Một Chút Ngọt Ngào

Chương 30: C30: Chương 30



Quý Nhuệ nhận ra hồi nãy mình đã nói sai, nhưng được anh mình tự tay “chăm sóc”, cậu chàng vẫn thấy hơi tủi thân.

Cậu chàng xoa mũi vì ăn trái đắng, không thể chịu được ánh mắt tra khảo sắc bén của Dịch Nhiên nên chỉ đành thành thật khai báo: “Thực ra thì… cũng không có nói gì hết, em thấy anh với Mục Đồng rất xứng đôi, nên em nói với cậu ấy muốn làm mối cho hai người.”

Nói xong, gáy Quý Nhuệ lại bất ngờ bị đập một cú.

Dịch Nhiên chẳng nêu ý kiến gì hết, mà cái kiểu thái độ trầm mặc không thốt một lời như này càng khiến Quý Nhuệ kinh hồn bạt vía, cậu chàng bất lực xin tha: “Anh à em biết lỗi rồi, đợi lát nữa Đồng Đồng quay lại, em sẽ xin lỗi cậu ấy đàng hoàng, vậy là được rồi nhỉ.”

Quý Nhuệ vốn định xin lỗi cậu, nhưng khi Mục Đồng rửa tay xong quay lại, mọi người đều tụ tập rồi lập tức bắt đầu kịch bản, kết thúc kiểm thử nội bộ thì mọi người lại vội vàng thảo luận chi tiết ưu khuyết điểm xoay quanh kịch bản. Trong lúc đó Quý Nhuệ còn nhận được một cuộc gọi của khách hàng, ra ngoài nói chuyện năm phút, quay lại thì phát hiện Mục Đồng đã đi rồi, thật sự chẳng tìm được cơ hội nào thích hợp để xin lỗi cả!

Mục Hy Tình biết chuyện Mục Đồng ra ngoài quên mang chìa khoá nên về sớm một ngày, lúc về đến nhà đã nửa đêm, bà kéo vali đi từ xa tới thì thấy Mục Đồng ngồi một mình trên bậc thềm ngoài nhà, hai tay chống cằm ngẩn ngơ.

“Sao con ngồi ngây ngốc ở đây thế này? Buổi tối trời lạnh, đừng ngồi ngoài nhà tiếp nữa bị cảm đấy.” Mục Hy Tình kéo con trai lên, mở cửa dẫn cậu vào nhà.

“Con chưa ngồi lâu mẹ ạ, vừa mới về thôi.”

“Lại qua CR chơi à?” Mẹ hỏi.

“Dạ, bây giờ dì cả sao rồi mẹ?”

“Hai ngày trước xuất viện rồi, bây giờ không sao nữa, nên mẹ mới có thể về sớm một ngày.” Bà khẽ trách cứ: “Con đó, cũng cẩu thả quá, biết rõ ở nhà một mình mà ra ngoài cũng quên mang chìa khóa, tối qua ở lại nhà Dịch Nhiên có gây phiền cho người ta không đó?”

“Vẫn ổn ạ.” Mục Đồng có thói quen vừa vào nhà thì lấy chìa khoá trong túi ra để lên tủ giày giống mọi ngày, kết quả lại mò được một chiếc chìa khóa lạ.

Cậu nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay, nghĩ lại một hồi lâu mới chợt nhớ ra đây là chìa khoá cửa nhà Dịch Nhiên.

Hồi sáng lúc Dịch Nhiên chuẩn bị ra ngoài, phòng khi Mục Đồng ra vào, anh cố ý để lại chiếc chìa khoá dự phòng này cho cậu, sau khi nhận thì cậu quên trả lại.

Mục Đồng mở Wechat, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Dịch Nhiên. Cậu mở giao diện trò chuyện thì tình cờ phát hiện trạng thái hiện tại của Dịch Nhiên là đang nhập tin nhắn.

Nhưng cậu đợi một lúc lâu, sau khi trạng thái nhập tin nhắn biến mất, vẫn chưa có tin nhắn mới nào được gửi đến.

