà Lôi Âm Bát thức Mã gia truyền thụ cho Tần Mục lại thuần túy là lưu phái chiến kỹ, không thể sử dụng được pháp môn dùng khí ngự kiếm.
Thiên Ma Tạo Hóa Công mà Tư bà bà truyền thụ cho hắn thì lại thuộc về pháp thuật. Cước pháp của người què, côn pháp của người mù, thư họa của người điếc, thuật chế thuốc của dược sư, công phu rèn sắt của người câm, đương nhiên cũng không thể dùng để tập luyện lấy khí ngự kiếm.
Vì lẽ đó để tu luyện dùng khí ngự kiếm thì Tần Mục chỉ có thể sử dụng loại chiêu thức nguy hiểm như đao pháp giết heo này để tập luyện.
Cửa thôn, trưởng thôn đang lười biếng tắm nắng, dược sư đứng ở một bên, quay đầu lại nhìn Tần Mục đang liều mạng tu luyện dùng khí ngự kiếm một lát, đột nhiên nói: “Người mù truyền thần nhãn cho Mục nhi, đồ tể cũng truyền thụ đao pháp của hắn cho nó, còn có cước pháp của người què, họa pháp của người điếc… Còn trưởng thôn, ngươi thì sao?”
Trưởng thôn quay đầu nhìn ông.
Ngữ khí của dược sư có chút hùng hổ doạ người: “Tuy chúng ta có sở trường riêng, thế nhưng trình độ dùng khí ngự kiếm đều không sâu, kiến thức của ngươi rộng hơn nhiều so với bất cứ ai trong chúng ta, bản lãnh cũng cao hơn so với tất cả chúng ta, ngươi vì sao không truyền? Dùng khí ngự kiếm, trong thiên hạ, thử hỏi kiếm pháp của ai có thể mạnh hơn ngươi?”
Trưởng thôn chán nản, cúi đầu nhìn tay chân không còn của mình, thấp giọng nói: “Ta muốn truyền, nhưng Mục nhi không gánh nổi. Năm đó, tay chân ta đầy đủ hết mà cũng không thể đảm đương, bằng không ta liền không cần trốn vào Đại Khư… Ngươi biết tay chân của ta bị đứt như thế nào không?”
Dược sư lắc đầu.
“Là kiếm thương.”
Trưởng thôn ngẩng đầu, đờ đẫn nói: “Tay chân của ta bị kiếm chặt đứt. Học công pháp của ta thì phải đảm đương trách nhiệm của ta, ta gánh không nổi, hiện tại nó càng gánh không nổi.”