[Chìa khoá của anh vẫn ở chỗ em, ngày mai em trả cho anh nhé.] Mục Đồng gửi tin nhắn đã được soạn thảo xong.

[R]: Sáng mai tôi đi Thường Châu, tạm thời để chìa khoá em giữ trước đã, đợi tôi về rồi trả cũng được.

Dịch Nhiên không nhắc chuyện Quý Nhuệ với cậu, nhưng nếu khi ấy anh cũng ở đó, đoán chừng kiểu gì cũng sẽ tìm Quý Nhuệ hỏi han tình hình thôi.

Thôi vậy, nghĩ nhiều thêm mệt, cậu lại cất điện thoại.

Một tuần sau đó, Dịch Nhiên đều ở bên Thường Châu, tường Wechat của anh không thường cập nhật, nhưng Mục Đồng thường lướt thấy video và ảnh chụp thực tế do những người ở triển lãm Thường Châu gửi đến trong nhóm chat người chơi CR.

Sau đó cậu cũng nhận được lời xin lỗi Quý Nhuệ gửi đến, chuyện đã qua, sau khi bớt giận cậu cũng tha thứ cho đối phương.

Bình tĩnh suy nghĩ thì quả thực Quý Nhuệ cũng chưa làm chuyện gì quá phận cả, nếu mấy lời kia do người khác nói, có lẽ Mục Đồng sẽ không giận đến vậy.

Có lẽ thứ thật sự khiến cậu để ý là thái độ nóng lòng nghe ngóng tin đồn của Quý Nhuệ, có lẽ do cậu nhỏ nhen, nhưng dẫu sao người ấy cũng từng là đối tượng mà cậu ký gửi tình cảm chân thành trong thời thanh xuân của mình.

Bây giờ cậu không có nhiều bạn, mấy chuyện rối ren về tình cảm cũng không biết nên nói với ai, thỉnh thoảng nghĩ lại thực sự khiến người ta rất chán nản.

Cuối tháng đoàn đội CR thắng lợi trở về, khi ấy đúng lúc đón ngày kỷ niệm thành lập phòng làm việc, niềm vui nhân đôi, hiển nhiên phải tổ chức long trọng một chút.

Mục Đồng nhận được lời mời trong nhóm chat từ rất sớm, Mục Hy Tình nghe nói cậu định qua CR dự tiệc liên hoan thì cố ý chuẩn bị cho cậu một bó hoa tươi, bảo cậu mang cho Dịch Nhiên như một lời chúc mừng nho nhỏ.

“Nếu người ta đã mời con, vậy thì không thể đi tay không được.” Trước khi đi, Mục Hy Tình đặt bó hoa đã được gói xong vào giỏ xe điện của Mục Đồng, liên tục dặn cậu đi đường chú ý an toàn.

Lễ kỷ niệm tổ chức ở cửa tiệm CR, trên sân thượng là tiệc nướng, sảnh lớn lầu một tổ chức thi đấu board game, muốn chơi kịch bản cũng được, hôm nay tất cả kịch bản đều được giảm giá một nửa.

Mục Đồng vừa bước qua cửa đã thấy Khưu Sơn Ngữ đang chào hỏi khách khứa. Khưu Sơn Ngữ cười đi qua chỗ cậu: “Chà Tiểu Đồng, em có lòng quá! Vậy mà mang cả hoa đến nữa.”

“Mẹ bảo em mang theo, em nghe nói CR rất thành công trong triển lãm Thường Châu lần này, chúc mừng các anh.”

“Thành quả từ sự nỗ lực của mọi người.” Ngoài vui mừng, Khưu Sơn Ngữ cũng tiện đà kể khổ đôi chút: “Haizz má ơi, triển lãm lần này mệt quá trời, sau khi về anh ngủ hết một ngày một đêm mới đỡ.”

“Mệt đến vậy hả anh?” Mục Đồng chưa từng tham gia triển lãm Ai là kẻ sát nhân, cậu không rõ rốt cuộc nó như thế nào, triển lãm trong tưởng tượng của cậu đại khái là ngồi tại gian hàng chờ người ta đến hỏi han.

“Chứ sao, mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ thì gần như tụi anh đều liên tục mở kịch bản cho các cửa tiệm, thường thường cả ăn cơm đi vệ sinh còn chẳng đi được, lần này thành công thì đúng thật, nhưng áp lực của mọi người rất lớn, sau khi về anh Nhiên đổ bệnh luôn.”

“Anh ấy bệnh ạ?” Thực ra cũng không bất ngờ, dẫu sao con người cũng chẳng làm bằng sắt thép, cơ thể quá tải chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.

“Ừ, tiệc liên hoan hôm nay anh ấy cũng không đến. Tụi anh định nói không thì dời lễ kỉ niệm lại mấy ngày, đợi anh ấy hết bệnh rồi tổ chức, nhưng anh Nhiên không đồng ý, nói là không thể vì một mình anh ấy mà hoãn kế hoạch được.”

“Anh ấy bệnh thế nào ạ?” Mục Đồng hỏi thăm.

“Cảm nặng, qua ngày thứ hai thì bệnh luôn.”

“Vậy bây giờ anh ấy đang nghỉ ở nhà hả anh?” Mục Đồng thò tay vào túi lần mò chìa khoá dự phòng, ban đầu cậu định lúc đến sẽ tiện thể trả chìa khoá cho Dịch Nhiên.

“Đương nhiên, hôm qua tụi anh còn bàn bạc định qua nhà anh ấy xem sao, nhưng anh Nhiên không cho, bảo nhỡ lúc đó lấy bệnh cho mọi người.”

Mục Đồng im lặng lắng nghe, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Cậu ở lại tiệm ăn chút thức ăn, chơi board game với mọi người một lúc, chưa được bao lâu đã rời đi.

Lúc về, cậu mở định vị điện thoại, ghé tiệm trái cây gần đó một chuyến, sau đó lại qua hiệu thuốc mua ít thuốc cảm và thuốc bột.

Bên cạnh hiệu thuốc là một tiệm trà thảo mộc. Bà chủ thấy Mục Đồng xách túi ni lông của hiệu thuốc trong tay thì không quên nắm bắt cơ hội làm ăn, vẫy tay với cậu: “Nhóc đẹp trai ơi, muốn mua một chén trà thảo mộc về uống không? Thanh nhiệt giải độc hạ hỏa, nhất là thời tiết chuyển lạnh như bây giờ rất dễ bị cảm, uống ít trà thảo mộc để phòng ngừa chứ con.”

Mục Đồng đến trước tiệm, tò mò quan sát dụng cụ nấu trà, cậu hỏi bà chủ: “Nếu đã bị cảm thì uống cái này có hiệu quả không ạ?”

“Tất nhiên là có rồi, tiệm trà thảo mộc của cô là tiệm có tuổi đời 30 năm, trăm phần trăm bao hết bệnh luôn!”

Hiển nhiên câu này có ý phóng đại, nhưng thử cũng được, kết hợp Đông Tây y chữa bệnh mà.

“Dạ cô lấy cho con hai chén với.”

“Đợi chút, có ngay đây!” Bà chủ vui vẻ bỏ vào túi cho cậu, rồi lại hỏi: “Con muốn loại trà thảo mộc nào?”

Mục Đồng không am hiểu mấy cái này, cậu hỏi ngược lại bà chủ: “Loại nào trị cảm tốt ạ?”

“Ban sa và Ba chạc đều khá tốt, hai loại này tiệm cô bán chạy lắm, đều có công dụng trị cảm và tiêu sưng giảm đau rát cổ.”

Mục Đồng cân nhắc một lúc rồi nói rằng: “Vậy con lấy mỗi thứ một chén ạ.”

Nhận trà thảo mộc đã được đóng gói từ tay bà chủ, trả tiền xong, cậu lại cưỡi con xe điện Tiểu Miên Dương của mình, đi rề rà từng chút một về chỗ ở của Dịch Nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.